Kiều Lưu và Trì Vọng kết thù không phải chỉ mới ngày một ngày hai, cho nên không thể nào khuyên can được, chỉ có thể đem hai người này tách ra.
Bất quá lần này không có xảy ra đánh nhau, bởi vì chưa tới mấy phút sau đó liền có thầy phụ trách của bộ ngoại giao đi tới, thấy hai người bọn họ liền đau cả đầu, trực tiếp mang tới phòng văn phòng, dạy dỗ mỗi tên vài câu. Khiến cho một đám người ở toà trung tâm chứng kiến được cảnh xung đột kia, liền túm tụm lại nghị luận, vây quanh ở bên ngoài phòng học nhiều chuyện nhiều chuyện.
Chu Tử Chu giải thích cũng giải thích rồi, nói sữa chua kia căn bản không phải là mình lấy tới, Trì Vọng cũng không có uống qua, ngay cả chạm cũng không chạm vào một cái. Nhưng Kiều Lưu từ đầu tới cuối đều trưng cái mặt thối, không biết là có nghe lọt tai hay không, từ trong văn phòng giáo viên đi ra, trên mặt không có biểu tình gì, nhìn cũng không thèm nhìn Chu Tử Chu một cái.
Chu Tử Chu chờ ở ngoài hành lang, chờ đến chân đều tê rần, mới thấy y đi ra, liền vội vàng kéo lấy cánh tay y, nói: “Cậu chờ tôi một chút, sau đó cùng nhau về nha, đồ của tôi còn ở trong phòng học, đi dọn một chút rồi sẽ ra ngay.”
Trong lòng cậu có chút chột dạ.
Cậu tuy rằng không hiểu tại sao Kiều Lưu lại giận tới mức như vậy, thế nhưng từ bụng ta suy ra bụng người mà nói, nếu bạn của cậu mà cùng kẻ thù của cậu ở chung một chỗ, ngay cả cậu cũng sẽ cảm thấy không thoải mái, tựa như bị cướp đi cái gì vậy.
Đối với việc này, Chu Tử Chu cảm thấy mình là người có lỗi, nhưng cậu cũng đâu phải cố ý.
Kiều Lưu hiển nhiên đã bình tĩnh hơn rất nhiều, đứng ở đó tựa như một mèo sau khi bị giẫm phải đuôi chỉ biết im lặng lườm liếc, liếc cậu một cái, không nói gì.
Chu Tử Chu còn tưởng rằng y đáp ứng, đáy lòng liền nhẹ nhõm, quay người vào lớp học thu dọn đồ đạc. Buổi chiều sau khi thi viết xong, hội học sinh liền mở một cuộc họp, thương lượng cho đại hội thể thao sắp tới, chuẩn bị một vài tiết mục gì đó. Chu Tử Chu đều ghi tất tần tật vào sổ ghi chép, sau đó chuẩn bị trở về rồi sẽ bắt đầu tiến hành.
Kết quả từ trong phòng đi ra, cả người cậu đều ngây ngẩn. Hành lang trống không, cuối mùa thu gió rất lạnh, từ đầu hành lang thổi đến cuối hành lang.
Trên hành lang không có một ai, Kiều Lưu không biết lúc nào đã rời đi.
Chu Tử Chu sửng sốt nửa ngày, mới ôm máy tính cùng sổ ghi chép về phòng ngủ, Lâm Lương còn đang ở trong phòng chơi game, Kiều Lưu còn chưa có trở về.
Ngoài ra khiến cho Chu Tử Chu bất ngờ hơn nữa là, lúc cậu trở về không có chú ý nên không cẩn thận phát ra tiếng động rất lớn, mà thái độ của Lâm Lương vẫn không có gì khác thường, thậm chí một câu trách mắng cũng không có. Hắn chỉ nằm ở trên giường ngẩng đầu liếc cậu một cái, sau đó liền vội vã đem đầu rụt về.
Chu Tử Chu: “…”
Đột nhiên đối xử tốt với cậu như vậy, cậu có chút không quen a.
Chu Tử Chu ở trên bàn làm bài một hồi, sau đó lại đi làm báo cáo cho ngành, trong lòng cuồn cuộn sóng biển, làm thế nào cũng không bình tĩnh nổi. Cậu đứng dậy đi tới cửa sổ, cố gắng đọc vài câu tiếng Anh, thế nhưng tiếng Anh lại biến thành mấy con nòng nọc, trong đầu bơi tới bơi lui, nổi lềnh bềnh giữa không trung thật sự là không tập trung được.
