Mỗi Ngày Nhân Vật Chính Hộc Máu Ba Lần

Chương 37



Edit: Arisassan
Dung Tịch tự mình dõi theo quá trình trưởng thành của Dung Dực, cho nên nàng là người đầu tiên phát hiện ra thay đổi của y. Dung Dực lúc trước chỉ cần nhìn mặt thôi là đã có thể cảm nhận được sức sống tràn trề trên người y rồi, do đó các công tử thiếu gia ở vương thành mới thích làm quen với y, bởi vì mỗi khi ở bên cạnh y thì làm gì cũng thấy tràn ngập nhiệt tình cả. Dung Dực cũng rất thích kết giao bằng hữu, chỉ cần chí khí hợp nhau là có thể cùng đối phương cầm đuốc soi dạ đàm rồi, khi đó y được coi là người nổi tiếng trong giới thiếu niên đồng lứa ở vương thành, một lời nói ra, mọi người ủng hộ, có thể nói là vô cùng vinh quang.
Thế nhưng, một Dung Dực như vậy hiện giờ lại bày ra bộ dạng không muốn ai đến gần, cả nhị tỷ nàng lúc định lại gần cũng bị y cố ý né tránh, quả nhiên là cực kỳ lạnh lùng. Nàng không biết Dung Dực luyện Thiên Ma công chỉ cần tiếp xúc với người khác là sẽ hấp thu nguyên khí của người đó, tất nhiên phải tránh xa tỷ tỷ Chân Võ cảnh rồi, chỉ nghĩ y thấy nhà mình bị thảm án bất ngờ nên tính cách thay đổi, trong lòng vô cùng thương tiếc, nhưng cũng không khỏi lo lắng thêm, nghĩ đến khuôn mặt trắng bệch nọ của Mục Nhung, không nhịn được mà hỏi: "Tiểu đệ ngươi nói thật cho ta biết đi, ngươi với Mục Nhung có chuyện gì vậy? Ngươi thật sự bắt cóc hắn từ vương thành à?"
"Lúc trước vương thành ai cũng đồn là Mục Nhung biết trước phụ thân sẽ không chấp nhận hôn sự của hắn và tỷ tỷ, nên mới thẹn quá thành giận nhờ trưởng công chúa báo thù, Thánh Văn đế nể mặt trưởng công chúa cho nên—"
Dung Dực không biết Tôn Chí Viễn miệng rộng đến như vậy, chỉ tưởng nhị tỷ biết tin Mục phủ đang truy tìm mình, đang định nói hết chân tướng ra cho nàng biết, ai ngờ chưa nói xong đã bị nghĩa chính ngôn từ của Dung Tịch cắt ngang: "Mục Nhung đã sớm không có tâm tư gì với ta và đại tỷ rồi."
Dung Tịch nghe y nói thế thì biết có một sự hiểu lầm không nhỏ ở đây, thực ra lúc Mạc Quy nói Mục Nhung muốn ép nàng thành thân với hắn thì nàng cũng không tin. Nữ tử vốn rất nhạy với mấy chuyện tình cảm này, Dung Tịch nhớ rõ, từ khi Mục Nhung dưỡng thương ở Dung phủ, rõ ràng chưa hề liếc mắt nhìn nàng một cái, mỗi khi có Dung Dực ở đó là người nọ chỉ nói chuyện với một mình y thôi, còn những người khác hắn quen biết thì tuy cũng lấy lễ mà đối đãi, nhưng vẻ lạ lẫm trong giọng nói vẫn không thể qua mắt được nàng, bởi vậy mới lập tức giải thích: "Chắc ngươi không biết ấy chứ, ngày tổ chức gia yến bữa đó tầm mắt của hắn chỉ hướng về một mình ngươi thôi, từ đầu tới cuối chưa từng liếc nhìn chúng ta lần nào."
