Mặc kệ là như thế nào đi nữa, kết thúc ngày đầu tiên của quân huấn chính là cả cơ thể mệt đến rã rời.
Chu Tử Chu vừa mới tới khí hậu ở phương nam nên có chút chưa quen, ngày hôm nay còn bị cảm chạy tới té xỉu, nếu còn thêm lần nữa sợ rằng thân thể cũng chẳng chịu nổi, bởi vậy cả đêm đều mệt tới không nói nên lời.
Trên đường Kiều Lưu cùng Lâm Hoắc Nhiên nói cái gì cậu đều không có tâm tư đi chú ý, đầu óc đều vang ong ong.
Buổi tối trở về phòng ngủ, cậu còn đánh thêm vài cái hắt xì, cảm thấy về đêm bệnh cảm của cậu lại càng thêm trầm trọng, đầu óc đều trống rỗng. Ngay cả người chịu khó giặt đồ mỗi tối như cậu cũng không muốn đi giặt, chỉ muốn vọt vào phòng tắm, tắm một trận nước nóng, sau đó đem bản thân mình gói lại như cá hộp ở trên giường.
Thế nhưng lúc trở về phòng ngủ rồi, vừa mới cầm khăn cùng thau đi vào phòng tắm chưa được bao lâu, phòng tắm bỗng nhiên liền ‘cạch’ một tiếng cúp đèn, biến thành một mảnh đen như mực.
Chu Tử Chu còn tưởng rằng đèn bị hỏng, tâm lý quýnh cả lên, trên người còn đang trần như nhộng từ trong phòng vệ sinh nhô đầu ra.
Lâm Lương đang ôm tay đứng ở trước cửa, đứng ngay cạnh chốt mở đèn, nhướn mày nhìn cậu nói: “Tôi mệt muốn chết, Chu Tử Chu, cậu ra ngoài đi, nhường tôi tắm trước.”
Chu Tử Chu sửng sốt, còn có chuyện vô lý như vậy sao, cậu bị gió thổi vào tới rét run, liền hắt hơi một cái, giải thích nói: “Tôi vào trước kia mà.”
Lâm Lương khoé miệng hạ xuống, không nhanh không chậm đi tới, cũng lấy khăn cùng thau của mình, đứng ở trước phòng tắm, nói: “Ai nhìn thấy cậu vào trước hử! Hiện tại ai mới tập quân huấn xong đều rất mệt mỏi, cậu không nhìn lại chính mình đi, không biết cái gì là khiêm nhường à?”
Chu Tử Chu triệt để choáng váng, cậu căn bản không nghĩ tới sẽ gặp phải tình huống như thế này. Cậu biết bạn cùng phòng của mình toàn là lũ khó ở, thế nhưng cũng không có cách nào đối phó được. Hồi trước khi còn đi học ở phương bắc, những người bạn của cậu đều là những người rất thuần phác, giúp người làm niềm vui, mặc dù thỉnh thoảng có nháo ra mâu thuẫn, nhưng cũng sẽ không quái gở như thế này.
Lấy lại bình tĩnh rồi, Chu Tử Chu nói: “Quần áo tôi cũng đã cởi ra hết rồi.”
Lâm Lương nở nụ cười, nói: “Phải a, nhìn thấy tôi muốn tắm cậu liền nhanh chóng cởi hết quần áo, cậu sao lại trơ trẽn vậy hả?”
Chu Tử Chu: “…” Cậu có chút tức rồi đấy, nửa người trên còn đang bị gió thổi, liền muốn vươn tay ra đẩy Lâm Lương ra ngoài, thế nhưng đẩy ra không có được, cậu không dám dùng quá sức, sợ đem người đẩy ngã, trái lại Lâm Lương ở đối diện lại càng nhíu chặt mày: “Muốn sao hả, tên nhà quê kia, muốn đánh nhau đúng không?”
Lúc này cửa phòng kí túc xá bỗng nhiên bị đẩy ra, phát ra tiếng ‘két’ vang dội, hai người đều đưa mắt nhìn sang. Kiều Lưu cùng Lâm Hoắc Nhiên mới vừa từ bên ngoài mua bữa ăn khuya trở về, Kiều Lưu đang quay đầu cười cười nói gì đó, nghe từ trong phòng truyền ra một câu như vậy, liền nhanh chóng quay đầu lại, nhìn Lâm Lương một cái, sau đó tầm mắt lại rơi xuống trên người Chu Tử Chu.