Cậu lại trở về bàn học, nhìn chằm chằm máy tính một hồi. Ngày đầu tiên nhận được cái máy tính này, cậu rất kích động, nhưng lại sợ Kiều Lưu mắng cậu là tên nhà quê, cho nên mới cố gắng thể hiện bên ngoài rất bình tĩnh, trên thực tế tới nửa đêm cậu lại đem máy tính ôm vào trong chăn, lấy điện thoại lên mạng tìm một ít sách hướng dẫn đọc.
Cậu đem sách hướng dẫn tỉ mỉ đọc một lần, sau đó mới khởi động máy, còn đem hình nền đổi đi, đổi thành một con chim công đang ưỡn ngực nhìn thẳng. Sau đó lại sợ Kiều Lưu nhìn thấy, cậu lại nhanh chóng đổi về lại.
Máy tính này cũng không phải là thứ khó học, hơn nữa Chu Tử Chu còn có khả năng tiếp thu nhanh, cậu lần mò máy tính tới ngày thứ ba, liền đem từ trong ra ngoài đều xem thấu. Mò xong rồi, cũng không còn cảm giác mới lạ nữa.
Chu Tử Chu không có mục đích mà lướt web, nhưng chẳng xem vô cái gì, chẳng có tâm tình. Cậu đột nhiên nhớ tới một chuyện, do dự một chút, hỏi Lâm Lương: “Buổi chiều cậu có ở phòng không? Có thấy ai tới phòng ngủ của mình không?”
Sau khi cậu hỏi xong, nửa ngày cũng không nhận được câu trả lời, liền nhìn Lâm Lương một cái, thấy đối phương đang mang tai nghe, tiếng nhạc hình như rất lớn, hẳn là không có nghe thấy. Cho nên Chu Tử Chu cũng không đợi câu trả lời nữa, ôm lấy thau dự định đi giặt đồ.
Ai ngờ Lâm Lương trầm mặc một hồi, nói: “Buổi chiều tôi lên lớp, không có nhìn thấy.” Ngữ khí như trước không tốt đẹp gì cho lắm, nhưng rốt cuộc vẫn là trả lời.
Chu Tử Chu hỏi: “Cậu có khoá cửa không?”
Lâm Lương nói: “Không.”
Chu Tử Chu gật đầu, đem thau quần áo bỏ xuống, đi tới cặp để trên bàn tìm cái danh sách đăng kí chiều nay, không tìm được nam sinh nào ở chung toà kí túc xá với mình. Sẽ không phải là bị người khác ăn trộm đấy chứ, thế nhưng trong phòng ngủ cũng đâu có mỗi hộp sữa của cậu, không dưng lại có người chạy vào phòng lấy một hộp sữa chua thôi sao, khát nước à?
Nghĩ nghĩ một hồi, cậu đột nhiên nhớ tới Lý Tiểu Phỉ có tới tìm mình.
Chu Tử Chu run lên, trong lòng đã có đáp án.
Cậu suy nghĩ một chút, từ trong túi lấy ra cái thẻ ăn cơm, ba chân bốn cẳng chạy xuống lầu, hăng hái kéo ống quần ngồi chồm hỗm ở trước máy bán hàng tự động.
Trong máy bán hàng tự động có rất nhiều vị khác nhau, từ vị nha đam tới vị dưa Ha Mi[1] đều có, cậu cũng không biết Kiều Lưu là thích vị nào nữa. Lúc mới vào học trong thẻ cơm của cậu có hơn bốn trăm đồng, dùng được hai tháng, chỉ còn lại bảy mươi, tám mươi đồng. Mặc dù đã nhận được hai mươi vạn của Vương Thuỵ, nhưng cậu vẫn là tận lực không đụng tới nó, bởi vì sử dụng nó tâm lý cậu có chút không dễ chịu.
[1] Dưa Ha Mi: một loại dưa ở Tân Cương có vị ngọt.
Cho nên cuộc sống vẫn là trải qua vô cùng khó khăn.