Dung Dực không ngờ nhị tỷ đã nhận ra tâm tư của Mục Nhung đối với mình, cơ mà hai người họ đã hứa là sau này chỉ làm huynh đệ, vì cái danh đoạn tụ đấy cũng không dễ nghe. Nghĩ đến chuyện mặc dù Mục Nhung có tâm tư đó nhưng đã buông bỏ rồi, không nên để thanh danh của hắn bị phá hỏng như Triệu Phỉ, nên y chỉ nói: "Nhị tỷ, đừng nhắc lại chuyện quá khứ nữa, ta với hắn như bây giờ là tốt rồi."
Câu này vào tai Dung Tịch lại thành y đã bị thù hận che mờ lý trí, kiên quyết muốn ngược đãi Mục Nhung. Đệ đệ của nàng vốn là nam nhân tốt chính trực nhất làm gì cũng không thẹn với trời đất nhất vương thành, cho nên nàng tuyệt đối không thể trơ mắt ra nhìn y trở thành một tên ma đầu như vậy được, đành cố gắng khuyên giải thêm: "Tiểu đệ, mặc dù tỷ tỷ cũng hy vọng ngươi có thể trả thù cho phụ thân và đại tỷ, nhưng ta chỉ còn lại một người thân duy nhất là ngươi thôi, ta càng mong ngươi có thể sống một cuộc sống thật tốt. Oan có đầu, nợ có chủ, nhị tỷ cùng tu luyện với ngươi, dù phải chịu khổ cỡ nào cũng không sao cả, nhưng đừng để người không liên quan bị liên lụy vào."
"Nhị tỷ, thật ra đêm đó ta cũng trông thấy người của Vũ gia. Trước giờ ta không hề ngờ được rằng, người mà ngươi luôn xem là huynh đệ, hóa ra chưa chắc đã xem ngươi là huynh đệ ngược lại."
Lời kia của nàng nói rất cảm động, trong lòng Dung Dực cũng vô cùng động tâm, thầm nghĩ tỷ tỷ quả nhiên là người quan tâm đến mình nhất trên đời, nhất thời kích động quên luôn việc giải thích tiếp những chuyện đã xảy ra với mình, chỉ thổ lộ những lời y vẫn luôn đè nén trong lòng mình ra. Y với Vũ Thắng cùng nhau lớn lên từ nhỏ, cả vương thành đều nói bọn họ là huynh đệ tốt có quan hệ thân thiết với nhau, cho nên, đêm đó khi trông thấy người Vũ gia và Mục phủ đồng thời xuất hiện, y cảm thấy như tất cả bạn tốt của mình đều phản bội mình, ai cũng muốn dồn y vào chỗ chết, ngay khoảnh khắc đó mọi sự tự tin của y đều đã sụp đổ rồi.
May là, Mục Nhung cuối cùng cũng không phản bội lòng tin của y. Y không biết nghi kỵ, cũng không biết đề phòng người khác phản bội, cho nên, việc duy nhất y có thể làm là, ngoại trừ Mục Nhung ra, không cho ai đến gần mình nữa. Từ trước đến giờ tuy y không hay nổi giận với Mục Nhung, nhưng cũng không phải hạng người đánh không đánh trả mắng không mắng trả. Hiện tại y thật sự không biết phải làm gì mới có thể để cho người bên cạnh vĩnh viễn không phản bội mình, cho nên y chỉ đành cố hết sức đối xử tốt với Mục Nhung, nghĩ là làm vậy thì hai người sẽ không bao giờ tách ra nữa.
Chỉ có bản thân Dung Dực biết rằng, nếu trong hẻm nhỏ ở vương thành ngày đó mà Mục Nhung không tươi cười nghênh đón y trở về, chỉ cần người này lộ ra một chút ác ý với y thôi, bản thân y chắc chắn sẽ giết hắn, sau đó hoàn toàn phát điên.
