Mỗi Ngày Rời Giưởng Đều Nhìn Thấy Giáo Chủ Đang Phá Án

Chương 13



dit: Phong Lữ

Cũng chính từ hôm nay, Cao Hiên Thần bắt đầu để ý Kỷ Thanh Trạch.

Ngoại trừ lý do bên ngoài là không thích mắc nợ Kỷ Thanh Trạch, cũng còn một nguyên nhân khác quan trọng hơn.

Nếu hắn đã đến đây làm gậy quấy thị phi rồi thì tất nhiên phải nghĩ trăm phương ngàn kế, làm hư mấy đứa trẻ tốt, mấy trụ cột tương lai tốt của danh môn chính phái. Hắn vốn còn tưởng là đại nghiệp này còn lâu dài và lắm gian truân lắm, nhưng không ngờ đến Thiên hạ luận võ đường mới phát hiện, thì ra thiếu niên trên đời này đều nghịch ngợm như nhau. Danh môn chính phái gì chứ, cũng chống đối lão sư, cũng trốn học, cũng thích leo cây mò cá như nhau cả thôi. Điều này làm cho hắn cực kì không có cảm giác thành công nhưng may là còn có một Kỷ Thanh Trạch.

Nếu như ngày trước hắn có hiểu lầm gì với danh môn chính phái, thì Kỷ Thanh Trạch quả thực là người y hệt với toàn bộ hiểu lầm của hắn. Y làm việc cứng nhắc, y tuân thủ quy củ nghiêm ngặt, y tôn sư trọng đạo, y khiêm tốn cần kiệm… Mà không cần tới mục tiêu vĩ đại gì, Cao Hiên Thần chỉ cần nghĩ đến sẽ có một ngày, mình có thể đưa tên không dính một hạt bụi này tới chỗ bùn đất, cùng nhau đào giun, tưởng tượng ra bộ dạng Kỷ Thanh Trạch cả người đầy bùn, hắn liền hưng phấn muốn nhảy tưng tưng.

Vì vậy Cao Hiên Thần bắt đầu chủ động tiếp cận Kỷ Thanh Trạch, cách của hắn là —— mỗi ngày tặng Kỷ Thanh Trạch một món. Kỷ Thanh Trạch không chịu nhận lời xin lỗi của hắn, không chịu tha thứ cho hắn cũng không sao, hắn chỉ việc tặng tiếp thôi, dù sao trước giờ hắn cũng không cần giữ thể diện gì sất.

Nếu như Kỷ Thanh Trạch có thể biết trước rằng mình đã trêu phải một hỗn thế đại ma vương, y nhất định sẽ nhận cây cung bảo bối của Cao Hiên Thần từ ngày đầu tiên, đồng thời lập tức tha thứ cho hắn. Đáng tiếc, trên đời này không thể biết trước.

Trong một tháng tiếp đó, Kỷ Thanh Trạch bị ép nhận đầy “Quà” một tháng. Có lúc, quà cũng coi như bình thường, thí dụ như một đóa cúc non, một quả táo lớn, một rổ táo tàu lớn. Nhưng cũng rất nhiều lúc Cao Hiên Thần nhét cho y mấy thứ khiến y nổi điên, thí dụ như con sâu lông mập nhất hắn từng thấy, một con giun dài nhất hắn từng thấy, một con ếch xanh nhất hắn từng thấy… =)))

Đồng thời, y quả thực không có cách nào biết được Cao Hiên Thần rốt cuộc là đang nghiêm túc xin lỗi hay đang đùa giỡn y.

Thí dụ như sáng sớm hôm nào đó y tỉnh dậy, thứ đầu tiên mở mắt ra thấy chính là một con ếch xanh biếc phát sáng. Y mắt to trừng mắt nhỏ cùng con ếch mất khoảng vài giây rồi “rầm” một tiếng, bắn phắt từ giường lên, thứ nhìn thấy thứ hai chính là Cao Hiên Thần đang đắc ý, vẻ mặt tươi cười tranh công(*).