Nhưng nếu chỉ cần là Kiều Lưu thích, cậu có thể bỏ ra hết số tiền còn lại, mua cho y cả chục hộp. Chỉ cần y thích là được.
Bất quá sinh hoạt phí nửa học kì sau, khẳng định là phải nhịn ăn nhịn mặc cho coi.
Chu Tử Chu lấy điện thoại ra gửi cho Kiều Lưu một tin nhắn, hỏi y khi nào thì trở về, qua gần mười phút vẫn không hề có hồi âm.
Chu Tử Chu lại kiên nhẫn hỏi y thích vị gì, lại như cũ không có trả lời. Chu Tử Chu hoài nghi Kiều Lưu có khi nào là không mang theo điện thoại hay không, nếu không tại sao một chữ cũng không thèm trả lời cậu. Nhưng từ lúc rời khỏi toà nhà trung tâm, trong túi y rõ ràng là có mang theo điện thoại.
Cũng không thể không thấy được tin nhắn, thời gian chơi điện thoại của Kiều Lưu đặc biệt dài, muốn bao nhiêu mê game thì có bấy nhiêu đam mê.
Vì vậy chỉ có thể là do không muốn trả lời mà thôi.
Chu Tử Chu ngồi xổm ở đó, ngón tay tự động chọt chọt mặt kính của máy bán hàng tự động, tựa như chó con bị nhốt ở bên ngoài, mờ mịt lại hoang mang. Cậu hối hận muốn chết, sớm biết gặp được Kiều Lưu, cậu liền không thèm nói chuyện với Trì Vọng cho rồi, không, không chỉ có không nói chuyện, mà còn muốn phân chia giới hạn giữa cái bàn đó ra, nếu như Trì Vọng dám vượt qua, cậu liền đánh hắn.
Làm sao bây giờ, lỡ như Kiều Lưu không muốn làm bạn với cậu nữa thì sao?!
Lúc Chu Tử Chu còn đi học ở dưới quê, thành tích vẫn luôn dẫn đầu đi trước, gần như là không bao giờ đứng thứ hai. Thế nhưng có một lần do bà nội sinh bệnh, cậu mất tập trung, mấy ngày đó cũng nghe không lọt bài giảng, vừa tan học liền vội vã trở về nhà, mang bà nội đi khám, cho nên học tập liền bị trì hoãn, tới kì thi tháng thành tích liền tuột dốc không phanh, bị rớt khỏi cả top mười. Ở trong cuộc họp phụ huynh bị giáo viên phê bình, đầu cũng không ngẩng lên được.
Vào lúc đó cậu cực kì mờ mịt, nhưng cũng không có bằng như bây giờ.
Chu Tử Chu lấy lại bình tĩnh, đem thẻ cơm quét qua, lần lượt ấn chọn sữa chua vị nha đam cùng với vị cô ca, “bộp” một tiếng, hai hộp sữa chua liền từng cái từng cái rơi xuống. Cậu ngồi xổm xuống, duỗi cánh tay vào bên trong lấy ra. Bất quá có chút kẹt, cho nên nửa ngày cũng móc không ra được.
Ngay lúc đó, lại ẩn ẩn nghe được thanh âm có chút quen thuộc, chỉ là khoảng cách quá xa, không nghe rõ là đang nói gì: “Mày đi ghi danh thật à, mặt trời mọc đằng tây sao, tao chơi với mày lâu như vậy rồi còn chưa có thấy mày chơi bóng rổ bao giờ nha! Hay là vì muốn cùng tên họ Trì kia làm một trận sống mái?”
Kỳ thật trong lòng Lâm Hoắc Nhiên lại nói thầm, đâu chỉ là chơi bóng rổ, hắn chơi với Kiều Lưu là từ hồi học cấp ba, tính tới bây giờ cũng đã là hai, ba năm, ngay cả tiết thể dục cũng chưa từng thấy y chạy bộ hay tham gia bất kì hoạt động gì! Theo lý mà nói, vóc người một mét tám lăm của Kiều Lưu, chính là một ứng cử viên sáng giá cho bộ ngành thể dục. Vậy mà mỗi lần cứ tới đại hội thể thao, gia đình y lại như xảy ra chuyện gì, phải xin phép trở về nhà.
Cho nên tới hiện tại, Lâm Hoắc Nhiên gần như là chưa từng thấy qua Kiều Lưu chơi bóng.
