Mỗi Ngày Rời Giưởng Đều Nhìn Thấy Giáo Chủ Đang Phá Án

Chương 12



Edit: Phong Lữ

Hóa ra, tối hôm qua, Cao Hiên Thần càng nghĩ càng thấy việc này rất kỳ lạ, nên liền đi điều tra một phen. Hơn nửa đêm, hắn bưng nến lẻn vào tàng kinh các, tìm tới nội quy của Thiên hạ luận võ đường lật xem. Trên nội quy giấy trắng mực đen viết rõ ràng, lí do đệ tử trong Thiên hạ luận võ đường bị trục xuất chỉ có một là phạm vào loại tội lớn giết người phóng hỏa, ngay cả tội trộm cắp, cũng chỉ bị tạm đình chỉ học, sau khi nhóm võ sư thương lượng, căn cứ vào tội nặng nhẹ mới quyết định xử phạt thế nào.

Lúc trước, mấy vị tông sư lập ra Thiên hạ luận võ đường, tôn chỉ là “Biển chứa trăm sông”, lúc ban đầu gần như không có quy củ gì, hạng người ra sao sự việc thế nào cũng đều tận lực bao dung cho. Mãi đến tận những năm này, giáo điều quy củ cứng nhắc mới nhiều lên, đó cũng không phải vì Thiên hạ luận võ đường thay đổi tôn chỉ, mà là chịu sự kiềm chế của thế cục võ lâm nên mới không thể không thỏa hiệp. Có điều đến tận hôm nay, Thiên hạ luận võ đường vẫn là tận lực lo liệu, bao dung, không thể vì mấy đệ tử chọc ghẹo võ sư mà muốn đuổi bọn họ ra ngoài được.

Đường chủ Từ Quế Cư là người rất nghiêm túc, hắn sẽ không rỗi hơi đi hù dọa ác ý mấy tiểu hài tử. Vì vậy, lời Trì Phương Anh nói vô cùng khả nghi. Hình như hắn không dám để cho bọn Cao Hiên Thần đi chất vấn Kỷ Thanh Trạch, cho nên mới lấy lời này ra doạ người.

Ngoài ra còn có một điểm khiến Cao Hiên Thần cảm thấy rất kỳ quái, theo bọn Thẩm Phi Kỳ nói, bọn họ là bị Từ Quế Cư lần lượt kêu lên hỏi. Người đầu tiên bị hỏi chính là Trì Phương Anh. Chẳng qua là vì Từ Quế Cư tới đã chỉ ngay Trì Phương Anh mà không phải người vô tội khác, cho nên bọn họ mới ngầm cho rằng đã có người khai toàn bộ bọn họ ra.

Mấy điểm đáng nghi này khiến Cao Hiên Thần nhắm ngay Trì Phương Anh là đầu mối đáng nghi. Hắn thu hồi đao, cười lạnh nói: “Nói đi, rốt cuộc chuyện gì xảy ra.”

Lúc này Trì Phương Anh mới khóc lóc kể hết sự tình.

Hóa ra bọn họ mới vừa vào Thiên hạ luận võ đường chưa được mấy ngày đã xảy ra chuyện tốt như vậy, kinh động đường chủ Từ Quế Cư. Sáng sớm Từ Quế Cư tự mình tới gian phòng Mạnh Uy kiểm tra, tìm được kiếm của Trì Phương Anh không cẩn thận làm mất ở ngoài cửa sổ. Bởi vậy mặc dù Cao Hiên Thần đã đứng ra nhận, Từ Quế Cư vẫn tìm được Trì Phương Anh.

Trì Phương Anh tự mình có tật giật mình, bị Từ Quế Cư tìm tới hắn liền sợ đến nỗi cái gì cũng khai hết. Hắn sợ Triệu Phổ Thắng với Thẩm Phi Kỳ đánh hắn, nên không dám nói là mình nhận tội, vừa khéo Triệu Phổ Thắng nhắm đầu têu vào Kỷ Thanh Trạch, hắn liền thuận theo Triệu Phổ Thắng vu oan Kỷ Thanh Trạch.

Trì Phương Anh nói: “Dục Trừng, ta thật sự không phải cố ý bán đứng bằng hữu đâu. Tại mặt Từ đường chủ thiệt quá hung dữ, hắn vừa đứng trước mặt ta, đầu ta liền trống rỗng, sợ đến run rẩy, nên ta mới… Ta mới… Ngươi tha cho ta đi.”

Cao Hiên Thần khinh thường cười lạnh: “Phế vật! Chỉ chút tiền đồ này cũng dám ở đây mất mặt xấu hổ?”

