Mỗi Ngày Nhân Vật Chính Hộc Máu Ba Lần

Chương 43



Edit: Arisassan
Tử Quy công chúa không hổ là một nử tữ bưu hãn trong trí nhớ của Mục Nhung, chuyện như chuốc thuốc đẩy ngã Dung Dực mà cũng dám làm, thế nhưng, Mục Nhung vẫn quyết định dù chết cũng phải bảo vệ trinh tiết cho Dung Tiểu Boss, giữ nguyên bộ dạng nhát gan sợ phiền phức mà đau khổ khuyên rằng: "Công chúa ngươi không muốn suy nghĩ lại à? Tính tình của Dung Dực đáng sợ lắm."
"Mục Nhung, thật ra nếu nói về diện mạo thì ta vẫn thích ngươi nhất."
Dù sao nàng cũng ủng hộ CP mình x Mục Nhung nhiều năm như vậy, tuy sau khi biết được kết cục bi thảm thì lập tức quay đầu lại, nhưng thẩm mỹ của bản thân đã được định hình thành kiểu dáng của Mục Nhung từ lâu, hiện giờ trông thấy hắn tuy sợ hãi nhưng vẫn quan tâm lo lắng cho mình thì không khỏi mềm lòng. Nàng thầm nghĩ người này nhát gan như vậy chắc chắn sẽ không dám nói tùm lum ra cho người ngoài biết, nên lập tức xả hết những suy nghĩ cay đắng bị ép xuống tận đáy lòng kia ra:
"Tiếc là phụ hoàng của ta vô cùng tham lam, đất phong của trưởng công chúa, quân quyền của Dung gia, nhân mạch trong giới quan thần của Tôn gia, lão ta muốn tất cả, cho nên vẫn xem ta như một khối thịt heo đặt trên bàn cân, hôm nay nói muốn tứ hôn cho người này, ngày may nói muốn tứ hôn cho người kia, phải chắc chắn rằng hôn sự của ta có thể đem lại nhiều lợi ích nhất mới được."
Nàng muốn chiến thắng tỷ muội Dung gia, cho nên đã bái đại nho bác học làm sư phụ, rồi học võ công từ Thiên Hạ Hồng, thế nhưng những cái này không giúp nàng bắt được trái tim của Mục Nhung, mà giúp nàng thấy rõ thế cục của vương thành. Nàng nhìn thấu được tình thân đơn bạc chốn vương thất, thừa dịp những thế lực khác còn đang chần chờ mà nhìn ra được tiềm lực của Dung Dực, cho nên mới lấy mình làm lợi thế để bám vào y.
Thế nhưng, rốt cuộc nàng vẫn là một thiếu nữ, sao có thể không ước mong một mối tình viên mãn được, tuy biết Dung Dực là đoạn tụ, bản thân mình làm vậy là sẽ không thể có được một tương lai hạnh phúc, nhưng không thể không làm vậy để tự bảo vệ bản thân, trong lòng cũng cảm thấy vô cùng khó chịu. Hiện giờ trông thấy vẻ hoảng hốt của Mục Nhuung thì lại nhớ lại cái người trong giấc mơ của mình, không tự chủ mà nói hết tất cả: "Trước đây ta cũng từng tưởng tượng ra một tương lai cùng cử án tề mi* với phu quân, nhưng khi lớn rồi mới hiểu được, dù ta có gả cho ai thì cũng sẽ trở thành trở ngại lớn nhất trên con đường làm quan của người nọ, thứ gọi là công chúa chẳng qua chỉ là món hàng để hoàng thất trao đổi mà thôi. Hồng Thiệu quốc đã sắp đánh vào đây, nếu cứ tiếp tục chiến bại như vậy thì phụ hoàng chắc chắn sẽ đưa ta đi hòa thân, ta không muốn thế, nên trước khi thời điểm đó đến, ta phải tìm cách tự gả mình ra ngoài."
[*Câu thành ngữ này có ý chỉ người vợ thương yêu chồng, hoặc vợ chồng cùng tôn trọng và thương yêu lẫn nhau.]
Câu nói này của nàng vô cùng thê lương, Mục Nhung nghe mà trong lòng cũng thấy chua xót. Dạ Minh Quân và Tử Quy công chúa là CP chính trong "Quân Lâm Đại Hoang", hắn từng tận mắt dõi theo quá trình cô công chúa kiêu ngạo bốc đồng này bị Dạ Minh Quân làm rung động, đến lúc hai người đại hôn cũng từng ném một cái nhà lầu cho bọn họ dưới khu bình luận, kỳ thật hắn rất quen thuộc với nữ tử này.