Hắn cũng từng hoài nghi Kiều Lưu có phải là bẩm sinh bị bệnh gì hay không.
“Ai nói tao muốn đấu một trận sống mái với nó, nó cũng xứng?” Kiều Lưu âm thanh lạnh nhạt, cơn tức vẫn còn chưa có tiêu tan đâu.
Lâm Hoắc Nhiên cùng Kiều Lưu mang theo cặp sách, từ dưới kí túc xá đi lên bậc thang.
Kiều Lưu mất tập trung, nhíu lông mày, trong tay cầm tờ giấy, tóc trước trán rối như tơ vò, thật giống như đang rất buồn bực chuyện gì đó.
Lâm Hoắc Nhiên nhìn dáng dấp kia của y, liền có chút hả hê: “Đã báo danh rồi, không có đổi ý lại được đâu đó, tao thấy trên diễn đàn bị oanh tạc rồi, lúc đó nữ sinh trong trường khẳng định là đều chạy tới vây xem!”
Kiều Lưu đem tờ giấy ở trước ngực vỗ một cái, nói: “Ai nói tao muốn đổi? Ít nói nhảm đi.”
“Không lâm trận bỏ chạy là được rồi, nếu không tới đó thiệt chẳng còn mặt mũi nào a, mất công tao còn phải ở bên cạnh quê giùm mày.” Lâm Hoắc Nhiên cợt nhả nói: “Đại hội thể thao lần này khẳng định có rất nhiều em gái mặc váy ngắn tới cổ động, cũng là lúc để tao xem trường chúng ta là có bao nhiêu mỹ nữ a, nói không chừng nhân cơ hội này sẽ không còn dùng tới huynh đệ tay trái nữa ——”
Hắn nói được một nửa, kinh ngạc nhìn Chu Tử Chu đang ngồi chồm hổm ở dưới máy bán hàng tự động gần đó, nói rằng: “Chu Tử Chu, cậu sao lại ở đây? Chổng mông mua cái gì đó?”
Lâm Hoắc Nhiên khốn nạn quen rồi, là một thằng con trai, nhìn thấy Chu Tử Chu ngồi xổm ở đó, theo bản năng liền cười mà tiến tới vỗ lên mông đối phương một cái, ai ngờ tay còn chưa có chạm tới, đã bị Kiều Lưu một tát đánh xuống.
Sức lực kia phải nói là có bao nhiêu độc ác.
Kiều Lưu cả giận nói: “Mày tính làm gì hả!”
Lâm Hoắc Nhiên quả thật sửng sốt. Người này hôm nay ăn trúng cái gì vậy, tính tình kém như thế, bản thân hắn làm cái gì cũng giống như chọc trúng chỗ nào của y vậy, nhìn ai cũng không vừa mắt. Trên đường cũng không biết tức tối đá bao nhiêu cục đá rồi! Lại nói giữa con trai với nhau có vỗ mông nhau đi nữa cũng không phải rất bình thường sao, trước kia hắn vỗ mông người khác, Kiều Lưu cũng đâu có thèm phản ứng như vậy đâu a!
Chu Tử Chu thật vất vả mà đem sữa chua nha đam lấy ra, còn một hộp sữa chua vị cô ca nữa, đang đợi nó rơi xuống, chợt nghe thấy phía sau có tiếng động. Chu Tử Chu nhấc mắt lên một chút, từ mặt kính thuỷ tinh nhìn thấy được Kiều Lưu, đang đứng ở đằng sau, hai tay đút túi quần, mặt không cảm xúc mà mím môi nhìn cậu.
Chu Tử Chu nhanh chóng đứng lên, xoay người lại nhìn Kiều Lưu. Thế nhưng lúc cậu quay người lại, liền vừa vặn thấy Kiều Lưu nghiêng đầu sang chỗ khác, ngẩng đầu hất cằm, thờ ơ mà nhìn hành lang bên kia, không biết là đang nhìn cái gì, giống như một cái liếc mắt cũng không muốn cho cậu.
“Kiều Lưu.” Chu Tử Chu gọi một tiếng, sau đó mím môi, nắm chặt hộp sữa chua lại không biết nên nói cái gì.
Lâm Hoắc Nhiên hỏi hắn: “Cậu mua sữa chua à?”
