Mỗi Ngày Rời Giưởng Đều Nhìn Thấy Giáo Chủ Đang Phá Án

Chương 22



Edit: Phong Lữ

Mấy người chạy tới ngoài đệ tử cư, chỉ thấy một đám thiếu niên cùng vài võ sư nằm trên đất, ôm bụng rên rỉ, rất thống khổ. Ngoài ra còn có mấy thiếu niên không trúng độc khác với võ sư đang chăm sóc bọn họ. Đệ tử Thiên hạ luận võ đường bị Cao Hiên Thần bắt mười hai người, bây giờ chỉ còn lại không tới hai mươi thiếu niên, mà một nửa bị trúng độc rồi.

Cao Hiên Thần bước ra xông lên phía trước, đang muốn kiểm tra tình trạng mấy người này, lại bị một cây trường côn cản lại.

Mạnh Uy không nói một lời, nhấc côn đánh liền, toàn bộ không phải đấu pháp “cưỡi ngựa xem hoa” mà năm đó dạy Cao Hiên Thần, lúc này côn đâm thằng vào trong lồng ngực Cao Hiên Thần! Cao Hiên Thần lập tức nghiêng người tránh né, Mạnh Uy vung trường côn một cái, trường côn ác liệt mang theo gió lạnh đánh vào phần eo Cao Hiên Thần!

Hắn chưa bắt chuyện một câu đã đánh, Cao Hiên Thần bị động gấp đến kiếm cũng không kịp rút, trực tiếp cầm nguyên vỏ kiếm chặn lại, nhưng vẫn là bị đầu côn dẻo dai quét chạm, phần eo lập tức đau nhức!

Mạnh Uy một chiêu thành công, lại không tiếp chiêu thuận theo đó mà thu thế lại, đầu côn lần nữa đâm tới ngực Cao Hiên Thần!

Phải biết rằng côn chính là binh khí nền tảng, côn không có đầu nhọn, nếu như sử dụng côn pháp “quất, đánh”, thì không thể cắt chém, giáo huấn một trận ra trò. Nhưng nếu như dùng côn như thương, sử dụng kiểu côn pháp “Thọt, đâm, xỉa”, cũng có thể gây tổn thương nội tạng người khác, tiến đến việc lấy mạng người ta. Mạnh Uy ra tay lần này, chiêu nào chiêu nấy tàn nhẫn, không chút lưu tình, dĩ nhiên không định chừa cho  Cao Hiên Thần một con đường sống!.

Lúc hai người giằng co, một người từ trong chạy ra, trường kiếm cản côn Mạnh Uy lại.

Mạnh Uy vừa giận vừa bất ngờ: “Kỷ Thanh Trạch!”

Kỷ Thanh Trạch nói: “Mạnh sư, không thể đả thương hắn!”

Cao Hiên Thần thoát thân khỏi cuộc chiến, đang nằm ngắm đất. Người đứng tứ phía, không có ai không nhìn hắn như hổ rình mồi. Trước đó hắn đến còn chưa nghĩ nhiều, mãi đến tận khi đã trúng một côn Mạnh Uy này mới thực sự là được quật tỉnh. —— những người này cố tình trúng độc vào lúc này, rõ ràng có người muốn vu oan hắn? Đồng thời, mọi người ở đây đều tin hắn chính là người hạ độc như điều hiển nhiên!

Hắn vốn nên nổi giận, cuối cùng lại kìm lòng không đặng thở dài: “Danh môn chính đạo các ngươi, hễ cứ có chuyện xấu, thì mặc kệ thủ đoạn nực cười thế nào, chỉ cần có dính tới Thiên Ninh giáo ta, các ngươi còn hoàn toàn tiếp thu? Thủ đoạn vu oan hãm hại thấp kém như vậy, mà cũng không để ta giải thích một câu?”

“Ma giáo yêu nhân! Bớt hoa ngôn xảo ngữ đi!” Kỷ Chính Trường rút kiếm nhảy ra, nổi giận đùng đùng nói: “Ngươi vừa đến, bọn họ đã trúng độc, ngươi còn…”

Cao Hiên Thần cố tình hết lần này tới lần khác ghim Kỷ Chính Trường, không để hắn nói xong một câu, ngắt lời nói: “Ngươi và Từ đường chủ cũng vừa trở về thì những người này đã trúng độc? Sao không nói là các ngươi hạ độc?”

Kỷ Chính Trường cực kỳ khiếp sợ, ngữ điệu cũng thay đổi: “Ta và Từ đường chủ?! Chúng ta?! Hạ độc?!” Hắn quyết định không nghe lời quỷ biện Cao Hiên Thần hoang đường đến cực điểm, một kiếm “Trảm giao thức”  chém thẳng tới đỉnh đầu Cao Hiên Thần!

