*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit: Động Bàng Geii
..o0o..
Thời tiết càng ngày càng lạnh, cây cối trong hoa viên bên đường đều bị rụng hết, xách một thân trần trụi đứng đó ngóng trông nhìn trời. Nữ sinh ở trong trường cũng bắt đầu đổi đủ loại áo bành tô cùng đủ loại ủng cao thấp, trên sân thể dục thỉnh thoảng còn có thể tình cờ nhìn thấy vài nam sinh để tay trần chơi bóng. Mỗi năm cứ tới thời điểm này, Kiều Lưu đều theo thường lệ mà võ trang đầy đủ cho bản thân, từ áo nhung tới áo bành tô hay khăn quàng cổ, mặc lên quả thật có chút khác người. Nhưng cũng may là vóc người y quá chuẩn, cho nên có mặc như vậy, cũng cảm thấy rất hợp.
Chu Tử Chu cũng từ dưới đáy va-li lấy ra mấy bộ đồ dày mà bà nội chuẩn bị cho cậu, sau khi tròng lên người rồi cảm thấy bản thân phình to như cái bánh bao vậy, lộ ra vài phần khôi hài.
Vén chăn lên ngồi dậy, Kiều Lưu mặc áo ngủ ở trên giường ngồi yên lặng trong chốc lát, đầu tóc mới ngủ dậy loạn như tổ chim, hai mắt lờ mờ còn chưa tỉnh hẳn, trong phòng cũng đủ ấm, y để trần hai chân ngoài chăn cũng chẳng cảm thấy lạnh.
Tầm mắt y nhìn theo Chu Tử Chu đang bận rộn ở một bên, nhìn Chu Tử Chu rửa mặt xong rồi, lại đem phòng vệ sinh dọn dẹp một lần, sau đó cầm rác xuống lầu đổ, cuối cùng chuẩn bị sách vở chuẩn bị đi học. Qủa thật là y chang con ong mật chăm chỉ, hoặc có thể nói, đây là phiên bản của cô thị đi. Nếu ở trong phòng không có cái thằng nhãi đáng ghét Lâm Lương kia, lại càng hoàn mỹ hơn.
Lâm Lương bỗng nhiên ngáy một tiếng, phá huỷ bầu không khí yên tĩnh.
Chu Tử Chu đứng ở bên giường, phí hết một hồi sức lực đem cặp đeo lên, quần áo mùa đông dày hơn bình thường rất nhiều, hơn nữa sách trong cặp cũng dày không kém. Kiều Lưu không nhịn được mà duỗi tay ra, túm cái cặp kia kéo lên.
“Tỉnh rồi hả?” Chu Tử Chu nâng cặp lên, ngẩng đầu nhìn về phía y mỉm cười.
“Tỉnh từ sớm rồi.” Kiều Lưu từ trên cao nhìn xuống mà vỗ đầu cậu một cái, lầm bầm: “Sáng sớm lạnh như vậy sao cậu không ngủ thêm một lát hử?”
Chu Tử Chu vỗ vỗ cặp, nói: “Không thể cúp học được, tôi còn nhiều chỗ rất muốn hỏi giáo sư.” Nói xong lại liếc mắt qua đồng hồ báo thức trên bàn nói: “Bây giờ chỉ mới năm giờ rưỡi, nếu không cậu lại ngủ một giấc nữa đi? Lỡ mà giáo sư có điểm danh, tôi sẽ gửi tin nhắn cho cậu.”
Mí mắt Kiều Lưu có chút mở không lên, vừa tới mùa đông y liền rơi vào trạng thái ngủ đông, không có tinh thần gì cả. Y ngáp một cái, hàm hồ nói: “Ừa.”
Y vươn tay lục lọi ở dưới chăn một hồi, lấy ra một cái túi sưởi ấm hình cún con[1] ném cho Chu Tử Chu, nhắm mắt lại nói: “Sạc điện cho nó đi.”