Trì Phương Anh vội nói: “Ta ta ta, ta giờ đi tìm Thẩm Phi Kỳ với Triệu Phổ Thắng nhận lỗi ngay, ta không dám, ta thật sự không dám nữa!” Nói xong cũng chạy luôn.

Sau khi Trì Phương Anh đi, Cao Hiên Thần suy đi nghĩ lại, cảm thấy mình cần phải đền bù cho Kỷ Thanh Trạch. Người trong ma giáo có thể không tuân theo quy củ, nhưng không thể không có tình nghĩa —— phàm là người, đều không thể không có tình nghĩa. Không có tình nghĩa thì đều là súc sinh, ma giáo cũng không cho phép súc sinh tồn tại.

Vì vậy, xế chiều hôm đó, Kỷ Thanh Trạch ngủ trưa dậy, tới bên cửa sổ, đang định mở cửa sổ hóng mát một chút, đột nhiên một cái cung nhô ra từ dưới đáy bệ cửa sổ, khiến y sợ hết hồn, còn tưởng rằng có người muốn bắn y, theo bản năng mà chộp đoạt lấy cung.

Sau một khắc, Cao Hiên Thần với nụ cười xán lạn trên mặt cũng hiện ra: “Đây là ta tự mình làm đó, thích không hả?”

Kỷ Thanh Trạch: “…”

Hai người đối diện mắt to trừng mắt nhỏ trong chốc lát, Kỷ Thanh Trạch ném cung lại cho hắn, yên lặng đóng cửa sổ lại.

Cao Hiên Thần: “…”

“Thùng thùng đùng, đùng thùng thùng.”

Cao Hiên Thần ở bên ngoài không ngại phiền phức mà gõ cửa sổ, Kỷ Thanh Trạch chịu không nổi hắn quấy nhiễu, rốt cuộc đi đến mở cửa sổ ra.

“Hôm qua ta sai rồi, ta đã biết không phải ngươi mách lẻo.” Cao Hiên Thần đưa cung tới, “Cho ngươi, coi như quà xin lỗi ngươi. Vật này dùng bắn chim hay bắn trái cây cũng được hết! Thật đó, ngươi thử một chút là biết.” Nói rồi kéo tay Kỷ Thanh Trạch qua muốn đưa cung nhét vào trong tay y.

Kỷ Thanh Trạch rút tay về: “Không muốn.” Mặt không đổi sắc, liền đóng cửa sổ lại.

Cao Hiên Thần: “…”

Ngày trước Cao Hiên Thần ở Thiên Ninh giáo nghịch ngợm, gây sự, chọc giáo chủ hoặc là Tả Hữu hộ pháp tức giận, hắn sẽ chuẩn bị chút ít lễ vật đi xoa dịu, mỗi lần như vậy chỉ cần bồi thêm cái mặt tươi cười, nói hai ba câu dí dỏm, lão giáo chủ và hộ pháp đương nhiên sẽ bị hắn làm cho hết giận. Người khó dỗ như Kỷ Thanh Trạch thì hắn mới gặp phải lần đầu, nhất thời không biết phải làm gì cho đúng.

Hoàng hôn, Kỷ Thanh Trạch đợi đến trời sắp tối rồi mới đi ra bờ sông tắm. Lần này y không dám bơi xa, ở gần bờ sông tắm thôi, thường thường quay đầu lại, liếc mắt nhìn chậu còn ở đó hay không, đồng thời nhìn trên cây, trong bụi cỏ có người nào trốn hay không.

Chờ tới lúc y tắm xong trở lại trên bờ chuẩn bị mặc quần áo, lại nhìn thấy chẳng biết lúc nào mà trong chậu gỗ của mình có thêm một cái cung.

Kỷ Thanh Trạch: “…”

Một trận gió lạnh thổi qua, Kỷ Thanh Trạch mặt tối sầm lại, cấp tốc mặc quần áo xong, lấy thanh cung ra ném trên tảng đá, nhanh chân bỏ chạy.

Y nghĩ mình từ rày về sau, e rằng khi tắm đều sẽ có bóng ma trong lòng, cũng không biết không cẩn thận làm sao mà chọc tới một tên cuồng rình trộm. (=]])

Lại qua một ngày, sáng sớm các đệ tử tập trung lại ở bãi luyện võ, luyện võ buổi sáng, Cao Hiên Thần cười híp mắt đi theo chào hỏi Kỷ Thanh Trạch, Kỷ Thanh Trạch vẫn quay đầu đi ngay, không chịu để ý đến hắn.

