Mỗi Ngày Nam Thần Nhà Tui Đều Đăng Vạn Chữ

Chương 7



Buổi giám định văn học diễn ra vào tiết học cuối cùng của ngày thứ ba, bình thường Tề Sơ Phàm đều chạy về ký túc xá ôm máy tính nằm trong góc an tâm gõ chữ, nhưng hôm nay lại khác biệt hoàn toàn.

Cậu vừa về đến ký túc xá đã lập tức mở máy tính đăng nhập QQ, sau đó nhanh chóng viết xuống đoạn số ID của Hàn Thanh Ngạn để thêm bạn tốt.

ID là Hi Hòa, hình như đã thấy ở đâu đó rồi. Cái avatar này, hình như cũng thấy ở đâu đó rồi.

Tề đại thần trước thêm bạn tốt với thầy giáo nhỏ, sau đó yên lặng suy tư trong chốc lát rồi mở nick phụ của mình ra. Cuối cùng phát hiện ra một ID cũng tên là Hi Hòa, avatar cũng y hệt, người nọ chính là người mỗi sáng mỗi tối đều gửi cho cậu một lời chào buổi sáng và chúc ngủ ngon. Tính nhẩm xem, vừa đúng bảy ngày.

Trong bảy ngày này, cậu không hề trả lời anh ấy nhưng anh ấy vẫn kiên trì đều đặn làm vậy. Sau này Tề Sơ Phàm cũng nhớ tới, này không phải người này chính là độc giả nhỏ trước đó cậu đã từng trò chuyện một lần hay sao.

Người này nhất định không phải thầy giáo nhỏ. Vừa lừa mình dối người vừa liếc mắt nhìn thông tin của người ấy.

Tề Sơ Phàm nghĩ mình nên chết quách đi.

Tiên sư nó, rõ ràng bảy ngày trước đã có cơ hội thân thiết chuyện trò với thầy giáo, thế mà mình thế nhưng lại để vụt mất! Bố! Khỉ!

Loại nhận thức này quả thật càng hiểu ra càng khó chịu. Cảm giác hệt như từ giờ về sau không thể tiếp tục tương thân tương ái với Dota nữa. Hai mươi bốn tiếng trong ngày đều online QQ chú ý tin tức mới của thầy giáo nhỏ mới là chính đạo.

Nghĩ vậy, Tề Sơ Phàm bèn thoát nick phụ ra.

Vì sao không trả lời thầy giáo nhỏ đang trong trạng thái lưu luyến si mê nam thần kia một câu? Tề Sơ Phàm tỏ vẻ loại chuyện này còn phải hỏi nữa sao, rõ ràng là cậu muốn đánh chiến trong hiện thực, thầy giáo nhỏ thích tác phẩm của cậu, yêu ai yêu cả đường đi lối về yêu luôn cả tác giả là cậu, nhưng lại không hề can hệ gì đến cái tên Tề Sơ Phàm ở ngoài đời.

Hơn nữa nếu như bây giờ cho thầy giáo nhỏ biết cậu là Tri Nguyên Kỳ Phồn, vậy thì thầy giáo nhỏ nhất định sẽ yêu ai yêu cả đường đi lối về yêu luôn cả cậu, nhưng ngộ nhỡ một ngày nào đó cậu hết thời không viết được tác phẩm thầy giáo nhỏ thích nữa thì thầy giáo nhỏ cũng theo đó hết yêu cậu phải không?

Tề Sơ Phàm tỏ vẻ, bản thân mình là một người hoàn toàn khác vị tác giả kia, cho nên trước khi thầy giáo nhỏ chấp nhận cậu, cậu tuyệt đối không để lộ thân phận Tri Nguyên Kỳ Phồn của mình.

Đã gửi yêu cầu kết bạn rồi mà Hàn Thanh Ngạn vẫn chưa chịu trả lời, nhưng thật ra cậu đã quên mất chuyện ấy vì cái tên Trương Thành Hạo đã trở lại phòng.