Sau khi phi thăng, Dạ Minh Quân luôn ở bên cạnh dàn hậu cung tiên giới của mình, lúc Tử Quy công chúa càng ngày càng không có đất diễn thì hắn còn đăng vài bình luận mắng tác giả nữa, hiện giờ nghĩ lại thì nhân vật nữ trong truyện hơn phân nửa là không bình thường rồi, có lẽ cũng vì các nàng không hề có một cuộc sống hạnh phúc. Dạ Minh Quân có thể cho các nàng tu vi và quyền thế, nhưng không ai có thể chiếm được trái tim của tiên nhân kia.
Mục Nhung tự nhận mình cũng là một kẻ vô cảm lạnh lùng, cho nên hắn mới ủng hộ Tôn Chí Viễn có tình nghĩa với mình đi theo đuổi Tử Quy công chúa, nhưng sau buổi trò chuyện này thì lại thay đổi ý định. Đại hoàng tử ngoan độc, Nhị hoàng tử bình thường, trình trị quốc của hai người này không bằng một góc của muội muội họ, cho nên hắn quyết định sẽ làm theo cốt truyện mà giúp nàng lên ngôi. Hiện giờ nàng nhìn một cái thôi là đã có thể nhìn ra tiềm lực của Dung Dực, cũng có vài phần thiện ý với mình, hắn lập tức xác định chủ ý, vẻ khiếp nhược ngụy trang bên ngoài nhanh chóng tán đi, ngước đôi mắt sâu thăm thẳm lên rồi thản nhiên nói: "Dung Dực hiện giờ không có gia tộc để dựa vào nên đúng là thời cơ để ra tay tốt nhất, nhưng nếu công chúa suy nghĩ cẩn thận hơn một chút, sẽ phát hiện ra cuối cùng mình vẫn không thể dựa vào nam nhân, chỉ khi tự nắm chặt quyền lực trong tay thì mới có thể hạnh phúc cả đời."
Kỹ năng thay đổi sắc mặt của hắn khiến ai cũng phải bất ngờ, Tử Quy công chúa chỉ thấy người mà một giây trước còn bày ra vẻ sợ hãi suýt khóc đột nhiên đổi thành sắc mặt trầm ổn chậm rãi ngồi xuống trước mặt mình, trong mắt không hề có vẻ sợ hãi, thậm chí ánh mắt dường như có thể nhìn thấu được lòng người kia càng khiến nàng cảnh giác hơn, theo bản năng mà cảm thấy như mọi bí mật của mình đều bày ra trước mắt người nọ. Sự chuyển biến này khiến nàng vô cùng chấn động, nàng vốn rất tự tin vào mắt nhìn của mình, nhưng không ngờ lại không thể xuyên qua được lớp ngụy trang của người này, bây giờ tạm thời phải hạ xuống thế bị động, chỉ đành nhíu mày hỏi: "Ý ngươi là gì?"
"Công chúa cần quyền lực đủ để thoát khỏi sự khống chế của hoàng thất, đúng lúc ta và Dung Dực cũng có chút thù hận với phụ hoàng của ngươi, không bằng chúng ta hợp tác đi, ngươi thấy thế nào?"
Những lời hắn nói vô cùng rõ ràng, Tử Quy công chúa đương nhiên hiểu được ý của hắn, nàng không ngờ Mục Nhung đây hoàn toàn khác với người trong giấc mơ của mình, nhưng vẫn muốn giúp nàng ngồi lên hoàng vị, trong lòng cảm thấy vô cùng hoang đường, liền vội hỏi: "Ngươi điên rồi sao? Đừng bảo phụ hoàng vẫn còn hai đứa con trai, cho dù không có, trên đời này cũng chưa thấy nữ nhân nào cầm quyền cả!"
"Nữ nhân từ trước đến giờ không làm được, nhưng ta tin công chúa có thể."
Trong cốt truyện sau này, Tử Quy công chúa đúng là cai trị Bắc Thần rất tốt, lúc Mục Nhung nói lời này ra cũng không nắm chắc được mười phần, thế nhưng, hắn tin gốc rễ của mọi việc không chỉ là từ quyển truyện kia, lệ khí chợt lóe qua mắt hắn, trên mặt cũng nở một nụ cười nhạt: "Còn con trai ấy hả, lão ta sẽ nhanh chóng không có thôi."