Lần này Cao Hiên Thần có chút căm tức. Vừa lúc Thẩm Phi Kỳ đi ngang qua, Cao Hiên Thần một phát bắt được hắn: “Aizz, ngươi quen Kỷ Thanh Trạch thì nói xem, hắn là người lúc nào cũng nhỏ nhen như vậy hả?”

“Nhỏ nhen?” Thẩm Phi Kỳ mờ mịt nói, “Có, có sao? Không phải chứ? Ta nhớ khi ta còn bé, lần đầu tới nhà hắn chơi, ta chạy loạn khắp nơi, không cẩn thận đụng gãy mất một cái cây nhỏ mà hắn tự trồng. Ta nhận lỗi với hắn, hắn tha thứ cho ta ngay, cũng không nói gì nha.”

Cao Hiên Thần cau mày: “Vậy hắn làm gì mà sống mái với ta? Hắn nhìn ta không vừa mắt à?”

Thẩm Phi Kỳ không hiểu gãi đầu một cái.

Cao Hiên Thần đúng là đã vu oan Kỷ Thanh Trạch, nhưng hắn cảm thấy hắn cũng đâu làm gì quá đáng với Kỷ Thanh Trạch, ít nhất không có tội lỗi lớn tày trời gì, lẽ nào với Kỷ Thanh Trạch mà nói thì bị người đổ oan còn đáng giận so với làm chết cây mình tự trồng? Hắn suy nghĩ trong phút chốc, nghĩ tới phản ứng kích động của Kỷ Thanh Trạch ngày hôm qua, hỏi Thẩm Phi Kỳ: “Đúng rồi, Kỷ Thanh Trạch là đặc biệt ghét người khác mắng hắn sao? Ta ngày hôm qua mắng một câu đậu mẹ ngươi, hắn mém cho ta chết đuối luôn đó.”

Thẩm Phi Kỳ sắc mặt trong nháy mắt đã thay đổi, kéo Cao Hiên Thần qua một bên, nhỏ giọng nói: “Dục Trừng, ngươi tuyệt đối đừng chửi mẹ nó với Kỷ Thanh Trạch. Khi hắn bốn, năm tuổi thì mẹ hắn đã mất rồi.”

“A?” Cao Hiên Thần mờ mịt nói, “Sao lại chết?”

Thẩm Phi Kỳ nói: “Mười năm trước có một trận Phạt Ma đại chiến ngươi nghe nói qua chứ? Mẫu thân hắn cũng đi, nên… tử chiến ở đó.”

Cao Hiên Thần thầm nghĩ Phạt Ma đại chiến ta đâu chỉ là nghe nói qua! Hắn khinh thường nói: “Đây không phải là đáng đời sao? Ai bảo những người này ăn no rửng mỡ muốn đi đánh bọn ta… ma giáo bọn họ!”

“Sao ngươi lại nói như vậy chứ?” Thẩm Phi Kỳ nói: “Chúng ta là võ lâm chính đạo, không phải nên trừ ma vệ đạo sao? Có điều cũng phải nói, ma giáo yêu đồ xâm lấn chúng ta thì chúng ta giết bọn họ là được rồi, làm gì phải ngàn dặm xa xôi đi gây sự với bọn họ? Ây dà, ta cũng không hiểu, đều là chuyện của các trưởng bối. Còn ngươi phải nhớ, tuyệt đối đừng ở trước mặt Kỷ Thanh Trạch chửi má nó nha, hắn đã đáng thương lắm rồi.”

Cao Hiên Thần hơi không cho là đúng. Chính hắn từ nhỏ đã là cô nhi, được Cao Tề Nam đưa về Thiên Ninh giáo nhận làm con trai nuôi, hắn không cha không mẹ, cũng không cảm thấy có gì đáng thương.

Lại nghe Thẩm Phi Kỳ nói tiếp: “Ngươi trước đây chưa từng nghe nói cố sự Nam Long kỷ gia sao? Người cha kia của hắn không được tốt lắm. Mẹ hắn chết được năm, sáu năm sau, cha hắn tái giá với người khác, hơn nữa người được cưới kia còn mang theo hài tử tiến vào cửa Kỷ gia, cũng chính là em trai hắn. Em trai hắn ban đầu tên Khương Chính Trường, sau đó đổi tên thành Kỷ Chính Trường. Ban đầu cha hắn còn không chịu thừa nhận đứa bé này là con mình, thế nhưng Kỷ Chính Trường lớn lên giống cha hắn y như đúc, muốn chối cũng chối không được. Cho nên nói nha, Du Long kiếm Kỷ Bách Vũ thoạt nhìn thành thật, giữ mình vì vong thê năm, sáu năm, nhưng thực ra năm, sáu năm đó vốn không nhàn rỗi gì, thì ra đã sớm tìm xong nhân tình ở bên ngoài rồi, con riêng cũng có luôn.”