"Uy, nhóc con, chú mới nói hai ba câu đã rước được thầy giáo nhỏ rồi à?" Trương Thành Hạo vừa bước vào đã cười cười nói nói đi đến chỗ Tề Sơ Phàm vỗ vỗ vai cậu, mặt đầy đáng khinh.

Tề Sơ Phàm cau mày trầm tư, lắc đầu nói: "Nào có dễ dàng như vậy a, hiện tại thì chỉ có thể xem như sau này có thể gặp mặt anh ấy thôi...Đúng rồi vẫn nhất định không chịu kêu tên tôi. Trước tiên phải phát triển cảm tình đã, gánh nặng đường xa a."

Trương Thành Hạo chậc chậc hai tiếng rồi nói: "Nếu mà dễ dàng đạt được kết quả vậy thì chú nói coi một năm rưỡi chú trầy trật rình mò người ta để làm gì?"

"Vẫn thiếu một cái thiên cơ."  Tề Sơ Phàm lắc đầu, cậu nói: "Trước đây tôi vẫn nghĩ thầy giáo nhỏ là một thẳng không thể thẳng hơn, nên căn bản không biết nên bắt chuyện với anh ấy bằng cách nào. Hoặc có thể nói là lúc đó trong lòng tôi luôn nghĩ rằng bản thân mình sẽ vĩnh viễn chôn dấu thứ tình cảm ấy xuống dưới đáy lòng." 

"Sau đó thì sao? Tề đại gia, chú viết nhiều phục bút* vậy rồi, có thể nói cho tiểu nhân biết thủ đoạn của chú là gì không?" Trương Thành Hạo trực tiếp không thèm nghe đống chân tình của Tề Sơ Phàm, mà lại tò mò nói.

*Phục bút: là kỹ thuật được người viết sử dụng để cung cấp các manh mối để độc giả có thể đoán trước điều có thể xảy ra sau đó trong câu chuyện

"Nguyên nhân dẫn đến thành công chính là....." Tề Sơ Phàm kéo dài âm cuối, biểu tình bình tĩnh mới nãy biến thành nụ cười, rồi cười ngày càng to, cuối cùng nhìn không được ngửa mặt lên trời cười hô hố, vừa cười vừa nói rằng: "Thầy giáo nhỏ là độc giả của tôiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii!"

Sau đó Trương Thành Hạo liền trợn mắt há mồm nhìn cái tên từ lúc mình bước vào đã thấy cứ tủm tỉm cười như Parkins nay cả người đã cười phát run. Hắn chậm rãi nâng tay, xoa xoa huyệt thái dương của mình, sau đó mở miệng nói: "Bộ dạng xấu xa này của chú mà để lọt vào mắt thầy giáo nhỏ, khẳng định sau một giây nam thần sẽ biến thành nam thần kinh liền."

Tề Sơ Phàm cười như thằng dở một lát rồi cũng chậm rãi ngừng lại, cậu ta ngồi xuống, lấy tay lau lau mặt một chút, khuôn mặt vừa cười như cúc hoa nở rộ nhanh chóng khôi phục lại bộ dạng đứng đắn đĩnh đạc thường ngày. Sau đó cậu ta mở miệng nói: "Cũng bởi là biến thành nam thần kinh nên tôi mới cười trước mặt cậu. Bằng không cậu nghĩ tôi sẽ cười vậy trước mặt thầy giáo nhỏ sao?"

Trương Thành Hạo bị sự không biết xấu hổ của Tề Sơ Phàm làm cho kinh sợ, sau đó nhẹ nhàng phát biểu nho nhỏ với thằng bạn đã quen biết mười năm của mình một câu rằng: "Sơ Phàm, chú có bệnh phải trị nha."

Tề Sơ Phàm nhìn thoáng qua QQ trên màn hình máy tính, thầy giáo nhỏ vẫn chưa trả lời lời mời kết bạn của cậu, cũng không nghe rõ Trương Thành Hạo nói cái gì bèn thuận miệng hỏi: "Cho nên cậu muốn nói gì?"