Lúc y không còn đường nào để đi, chỉ cảm nhận được ác ý vô tận từ thế giới này, Mục Nhung là người đã đến bên cạnh y, kéo Dung Dực đang chìm sâu vào bóng tối trở về – Mục Nhung chính là cọng rơm cuối cùng bảo vệ nhân tính của Dung Dực. Cho nên, mặc dù đã biết đến thứ tình cảm đoạn tụ không nên có kia, nhưng y vẫn không muốn chặt đứt quan hệ giữa hai người. Thậm chí, nếu Mục Nhung vẫn kiên quyết giữ vững tình cảm đó, thì y, có khi cuối cùng cũng sẽ xuôi theo người này.
Hắn khó thể nói hết những rối rắm trong nội tâm này ra cho Mục Nhung nghe, chỉ có thể tâm sự được với tỷ tỷ, y nhìn chăm chăm vào nhị tỷ của mình, trên mặt vừa cô đơn vừa vui vẻ, cuối cùng chỉ nói: "Nhị tỷ, Mục Nhung không phải là người ngoài, bên cạnh ta chỉ còn một mình hắn thôi."
Y chỉ nói hai câu, nhưng Dung Tịch đã hiểu được tất cả. Hiểu được sự thất vọng của đệ đệ đối với tình người, cũng hiểu được sự ỷ lại không thể dứt bỏ của y đối với Mục Nhung, đột nhiên không thể nói ra được mấy câu khuyên giải vì tổ tông gia nghiệp nữa. Nàng biết mình là người thân duy nhất hiện tại của Dung Dực, nếu nàng mở miệng bảo đệ đệ cắt bỏ tình cảm đoạn tụ này mà cố gắng để lại hậu nhân, thì y dù khó chịu cách mấy cũng sẽ nghe lời. Thế nhưng, nàng không muốn chém thêm một đao vào trái tim của đệ đệ nhà mình nữa.
Khi xưa, tất cả tiểu thư khuê các ở vương thành đều ở yên trong khuê phòng của mình học nữ công gia chánh, nhiều nhất là học một ít chữ nghĩa, chỉ có Dung Tịch, từ bé đã quấn lấy phụ thân đòi học võ. Khi đó, Dung Đỉnh Thiên đã hỏi nàng tại sao lại muốn học võ.
Nàng nhìn Dung Dực mới ba tuổi đã bị phụ thân huấn luyện đủ thứ mà nói, nếu ta thành cao thủ thì đệ đệ sẽ không phải một thân một mình lên chiến trường nữa. Tuy đệ đệ là nam đinh duy nhất trong nhà, nhưng ai nói chỉ có nam tử mới phải gánh hết mọi trách nhiệm trong gia tộc chứ? Ta có thể giúp y giết địch, cũng có thể giúp y dẫn quân, có ta ở đây, tiểu đệ có thể ra ngoài ăn mứt quả rồi.
Khi đó Dung Dực vẫn còn rất nhỏ, không hề nhớ được những gì nhị tỷ nhà mình đã nói qua. Từ khi y có nhận thức, Dung Tịch đã từ một tiểu cô nương chỉ biết thêu hoa đùa giỡn trở thành nữ tử nổi danh hung hãn khắp vương thành. Dung Tịch nghĩ, tuy trong vương thành ngoại trừ tên Mục Nhung mắt mù kia thì không có nam nhân nào dám cưới nàng, tuy tất cả mọi phu nhân tiểu thư đều thích lấy lớp kén trên tay nàng ra để giễu cợt, nhưng ít nhất, sau khi nàng học võ rồi, Dung Dực cuối cùng cũng có thể ra ngoài chơi một chút, cũng quen được rất nhiều bạn bè, sẽ không cô đơn tập trung bình tấn một mình ở hậu viện như khi còn bé nữa, cho nên, nàng không hề hối hận.
Dung Tịch yêu thương đệ đệ của mình đến như vậy, ở nội dung cốt truyện sau đó của "Quân Lâm Đại Hoang" mà Mục Nhung không biết, thật lâu sau nàng mới biết được chân tướng cái chết của Dung Dực.