Tử Quy công chúa đã chú ý đến Mục Nhung rất nhiều năm, nhưng vẫn không ngờ hắn lại có một mặt như vậy. Người này rõ ràng vô dụng đến mức viết thư cho người trong lòng của mình thôi mà cũng không dám, hàng ngày chỉ biết khúm núm trước mặt trưởng công chúa, không hề có một chút khí khái nam tử nào. Nhưng bây giờ từng chữ nói ra lại cứ như nắm được mạng sống hai hoàng huynh của nàng trong lòng bàn tay, đáng sợ hơn là, nàng có thể cảm nhận được lòng tin tuyệt đối vào chiến thắng của hắn. Mấy năm nay hắn thế mà lại dùng vẻ ngoài hèn hạ nhu nhược kia để lừa người, đúng là một kẻ tâm cơ thâm trầm, thế gian này có bao nhiêu người ẩn nhẫn chịu đựng được lâu đến mức đó cơ chứ?
Nàng biết Mục Nhung ẩn nhẫn lâu như thế lại nói ra những lời này ngay trước mặt mình là thật lòng muốn hợp tác, tuy biết tất cả cũng chỉ vì lợi ích bản thân, nhưng vẫn không nhịn được thở dài: "Hóa ra đây mới là bộ mặt thật của ngươi."
"Dù sao hợp tác cũng phải bày ra một chút thành ý chứ, công chúa cũng không muốn có một đồng minh ngu ngốc đâu đúng không?"
Đối ngoại thì Mục Nhung không màng đến việc giữ nguyên thiết lập tâm cơ thâm trầm của mình, hắn biết chỉ khi nào khiến cho người ta phải e sợ mình thì kẻ địch mới không dám tùy tiện ra tay. Thế nhưng, chuyện kết minh cũng không cần quá vội, nếu Tử Quy công chúa là người chỉ vài lời thôi đã thuyết phục được thì hắn còn lâu mới đề nghị hợp tác với nàng. Cơ mà hiện tại kế hoạch chính của hắn không phải là việc này, cho nên cũng chỉ nở một nụ cười đầy thâm ý: "Đương nhiên, ta sẽ không bắt công chúa quyết định ngay bây giờ, cứ kiên nhẫn đợi thêm vài ngày, có lẽ trong vương thành sẽ xuất hiện kinh hỉ đấy."
Lời này của hắn đánh trúng vào tim đen của Tử Quy công chúa, tuy trong giấc mơ nàng thành công chiếm được ngôi vị hoàng đế, nhưng dù sao cảnh trong mơ cũng không phải sự thật, nàng cần phải trở về cân nhắc chỗ lợi và chỗ hại trước đã, càng phải xem xét lại những hành động trong quá khứ của Mục Nhung, bây giờ tốt nhất là không cự tuyệt cũng không đồng ý, đành phải ngạc nhiên nói: "Nếu các ngươi muốn kết minh với ta, thì ta gả cho Dung Dực không phải thích hợp nhất à?"
Đây quả nhiên là một nữ nhân thông minh, hỏi một cái là hỏi ngay vào vấn đề quan trọng, kỳ thật trong lòng Mục Nhung cũng biết rõ, hắn có thể ghép Tôn Chí Viễn và Tử Quy công chúa thành một CP, nhưng đến phiên Dung Dực thì chưa suy nghĩ xem đối phương có thích hợp hay không thì đã từ chối trước rồi. Nhìn từ bên ngoài, Tử Quy công chúa khá tốt, tính tình tuy hơi tùy hứng nhưng cũng là một nữ tử biết lo cho đại cục, nếu gả cho Dung Dực thì cũng có thể xem là một cặp đẹp đôi, nhưng hắn lại hoàn toàn không thể chấp nhận được, trên thực tế hiện tại hắn chỉ muốn kéo hai người này ra thật xa, cả nói cũng không nói với nhau một câu là tốt nhất.
Hắn biết bản thân mình như vậy rất kỳ quái, nói đúng hơn, từ khi vào thành thì suy nghĩ của hắn đã có vấn đề rồi. Hắn bảo Dung Dực giữ nguyên bộ dáng hắc hóa đúng là vì đại kế, nhưng sâu trong lòng cũng hy vọng không ai phát hiện bộ mặt thật giấu dưới vẻ ngoài đáng sợ đó của Dung Dực. Dung Tiểu Boss bình thường ngay thẳng hơi ngốc ngốc rất dễ bị tính kế, hắn chỉ muốn giấu riêng cho mình chứ không muốn chia sẻ cho bất kỳ ai cả. Ý nghĩ trong đầu hắn thật sự rất méo mó, nếu hắn không chắc chắn bản thân không hề có hứng thú với nam nhân thì có khi chính hắn cũng nghĩ mình cong rồi, hiện giờ chỉ đành xem như đây là tác dụng phụ khi trở thành lệ quỷ vậy, dù sao tính cách của lệ quỷ có vặn vẹo biến thái một chút thì cũng là chuyện bình thường.