"Tôi muốn nói, chú đừng tự hại mình nữa, như vậy sau này ngay cả bác sĩ của khuyên cậu dừng trị liệu mất." Trương Thành Hạo nói xong liền bò lên giường nằm.

Tề Sơ Phàm tự hỏi một chút xem cậu ta nói vậy là có ý gì, sau khi hiểu ra bèn gật gật đầu nói: "Tôi biết rồi, cậu đang ghen tị với tôi vì tôi có thể cùng dạo bước trên giảng đường đại học cùng vợ yêu đúng không."

"Ờ thì ghen tị." Trương Thành Hạo đưa cái lưng về phía cậu: "Tôi ghen tị vì chú có thể làm một tên gay tự do như vậy." 

Tề Sơ Phàm nhìn bóng lưng tên bạn của mình, tim gan đánh "Thịch" một tiếng rồi tiếp tục quay đầu nhìn chằm chằm vào máy tính chờ thầy giáo nhỏ trả lời.

Không đợi bao lâu, Hàn Thanh Ngạn bên kia đã đồng ý lời mời kết bạn của Tề Sơ Phàm

Kỳ thật lại nói tiếp đến bạn học sinh này, Hàn Thanh Ngạn thật ra cũng chẳng có ấn tượng gì với cậu ta. Bởi vì lúc trước lão già kia cũng đã từng nhờ anh dạy thay, lần này chỉ lấy sách ra đọc, sau giờ học thì lập tức chạy lấy người thôi. Trong đầu không hề để ý thậm chí cũng chẳng hay học trò ở dưới đang làm gì.

Ấn tượng duy nhất với Tề Sơ Phàm chính là quyển 《Phong Thần Bảng》, hiện tại ít nhiều cũng đã có thêm một người có cùng sở thích với anh. Ngẫm lại thì thẹn thùng nhận ra mình ở cạnh cậu ta cũng có chút vui vẻ.

Vừa về đến ký túc xá mở máy tính ra đã thấy lời mời kết bạn của Tề Sơ Phàm trên QQ.

Hơn nữa sau khi đọc ghi chú của cậu ta anh ngược lại lại chẳng biết nên nói cái gì.

Đối phương thật ra rất tích cực, Hàn Thanh Ngạn vừa đồng ý cậu ta đã chủ động chào hỏi với với anh.

Tề Sơ Phàm: Chào thầy giáo Hàn, em chính là cái người đã hỏi ID QQ của thầy, Tề Sơ Phàm đây:)】

Hàn Thanh Ngạn nhìn thấy cái hai chấm mặt cười cuối cùng cậu học trò gửi sang, hình tượng của Tề Sơ Phàm trong lòng anh tặng thêm không ít level. Không giấu gì mọi người, cái icon mặt cười này là cái icon nam thần thích dùng nhất đó.

Có lời dạo đầu, hai người lại không hề có sự ngại ngùng, màn đối thoại ngày càng thêm phần thoải mái hơn.

Ít nhất làm cho Hàn Thanh Ngạn cảm thấy, cậu học sinh này không hề lừa anh, người kia chắc chắn là fan chân chính của Tri Nguyên Kỳ Phồn, dẫu cho họ bàn đến nhân vật nào trong truyện nào, Tề Sơ Phàm cũng nói được vanh vách y như trong chuyện, thế nên cuộc trò chuyện chẳng có chướng ngại nào.

Cái cảm giác tích cực  khi hai đứa fan cuồng cùng trò chuyện này quả thực không thể nào tốt đẹp hơn, Hàn Thanh Ngạn quyết định liệt bạn Tề Sơ Phàm vào danh sách tri kỷ.

Hai người trò chuyện bất tri bất giác đã đến thời gian nhà trường cắt mạng, Hàn Thanh Ngạn kinh ngạc phát hiện hôm nay số chương của nam thần chẳng có thay đổi gì cả, ngay cả lời xin phép cáo ốm linh tinh, văn án truyện mới hay cái gì đó tương tự cũng không xuất hiện.