Lâm Hoắc Nhiên mở cửa nhìn thấy tình huống trong phòng Kiều Lưu không ổn, cười hì hì nói: “Tao không biết gì hết á, tao về phòng của tao trước.”
Giữa hai thằng con trai có chút hiểu lầm nhỏ cũng không thể so với tụi con gái được, rất dễ dẫn tới xung đột. Ở chung một phòng, chi phí điện nước ai đi giao, thời gian làm việc và nghỉ ngơi, ai dùng nhiều nước hơn, đều là có chút khó xử, thật sự rất phiền. Chu Tử Chu này cũng thật là một tên đáng thương, trong phòng ngủ có một Kiều ngạo mạn đã không nói, lại còn chui ra thêm một tên Lâm Lương chẳng tốt đẹp gì.
“Rồi rồi, cút đi.” Kiều Lưu hai tay xách túi đồ ăn, dùng chân đóng cửa lại.
“Làm sao vậy?” Y bỏ túi đồ xuống, thấy nửa người trên của Chu Tử Chu không có mặc áo, liền ngay cả vết muỗi cắn cũng lộ ra vài cái, trên chóp mũi còn có chút hồng hồng, quả thật rất giống như bị người cắn qua một cái! Kiều Lưu nhíu mày: “Tắm xong còn không mau nhanh mặc đồ vào?”
Chu Tử Chu liền hắt xì một cái, khô khan nói: “Tôi còn chưa có kịp tắm a.”
Biểu tình trên mặt Lâm Lương thoáng lên ý cười, cũng không thèm quan tâm Chu Tử Chu. Nhanh chóng từ cửa phòng tắm lùi lại, đi ra ngoài còn tiện đường rót cho Kiều Lưu một ly nước, quen thuộc kéo ghế ngồi xuống bên cạnh, vươn tay mò túi đồ ăn của Kiều Lưu, hỏi: “Kiều Lưu, cậu mua cái gì vậy?”
Kiều Lưu mí mắt cũng không thèm nhấc lên liền biết vừa nãy ở trong phòng xảy ra chuyện gì, y tuy rằng lười để tâm ba cái thứ tạp nham này, nhưng không hiểu sao hôm nay lại có chút khó chịu.
“Cậu quản được tôi sao?” Kiều Lưu lạnh như băng nói: “Thế nào, muốn ăn cùng tôi?”
Lâm Lương nhất thời sửng sốt, quả thật không hiểu tại sao Kiều Lưu lại khó ở, nói: “Kiều thiếu, tôi…”
“Đi tắm.” Kiều Lưu cúi đầu ăn bữa khuya, lại cảm thấy có chút khó nuốt, ăn chưa được hai miếng đã nhíu mày ném đũa sang một bên.
Lâm Lương còn tưởng rằng y nói mình đi tắm, liền vội vàng cầm khăn cùng thau của mình lên, còn chưa đi được hai bước đã bị Kiều Lưu chen chân nói: “Tôi nói cho cậu đi sao? Chu Tử Chu, cậu đi.”
Lâm Lương có chút tức giận, lại không dám nói lời nào, tựa như bị người đá một cái, xấu hổ đứng ở đó, sắc mặt cực kì khó coi. Hắn quan sát tỉ mỉ sắc mặt Kiều Lưu, dựa theo suy đoán của hắn, Kiều Lưu nào phải loại người giúp đỡ bạn học làm niềm vui. Kiều Lưu thường ngày ỷ vào quyền thế của Kiều gia, sinh hoạt ngang như cua, ngày đầu tiên đi học đã lái siêu xe tới trường, còn bị chụp ảnh đăng lên diễn đàn của trường, gây sóng gió khắp nơi, nếu không có hậu phương hùng mạnh phía sau sớm đã bị nhà trường xử phạt nặng rồi.
Nhưng tại sao hôm nay lại đột nhiên cố ý nhắm vào mình? Lâm Lương cũng đâu có chọc giận y chỗ nào!
Chu Tử Chu nhanh chóng đi vào tắm, lúc nước nóng bao trọn lấy người, cảm giác rét lạnh mới dần dần giảm đi. Kì kì cọ cọ một hồi, cậu lau sạch người, hít mũi một cái, đôi mắt còn mang theo một chút hồng hồng hơi ngứa ngáy.
Chu Tử Chu nghĩ thầm, tuy rằng cũng có đôi chút oan ức, nhưng cậu lại không ngờ tới Kiều Lưu có thể tốt như vậy, còn có thể đứng lên ra mặt cho mình.