Biết mình hắc hóa là một chuyện, tự trải nghiệm sự biến hóa của cả tinh thần lẫn thể xác là một chuyện khác, Mục Nhung biết rõ suy nghĩ của mình có vấn đề thì trong lòng sầu não vô cùng, nhưng vẫn bày ra vẻ thản nhiên khi đối mặt với Tử Quy công chúa, còn nghiêm túc nói: "Dung Dực là của ta, ta tuyệt đối sẽ không đưa cho ngươi."
Tuy hắn không biết phải nói gì với sự hắc hóa của mình, nhưng vẫn không ủng hộ cái CP xanh mơn mởn kia, do đó giọng nói cũng vô cùng kiên định. Nhưng câu nói đầy thâm ý này khi kết hợp với lời đồn về hắn và Dung Dực đang lan truyền ở ngoài phố thì lại cho ra một hiệu quả rất là vi diệu.
Từ khi Mục Nhung để lộ bản tính thật của mình thì Tử Quy công chúa lập tức biết rằng người này đã ra tay với Dung Dực sớm hơn bản thân nhiều, sợ là kế hoạch thông qua Dung Dực để nắm quân quyền trong tay phải thất bại rồi. Nhưng dù nàng có suy nghĩ như thế nào cũng không thể ngờ được rằng, một Mục Nhung yếu đuối như vậy, một Mục Nhung với bộ dạng còn thanh tú hơn cả nàng, lại có thể đè được Dung Dực lãng ngạo cường tráng như thế! Không thể nào, nàng đọc bao nhiêu thoại bản trong vương thành rồi nhưng chưa bao giờ thấy cảnh đó cả, nào có chuyện tiểu thư nhu nhược cưới tướng quân lãnh khốc vào cửa đâu!
Có lẽ là do được khí chất lệ quỷ tô điểm thêm, bộ dạng lúc Mục Nhung nói ra lời này thật sự rất bá đạo, câu được nói ra thì sặc mùi biểu thị chủ quyền, cho nên Tử Quy công chúa mới tưởng thiết lập công thụ trong lòng mình đã bị đảo ngược, nàng hoàn toàn không thể chấp nhận sự thật như vậy, bèn lắc đầu nói: "Không, ta không chấp nhận, ngươi rõ ràng là cô nương ốm yếu trong tiểu thuyết, không thể đoạt mất lời thoại của nam nhân được!"
Kỳ thật hồi nãy khi vừa nói ra câu nói kia thì Mục Nhung lập tức hối hận, hắn cũng hiểu câu này nghe vô cùng gay, nhưng chưa kịp bào chữa thì lời này của Tử Quy công chúa đã khiến cho hắn phải đứng hình rồi, thân là nam chính trong truyện harem lại bị nữ chính tin chắc mình là đoạn tụ, còn là một tên đoạn tụ hoàn toàn không có khả năng làm công sẽ có cảm giác như thế nào nhỉ?
Đối với câu hỏi này, Mục Nhung tỏ vẻ: Thôi xong, đây không còn là nữ chính trong lòng hắn nữa rồi.
Ngay lúc này hắn đột nhiên hiểu được tại sao Dạ Minh Quân vừa phi thăng liền nhanh chóng đổi sang một khuôn mặt khác, thực tế đã chứng minh dù khí chất có mạnh mẽ cỡ nào cũng không thể vớt được khuôn mặt tiểu bạch kiểm di truyền từ Thu Nguyệt Địch của Mục Nhung. Cho nên, gần đây Dung Tiểu Boss hay tỏa ra khí chất sặc mùi gay là do khuôn mặt này khiến đối phương gặp ảo giác à?
Nghĩ đến đây, Mục Nhung không thể không cảm thấy lo lắng, chiêu thức giả heo ăn thịt hổ này đúng là nguy hiểm mà, hắn tỏ vẻ yếu đuối như vậy lỡ bẻ cong Dung Tiểu Boss thích bảo vệ kẻ yếu thì sao? Hắn có nên chịu trách nhiệm không? Chịu trách nhiệm cho mấy chuyện kiểu này không phải là thứ có thể đùa được đâu đó!
Đôi lời của tác giả:
Dung Dực: Ta phải hắc hóa! Ta phải "công" hơn!
Tác giả: Tui thấy ông nghĩ cách khiến hắn chịu làm thụ có khi còn dễ hơn ấy.
Mục Nhung: Haha.
Dung Dực (túng): Thôi ta thẳng lại vậy.
Hết chương 43


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.