Khi đó, một người vốn bị biến cố năm xưa tước hết mọi cảm xúc như nàng đã khóc suốt cả một đêm, cuối cùng dùng một đao đâm chết Dung Dung, rồi ôm thi thể của tỷ tỷ nhảy vào biển lửa vô tận trên thần giới, từ đó hôi phi yên diệt, vĩnh viễn tan biến.
Cũng nhờ nàng, Dạ Minh Quân với thiết lập sau khi luân hồi sẽ không nhớ đến nội dung cốt truyện mới bắt đầu phân tích mọi chuyện xảy ra trong quá khứ, sau đó nhận ra tân sinh có vẻ trôi chảy của mình kỳ thật tiềm ẩn rất nhiều thảm án, nhưng tất cả đều đã muộn, đành từ nay về sau bước lên con đường khám phá hồng trần, hiểu rõ cuộc đời huyền ảo.
Hiện giờ Đại Hoang không có tiên nhân Dạ Minh Quân, thay vào đó là lệ quỷ Mục Nhung, thế nhưng, Dung Tịch vẫn là Dung Tịch hiểu rõ Dung Dực nhất.
Cho nên, ngay lúc Dung Dực bày tỏ sự ỷ lại của mình đối với Mục Nhung, nàng lập tức quyết định, đồi phong bại tục cũng được, không để lại hậu nhân cũng được, nếu Dung Dực không muốn tách khỏi Mục Nhung, vậy thì, nàng sẽ gánh hết trách nhiệm của Dung gia. Sau này có xuống cửu tuyền bị tổ tiên trách mắng thì nàng cũng sẽ gánh chịu một mình, tất cả lỗi sai đều do nàng làm tỷ tỷ không biết uốn nắn đệ đệ, chứ không liên quan gì đến Dung Dực cả.
Thiên phú của đệ đệ nàng tốt như vậy, chắc chắn có thể phi thăng thượng giới trường sinh bất tử, y chỉ cần sống hạnh phúc theo cách mình muốn là được, cứ để nàng chịu hết chỉ trích của trưởng bối đi. Thế nhưng, để Dung Dực được hạnh phúc, có vài lời nàng vẫn không thể không nói ra.
Hiện tại trong lòng Dung Dực chỉ có sự chán chường thất vọng khi bị bạn thân phản bội, hoàn toàn không hề nghĩ đến hàm nghĩa trong câu hỏi trước đó của tỷ tỷ, chỉ thấy nàng thầm lau đi giọt lệ nơi khóe mắt, cố gắng mạnh mẽ khuyên nhủ y: "Nếu ngươi thích Mục Nhung thì đừng bắt hắn làm những chuyện hắn không thích nữa."
Nghe xong câu này thì y vô cùng khó hiểu, mình có bắt Mục Nhung làm gì đâu, nhiều lắm là mỗi ngày theo dõi hắn uống thuốc, lâu lâu lại nghĩ đến chuyện kéo hắn ra rèn luyện cơ thể thôi mà. Y tạm thời không thể hiểu được ý của nhị tỷ, tưởng nàng nói đến kế hoạch huấn luyện mà lúc trước mình đã vạch ra cho Mục Nhung, bèn trả lời: "Hiện tại hắn không thích nhưng sau này sẽ cảm nhận được cái lợi của nó thôi, hơn nữa ta cũng dựa theo tình hình sức khỏe của hắn mà tính, sẽ không để hắn bị thương đâu."
Hồi nãy Dung Dực nhắc tới Mục Nhung chỉ lo nói mình coi trọng người này như thế nào, hoàn toàn quên mất rằng y vẫn chưa giải thích xong, bởi vậy trong mắt Dung Tịch, đây rõ ràng là một thảm kịch ngược luyến tình thâm mà. Khi xưa quan hệ của Dung Dực với Vũ Thắng cũng khá là tốt, nhưng khi Vũ Thắng bị thương cũng chỉ đứng bên cạnh vừa uống rượu vừa cười nhạo đối phương không đủ khí khái nam nhân, còn với Mục Nhung thì lại cẩn thận che chở, mới ho một tiếng thôi đã lo sốt vó lên rồi, kỳ thật lúc ấy đã có gì đó sai sai, nhưng y vẫn vô tri vô giác. Tuy Dung Tịch có hơi hoài nghi nhưng cũng không dám khẳng định, hôm gia yến có thử một lần thấy vẻ mặt của bọn họ vẫn bình thường thì cũng nghĩ mình đa nghi quá, hiện giờ đánh bậy đánh bạ thế nào lại thành hoàn toàn tin luôn.