Ngoài phòng tắm, Kiều Lưu đã ném túi đồ ăn vào thùng rác, ngồi ở trên ghế cạnh đầu giường mình tuỳ ý chơi game, bàn phím gõ cạch cạch liên hồi.
Lâm Lương đang ngồi ở chỗ mình trong chốc lát, đầu óc có chút mộng mị. Vẫn còn suy nghĩ về vấn đề trước đó, Kiều Lưu rốt cuộc là làm sao, tự nhiên lại nhắm vào hắn, đứng về phía của Chu Tử Chu! Hắn còn nhớ rõ ràng ngày đầu tiên khai giảng Kiều Lưu còn rất chán ghét Chu Tử Chu kia mà!
Lâm Lương mở laptop của mình ra, lướt web một lát, một hồi lâu nhịn không được nói một câu: “Kiều thiếu, cậu có muốn vứt gì không, tôi chuẩn bị xuống lầu một chuyến, có gì thuận tiên một lượt luôn.”
Không có người đáp lại, Kiều Lưu không để ý tới hắn.
Lâm Lương nhịn không được ở trong lòng phun tào, mọi người đều là kẻ tám lạng người nửa cân, chảnh chó cái mẹ gì mà chảnh chó, coi như nhà Kiều Lưu có tiền, quyền thế cực đại, bất quá cũng chỉ đi xe ngầu hơn hắn một chút, mang giày so với hắn mắc hơn một tí thôi mà.
Tâm lý nghĩ như vậy, hắn lại lần nữa mở miệng: “Đúng rồi, ngày đầu tiên khai giảng ấy, tôi nhìn thấy Chu Tử Chu động tới laptop của cậu đó.”
Kiều Lưu động tác dừng lại, lúc này mới nghiêng đầu qua liếc hắn một cái, sắc mặt thờ ơ, hỏi: “Sau đó?”
Lâm Lương nhìn thấy có hi vọng, phảng phất có người cổ vũ phía sau, âm thanh cũng lớn hơn một chút, nói: “Cậu ta động vào lap của cậu, không biết là đang lén lút thăm dò thông tin cá nhân hay gì ấy, cũng may là tôi vừa vặn đi vào bảo cậu ta dừng lại…”
Nghe thấy lời này, Kiều Lưu ngẩn người, nhìn trộm thông tin của y? Thằng oắt Chu Tử Chu này còn có chiêu này nữa? Mới ngày đầu khai giảng đã làm ra chuyện này rồi? Không trách lấy quân phục cho y số đo vừa khít như vậy, tựa như là biết rõ số đo ba vòng của y vậy, còn biết rõ nhóm máu của y đặc biệt hấp dẫn muỗi, tám phần mười là đã xem qua phiếu kiểm tra sức khoẻ lúc mới nhập học y để trên bàn.
Tên ngốc này quả đúng là lúc nào cũng làm ba cái chuyện lén lén lút lút này.
Cậu quá ghê gớm rồi đó a Chu Tử Chu!
Mới ngày đầu tiên đã đối với y nhất kiến chung tình? Kiều Lưu bắt đầu tận lực nhớ lại, tới tột cùng là ngày đầu tiên khai giảng mình đã làm ra chuyện anh dũng suất khí gì, khiến Chu Tử Chu liền mê mệt y như vậy. Nghĩ tới nghĩ lui, bỗng nhiên lại dừng lại tại hình ảnh ở nụ hôn kia. Xúc giác mềm mại khiến tư duy của Kiều Lưu bỗng nhiên trì hoãn lại một giây.
Lâm Lương nói nói một hồi tự nhiên cảm thấy có chút gì đó không đúng, đệt mợ, Kiều Lưu đột nhiên đỏ mặt, môi còn cong cong lên là cái biểu tình gì kia —— không phải là nên tức giận sao?!
Tâm lý hắn thấp thỏm, liền châm thêm một cây đuốc: “Nói đi nói lại, Kiều thiếu nè, cậu lần sau đừng tuỳ tiện để đồ mắc tiền lung tung nha, thí dụ như đồng hồ chẳng hạn, đừng quăng ở bàn nữa, Chu Tử Chu không giống với chúng ta, tôi cũng không phải nói cậu ta là ăn trộm hay gì, chỉ là cậu ta rất tò mò, nhìn thấy trên lap đang mở game liền đứng lại nhìn, nhất định là rất muốn chơi… Tôi chỉ là tốt bụng nhắc nhở…”
Hắn còn chưa nói hết câu, sắc mặt Kiều Lưu thoáng cái liền lạnh xuống, mặt không cảm xúc nhìn hắn.