Chu Tử Chu nhìn Kiều Lưu, nói: “Ừm.”
“Chiều hôm nay cậu không phải đi tới chỗ hội học sinh à, thế nào rồi? Hẳn là được qua rồi chứ? Có gặp được chị nào đẹp gái không?” Lâm Hoắc Nhiên cười hì hì thuận miệng hỏi một câu, lại cảm giác được Kiều Lưu đứng bên cạnh ‘vèo vèo’ mà toả ra một trận lạnh lẽo! Qủa thật tựa như cái tủ lạnh di động vậy!
Lâm Hoắc Nhiên bình thường cũng là một tên thần kinh thô, nhưng hắn vẫn nhận ra được bầu không khí giữa hai người này có chút gì đó không đúng, vì vậy nhìn Chu Tử Chu một cái, lại liếc sang Kiều Lưu một cái, hỏi: “Đệt, làm sao vậy? Hai người còn chưa ăn cơm no sao, một tên hai tên ỉu xìu hết vậy?”
“Đi!” Kiều Lưu hiển nhiên không muốn nói nhiều, bước chân lên lầu.
Lâm Hoắc Nhiên đuổi theo: “Chờ tao đã, không phải mày nói trở về lập team đi gank sao?”
Kiều Lưu cả giận nói: “Hôm nay không có hứng, mày về phòng của mày đi!”
Chu Tử Chu ngẩng đầu nhìn bóng lưng đang lên lầu của Kiều Lưu, không biết có phải là do ảo giác của cậu hay không, Kiều Lưu lúc lên tới tầng hai, hình như là lén lút nhìn về phía sau mình —— Thế nhưng bắt gặp Chu Tử Chu cũng đang ngửa đầu lên, lại lập tức xoay đầu, nhanh chóng rời đi.
Chu Tử Chu đứng tại chỗ sửng sờ một chốc, lại lần nữa đem thẻ quét, đem tám vị sữa chua còn lại ở trong máy đều mua hết, còn rất kiên nhẫn mà ngồi xổm ở dưới móc hết mười phút, mới đem hết tất cả sữa chua từ trong máy lấy ra. Cậu từ trong túi quần lấy ra một cái túi tiện lợi, đem mười vị sữa chua bỏ vào.
Nhưng cậu lại không có nghĩ tới, lúc cậu trở về phòng, Kiều Lưu đã bò lên giường ngủ, theo thường lệ mà trùm hết đầu lại, cuộn tròn lại thành một cái bánh chưng ở trên giường.
Chu Tử Chu cầm theo sữa chua lại không biết nên làm gì, cậu vốn không biết nói chuyện, càng không biết nên nói gì mới có thể làm lành được với y.
Sau khi cậu tới đại học, người đầu tiên gặp chính là Kiều Lưu, người bạn đầu tiên cũng là Kiều Lưu. Nói chuyện nhiều nhất cũng là với Kiều Lưu, tiếp xúc nhiều nhất cũng là Kiều Lưu. Nếu như Kiều Lưu không còn để ý tới cậu nữa, cậu thật sự không biết nên làm cái gì, rất mờ mịt.
Kiều Lưu ngủ rồi, Chu Tử Chu cùng Lâm Lương cũng không dám phát ra tiếng động quá lớn, đều rón rén đi vào phòng vệ sinh tắm rửa, sau đó nằm lên giường, tắt đèn.
Chu Tử Chu theo thói quen ngủ ở đầu ngược lại, vốn là đợi cho tới khi nghe được tiếng hô hấp đều đặn của Kiều Lưu truyền tới, liền từ trong chăn đưa tay ra, muốn chạm vào đối phương ——
Nhưng vươn tới một nửa, cậu đột nhớ tới, chiều nay ở toà trung tâm, lúc Kiều Lưu và Trì Vọng thiếu chút nữa đánh nhau, cậu đã chạm vào Kiều Lưu lúc tóm lấy tay của y, đem người tách ra. Nếu như vậy, cậu quả thật đã từng chạm vào y rồi.
Cho nên đêm nay cậu không cần phải chạm vào y nữa.