(*): nguyên bản là    邀功: ý là nêu công trạng của bản thân hay tập thể với cấp trên, hòng lấy thù lao, lương bổng.

Cao Hiên Thần cứ ngồi xổm trước giường y như thế, lấy ngón tay chọt đầu bự của con ếch, đắc ý dào dạt: “Đẹp đúng không? Phong thủy ở Linh Vũ sơn thật tốt, xưa giờ ta chưa từng thấy con ếch xanh nào lớn như vậy, vừa thấy là ta vội bắt tới cho ngươi xem đó! Nếu ngươi thích ta tặng cho ngươi nuôi đó.”

Kỷ Thanh Trạch ôm chăn núp trong góc tường, nổi điên hét lớn: “Hàn! Dục! Trừng! Ta mãi mãi! Mãi mãi! Mãi mãi cũng không muốn tha thứ cho ngươi!!!”

Cao Hiên Thần bị y hét đến sững sờ, ngượng ngùng sờ sờ mũi, cảm thấy mất mát: “Cái này cũng không thích? Aizz…Thôi được.” Nói xong thì nâng con ếch xanh biếc trong lòng bàn tay mình, giữ gìn như nâng bảo bối nào đó, quay người đi ra ngoài.

Cùng ngày hôm đó, Kỷ Thanh Trạch nghiêm túc mang chăn mền áo gối ra gặt 3 lần.

Thực ra hôm đó Kỷ Thanh Trạch dù thật sự rất tức giận, nhưng dù sao cũng không tính là chuyện quá lớn, nếu Cao Hiên Thần qua mười ngày nửa tháng lại tới tìm y xin lỗi, y chắc hẳn cũng bỏ qua. Nhưng sở dĩ y và Cao Hiên Thần phải dây dưa suốt một tháng, thật sự là… Một lời khó nói hết.

Có một hồi Cao Hiên Thần ba ngày liên tục tặng y quả táo lớn, y đều không ăn, đến ngày thứ ba y phát hiện trên quả táo được tặng ngày đầu có chỗ bị hư rồi. Y nhìn một chút, đột nhiên cảm thấy hình như mình quá hẹp hòi rồi. Vì vậy y cắt bỏ chỗ bị hư đó đi rồi ăn, ăn luôn ba trái táo, no đến mức nằm ở trên giường không nhúc nhích gì được. Bởi vì táo rất ngọt, y quyết định tha thứ cho Cao Hiên Thần.

Thế nhưng sáng sớm hôm sau, y tỉnh dậy, thấy một con chuột thiệt bự nằm trong giày mình. Tha thứ cái quái gì? Mình hôm qua chắc bị quỷ nhập rồi!

Sau đó, Cao Hiên Thần hái hoa cúc non liên tục mấy ngày, đặt ở trên bệ cửa sổ phòng y. Y thấy hoa cúc từ nở rộ tươi đẹp tới khô héo, nghĩ đến thời gian trôi qua, nhân sinh vô thường, như hoa cúc sẽ có ngày phải tàn. Y nghĩ trên đời này không có thù hận gì là không thể xóa bỏ, chi bằng hãy để chuyện cũ theo gió bay đi.

Nhưng mà tới sáng hôm sau, y tỉnh lại, nhìn thấy ngay con ếch xanh bự bóng loáng kia. Nhân sinh vô thường gì chứ, y chỉ muốn đánh Cao Hiên Thần thành vô thường (thay đổi) luôn cho rồi!

Quan hệ của Cao Hiên Thần cùng Kỷ Thanh Trạch cứ bị kẹt trong cái vòng tuần hoàn như thế, thế nhưng lúc này đột nhiên xảy ra một chuyện, phá vỡ cái cục diện bế tắc này.

Chập tối, Cao Hiên Thần đang định tắt đèn ngủ, ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng gõ cửa, hắn hỏi ai vậy, đi tới mở cửa ra, lại nhìn thấy Kỷ Thanh Trạch đứng ở ngoài cửa.

“Ơ kìa? Là tiểu đoan chính à?” Cao Hiên Thần giật mình nói, “Ngươi tới làm gì?”