Nhưng kiếm của hắn lại bị một thanh trường đao cản lại —— Tưởng Như Tinh theo sát đến cũng ra tay che ở Cao Hiên Thần!

Nam Long Kỷ gia cùng Bắc Phượng Tưởng gia trưởng tử trưởng nữ lại đồng thời chống lại võ sư và đệ tử luận võ đường vì bảo vệ giáo chủ Thiên Ninh giáo. Chuyện lạ trăm năm khó gặp như vậy khiến người ở trong sảnh hoàn toàn trố mắt ngoác mồm.

Mạnh Uy nói: “Kỷ Thanh Trạch?! Tưởng Như Tinh?! Các ngươi đang làm gì thế?!”

Kỷ Thanh Trạch nói: “Giải thích.” Lời này là nói cho Cao Hiên Thần nghe.

Cao Hiên Thần biết nghe, lập tức giải thích: “Không phải ta hạ độc.”

Toàn sảnh lặng im, các đệ tử trúng độc đều ngừng rên rỉ, nín hơi chờ đợi.

Một lát sau, Tưởng Như Tinh cả kinh nói: “Hết rồi?!”

Cao Hiên Thần bất đắc dĩ xòe tay. Tai họa bất ngờ, hắn cũng không biết nên giải thích từ đâu. Nhưng mà nếu hắn như học nghĩa sĩ hiệp khách chơi trò thanh giả tự thanh kia, e là hôm nay sẽ không được chết tử tế. Hắn chỉ có thể nói: “Ta vì sao phải hạ độc những hài tử này? Vì bọn họ gây sự với ta? Người tìm ta gây phiền có quá nhiều, ai ta cũng phải hạ độc à! Lại nói cũng không phải thâm cừu đại hận gì, nếu như là ta ra tay, ta cùng lắm cho bọn họ chút thuốc xổ thôi!”

Mạnh Uy cười lạnh nói: “Lời ma giáo yêu nhân nói, ta một chữ cũng không tin!” Hắn từ trước đến giờ là người nóng tính, bây giờ thấy đồng liêu, các đệ tử chịu khổ, lòng như lửa đốt, càng không để ý sự ngăn cản của Kỷ Thanh Trạch cùng Tưởng Như Tinh, giương côn muốn tấn công tiếp.

“Chúng ta còn ở Linh Vũ sơn, cũng không mang một người trợ giúp nào bên cạnh. Hạ độc hại người, lẽ nào ta có thể thoát thân? Chính đạo cũng được, ma giáo cũng được, đều là người cả. Các ngươi thích gọi ma giáo yêu nhân, yêu nhân thì yêu nhân nhưng chung quy vẫn là người. Mà đã là người, làm chuyện gì cũng cần có nguyên do. Các người sao lại đi đối xử với chúng ta như yêu ma quỷ quái?”

Động tác Mạnh Uy hơi ngừng, mắt trợn to không thể tin được trừng Cao Hiên Thần. Hắn hình như là lần đầu tiên nghe chuyện mới lạ là ma giáo yêu nhân cũng là người, chấn kinh đến tột đỉnh. Không chỉ Mạnh Uy, những ai còn có thể cử động ở đây đều quăng tới ánh mắt kinh ngạc, giống như “Ma giáo là do người tạo thành” là tin tức kinh động thiên hạ.

Từ Quế Cư dù sao cũng là đường chủ, bình tĩnh hơn người khác nhiều. Hắn không tìm Cao Hiên Thần gây phiền phức, vừa tới đã đi kiểm tra những đệ tử và võ sư trúng độc, lúc này rốt cuộc cũng có kết luận. Hắn nói: “Hình như là trúng độc Kim Xà thảo.”

Kim Xà thảo độc tính không mạnh, trúng độc sẽ quặn đau bụng, sau một canh giờ bắt đầu thượng thổ hạ tả. Nhưng mà sau khi thổ tả, an dưỡng mấy ngày, thường sẽ không sao nữa. Loại độc này cũng không dùng để hại tính mạng người, mà là dùng để chọc ghẹo, cảnh cáo hay trả thù người khác. Nói trắng ra đây chính là loại một loại thuốc xổ tương đối mạnh.

Nhất thời, mọi ánh mắt lại đổ dồn trên người Cao Hiên Thần lần nữa.

Cao Hiên Thần: “…” Đây thực sự là tuyết rơi tháng sáu, cả người lẫn miệng đều không giải thích nổi.