Hơn nữa, Chu Tử Chu cũng muốn thử làm theo Vương Thuỵ nói một lần xem sao, tiếp xúc với Trì Vọng xong lại truyền vào Kiều Lưu, để xem tình trạng thân thể của Kiều Lưu có gì khác thường hay không, thật sự có thể từ mười hai tiếng biến thành ba ngày sao? Nếu như bây giờ còn đụng nữa, không phải là kiếm củi ba năm thiêu một giờ à?
Vì vậy, lúc sắp đụng tới tóc Kiều Lưu rồi, cậu liền đem tay rút về.
Tuy rằng trong lòng có tâm sự, nhưng Chu Tử Chu dù sao vẫn phải ngủ, bởi vậy điều chỉnh là hô hấp đều đặn, đồng thời đem đầu rụt vào chăn, dùng chăn bao chặt lấy bản thân, tựa như một con chuột đồng trốn ở trong động nhỏ của mình.
Kết quả ngày hôm sau, Chu Tử Chu u sầu phát hiện, sắc mặt Kiều Lưu hình như so với ngày hôm qua còn tệ hơn rất nhiều! Trước đó y còn sẽ nhìn Chu Tử Chu một cái, cũng nhẫn nhịn cùng Chu Tử Chu ở chung một căn phòng. Đến ngày hôm sau, ánh mắt nhìn Chu Tử Chu lại phảng phất như mang theo dao, còn dứt khoát mang cặp nhanh chóng rời khỏi phòng ngủ.
Lúc Kiều Lưu rời đi rồi, đôi mắt còn mang theo hai cái vành gấu trúc, đen đến không thể nào che giấu được, xem ra tối qua y hẳn là ngủ không được ngon. Hơn nữa không biết có phải là do ảo giác của Chu Tử Chu hay không, cậu cảm thấy viền mắt Kiều Lưu còn có chút hồng.
Chu Tử Chu cũng không ở lại phòng ngủ bao lâu, buổi sáng cậu có hai tiết, vì vậy liền đeo cặp lên đi học. Chỉ là tiết này là tự chọn, Kiều Lưu và Lâm Hoắc Nhiên cũng không có tới. Lý Tiểu Phỉ cũng không có ngồi cạnh cậu, chỉ có mình cậu lẻ loi ngồi ở đó.
Gần tới giờ tan học, Chu Tử Chu bỗng nhiên nghe thấy bên ngoài truyền tới tiếng náo nhiệt, hình như là ai đó nhắc tới đại hội thể thao sắp bắt đầu, còn có một buổi diễn tập ở sân vận động! Hơn nữa nghe đâu còn có hotboy của trường tới ghi danh chơi bóng rổ, hiện tại cũng đang làm nóng người ở sân vận động! Không chỉ có vậy, còn có một sinh viên mới cũng tham gia, rất tuấn tú, tất cả đều tập hợp ở đó, tại trên sân vận động đấu luyện!
Sinh viên W đại tương đối cởi mở, nữ nhiều nam ít, mấy cái tin đồn này truyền đi tựa như bệnh cảm cúm vậy. Nghe thấy tin tức này, các nữ sinh trong lớp đều chuồn đi hết một nửa, phòng học nháy mắt chỉ còn mấy chục người, phần còn lại đều đã sớm chạy qua sân vận động hết trơn. Giáo sư nói câu được câu không về trọng điểm của kì thi sắp tới, bản thân ổng cũng gật lên gật xuống chỉ thiếu điều nằm lăn ra ngủ nữa thôi, cho nên cũng không hề để ý tới cứ cách một phút, phòng học lại ít đi vài người.
Đợi cho đến khi Chu Tử Chu hồi phục lại tinh thần, nghe rõ những kia đang bàn tán cái gì, trong phòng học cũng chỉ còn dư lại cậu với bảy, tám nam sinh khác!
Hotboy của trường? Chu Tử Chu không biết đó là ai, thế nhưng lại ẩn ẩn đoán được cái cậu tân sinh viên tuấn tú mới tới kia là ai. Trong lòng cậu bỗng nhiên dâng trào một loại dự cảm không được tốt, vội vã lấy điện thoại ra, khó khăn mà mở ra diễn đàn của trường, nhấn vào chuyên mục thể thao nhìn. Kết quả liền nhìn thấy một tấm ảnh đập vào mặt cậu, Kiều Lưu mặc một bộ đồng phục màu đỏ, ôm bóng rổ đứng ở bên cạnh sân vận động.