Đôi mắt Kỷ Thanh Trạch đỏ ngàu, gương mặt ôn nhuận vì gắng sức mà căng ra. Y đưa tay ra, gằn từng chữ một: “Trả lại cho ta!”

Cao Hiên Thần cúi đầu nhìn tay y, không hiểu gì, để tay của mình lên: “Trả lại cho ngươi? Trả lại cho ngươi cái gì mới được?”

Kỷ Thanh Trạch hất mạnh tay của hắn ra: “Ngọc bội! Trả ta!”

“Hả? Ngọc bội gì?”

Lồng ngực Kỷ Thanh Trạch phập phồng kịch liệt, nghiến răng nghiến lợi nói: “Hàn Dục Trừng, ngươi đừng có quá đáng thế!”

Cao Hiên Thần cũng mất hứng: “Quá đáng gì, ngươi nói cho rõ ràng ra đi!”

“Ngọc bội của ta, chẳng lẽ không phải ngươi lấy? “

Cao Hiên Thần liếc mắt nhìn trong cổ Kỷ Thanh Trạch, chỉ thấy nơi đó trống không. Hắn xem Kỷ Thanh Trạch tắm hai lần rồi, nên hắn biết Kỷ Thanh Trạch có một cái ngọc bội luôn để bên người. Bây giờ không có, chắc là nói cái ngọc bội này. Hắn nói: “Ta lấy ngọc bội ngươi làm gì? Rất đáng giá sao?”

“Không phải ngươi còn ai?!”

Cao Hiên Thần tự nhiên bị người ta đổ oan, mới đầu căm tức nhưng lại không biết nghĩ tới điều gì, tự nhiên lại cười: “Ngươi làm rớt mất ngọc bội? Thấy mất lúc nào? Mất ở đâu? Ta đi tìm lại giúp ngươi.”

Kỷ Thanh Trạch hoài nghi đánh giá hắn: “Không phải ngươi à?”

Cao Hiên Thần lập tức chỉ tay lên trời thề: “Ta thề không phải ta lấy! Nếu ta lấy ta lập tức mổ bụng! Ta không giống ngươi, nhăn nhăn nhó nhó, thề cũng không dám thề!”

Kỷ Thanh Trạch sửng sốt hồi lâu, rốt cuộc nói: “Lúc tắm ta để nó sang một bên, lên bờ đã không thấy tăm hơi đâu.”

Miếng ngọc bội này là mẫu thân Kỷ Thanh Trạch để cho y, trên đó khắc hình cây trúc. Y đã mang theo bên người từ nhỏ, lúc tắm lúc ngủ cũng không rời khỏi người. Nhưng mà dây xỏ ngọc bội qua thời gian lâu bị mài mòn, hôm nay lúc y tắm dưới sông dây đứt mất, y liền bỏ ngọc bội vào trên tảng đá. Chờ tới khi y tắm xong, ngọc bội đã không thấy đâu. Căn cứ vào bao nhiêu chuyện xưa, y lập tức nghi là Cao Hiên Thần lại tới chọc ghẹo y, lấy ngọc bội của y đi mất.

Bên ngoài sắc trời đã tối, Cao Hiên Thần trở về phòng cầm cái giá nến ra, nắm tay y đi ra bờ sông: “Đi, giờ chúng ta đi tìm!”

Hai người trở lại bên bờ sông, Kỷ Thanh Trạch chỉ tảng đá y để ngọc bội, Cao Hiên Thần liền qua xem. Hắn dạo một vòng kiểm tra xung quanh, chỉ vào trên đất nói: “Ngươi tới xem.”

Ban ngày trời mới mưa, đất ven sống rất lầy lội, bởi vậy để lại vết chân. Vết chân nho nhỏ, không phải của người lưu lại, giống như là một loại động vật nhỏ nào đó.

Cao Hiên Thần nói: “ Ngọc bội ngươi bị mèo hoang hay chó hoang tha đi rồi!” Hắn vốn định bảo nếu bị con gì tha đi thì chắc chắn không tìm về được đâu, mua cái khác đi thì hơn. Nhưng khi hắn quay đầu lại, dựa vào ánh sáng nến nhìn thấy hai mắt Kỷ Thanh Trạch đã đỏ ngầu.