[1] nghĩa như mặt chữ =)) Cái này xinh lắm nha mấy thím.Chu Tử Chu vội vội vàng vàng bắt được cái túi sưởi ấm, đã có chút lạnh. Cậu thật muốn cười, bởi vì nam sinh khi tới mùa đông đều rất thích đọ với nhau, đọ ai có thể chịu được lạnh hơn, ai mặc ít hơn. Muốn phong độ chớ không muốn nhiệt độ ngoài đám nam sinh thì còn ai nữa chứ. Gần đây Kiều Lưu sạc cái túi sưởi ấm này đều là đợi sau khi tắt đèn, lén lén lút lút mà sạc. Còn không phải vì cái bệnh sĩ sao, bị lộ ra ngoài đương nhiên là rất mất mặt mũi, đường đường là một thằng con trai thân cao mét tám lăm lại đi dùng túi sưởi ấm.
Ngay cả Chu Tử Chu cũng bị y lừa tới tận mấy đêm.
Nhưng mà hiện tại Kiều Lưu hiển nhiên là do chưa tỉnh ngủ hẳn, đầu óc không tỉnh táo, không ngờ lại móc cái túi sưởi ấm ra ném cho Chu Tử Chu bảo sạc điện.
“Được, vậy cậu ngủ đi, đừng để bị lạnh, tôi sạc xong liền đưa cậu.” Chu Tử Chu nói, sau đó rón rén dịch cái ghế tựa của Kiều Lưu ra ngồi xuống, đem túi sưởi ấm cắm vào ổ điện.
Kiều Lưu nghiêng người, dùng hai tay hai chân vén chăn lên chui vào ngủ tiếp.
Thế nhưng chưa tới một phút, trong chăn lại lạnh thấu, thật giống như bị ngâm ở trong nước lạnh, hai chân đều lạnh như hai cục đá.
Chu Tử Chu ngồi chờ ở dưới, chờ túi sưởi ấm sáng từ đèn đỏ chuyển sang màu xanh, lại nghe thấy giường Kiều Lưu ở trên đỉnh đầu truyền tới tiếng loạt xoạt, lại qua một chốc cuộn mình, một chốc lại nghiêng người, nói chung là ngủ không quá tốt.
Thể chất của Kiều Lưu rất đặc biệt. Phần lớn thời gian tay chân y đều rất lạnh, cho dù đến nơi ấm áp đi chăng nữa, cũng không ấm nổi như người bình thường, mà là chảy mồ hôi lạnh. Có một lần, sau khi đợi hơn nửa đêm, Chu Tử Chu sờ vào lòng bàn tay để ngoài chăn của y, lại sờ phải một tay đầy mồ hôi lạnh, cũng không biết có phải là gặp ác mộng hay không, hay là vì trời sinh ra đã như vậy nữa.
Kiều Lưu ở trên giường không ngừng nhúc nhích, khiến cho Lâm Lương bên kia hình như cũng muốn tỉnh dậy theo, tiếng ngáy cũng nhỏ đi rất nhiều.
Chu Tử Chu đứng lên, sờ ổ chăn của mình, vẫn là nóng hừng hực. Cậu đem nắp cắm điện đóng lại, đưa cho Kiều Lưu, thuận tiện vỗ vỗ cánh tay y, vì tránh đánh thức Lâm Lương, Chu Tử Chu nhỏ giọng gọi, lại tựa như đang phun khí vào một bên tai Kiều Lưu: “Chăn cậu lạnh mất rồi, của tôi vẫn còn rất ấm, nếu cậu không ngại, có thể qua giường tôi ngủ, dù sao hiện tại tôi cũng phải tới lớp.”
Kiều Lưu đưa lưng về phía cậu, cũng không biết là có nghe thấy hay không.
Chu Tử Chu liền xốc chăn của của y lên thành một cái lỗ nhỏ, đem túi sưởi ấm nhét vào trong, để túi sưởi ấm dán vào phía sau lưng Kiều Lưu.