Kỷ Chính Trường cười lạnh nói: “Ngươi còn gì để nói? Ngươi cho rằng…”

“Câm miệng!”

Kỷ Chính Trường khiếp sợ: “Ngươi kêu ta câm miệng? Ngươi dựa vào…”

Cao Hiên Thần bịt lỗ tai, lạnh lùng nói: “Ta không thích nghe ngươi nói đó. Cho nên ngươi câm miệng đi!”

Kỷ Chính Trường: “…”

“Được rồi!” Từ Quế Cư rốt cuộc lên tiếng ngăn lại tranh chấp: “Chuyện còn lại để đó tính sau. Ta châm cứu giải độc cho họ, các người giúp ta cởi áo họ ra.”

Từ đường chủ khá thông y thuật, Kim Xà thảo này tuy rằng không phải kịch độc, nhưng để những người này gắng gượng chịu đựng cũng không tốt. Vì vậy mọi người đành phải lên trước, cởi từng cái áo của người trúng độc.

Cao Hiên Thần tất nhiên sẽ không vào giúp đỡ, e là những người này cũng không muốn để hắn chạm vào người trúng độc, vì vậy hắn liền ở một bên lạnh lùng nhìn. Chuyện mới xảy ra, võ sư cùng đệ tử luận võ đường hầu như đều tụ tập đến sảnh này, hơn nửa người đều trúng độc, còn lác đác vài đệ tử cùng võ sư là bình yên vô sự.

Thời gian độc phát Kim Xà thảo không dài cũng không ngắn, phát tác vào giờ này thì những người này hẳn là ăn phải độc dược vào buổi sáng hôm nay. Có thể khiến nhiều người như vậy đồng thời trúng độc, e rằng độc không phải hạ ở trong nước thì cũng hạ ở trong đồ ăn. Là ai hạ độc?

Cao Hiên Thần đắn đo trong lòng, liền quét mắt xem rốt cuộc người nào trúng độc người nào không trúng độc, trong lòng đã có đáp án. Nhưng mà đáp án này lại khiến lòng hắn hơi hồi hộp một chút, tràn đầy bất an.

Lúc này tất cả mọi người đều đi hỗ trợ, không ai để ý hắn. Hắn yên lặng lùi về sau, lùi tới cửa sân, rời đi lặng yên không một tiếng động.

Chốc lát, Cao Hiên Thần đã đến phía sau núi. Đột nhiên xảy ra chuyện như vậy, toàn bộ người trên núi đã chạy đi xem người trúng độc, chỉ có Ngụy Thúc ở trong sân phơi nắng đậu. Quả đậu đã phơi khô, nàng chỉ cần phẩy quả đậu có thể khiết hạt đậu rớt ra, lại dùng chổi quét hạt đậu đến một chỗ, lấy ra rửa sạch sẽ xong sẽ có thể mài hạt đậu.

Ngụy Thúc chỉ là cô nương dân thường, chưa từng tập võ, cũng chưa từng trà trộn giang hồ, chỉ vì tay nghề làm đậu phụ hấp dẫn một đám thiếu niên luận võ đường nên bị mời lên Linh Vũ sơn làm đầu bếp nữ. Nàng tuổi xấp xỉ các thiếu niên, trù nghệ tốt, thiếu niên trên núi đều rất yêu thích nàng, lúc rảnh rỗi thường đến giúp nàng phụ việc.

Nhưng Ngụy Thúc chỉ thích tự làm, không chỉ muốn tự tay nêm gia vị mà hạt đậu cũng phải tự tay mài, sợ những người khác mài không tốt khiến ảnh hưởng tới vị đậu phụ. Vì vậy các thiếu niên cũng chỉ có thể giúp nàng làm chút việc phơi nắng hạt đậu sống.

Nàng luôn nhiệt tình hăng hái, dường như không biết mệt mỏi, chỉ cầ nghe người ta nói một tiếng “Ăn ngon”, nàng đã có thể thỏa mãn cả ngày. Nhưng hôm nay cũng không biết vì sao mà lại mất tập trung, hạt đậu đã bay đầy viện  mà nàng vẫn còn thẫn thờ phẩy.

Cao Hiên Thần đứng  ngoài sân yên lặng nhìn một chốc, cợt nhả đi vào: “Ngụy cô nương.”

Ngụy Thúc đột nhiên ngẩng đầu, thấy người tới là Cao Hiên Thần, nhất thời thất kinh mà ném cái gầu đi, hạt đậu vung đầy tới Cao Hiên Thần!