Hi Hòa: Tí cắt mạng giờ đấy, còn chưa nhìn thấy chương mới hôm nay của nam thần nữa, huhu.】

Bên kia, Tề Sơ Phàm vừa nhìn thấy những dòng này trong lòng đã"Lộp bộp" một tiếng, cậu đã quên mất là hiện tại cậu đang mang danh phận học trò kiêm đàn em, phân lượng trong lòng Hàn Thanh Ngạn nhất định chưa đuổi kịp nam thần.

Kiểu trò chuyện này hệt như ma túy, khiến cho một kẻ vốn đã cả bụng văn thơ như cậu quả thực là thích muốn khóc, Hàn Thanh Ngạn thích đọc truyện của cậu, nên nhất định mỗi ngày cậu đều phải đăng một vạn chữ lên, nếu cứ tìm cơ nghỉ phép mãi, thầy giáo nhỏ nhất định sẽ tâm tâm thương thương nhớ đến nam thần đến nỗi mà ngay cả tận hứng trò chuyện với cậu cũng chẳng có.

Trong nháy mắt này, Tề Sơ Phàm cảm thấy bản thân có chút ghen tỵ với Tri Nguyên Kỳ Phồn, sao có thể khiến thầy giáo nhỏ thương thương nhớ nhớ toàn tâm toàn ý vậy cơ chứ.

Đột nhiên phát hiện ra mình thật ra là đang tự ghen tỵ với chính bản thân mình.

Tề Sơ Phàm cảm thấy này quả thật là ngược tâm không phải dạng thường đâu.

Tề Sơ Phàm: Trước tiên ngủ đi, nói không chừng sáng mai tỉnh dậy sẽ thấy chương mới đó.】

Nhìn câu này trong khung đối thoại, Hàn Thanh Ngạn ngẫm cũng thấy có lý.

Hôm nay nam thần nhất định có chuyện gì đó, dựa theo lương tâm nghề nghiệp trước sau như một của nam thần, ngày mai nói không chừng sẽ có đến 2 chương một lúc.

Thời gian cũng không còn sớm, sắp đến lúc nhà trường cắt mạng rồi, Hàn Thanh Ngạn bèn quyết định nói với cậu học trò câu chúc ngủ ngon.

Hi Hòa: Được, chúc ngủ ngon.】

Tề Sơ Phàm: Chúc ngủ ngon.】

Hàn Thanh Ngạn yên tâm lớn mật đi ngủ, Tề đại thần bên này lại bắt đầu rối rắm. Nếu mai thầy giáo nhỏ không thấy chương mới, có phải hình tượng nam thần trong ảnh sẽ hạ xuống mấy phần không? Ngộ nhỡ hạ hết thì liệu sau này có ảnh hưởng đến cuộc sống hạnh phúc của mình sau này khi đã công bố thân phận hay không?

Không hiểu suy nghĩ của fan cuồng với nam thần nên Tề đại thần càng ngày càng rối rắm, sau khi rối rắm xong, cậu quyết định sẽ cày bản thảo suốt đêm sau đó nhân lúc sáng mai nhà trường phát mạng sẽ đang chương lên liền.

Hi vọng thầy giáo sẽ không buồn vì mình đang chương quá muộn.

Tề Sơ Phàm gõ phím như điên đến 3 giờ sáng mới xong, hai mắt đều đã nhíu lại không nhìn rõ đám chữ rậm rạp trên màn hình máy tính rốt cuộc là có nghĩa chi nữa rồi.

Lúc cậu cuối cùng cũng nằm xuống nhắm cặp mắt đầy tơ máu đỏ tươi lại, Tề Sơ Phàm thật lòng nghĩ, nếu có giải thưởng cho vị tác giả chuyên nghiệp nhất, tận tâm nhất, cậu nhất định sẽ đứng nhất. Còn về động cơ nho nhỏ dẫn đến hành động ấy, thì cũng là bí mật đệ nhất đi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.