Máu cả người Chu Tử Chu đều dâng lên đại não rồi, thiếu chút nữa còn đem điện thoại bóp nát. Bộ không muốn sống nữa hả, thứ cho cậu nói thẳng, cái thân thể giẻ rách như búp bê vải kia thật sự có thể chơi bóng rổ được sao?!
Cậu lo lắng mà nhìn giáo sư đang viết bảng ở phía dưới, lại nhìn cửa sau. Lớn chừng này rồi, cậu chưa bao giờ cúp cua cả, từ nhỏ bà nội cậu đã dặn cậu phải tuân thủ kỷ luật, cho dù mưa đá hay mưa dao, cũng phải đúng giờ tới lớp. Phát sốt ba mươi chín độ, cũng phải chống cự lại mà đi học.
Trên sân vận động có tổng cộng tám sân bóng rổ, thế nhưng tất cả mọi người đều đang tập trung ở góc bên kia, quả thật tựa như một toà thành bền vững tới không có nổi một khe hở. Chu Tử Chu căn bản không chen vào được, cậu lần đầu tiên phát hiện, trường học của mình không ngờ lại có nhiều nữ sinh như vậy! Thật giống như tất cả nữ sinh của trường đều tập trung dồn lại ở đây vậy, phóng tầm mắt nhìn lại, tất cả đều là một đống củ cải trắng bóc.
Những nữ sinh này chưa chắc đã thích coi bóng rổ, phần lớn là nhìn thấy tin tức trên diễn đàn, vội vã chạy về phòng trang điểm xong lại chạy tới. Trong đó còn có một phần chưa nhìn thấy hotboy của trường vào ngày đầu tiên khai giảng, chỉ xem qua ảnh chụp, trong lòng mang theo hoài nghi muốn xác nhận mà tới đây. Đợi tới khi thấy người thật rồi, mới dồn dập kinh ngạc so với trong ảnh, người ở bên ngoài càng đập troai hơn quá trời quá đất!
Chu Tử Chu tuy rằng cao lớn có ưu thế, có thể liếc một cái liền nhận ra được Kiều Lưu, nhưng lại căn bản chen không vào được, vì vậy chỉ có thể liều mạng đẩy người ở phía trước ra.
Cũng may trên sân bóng rổ, huấn luyện viên thổi còi, những nam sinh mặc đồng phục lập tức tập trung, hiện tại chính là đang luyện ném rổ. Kiều Lưu đứng ở một góc trước cái rổ bóng, nữ sinh đều dồn dập vây quanh càng tăng gấp bội. Y cao như vậy, không cần nhảy cao, trực tiếp đưa bóng qua đầu, dễ dàng ném một cái, bóng đi thành một vòng cung, đập vào khuông rổ.
Xung quanh là một mảnh huýt sáo cùng tiếng cổ vũ.
Chu Tử Chu đang muốn thở ra một hơi, kết quả đã nghe thấy huấn luyện lần nữa thổi còi, những cầu thủ sớm đã làm nóng người, hiện tại chính thức bước vào trận. Bởi vì không phải là thi thật, chỉ là một trận đấu giao hữu, cho nên không cần quá quy tắc, bóng vừa ném, hai đội liền bày ra đội hình.
Chu Tử Chu bước chân nhanh về phía trước một, lập tức bị một sinh viên duy trì trật tự ngăn lại: “Bạn học, đừng kích động, không phận sự miễn vào.”
Lần này Chu Tử Chu không kịp ngăn cản, chỉ có thể trơ mắt nhìn Kiều Lưu vừa ra sân đã cướp được bóng, sau đó liền ném vào rổ, một cú ném xa ba điểm. Y hoàn toàn là muốn dằn mặt Trì Vọng, cực kì liều mạng, hơn nữa cũng không để ý tới đồng đội, đặc biệt chỉ chặn mỗi một mình Trì Vọng, đem Trì Vọng gắt gao chặn lại, mùi thuốc súng đều sắp lan tràn ra cả ngoài sân đấu.
Lâm Hoắc Nhiên cũng đứng ở ngoài sân, thấy Chu Tử Chu, liền đi tới nói: “Tôi lần đầu tiên thấy Kiều Lưu chơi bóng đó, không nghĩ tới kỹ thuật còn rất tốt như vậy.”