Hạt đậu nho nhỏ đánh vào người chả hề hấn gì, Cao Hiên Thần tay lanh mắt lẹ mà nắm lấy một hạt bay tới mặt hắn, bỏ vào miệng. Hắn vừa nhai hạt đậu, vừa nói: “Ngươi chắc cũng không ưa đám nhóc con kia đi gây sự với ta? Tâm địa ngươi thật tốt.”

Ngụy Thúc kinh hãi, quay người chạy vào phòng, Cao Hiên Thần ung dung đuổi tới: “Ai nha ngươi chạy cái gì, ta cũng đâu ăn thịt người.”

Lại nói: “Kim Xà thảo kia là ngươi thêm vào đúng không? Thêm rất hay! Ta tới là để cảm tạ ngươi. Ngươi cũng đừng bỏ dở nửa chừng, ngày nào cũng thêm cho bọn nó, cho bọn nó thổ tả chết luôn!”

Ngụy Thúc vọt vào trong phòng, muốn đóng cửa lại, Cao Hiên Thần một tay đẩy vào. Hắn mặc dù nội lực hoàn toàn mất, khí lực vẫn lớn hơn cô nương bình thường nhiều, cửa bị hắn dễ dàng đẩy ra.

Hắn vốn cũng chỉ là suy đoán trong lòng, sáng sớm hắn đi qua nhà ăn, vốn cũng muốn nếm thử một phần đậu phụ, nhưng đáng tiếc Kỷ Thanh Trạch sợ hắn gây sự, không cho hắn ăn. Lúc đó tất cả mọi người ở đó, hắn đều nhìn lướt qua hết, còn nhớ người nào ăn cái gì. Những người vừa mới trúng độc kia hầu hết đều ăn đậu phụ lúc sáng. Trong lòng hắn có phỏng đoán này, liền tới thăm dò Ngụy Thúc. Phản ứng của Ngụy Thúc hoàn toàn chứng minh suy đoán của hắn.

“Thật sự là ngươi hạ thuốc?”

Ngụy Thúc chỉ là  nữ đầu bếp thích làm đậu phụ, không có nhiều va chạm với bên ngoài, ngay cả nói dối cũng không xong, tay run cầm cập, không ngừng lùi lại, lại một chữ cũng không nói được.

Cao Hiên Thần hơi nhíu mày, nhưng vẫn cười: “Ai đầu têu ý đồ này? Muốn giúp ta hả giận thì nên trực tiếp hạ độc chết mấy tên nhóc khốn nạn đó, Kim Xà thảo cũng lợi cho bọn nó quá rồi!”

Nàng được người ta gọi một tiếng Đậu phụ Tây tử, có thể làm được đậu phụ ngon bởi vì nàng không qua loa chút nào, từ sau khi gom đủ hạt đậu, nàng sẽ không để cho người khác nhúng tay nữa. Kim Xà thảo có chút vị chát, các thiếu niên không đề phòng cho nên ăn phải, nhưng Ngụy Thúc lại không thể không phát hiện. Nếu thật là bên trong đậu phụ bị hạ độc, cho dù giả sử không phải Ngụy Thúc tự tay thêm, nàng cũng không thể không biết chuyện. Hẳn nàng đã bị ai đó ép buộc, bất đắc dĩ mới làm đồng lõa tiếp tay.

Ngụy Thúc đã lùi tới bên giường. Nàng đột nhiên đưa tay xuống dưới giường, nắm lấy một cái bình sứ, rút nút lọ đưa lên đổ vào miệng mình!

Cao Hiên Thần nhanh tay lẹ mắt, phi thân lên chộp lấy bình thuốc trước. Nước thuốc nhất thời đổ đầy đất, bốc khói đen xì.

Sắc mặt Cao Hiên Thần lập tức thay đổi: “Đây là cái gì? Đoạt mệnh tán?!”

Ngụy Thúc run dữ dội, thấy bình thuốc bị đoạt ra, lấy ra một cây dao găm từ dưới gối, không nói hai lời đã muốn cắt cổ. Cao Hiên Thần bắt cổ tay nàng dùng sức nhấn một cái, Ngụy Thúc bị bấm trúng gân tê, nhất thời kêu đau đớn. Cao Hiên Thần ra tay điểm huyệt đạo của nàng, Ngụy Thúc lập tức hơn nửa thân không thể động đậy.

Cao Hiên Thần xốc gối chăn nàng lên, phát hiện một thanh đoản đao. Hắn dở khóc dở cười: “Giường ngươi là kho binh khí giết người à?”

Nhưng mà sau một khắc hắn đã không cười nữa, nghiêm mặt nói: “Là ai? Hắn nắm nhược điểm gì của ngươi? Người nhà hay bằng hữu của ngươi bị hắn bắt sao?”