Mặc dù nàng không có kinh nghiệm gì về chuyện hai nam tử kết giao với nhau, nhưng trong nhiều thoại bản mà nàng với Tử Quy công chúa hay đọc, mỗi khi thiếu hiệp gặp được người trong lòng của mình, chắc chắn sẽ khó kiềm lòng nổi mà quấn vào cùng một chỗ. Hiện giờ nghe xong câu nói kia của Dung Dực, nàng lại càng chắc chắn rằng hai người tám phần mười là đã làm xong những chuyện không nên làm rồi, chỉ biết thầm lo lắng trong lòng, tên đệ đệ ngốc này thích người ta rõ ràng như thế mà suốt ngày cứ ép buộc, theo diễn biến bình thường thì sau này sẽ bị ngược cho xem.
Người xưa có câu dưa hái xanh không ngọt, tiếc là dưa đã bị đệ đệ nàng hái xuống rồi, hiện giờ chỉ có thể cố gắng bỏ thêm đường vào thôi, phải cố gắng dạy Dung Dực sủng ái bảo vệ người ta mới được, nếu vậy không chừng sẽ có một chút cơ hội để xoay chuyển tình thế. Suy nghĩ một chút lại không biết phải nói gì, đệ đệ đi lên con đường sai trái này, thân là tỷ tỷ nhưng nàng chẳng những không răn dạy mà còn nghĩ cách cho y đi thuận lợi thêm nữa, nếu đại tỷ ở đây thì chắc đã mắng nàng không hiểu chuyện rồi. Cơ mà bản thân nàng, từ nhỏ đến lớn vốn đã không quy củ bằng đại tỷ.
Nàng thật lòng nghĩ rằng, chỉ cần có người có thể khiến cho Dung Dực sống vui vẻ giống như lúc trước, đừng nói là một nam nhân, dù là yêu quái thì nàng vẫn nguyện ý trải sẵn đường cho bọn họ. Nàng không mong muốn cái gì cả, chỉ mong Dung Dực có thể hạnh phúc bình an cả đời.
Sau khi Dung Tịch rối rắm một lúc lâu cuối cùng cũng đưa ra quyết định, đuổi Dung Dực ra ngoài mua thuốc rồi tự mình đi tìm Mục Nhung, muốn thăm dò thái độ của hắn đối với tâm tư của đệ đệ, có thể nói là lo lắng hết mực cho nhân duyên của y.
Đáng tiếc nàng không biết đệ đệ nhà mình đần độn cỡ nào trong mấy chuyện phong nguyệt này, suốt ngày cứ dính lấy người ta như quần áo mà vẫn ngốc nghếch nghĩ đây là huynh đệ thân thiết của mình thôi. Nếu biết thì nàng chắc chắn sẽ đánh một phát vào đầu Dung Tiểu Boss, trên đời này có ai sủng huynh đệ mình trong lòng bàn tay đánh không đánh trả mắng không mắng trả đâu chứ, ngươi đây là muốn lấy người ta về làm vợ mà cái tên ngốc này!
Đôi lời của tác giả:
Mục Nhung: Ta cảm thấy truyện này nên đổi tên thành Mỗi ngày nhân vật chính bị người ta não bổ là đang ngược luyến tình thâm.
Dung Dực: Chuyện gì vừa xảy ra vậy? Đây là đâu? Ta là ai?
Tác giả: Chúc mừng, hiện tại ngoại trừ Mục Nhung ra thì ai cũng nghĩ ông hắc hóa rồi đó.
Hết chương 37


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.