Hắn thở một hơi, lại nói tiếp: “Cái này cũng chưa đáng nói. Chúng ta đều ở Tô Châu, nhà ta có mấy môn khách rất quen với môn khách bên nhà bọn hắn, ta nghe nói Kỷ Chính Trường lúc được mang vào Kỷ gia, cha mẹ của hắn nói hắn chỉ có năm, sáu tuổi, nhưng kỳ thực thoạt nhìn lớn hơn thế, khẳng định không phải năm sáu tuổi, mà phải bảy tám tuổi rồi. Ngươi suy nghĩ một chút xem, điều này nói lên cái gì? Rõ ràng mẹ Kỷ Thanh Trạch còn chưa chết, cha hắn đã thích mẹ kế hắn rồi! Bọn họ che giấu nhiều năm như vậy, là sợ bị người ta mắng sau lưng, nhưng thực ra sau lưng bọn họ đã có nhiều bàn tán mắng chửi rồi. Ngươi nói xem đây là chuyện gì kia chứ!”

Cao Hiên Thần sững sờ, không khỏi nhớ tới những vết sẹo trên lưng Kỷ Thanh Trạch. Hắn mặc dù là cô nhi, nhưng người trong Thiên Ninh giáo đều rất thương hắn, hắn khi còn bé quậy phá, mém chút đốt luôn gian phòng Cao Tề Nam, Cao Tề Nam còn chưa nỡ đánh hắn một cái. Nói như vậy Kỷ Thanh Trạch đúng là rất thảm.

Lúc này võ sư đến, hai người đành phải dừng chủ đề này lại, tự đi luyện công.

Đến giờ nghỉ trưa, Kỷ Thanh Trạch trở lại trong phòng đọc sách, lại nghe được tiếng gõ cửa sổ. Y định không thèm để ý, thế nhưng tên bên ngoài kia rất kiên nhẫn, y đọc sách cũng không vào nữa, không thể làm gì khác hơn là đi tới mở cửa sổ ra.

Cao Hiên Thần đưa một con châu chấu bằng cỏ vào cửa sổ: “Cho ngươi.”

“Không cần.”

Kỷ Thanh Trạch đang muốn đóng cửa sổ, Cao Hiên Thần vội vàng dùng tay giữ cửa sổ lại: “Ê ê ê, ngươi cái này không cần cái kia cũng không cần, vậy nói xem ngươi muốn cái gì hả? Ngươi nói đi, ta liền mang tới cho ngươi, sau đó bỏ qua vụ đó được không?”

“Tại sao ta lại phải tha thứ cho ngươi?” Kỷ Thanh Trạch nói.

Cao Hiên Thần ngẩn ra.

“Ta biết, ngươi là người trọng tình nghĩa.” Kỷ Thanh Trạch nhìn chằm chằm mắt hắn chậm rãi nói, “Ngươi không muốn mắc nợ ai. Nhưng, tại sao ta lại phải tha thứ cho ngươi?”

Cao Hiên Thần không hiểu y có ý gì, không khỏi nháy mắt một cái.

“Nếu như ta muốn ngươi nhảy từ trên núi xuống, ngươi sẽ nhảy thật sao?”

Cao Hiên Thần cau mày. Thẩm Phi Kỳ còn nói Kỷ Thanh Trạch không hề nhỏ nhen, thế này còn bảo không nhỏ nhen? Mới nói sai mấy câu đã muốn mình nhảy từ trên núi xuống?

“Ta sẽ không bắt ngươi nhảy.” Kỷ Thanh Trạch nói: “Ta sẽ không ép ngươi làm chuyện ngươi không muốn làm. Cho nên, sao ngươi lại muốn ép ta? Nếu như ngươi chỉ muốn để lòng mình thoải mái, vậy thì hãy quên chuyện này đi, ta sẽ không tới gây sự với ngươi, cũng sẽ không nói chuyện với ngươi nữa.”

Nói xong, Kỷ Thanh Trạch đóng cửa sổ lại. Cao Hiên Thần đứng ở bên ngoài trợn mắt ngoác mồm, qua nửa ngày mới thất hồn lạc phách rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.