Hắn buồn bực nói: “Ngọc bội kia đáng giá lắm à?”

Đôi môi Kỷ Thanh Trạch run run:”… Là của mẹ ta để lại.”

“Ầy…” Cao Hiên Thần gãi đầu một cái, “Vậy lần theo vết chân tìm xem xem.”

Hai thiếu niên bưng nến đi theo vết chân, nhưng mà càng đi gần bên bờ, vết chân lại càng mờ. Tới khi theo đến trong rừng cây nhỏ bên bờ sông, cỏ dại đầy đất, đã hoàn toàn không có cách nào nhận thấy vết chân nữa.

Cao Hiên Thần chép chép miệng: “Chuyện này, không phải ta không muốn giúp ngươi, thật sự là không có cách mà.”

Kỷ Thanh Trạch hồn bay phách lạc, đứng ở trong rừng cây nhỏ không chịu đi. Y hỏi xin giá nến của Cao Hiên Thần, một mình tìm trong rừng cây.

Cao Hiên Thần nhìn bóng lưng y, một lát sau, nói: “Vậy ta về ngủ đây.”

Kỷ Thanh Trạch không để ý tới hắn, cúi đầu tỉ mỉ mà lục lạo bụi cỏ.

Một lát sau, phía sau không có động tĩnh. Y quay đầu lại liếc mắt nhìn, Cao Hiên Thần đã rời đi, y cũng không để ý, tiếp tục tự tìm ngọc bội.

Lần này y tìm đến tận sau nửa đêm. Nhưng mà cánh rừng lớn quá, không biết tung tích mèo hoang chó hoang ở đâu, miếng ngọc bội lại nhỏ như vậy, tìm đâu có dễ? Mãi đến tận khi cây nến trong tay đã cháy hết, sắc trời cũng đã tối đến độ đưa tay không thấy được năm ngón, y đành phải trở về.

Sáng sớm hôm sau, là lớp của Mạnh Uy. Hắn bắt các thiếu niên đứng ngay hàng lối, ánh mắt quét qua, nói: “Hàn Dục Trừng đâu? Tại sao không đến?!”

Các thiếu niên ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, cũng không ai biết.

Mạnh Uy mắng: “Tiên sư nó, thằng nhóc này, đợi lát nữa lại trị nó mới được. Các ngươi đứng trung bình tấn đàng hoàng cho ta, ai cũng không được lười biếng!”

Hắn đi tới bên người Thẩm Phi Kỳ, trường côn trong tay vung một cái, đập vào kế bên chân Thẩm Phi Kỳ, vang bốp một tiếng,  khiến Thẩm Phi Kỳ giật mình nhảy ra ba thước.

“Ngươi đây là trung bình tấn sao? Cả trung bình tấn cũng không làm được? Đứng không tốt thì ngươi ngồi xổm ba ngày khỏi đứng lên cho ta!”

Thẩm Phi Kỳ sợ bị đánh, nhanh chóng chuẩn bị tư thế.

Mạnh Uy hầm hừ lại mắng hắn vài câu, lúc này mới đi kiểm tra người khác. Từ khi bị Cao Hiên Thần cầm đầu náo loạn một trận, Mạnh Uy vẫn dữ dằn như trước, nhưng lâu rồi hắn cũng không đánh ai.

Đến trưa Cao Hiên Thần vẫn không xuất hiện, Kỷ Thanh Trạch bị mất ngọc bội cũng như người mất hồn. Lúc nghỉ trưa, y không yên lòng về trong phòng, mở cửa phòng ra liền giật mình ngây người, mém tưởng mình đi nhầm phòng.

Phòng y sạch sẽ không một hạt bụi, giờ lại náo loạn như gặp cướp, sách trên bàn rơi hết trên mặt đất, giày bay đông một chiếc tây một chiếc, đầy vết chân đất bùn, có lớn có nhỏ. Trong phòng có hai động vật sống, một là mèo bùn nhỏ, hai là người bùn lớn. Vào lúc này, mèo bùn nhỏ đang ở trên giường của y gặm cắn chăn mền của y, người bùn thì ngồi xổm ở bên giường đùa mèo.

