Mỗi Ngày Nhân Vật Chính Hộc Máu Ba Lần

Chương 85



Edit: Arisassan


Chuyện Hiên Viên Tử Đô bị tập kích vừa tới tai Thu gia, Thu Nguyệt Địch vốn đang chủ trì đại điển hiến tế trong nhà lập tức gạt hết mọi công việc sang một bên, liên tục mở mấy cái Truyền Tống trận vội vàng chạy tới hồ Thiên Diệp. Nàng chỉ lo lắng cho an nguy của con trai, nhưng sau khi tới nơi thì chợt nhận ra thiếu niên mình từng gặp ở rừng Nguyệt Kiến lúc trước cũng ở đây, còn có ý muốn bái nàng làm sư phụ.


Từ khi trở về thiên giới Thu Nguyệt Địch chỉ mặc đồ trắng, không mang bất kỳ trang sức gì, thậm chí phòng luyện đan của nàng ở Thu gia cũng lấy màu trắng làm chủ đạo, năm xưa có người từng trào phúng đồ nàng mặc y như đồ tang, nàng chỉ lạnh lùng nhìn người nọ một cái, sau đó phất một ánh trăng tiễn hắn ta xuống mồ. Từ đó trở đi, chúng tiên trên thiên giới mới nhận ra, tiểu cô nương Thu gia hay cười luôn miệng gọi người khác là ca ca tỷ tỷ đã biến mất, hiện giờ Thu gia chỉ còn một Thu tiên cô lạnh lùng.


Kỳ thật người nọ cũng không nói sai, nàng thật sự mặc đồ trắng như đồ tang, để tưởng niệm đứa con đầu lòng chết yểu của nàng, cũng là để tạm biệt thời kỳ thiếu nữ vô ưu vô lo. Mỗi lần trông thấy màu trắng như tuyết kia, nàng sẽ nhớ tới mọi ác mộng mình từng trải qua trong đêm tuyết định mệnh đó, để rồi tự nhắc nhở bản thân, nàng phải trở nên mạnh mẽ hơn bất cứ ai, đời này không được mềm lòng nữa, nếu cứ yếu đuối như lúc trước thì nàng có thể mất luôn cả đứa con thứ hai.


Tiếc là, hiện tại nàng vẫn chưa phải người mạnh nhất thiên giới, Hiên Viên Tử Đô vẫn bị kẻ khác mai phục, nếu không có thiếu niên trước mắt, sợ là đã bỏ mạng ở rừng lá rụng Vô Biên. Thu Nguyệt Địch không dám tưởng tượng nếu chuyện đó thật sự xảy ra thì mình sẽ phát điên đến mức nào nữa, có khi nàng sẽ đồ sát hết tất cả tiên nhân trên thiên giới này. May thay, thiếu niên kia đã cứu con trai nàng.


Đã hơn nửa năm trôi qua kể từ khi bọn họ gặp nhau, khuôn mặt của thiếu niên đã trưởng thành hơn một ít, càng ngày càng trông giống nàng. Năm xưa hắn chỉ ngại ngùng trốn sau lưng ca ca Dung Dực, dường như rất e sợ nàng, mà hiện tại đã có thể bình tĩnh đứng thẳng trước mặt nàng, dù là vẻ mặt hay phong thái đều trưởng thành hơn rất nhiều, có lẽ cũng đã trải qua không ít sóng gió.


Khi trông thấy thiếu niên tự xưng là Dung Nhung này, Thu Nguyệt Địch thật sự rất vui vẻ, diện mạo lẫn tên của hắn đều giống hệt như đứa con đã mất của nàng, cứ như đứa bé đó trọng sinh rồi trở về với nàng vậy. Thế nhưng, nàng không thể không kiềm chế cảm xúc vui sướng này lại, bởi vì chuyện này thật sự rất trùng hợp, trùng hợp đến mức như có ai đó cố ý sắp xếp vậy.


Thế nên, cuối cùng nàng vẫn chôn vùi tất cả cảm xúc vào sâu tận đáy lòng, dùng ánh mắt bình tĩnh lạnh lùng nhìn về phía thiếu niên, đạm bạc hỏi: "Ngươi thật sự mang họ Dung à?"