Tiếng cửa mở, sau đó lại vang lên tiếng đóng cửa, Chu Tử Chu đi học rồi.
Kiều Lưu lập tức từ trên giường mình đứng dậy, không kịp chờ mà ôm lấy cục cưng của mình nhảy qua giường bên kia, cấp tốc tiến vào trong chăn Chu Tử Chu, sau đó dùng cái mặt đỏ ngầu của mình dụi dụi vào gối của Chu Tử Chu hai cái, sau đó ra sức hít hà. Y thật sự không hề nghĩ tới, tên nhà quê này lại biết câu dẫn người như vậy! Có thể dùng giọng điệu đàng hoàng trịnh trọng mà mời gọi người ta lên giường như vậy a.
Kiều Lưu dúi đầu vào trong chăn Chu Tử Chu, ở bên trong chăn tối mù mà mở to hai mắt, trong con ngươi đều mang theo một chút tia sáng rực rỡ. Ổ chăn của Chu Tử Chu thật đúng là quá ấm áp, hơn nữa còn có nhàn nhạt mùi xà phòng, rất sạch sẽ rất thoải mái, loại cảm giác này tựa như bị nhấn chìm trong băng tuyết lại được điều hoà sưởi ấm vậy. Kiều Lưu không nhịn được lăn lộn.
Dù là làm thế nào đi nữa, hiện tại y cũng không thể ngủ được rồi.
Hơn nữa còn có chút cương
(=)). Kiều Lưu nghĩ thầm, đều là lỗi của Chu Tử Chu.
Buổi sáng Chu Tử Chu chỉ có một tiết, học xong, cậu liền xách cặp tới thư viện. Dưới thư viện có một tiệm cà phê, rất nhiều bộ ngành đều dùng nơi này để tụ họp.
Sau khi đại hội thể thao kết thúc, bộ ngoại giao cũng bắt đầu chuẩn bị một sự kiện lớn của trường nữa, đó chính là vũ hội chào đón đêm giáng sinh. Cách hiện tại còn chưa tới nửa tháng, cho nên mấy ngày nay hội trường đều gọi mọi người tới đây tập hợp lại, muốn mở ra một cuộc thảo luận.
Chu Tử Chu vốn là do dự có nên nói chuyện này với Kiều Lưu hay không, nếu đi họp đương nhiên là không tránh khỏi đụng mặt Trì Vọng rồi. Thế nhưng cuộc thảo luận được mở ra mấy lần, Trì Vọng cũng không có tới, cũng không biết đến cùng hắn gia nhập hội học sinh là vì cái gì, hay chỉ là chơi cho vui mà thôi.
Từ lúc bắt đầu thảo luận tới giờ, tất cả mọi người đều ở trong trạng thái hăng hái ngút trời, ý kiến hay cũng tầng tầng lớp lớp xếp dày đặc. Nhưng nói tới chương trình biểu diễn, tất cả mọi người đều một tên hai tên liều mạng thụt về phía sau. Dù sao đều là nam sinh nữ sinh khoa kỹ thuật, mỗi ngày đều đối mặt với cái máy tính, cũng không phải đám người ở ban xã hội, đa tài đa năng, tuỳ tiện chọn cũng có thể làm cho người ta lé mắt.
Cuối cùng mọi người nhất trí đồng ý, liền chọn kịch sân khấu!
Chu Tử Chu thanh âm không tệ, nhưng lúc đọc lời thoại lại chẳng có tí cảm xúc gì cả, rất cứng ngắc, vì vậy được phân làm người dẫn truyện.
Cậu ngược lại cũng không cảm thấy ngại, lời thoại của người kể dẫn truyện chính là phần không thể thiếu trong kịch sân khấu. Thậm chí còn có chút hưng phấn, bởi vì từ trước đến giờ cậu chưa từng tham gia biểu diễn sự kiện gì lớn như vậy.