Nghe đến tiếng cửa mở, người bùn Cao Hiên Thần quay đầu lại, nhe răng cười: “Trở về rồi à?” Đầu, mặt hắn bẩn cực kỳ, ngoại trừ bùn còn dính hoa cỏ, lá khô, làm nổi bật hàm răng trắng chói lóa.

Kỷ Thanh Trạch mém nổi quạu, thế nhưng sau một khắc, Cao Hiên Thần xòa bàn tay tới trước mặt y, lấy ra một miếng ngọc bội đầy bùn: “Nè, phạm nhân với tang vật đều mang về cả cho ngươi đó!”

Kỷ Thanh Trạch nhìn miếng ngọc bội tưởng mất lại tìm về được này, lại nhìn vẻ mặt Cao Hiên Thần tươi cười dương dương tự đắc, trong lòng ngổn ngang đủ thứ, nhưng một chữ cũng không nói ra được.

Cao Hiên Thần ôm mèo bùn nhỏ từ trên giường xuống, đi tới trước mặt Kỷ Thanh Trạch, đầu tiên là nhét ngọc bội vào trong lòng bàn tay y, rồi lại nhét mèo vào trong lồng ngực y. Đó là một con mèo con chừng mấy tháng tuổi, còn chưa lớn bằng một bắp tay thiếu niên.

Cao Hiên Thần lui về sau một bước, nhìn kẻ duy nhất còn sạch sẽ trong phòng này cũng bị cọ một thân bùn, thoả mãn gật gật đầu. Kỳ thực ngày hôm qua sau khi trở về phòng hắn ngủ không được, sau nửa đêm liền chạy đến tìm, mãi đến tận hừng đông mới tìm được ngọc bội của Kỷ Thanh Trạch trong bụi cỏ. Còn chuyện con mèo này là phạm nhân thì hắn chỉ thuận miệng nói thế. Lúc hắn đã tìm ra ngọc bội đang chuẩn bị đi về thì vừa đụng ngay con mèo nhỏ này đang loạng choà loạng choạng đi ngang qua.

Trước đây Bạch Thanh Dương cũng từng nuôi một con mèo, mèo là loài động rất nghịch ngơm, thích phá loạn hết đồ người ta tốn công sắp xếp. Hắn đã sớm thấy căn phòng sạch sẽ đến đáng sợ của Kỷ Thanh Trạch ngứa mắt, suy nghĩ chút, liền mang con mèo về theo về luôn.

“Tặng ngươi.” Cao Hiên Thần chỉ chỉ con mèo bùn trong lồng ngực Kỷ Thanh Trạch.

Kỷ Thanh Trạch: “…”

“Ta vu oan ngươi một lần, ngươi cũng vu oan ta một lần, lần này hai ta hòa nhau rồi ha. Ngươi không chịu tha thứ cho ta, nhưng ta tha thứ cho ngươi!”

Từ sau khi vào cửa Kỷ Thanh Trạch không nói câu nào, vẫn luôn như người mất hồn. Cho dù bị cọ một thân đầy bùn, y cũng không phản ứng chút nào, tim loạn nhịp nhìn chằm chằm Cao Hiên Thần.

“Vậy ta có thể đi rồi.” Cao Hiên Thần chậm rãi ra khỏi phòng.

Lúc hắn đi qua bên người Kỷ Thanh Trạch, nghe Kỷ Thanh Trạch dùng giọng nhỏ như tiếng muỗi, ngập ngừng nói: “.. Xi…xin lỗi….”

“Hả?”

“… Cám ơn ngươi.”

Cao Hiên Thần cả người thoải mái, lấy tay đầy bùn xoa đầu mèo nhỏ, rồi xoa xoa qua đầu Kỷ Thanh Trạch: “Nuôi nó cho tốt.” Dứt lời thì vặn eo bẻ cổ đi ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.