Ngay từ lúc trông thấy nàng, Mục Nhung lập tức nhận ra người trước mặt mình không phải Thu Nguyệt Địch đa sầu đa cảm trong quá khứ, mà là nữ boss tiên giới Thu tiên cô trong "Quân Lâm Đại Hoang" có thể chèn ép Dạ Minh Quân đến mức phải mai danh ẩn tích, nếu không nhờ bàn tay vàng thì không thể đánh thắng được. Hắn biết trận pháp mập mờ bên cạnh nàng có thể là Chân Ngôn trận bí truyền của Thiên cung, trận pháp này biết nhìn thấu lòng người, chỉ cần người kia nói dối là vang lên tiếng chuông cảnh báo ngay. Xem ra người mẹ ruột có thể kế thừa Thu gia của hắn quả nhiên không phải người bịa đại vài câu là qua mặt được.


Có điều, hắn đã học được phương pháp phá giải Chân Ngôn trận từ Dạ Minh Quân từ lâu rồi, hiện tại liền không chút hoang mang trả lời: "Ai ở vương thành cũng biết đến cái tên Dung Dung."


Hai chữ Dung và Nhung đồng âm với nhau, cho nên những gì hắn nói có thể xem là sự thật, quả nhiên Chân Ngôn trận không có bất kỳ phản ứng nào. Thu Nguyệt Địch vốn hơi hoài nghi về thân phận của hắn, hiện tại không thể không tin, chỉ nhíu mày hỏi: "Ngươi không có tu vi, vậy tại sao có thể phi thăng tiên giới?"


Mục Nhung biết việc trong cơ thể mình không có nguyên khí không thể qua mắt được Tử Hoa Thượng Tiên, cũng không nói dối nữa: "Quốc sư ở nhân gian nuôi lớn được thang trời Kiến Mộc, ta mượn lực tiên nhân để lên đây."


Hạt giống Kiến Mộc bị quốc sư cướp khỏi tay Thu Nguyệt Địch, đương nhiên nàng biết công dụng của thứ đó, nhưng không ai ở thế giới này biết đến sự tồn tại của Dạ Minh Quân, cho nên nghe hắn nói thế cũng chỉ nghĩ là quốc sư Bắc Thần phi thăng thành công rồi thuận tay dẫn thiếu niên này lên, lại nhớ đến Thu Thuỷ giới nàng từng đưa cho hắn, hai người chắc chắn nhờ vào thứ này mới có thể qua được Thiên môn. Nhớ tới những thiệt hại quốc sư từng gây ra cho mình năm xưa, nàng nghĩ phải tìm cơ hội giải quyết bán yêu kia mới được, nhưng không hề nhắc đến chuyện trước kia với Mục Nhung mà tiếp tục hỏi: "Thu Hưng nói các ngươi đã gặp phải Quỷ Soái, vậy ngươi làm thế nào để thoát khỏi hắn ta vậy?"


Mấy câu hỏi trên đều đánh trúng vào bí mật của Mục Nhung, nhất là câu hỏi này, lập tức khiến cho Mục Nhiễm trong túi âm linh cảm thấy căng thẳng, sợ con trai mình lỡ miệng tiết lộ thân phận của mình. May thay Mục Nhung không hề hoảng loạn tí nào, chỉ bày ra vẻ mặt khó hiểu nói: "Dường như ông ta có khúc mắc gì đó, vốn định giết ta nhưng bỗng nhiên lại không giết nữa."


Thu Nguyệt Địch là người thừa kế của Thu gia, cũng biết được chuyện Quỷ Soái không nghe theo lệnh của Hoán Tô, trông vẻ mặt Mục Nhung đúng là không biết thật, dù nàng vẫn hơi nghi ngờ nhưng đành tạm thời kiềm xuống, suy nghĩ một chút rồi thuận miệng nói: "Lúc trước ta muốn nhận ngươi làm đồ đệ thì ngươi từ chối, còn có vẻ rất sợ ta, tại sao bây giờ lại đồng ý vậy?"


"Dung Dực đã chết rồi, chỉ khi tìm được Chẩm Nguyệt Điếu Vân sâm mới có thể hồi sinh y, ta cần một suất đi thử luyện của Thu gia để đến Tinh Nguyệt lâu."