Hắn còn dự định tán gẫu nhiều hơn với Chu Tử Chu, kết quả Chu Tử Chu chỉ khẩn trương nhìn trong sân, căn bản không thèm phản ứng hắn, quả thật so với đám nữ sinh đang rít gào bên cạnh còn muốn khẩn trương hơn rất nhiều.
Thế nhưng bóng rổ là một môn thể thao cần phải vận động rất dữ dội, không lâu lắm, thế tiến công của Kiều Lưu có thể dùng mắt thường mà nhìn thấy chậm lại. Một cú ném rổ suýt chút nữa là bị lọt ra bên ngoài, hai tay y chống đầu gối, mồ hôi làm ướt nhẹp cả áo, tóc ngắn cũng bị ướt đẫm, lộ ra cái trán trắng nõn. Bởi vì dùng quá nhiều sức mạnh, thể lực sớm đã tiêu hao hết, huống chi ——
Chu Tử Chu trong lòng gấp muốn chết, nhưng chỉ có thể đứng ở ngoài nhìn vào, thật vất vả mới chờ đến hết hiệp một, bên Kiều Lưu tạm thời dẫn trước, nhưng nếu cứ tiếp tục như thế này, nhất định là sẽ thua không còn gì bàn cãi. Chỉ cần người nào biết chơi bóng, liền có thể nhận ra thể lực của Kiều Lưu đã không còn, không thể nào chơi được tới cuối trận. Tỉ lệ ném trúng rổ tuy là vẫn có thể, nhưng chơi bóng cũng không phải chỉ cần ném rổ là được. ( Ài~ Nhớ tới anh Mitsui trong cao thủ bóng rổ quá ~~)
Hiệp một kết thúc rồi, sắc mặt Kiều Lưu cũng trắng bệch như tờ giấy, đi tới bên dưới khán đài ngồi xuống.
Chu Tử Chu lúc này cũng không đoái hoài tới cái gì nữa, vội vàng đẩy đám người trước mặt ra, hướng tới đó chạy tới. Cậu còn chưa tới nơi, đã thấy Lương Mạt cầm một chai nước khoáng tới bên cạnh Kiều Lưu, chai nước đó còn là nước lạnh, thân chai còn đang toả khí lạnh nữa kìa ——! Thật sự là không muốn sống nữa mà!
Chu Tử Chu chỉ có một suy nghĩ duy nhất, Lương Mạt thừa dịp không có cậu ở đây, làm càn quá rồi đấy!
“Nè, Kiều Lưu, đấu bóng rổ xong phải bổ nước đó.” Lương Mạt hôm nay mang thêm mấy đồ trang sức nhã nhặn, nhưng cũng rất thu hút con mắt của người khác. Cô đem váy của mình chỉnh lại cẩn thận, ngồi xuống bên cạnh Kiều Lưu, thuận tiện đưa nước tới trước mặt y.
Kiều Lưu nhíu nhíu mày, há miệng muốn cự tuyệt, nhưng dư quang bỗng nhiên lại nhìn thấy một tên đang gấp rút chạy từ khán đài tới đây, ba bước cũng thành một bước nhảy qua khán đài, tóc tai đều bay lên, không phải Chu Tử Chu thì còn có thể là ai nữa! Lời từ chối tới bên miệng lại dừng lại, biến thành tư thế nhận lấy, trên gương mặt tuấn tú còn lộ ra một nụ cười, nói: “Cảm ơn.”
Lương Mạt là lần đầu tiên nhìn thấy Kiều Lưu hướng tới mình mỉm cười, mới vừa thoát ra khỏi trạng thái lâng lâng, định nói cái gì đó, lại cảm thấy bên người xẹt qua một cơn gió, chai nước lạnh trên tay còn chưa có tới tay của Kiều Lưu, đã bị người đoạt lấy, sau đó còn bị đối phương vặn mở nắp ngửa đầu một hơi uống cạn.
Lương Mạt: “…”
Chu Tử Chu ừng ực mà uống, uống xong rồi mới cảm nhận được có không biết bao nhiêu đạo ánh mắt kỳ quái đang ném tới trên người cậu, cậu không dám nhìn Kiều Lưu, cũng không dám nhìn Lương Mạt, ôm chai nước khư khư, nhỏ giọng nói: “Tôi có chút khát, cho nên…”