Từ thư viện đi ra, liền nhận lấy một đợt gió lạnh thổi vào mặt, hội trưởng ở phía sau vẫn không ngừng lải nhải, cách vũ hội giáng sinh chỉ còn chưa tới nửa tháng, mọi người nhất định phải tích cực chuẩn bị cho thật tốt. Gã không nói thì Chu Tử Chu cũng suýt quên mất sinh nhật Kiều Lưu chính là năm ngày sau của vũ hội.
Nói cách khác, sinh nhật của Kiều Lưu đã sắp tới rồi, mà cậu lại chưa nghĩ ra phải tặng cho y cái gì, cũng chưa có góp được nhiều tiền.
Chu Tử Chu làm việc rất kỹ lưỡng, mặc dù chỉ là chọn quà cáp thôi, cũng phải cẩn thận viết thành bài văn, đem những gì có thể lựa chọn ghi vào, cuối cùng lại dùng phép lược bỏ, lần lượt lược bớt từng cái. Coi như là làm xong cái này đi nữa, nhưng tới đó không có đủ tiền, cũng là công cốc cả thôi. Cho nên việc cấp bách bây giờ chính là tích góp tiền.
Cậu ăn cơm xong, liền theo thường lệ đi học, chiều nay cậu có tiết mở, Lâm Hoắc Nhiên cũng có. Bởi vì Kiều Lưu, Lâm Hoắc Nhiên đối với cậu cũng rất tốt, tới sớm còn có thể giữ chỗ cho cậu, hắn hướng về phía Chu Tử Chu phất phất tay, ra hiệu cậu qua đó ngồi.
Chu Tử Chu đi sang ngồi, lại thấy Lâm Hoắc Nhiên đeo tai nghe bắt đầu chơi máy tính, mặc dù là đang lên lớp, nhưng thời gian vẫn là hao phí trên game online.
Tiết học này chỉ là dạy và giải đề, mà Chu Tử Chu đều đã làm qua những thứ này, trăm phần trăm chính xác, cho nên cậu không cần phải nghe cái này nữa, vì thế không nhịn được mà liếc qua Lâm Hoắc Nhiên một cái. Game mà hắn chơi chính là trò chơi mà mỗi lần hắn và Kiều Lưu thường chơi, một trò rất bạo lực máu me, so với trò CS cầm súng bắn người hoàn toàn khác hẳn. Lâm Hoắc Nhiên đang ở trong game sử dụng skill, thỉnh thoảng phi lên trời đánh quái.
Chu Tử Chu nhìn một hồi, liền nhanh chóng nắm giữ nguyên tắc của trò chơi.
Lâm Hoắc Nhiên đang trầm mê ở trong game, ngẩng đầu lên nhấp một chút cô ca, lại nhìn thấy Chu Tử Chu đang ở bên cạnh nhìn mình chơi game, nhịn không được cười nói: “Sao vậy học bá, cảm thấy hứng thú hở?”
Chu Tử Chu hỏi: “Vừa nãy cậu nạp nhiều tiền thật đó, chơi game cũng có thể tốn tiền như vậy sao?”
“Không phải, tôi là game thủ vip cho nên mới tiêu tiền nhiều như thế, cậu không thấy tất cả những trang bị của tôi đều là đỉnh của đỉnh sao? Nhìn nè!” Lâm Hoắc Nhiên chỉ vào màn hình nói: “Cũng có rất nhiều game thủ không bỏ tiền, lại có thể ở trong game kiếm tiền, còn kiếm được rất nhiều, tuỳ tiện đánh quái còn có thể đánh rơi được cả trang bị cao cấp, sau đó bán đi có thể thu lại mười tới hai mươi ngàn tệ luôn đó. Có người thì khai thác mỏ quặng, còn đào được một thảo dược cao cấp, bán được cả mấy chục ngàn tệ.”