Không ngờ cặp cha mẹ này không dễ lừa gạt đến thế, Mục Nhung chợt thấy may mắn lúc mình rời khỏi Đại Hoang thì không vội vã tìm đến Thu Nguyệt Địch ngay, với trình độ khi đó của hắn có khi chưa đến ba câu đã bị lật tẩy rồi, tuy nhiên hiện tại hắn cũng coi như có kinh nghiệm rồi, biết không thể để đối phương thấy mình đáng ngờ nữa, quyết định chủ động tiến công trước, đôi mắt cụp xuống, khuôn mặt thấp thoáng vẻ ưu sầu, nói một cách vô cùng bất đắc dĩ: "Ta không hề muốn trường sinh bất tử, không có hứng thú với chuyện phân tranh quyền thế, ta chỉ muốn sống một cuộc sống an ổn với Dung Dực thôi."


Mặc dù hắn có ẩn giấu một vài thứ, nhưng câu nào nói ra cũng là thật, ngay cả vẻ bất đắc dĩ lẫn thương tâm hiện tại cũng phát ra từ tận đáy lòng, với khả năng quan sát của Thu Nguyệt Địch thì đương nhiên có thể nhìn ra. Kỳ thật nàng vẫn còn vướng một vài vấn đề, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt giống hệt mình lộ ra vẻ mặt như vậy, không hiểu sao chợt cảm thấy đau lòng, không muốn tra hỏi nữa.


Nàng nghĩ, thiếu niên trong rừng tuyết năm xưa ỷ lại Dung Dực đến như vậy, lúc người kia chết chắc chắn phải vô cùng thương tâm. Nàng biết điều kiện để khởi động thang trời Kiến Mộc là gì, hiện tại có khi nhân gian đã trở thành luyện ngục, nhưng thiên giới cũng không phải nơi để sống một cuộc sống yên ổn, hắn còn nhỏ như vậy, ngoại trừ nàng ra thì thật sự không còn chỗ dựa nào nữa.


Mà thôi, đúng là nàng rất thương xót thiếu niên này, nếu phía trước thật sự có cạm bẫy, nàng chỉ cần phá nó đi là được. Còn nếu đây không phải là âm mưu của các thế lực khác, thì nàng coi như bù đắp được một ít nuối tiếc năm xưa.


Lặng lẽ hít sâu một hơi trong lòng, nàng quyết định bỏ qua không hỏi nữa, chậm rãi đứng dậy đi đến trước mặt Mục Nhung, thản nhiên nói: "Ta tin ngươi, ngày mai theo ta trở về Hàn Thuỷ Tam Tuyền làm lễ bái sư đi."


Nói xong lại thấy giọng điệu của mình có hơi lạnh lùng quá, sợ sẽ làm hắn kinh hoảng, bèn cố gắng để ánh mắt của mình dịu dàng hơn, mặc dù giọng nói vẫn không hề ấm áp hơn chút nào so với trước đó, nhưng câu từ lại dịu đi rất nhiều: "Đừng sợ, sau này con muốn cái gì thì sư phụ sẽ giúp con tìm cái đó, có ta ở đây, cả thiên giới không ai có thể bắt nạt con."


Thu Nguyệt Địch là mỹ nhân lạnh lùng nổi tiếng khắp thiên giới, cả lúc ở nhà cũng rất ít khi cười, hiện tại đột nhiên đối xử dịu dàng với một thiếu niên chỉ mới gặp mặt một lần, Hiên Viên Tử Đô vốn bị bầu không khí căng thẳng trước đó doạ sợ nên trốn trong góc phòng không dám xen ngang lập tức nhảy ra, kinh ngạc nói: "Mẹ, trước đây mẹ chưa bao giờ dịu dàng với con như vậy cả!"


"Ta còn chưa tính sổ với con đâu, vậy mà cũng biết tự thò mặt ra à."


Nói chung mọi chuyện đều bắt đầu từ việc cậu ta tự tìm đường chết trốn nhà đến Long Môn cảnh đi chơi, lúc vừa nghe tin Thu Nguyệt Địch sợ đến mức tim suýt ngừng đập. Hiện tại đứa con trai ngốc nghếch này lại tự đưa đầu ra, nét dịu dàng trong mắt của nàng lập tức hoá thành dao nhỏ phóng vù vù, cười lạnh rồi nói: "Thay đổi đường đi lịch luyện định trốn xuống thế gian còn bị Hoán Tô phục kích, lá gan của Hiên Viên Tử Đô con to quá nhỉ! Nói mau, kẻ nào xúi giục con làm việc đó?"