Thuốc độc Tuyệt mệnh tán không thể nào là của Ngụy Thúc, nàng chỉ là một đầu bếp nữ, không phải y nữ. Hơn nữa e là tuyệt mệnh tán không phải do nàng chuẩn bị để tự sát, một bình đầy đủ độc chết hết thảy đệ tử thiên hạ luận võ đường. Có lẽ đúng là hung thủ sau bức màn tối kia bức bách Ngụy Thúc hạ độc chết người trong thức ăn, sau đó giá họa cho Cao Hiên Thần.

Tính chất của Tuyệt mệnh tán với Kim Xà thảo khác nhau rất nhiều. Kim Xà thảo không nguy hiểm đến tính mạng, nên Cao Hiên Thần bị ép nhận nỗi oan ức này thì cùng lắm chỉ do không cam lòng muốn trả thù những thiếu niên này. Mọi người còn kẹt con tin trong tay hắn nên có lẽ đuổi hắn khỏi Linh Vũ sơn cũng thôi. Nhưng một bình Tuyệt mệnh tán này mà hạ xuống là mất vài nhân mạng, chỉ cần Ngụy Thúc một mực khăng khăng bảo do hắn sai khiến thì dù hắn có lý cũng không nói được, mọi người từ lâu đã chất chứa thù hận với ma giáo nên đương nhiên sẽ không thả hắn thoát. Lại như Mạnh Uy vừa nãy phẫn nộ như vậy, liều mạng không màng mạng mười hai người kia, cũng không thể để mặc hắn đầu độc võ lâm, nhất định phải dồn hắn vào chỗ chết!

Người này tâm kế ác độc như vậy, vì diệt trừ hắn mà không tiếc liên lụy tính mạng người ở luận võ đường, quả thực khiến người khác không rét mà run!

Ngụy Thúc nhắm chặt hai mắt, không nói một lời, gương mặt trắng tròn đỏ bừng, hai hàng lệ tuôn rơi.

Cao Hiên Thần thấy thần sắc nàng không ổn, lập tức nắm hàm dưới nàng, cưỡng ép mở miệng nàng ra, quả nhiên thấy nàng vừa muốn cắn lưỡi tự sát. Lúc này trong miệng đã đầy máu tươi.

Cao Hiên Thần bất đắc dĩ nói: “Aizz! Cô nương các người ai cũng vậy, gặp chuyện liền tự sát. Ngươi chết thì có ích lợi gì? Ngươi không chịu nói, không dám nói, thật sự cho rằng ngươi chết, người kia sẽ bỏ qua cho người nhà của ngươi? Ngươi cũng quá ngây thơ rồi! Hắn sợ bị người tìm ra manh mối, nhất định sẽ nhổ cỏ tận gốc, cho dù ngươi làm ác quỷ cũng một không bảo vệ được một ai!”

Ngụy Thúc rốt cuộc cũng cam lòng mở mắt ra, mắt nhòe lẹ đầy bi thương hoảng sợ.

“Ta dạy cho ngươi.” Cao Hiên Thần nói: “Đối phó với người mình đánh không lại thì đừng cậy mạnh, cũng đừng gắng gượng chống đỡ, tìm người mạnh hơn hắn tới đánh hắn!”

Ngụy Thúc yên lặng nhìn hắn một chốc, chậm rãi lắc đầu, liền nhắm mắt lại. Nàng vẫn là không dám nói.

“Ngươi không tin ta?” Cao Hiên Thần yên lặng suy tư chốc lát, buông lỏng cằm Ngụy Thúc ra. Hắn đột nhiên quay đầu đi ra ngoài, nhảy lên nóc nhà nhìn chung quanh một phen, xác nhận bốn phía không có tai mắt, lại lần nữa trở lại trong phòng.

Trong chốc lát rời đi này, hắn nhìn thấy Ngụy Thúc đã bị điểm huyệt đạo đang khó khăn ngọ nguậy, đụng đầu vào chân giường, muốn đập đầu chết.

Nhưng mà sau một khắc, đầu Ngụy Thúc lại đập vào một nơi ấm áp mềm mại.

Cao Hiên Thần lấy tay chắn giữa đầu của nàng với chân giường. Hắn khẽ cười khổ, mở miệng lại đã đổi thành giọng khác: “Tam tỷ, ta và tỷ trao đổi một bí mật có được không?”

Ngụy Thúc nghe tiếng đột nhiên ngẩng đầu, không thể tin được nhìn Cao Hiên Thần!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.