Lâm Lương lập tức có chút hoảng sợ, không biết mình nói câu nào sai. Dáng dấp Kiều Lưu như vậy đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy, thật là khiến trái tim hắn muốn nhảy khỏi lồng ngực.
“Kiều…” Lâm Lương bị cắt đứt.
“Lần sau để tôi nghe thấy cậu nói câu nào tương tự như vậy nữa, cậu liền cút ra khỏi trường học đi.” Kiều Lưu hời hợt nói.
Lâm Lương: “…”
Kiều Lưu nói xong xoay đầu lại tiếp tục chơi game. Ngón tay trên bàn phím nhấn vào skill cuối của nhân vật.
Lâm Lương cả người cứng đờ, nhúc nhích cũng không dám. Sau một hồi liền nghe thấy tiếng phòng vệ sinh mở ra, Chu Tử Chu đã mặc đồ ngủ, lau ổ đầu còn đang ướt nhẹp của mình, sau khi tháo mắt kính xuống rồi, một đôi mắt to đang đứng ở trước cửa nhìn hai người, nhỏ giọng hướng về Lâm Lương nói: “Thật ngại quá, cậu có thể đi tắm rồi đấy.”
Lâm Lương xấu hổ mặt đỏ tới mang tai, không nhịn được lườm Chu Tử Chu một cái, vốn còn muốn oán cậu hai ba câu tại sao lại mặc cái áo ngủ bựa như vậy, thế nhưng liền nhanh chóng nuốt trở về trong bụng. Không biết tại sao lại cảm thấy ở phía sau lưng phảng phất như bị ai đó nhìn chằm chằm vậy, vì thế lau mặt một cái, nhanh chóng lách vào phòng tắm.
Chu Tử Chu mệt mỏi vô cùng, muốn trực tiếp lên giường ngủ một giấc, lúc đi qua Kiều Lưu, còn lơ đãng nhìn sang màn hình laptop của y, mặt trên còn đang dừng lại ở trò chơi lần trước cậu nhìn thấy.
Trò gì gì đó, chơi rất vui sao, Kiều Lưu hình như lúc nào cũng chơi trò này. Chu Tử Chu có chút hiếu kì.
Cậu hiện tại đang gặp một vấn đề khó khăn, chính là sau khi quân huấn kết thúc phải giao lại một phần báo cáo của tân sinh viên (sinh viên mới), đưa vào phiếu điểm. Phụ đạo viên còn đặc biệt dặn dò là báo cáo điện tử, để thuận tiện lưa trữ cho sau này. Thế nhưng Chu Tử Chu không có máy tính, cho nên đang tính tranh thủ chạy ra quán net ở ngoài trường làm.
Mà Chu Tử Chu còn phải qua hai tháng nữa mới tròn mười tám, cho nên muốn vào quán net hơi phiền toái một chút. Suy nghĩ một hồi, cậu liền bò lên giường, dựa vào tường ngồi một chốc, không nhịn được hỏi: “Kiều Lưu, cậu biết chìa khoá phòng máy là phụ đạo viên nào giữ không?”
Trước cậu có hỏi qua Vu Chiêm, thế nhưng Vu Chiêm cũng không biết, cậu lại mới khai giảng, còn rất nhiều việc cần tới phòng máy để giải quyết. Vu Chiêm nói Kiều Lưu có thể biết, bởi vì họ hàng nhà y có người nằm trong ban giám đốc của trường học.
Nếu như có thể đến phòng máy, đương nhiên cũng chẳng cần tới quán net nữa, dù sao quán net cũng là chỗ không tốt lành gì.
Chu Tử Chu không nghe thấy phía dưới đáp lại.
Qua mấy giây, ghế tựa của Kiều Lưu mới xoay một vòng, “két” một tiếng. Kiều Lưu đi tới dưới giường mình, cầm cái gì đó đưa lên.
“Cho cậu.” Kiều Lưu nói.
Chu Tử Chu sững sờ, vén màn giường lên, vừa nhìn liền nhận ra đây là một cái laptop, rất mỏng, màu bạc, cực kì đẹp mắt.
Lép: Kiều thiếu ~~ Cho e một cái nữa =)) moá! Chu Chu, em đào trúng mỏ vàng rồi.