Hiên Viên Tử Đô vô cùng sợ ánh mắt có thể đóng băng hết mọi thứ xung quanh của mẹ mình, lập tức run rẩy cả người, sau đó oan ức nói: "Lỡ do bản thân con tự nghĩ ra thì sao?"


Nghe xong câu này, Thu Nguyệt Địch lườm cậu ta một cái, nói tiếp không chút chần chừ: "Với trí thông minh của con thì không thể nào nghĩ ra cách đi vòng qua Thiên cung vào Long Môn cảnh để giấu diếm chúng ta được."


Mục Nhung đang bị tra hỏi đến mức sắp không đỡ được, hiện tại có người tới chia bớt một phần lực nên vô cùng vui vẻ đứng xem, tuy nhiên khi nhìn thấy vẻ mặt ngây ngẩn của Hiên Viên Tử Đô lúc bị mẹ mình khinh thường chỉ số thông minh của mình thì vẫn không thể không giật giật khoé miệng, thầm nghĩ, chậc chậc, quả nhiên là mẹ ruột mà.


May thay Hiên Viên Tử Đô đã quen bị mẹ chê bai rồi, hiện tại cũng như mọi khi mà khai ra tên thị vệ chuyên đội nồi cho mình: "Được rồi, con thừa nhận, ý kiến này do Thu Hưng đưa ra."


Từ trước đến giờ cậu ta làm gì cũng có đồng loã là Thu Hưng, Thu Nguyệt Địch nghe xong thì không bất ngờ lắm, chỉ cụp mắt xuống, bất ngờ hỏi ra: "Tại sao con đột nhiên muốn xuống thế gian?"


"Bởi vì mấy nữ nhân trong Thiên cung nói mẹ..."


Lúc này Hiên Viên Tử Đô vẫn đang hậm hực chuyện mình bị mẹ ruột ghét bỏ, suýt nữa đã nói ra sự thật, nói được một nửa mới thấy có gì đó không đúng, vội vàng sửa lại: "Không có gì, con chỉ muốn đi chơi thôi!"


"Năm đó cha con cưới ta, rất nhiều người trong Thiên cung đều không đồng ý... Thế nhưng hiện tại bọn họ có đồng ý hay không cũng không quan trọng."


Hồi còn trẻ Hiên Viên Phong Ngâm vô cùng phong lưu, có rất nhiều người nhắm đến vị trí Thái tử phi này, vậy mà cuối cùng lại bị Thu Nguyệt Địch đoạt mất, đến nay vẫn có rất nhiều nữ tiên cảm thấy không cam lòng. Tra hỏi Hiên Viên Tử Đô dễ dàng hơn Mục Nhung rất nhiều, nghe cậu ta nói thế, Thu Nguyệt Địch biết ngay những người đó lại lấy chuyện hồi nàng còn ở nhân gian ra để cười cợt. Đúng là nàng từng trao thân cho phàm nhân, nên lúc trước không muốn tranh cãi với các nàng, nhưng những người này dám ra tay với con trai của nàng, vậy thì không thể bỏ qua được nữa.


Đáy mắt xẹt qua một tia sáng lạnh, lòng nàng dần dần dâng lên sát ý, nhưng nàng không muốn lôi con trai và đồ đệ mới thu của mình vào chuyện này, nên chỉ nói: "Giờ con cứ lo chép phạt "Tiên thảo danh lục" năm trăm lần đi, vi nương sẽ làm bọn họ phải câm miệng."


"Năm... năm trăm lần?"


Với tính cách của Hiên Viên Tử Đô thì không thể ngồi yên mãi được, nghe thấy hình phạt này thì không còn sức để lo nghĩ chuyện khác nữa, chỉ thầm than khóc trong lòng, con người đúng là hay có mới nới cũ mà, mẹ có đồ đệ rồi là cậu thất sủng ngay!