Chu Tử Chu nhìn nhân vật trong game, nghĩ thầm, những trang bị màu mè này thì có cái gì đáng chứ. Thế nhưng câu cuối cùng của Lâm Hoắc Nhiên lại làm hấp dẫn cậu, cậu cảm thấy nếu có thể lượm được trang bị cao cấp sau khi đánh quái, không chừng còn có thể dễ dàng kiếm được tiền nhờ chuyện này.
Chu Tử Chu suy nghĩ một chút hỏi: “Cái này đăng kí làm sao vậy?”
Lâm Hoắc Nhiên mém chút phun một ngụm cô ca ra ngoài: “Cậu rốt cuộc cũng chịu mở mắt nhìn đời rồi hả? Cũng đúng, mỗi ngày cứ học học học thì có cái vui chớ, cậu mới có mười tám tuổi, cũng không phải tám mươi đâu! Nhưng cậu tuyệt đối đừng nói với Kiều Lưu là tôi lôi kéo cậu vào con đường không lối về này đó nha.”
“Cậu cũng vậy.” Chu Tử Chu nói: “Tôi không muốn để y biết.”
Lâm Hoắc Nhiên chẳng hiểu gì sất: “Sao vậy? Cả đám chơi cùng mới vui chứ.”
“Tôi thao tác dở tệ, sợ mất mặt, để khi nào luyện tốt hơn một chút lại tìm hai người chơi.” Chu Tử Chu ngại ngùng cười cười, tìm đại cái cớ để qua loa với Lâm Hoắc Nhiên, sau đó từ trong cặp lấy laptop ra, mở ra trang đăng kí, định bụng đăng kí một tài khoản, thế nhưng lại bị Lâm Hoắc Nhiên ngăn cản: “Tôi có một cái tài khoản còn dư, cho cậu đó, có lấy không?”
Chu Tử Chu nhìn hắn mở ra tài khoản của hắn, trên màn hình nhanh chóng xuất hiện một nhân vật, chính là một tên hoa hoà thượng[2] quần áo rách rưới, tâm tình nhất thời có chút phức tạp, nhưng vẫn là nói: “Được, cảm ơn nha.”
[2] Hoa hoà thượng: sư phá giới ( rượu chè, gái gú,.. nói chung là phá giới)Nhưng mà Chu Tử Chu làm sao có thể biết được cái biệt hiệu trước giờ của Lâm Hoắc Nhiên là cái gì, hắn nổi tiếng từ nhỏ tới giờ chính là một tên “Miệng ngàn dặm”, ý muốn nói một khi hắn đã biết cái gì, thì cả thế giới đều chuẩn bị sẵn tâm lý biết hết đi.
Hết giờ học, Lâm Hoắc Nhiên đi vệ sinh, lại tựa như bắt được vàng mà báo với Kiều Lưu: “Chu Tử Chu nhà mày bắt đầu đụng vào game rồi này.”
Thuận tiện gửi kèm thêm một tấm ảnh chụp bóng lưng của Chu Tử Chu đang ngồi trong lớp.
Kiều Lưu cảm thấy chuyện này rất kỳ quái, lần trước y nói Chu Tử Chu chơi cùng bọn y, lại bị Chu Tử Chu cự tuyệt, hiện tại làm sao lại đột nhiên muốn chơi? Còn không phải là để Kiều ca ca mang cậu ta đi đánh quái thăng cấp sao!
Kiều Lưu nằm ở trong ổ chăn ấm áp của Chu Tử Chu, môi mỏng nhếch lên, vươn tay mở máy tính của mình lên, vốn là muốn dùng tài khoản của mình, thêm Chu Tử Chu vào bạn tốt, thế nhưng lại nhận thêm được một tin nhắn của Lâm Hoắc Nhiên, nói: “Nhưng Chu Tử Chu dặn tao là không được nói cho mày biết.”
………….
[1] Túi sưởi ấm hình cún cưng đây ~~