Thu Nguyệt Địch hiểu rõ tính cách của con mình, hiện tại trông buồn bã thế thôi chứ chỉ cần bước ra cửa một cái là lập tức nhảy nhót lung tung ngay. So với một đứa như vậy, Mục Nhung im lặng ngồi uống trà kế bên có vẻ ngoan ngoãn hơn nhiều, nàng thấy sắc mặt của tân đệ tử này có dấu hiệu hàn khí nhập thể thì nói: "Nhung nhi, sức khoẻ của con hình như không được tốt lắm nhỉ, ta có mang theo một ít đan dược, con cứ ăn tạm trước đi, đợi đến khi trở về Hàn Thuỷ Tam Tuyền rồi hẵng cẩn thận điều dưỡng."


Lúc trước khi Hiên Viên Tử Đô tỏ vẻ buồn bã thì Thu Nguyệt Địch sẽ luôn miệng dỗ dành cậu ta, hiện tại lại không quan tâm chút nào, dê béo nhỏ cảm thấy địa vị của mình đang lung lay kịch liệt nên liền oan ức nói: "Mẹ, có phải mẹ nhặt con ở dải ngân hà về không vậy."


Thế nhưng, trả lời cậu ta là ánh mắt bình tĩnh của mẹ ruột: "Con nghĩ nhiều rồi, từ trước đến giờ mấy chuyện nhặt đồ này nọ chỉ có cha con làm thôi."


Nghe xong câu này, trong lòng Hiên Viên Tử Đô càng khóc dữ dội hơn, hễ cha nhặt đồ gì về là mẹ sẽ vứt ra ngoài hết, quả nhiên cậu bị mẹ ghét bỏ rồi!


May thay, không chỉ một mình cậu ta thấy như vậy, vừa nghe xong câu nói của Thu Nguyệt Địch, Mục Nhung cũng không nhịn được mà run rẩy, Nhung... Nhung nhi? Má Dung Tiểu Boss ơi, hắn lớn như vậy rồi vẫn chưa bao giờ dùng cái biệt danh quỷ dị như vậy hết!


Thế nhưng, hình ảnh này vào mắt Thu Nguyệt Địch lại thành cậu nhóc này có lẽ đã lâu lắm rồi chưa được người khác quan tâm, nàng chỉ dịu dàng một chút thôi mà nhóc đó đã vui vẻ đến mức run rẩy rồi.


Thầm nghĩ như thế, thương xót trong lòng lại dâng lên vài phần, nàng muốn dẫn hai đứa nhóc này về nhà càng nhanh càng tốt, nhìn lướt qua hộ vệ bên ngoài, vừa lạnh lùng vừa dứt khoát nói: "Còn đứng đó làm gì nữa? Ai đáng nhận hình thì đi nhận hình, ai đáng bị phạt thì đi chịu phạt, chuẩn bị xong thì lập tức khởi hành!"


Tất nhiên, người dao động cảm xúc nhiều nhất ở đây vẫn là Quỷ Soái trong túi âm linh, chỉ cần nghĩ đến việc nữ nhân lạnh như cục băng ngoài kia từng là Thu Nguyệt Địch suốt ngày nắm áo bám theo ông nhỏ nhẹ gọi tướng công, ông không nhịn được cảm thán với Dung Dực bên cạnh: "Ta nói cho ngươi nghe, nữ nhân chính là sinh vật khó hiểu nhất, trông thì ngoan ngoãn dễ thương vậy thôi, ai biết được một ngày nào đó sẽ biến từ một chú thỏ trắng nho nhỏ trở thành cọp mẹ, cẩn thận, ngươi ngàn lần phải cẩn thận đấy."


Từ trước đến nay Dung Dực vô cùng kính trọng trưởng bối, nghe ông nói thế, lập tức thật thà trả lời: "Tướng quân yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không tới gần bất cứ nữ nhân nào!"


Im lặng nhìn vẻ mặt cương trực của y, Mục Nhiễm cuối cùng cũng thoát được bóng ma tâm lý do vợ cũ gây ra, ông bắt đầu nghiêm túc tự hỏi, tại sao Dung Dực phun ra câu này xong vẫn không khiến người ta cảm thấy y đoạn tụ vậy? Nhánh nhân duyên của con trai ông rốt cuộc đã vặn vẹo thành hình gì rồi?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.