Mỗi Ngày Rời Giưởng Đều Nhìn Thấy Giáo Chủ Đang Phá Án

Chương 29



Edit: Phong Lữ

Tưởng Như Tinh vội vã đuổi theo, một đao chặt đứt đầu cự xà. Đáng tiếc nàng đã chậm, cự xà bị nàng chém chỉ còn một cái đầu, cái đầu kia còn treo chặt ở trên đùi Cao Hiên Thần bằng một đôi răng nhọn. Cao Hiên Thần kéo đầu rắn xuống, đau đến run run một cái.

Tưởng Như Tinh vội la lên: “Ngươi sao rồi?!”

Vừa mới nãy thạch lao quá tối, bọn họ không thấy rõ, hóa ra trong thạch lao căn bản không có cục đá nào, mà đó là những con cự xà đang cuộn mình! Vừa nãy bầy rắn còn đang cuộn mình bất động nên bọn họ không phát hiện.

Cao Hiên Thần lập tức dùng kiếm cắt vết thương của chính mình ra, ép máu độc ra ngoài. Đáng tiếc máu độc lưu thông quá nhanh, hắn mới vừa ép không tới hai lần, vết thương đã không đau, nơi bị rắn cắn bắt đầu ngứa ngáy, là độc tính phát tác.

Kỷ Thanh Trạch vừa sợ vừa gấp, nhưng ngay cả cơ hội đi kiểm tra thương thế của Cao Hiên Thần cũng không có. Hai người Vương Thanh Vương Lan giáp công, Cao Hiên Thần lui ra sau, y liền phải một thân một mình ứng đối hai đại cao thủ Vương Gia Bảo, vướng trái vướng phải, càng ngày càng chật vật.

Tưởng Như Tinh cũng luống cuống tay chân. Trong thạch lao, bầy rắn rục rà rục rịch, có con coi người nhà họ Ngụy bị nhốt bên trong là đồ ăn, có con  muốn xông ra thạch lao đánh về phía Cao Hiên Thần cùng Kỷ Thanh Trạch. Trường đao trong tay Tưởng Như Tinh nhanh như chớp, liều mạng chém giết cự xà, ngoài bảo vệ nàng còn phải bảo vệ người khác. Nhưng nàng không có ba đầu sáu tay, sao có thể bảo vệ được hết mọi người? Cao Hiên Thần đổ máu độc làm hấp dẫn mấy con rắn độc, nhất thời đám rắn độc như tên rời cung bay lại chỗ hắn, Tưởng Như Tinh vội vã tới cứu, lại nghe phía sau vang lên một tiếng kêu thảm thiết, một cô gái bị thân rắn thô to quấn chặt lấy.

Cao Hiên Thần giọng ung dung nói: “Mặc kệ ta, để chúng nó cắn đi, Vương Gia Bảo nếu có thể luyện chế cổ người sống sót, thì độc rắn phải có thể áp chế lẫn nhau mới được. Ta không chết được đâu.”

Tưởng Như Tinh nửa tin nửa ngờ, mà đúng là Cao Hiên Thần đã trúng độc, những người khác lại còn có thể sống sót tốt, nàng không thể không đặt tâm tư lên người nhà Ngụy Thúc, cắn răng nói “Xin lỗi”, liền bỏ lại hắn quay trở lại.

Cao Hiên Thần muốn nói có gì phải xin lỗi đâu, cắn ta là rắn chứ đâu phải ngươi. Hắn còn muốn bò lên hỗ trợ, mà một luồng cảm giác lạnh bao phủ toàn thân của hắn, làm cho hắn giật mình một cái, mém chút là cắn đầu lưỡi của mình.

Cảm giác lạnh biến mất rất nhanh, thay vào đó chính là một luồng cảm giác khô nóng. Người hắn cứ một trận lạnh một trận nóng, cảm giác khí lực của mình dùng không hết, nhưng lại cảm thấy kiếm trong tay nặng đến nghìn cân, cầm cũng không cầm được. Hắn cho là mình đã đứng lên, lại bước không được một bước chân, giãy dụa hồi lâu mới phát hiện mặt đất như một cái thùng sữa gạo, dính chặt vào hắn, khiến hắn hoàn toàn không thoát thân được.

Cảm nhận của hắn đã khác với tình hình thực tế, hắn sinh ra ảo giác. Cái cảm giác này hắn cũng từng có lúc mới vừa bị Nghịch Dương chưởng phế đi nội lực.

Nội công với người luyện võ quan trọng như cốt nhục, nó cắm rễ vào máu, từng ngày từng ngày tích lũy theo sự biến hóa của thân thể, tựa như hài tử bi bô tập nói từng chữ từng âm học xong rồi nói chuyện biết chữ. Sau khi luyện công tới độ nào đó, đôi mắt có thể trông xa hơn tới đâu, lỗ tai có thể nghe nhiều tiếng động nhỏ bao nhiêu, có thể nhảy đến cao bao nhiêu, có thể chạy được nhanh hơn thế, tất cả đều cùng một nhịp thở với nội công. Đột nhiên bị người phá huỷ đi một thân nội lực, rối loạn nội tức, giống như đột nhiên quên mất ngôn ngữ, đừng nói tới việc giao tiếp với người khác, ngay cả suy nghĩ cũng đều là trống rỗng. Hắn có một quãng thời gian rất dài, đi đường đều sẽ không hiểu sao mà ngã sấp xuống, bưng bát cơm lại đột nhiên tuột tay, không khác phế nhân là mấy.

Con người vốn không biết cách thỏa mãn, khi đó hắn cảm thấy mình còn không bằng người chết rồi. Sau đó, khi hắn biết mình thật sự không còn sống bao lâu nữa, hắn lại cảm thấy dù cho chỉ có thể làm kẻ tàn phế, chỉ cần có thể sống sót là tốt rồi. Mà hiện giờ, độc rắn ở trong cơ thể hắn tàn phá bừa bãi, cái chết của hắn có lẽ cũng bị tới sớm hơn, hắn liền hối hận. Sớm biết vậy thì tội gì phải sống dằn vặt như vậy, mặc kệ ai là hung thủ mặc kệ chuyện báo thù, nên thật cao hứng mà sống ngày nào hay ngày đó.

“Thanh Trạch, đừng đánh, ai cũng chớ để ý, đi thôi. Đi nhanh một chút đi.” Hắn muốn nói lời này, mà thân thể đã không nghe lệnh, hắn như vốn không phát ra được thanh âm nào, bởi vì chính hắn còn không nghe thấy, bên trong lỗ tai hắn chỉ có một loại tiếng nổ kỳ quái vang rền, phảng phất là từ nơi rất xa truyền tới.

Vương Thanh đánh một chưởng tới Kỷ Thanh Trạch, phía sau Kỷ Thanh Trạch chính là Cao Hiên Thần đang ngã vào cửa thạch lao. Y đã mất đường thối lui, bị chưởng phong ác liệt đánh trúng vai phải, nhất thời nội phủ chấn động mạnh! Y đột nhiên trở tay, sử dụng kiếm chống vào vách đá mới miễn cưỡng ổn định thân thể của mình.

Vương Thanh xuất chưởng lần nữa, mang theo nội lực thâm hậu, bàn tay phá không mà đến, đánh về phía trong lòng y! Mắt thấy đại cục đã định, Vương Lan đã dừng chân ngưng chiến. Nhưng không ngờ động tác của Kỷ Thanh Trạch thế mà lại không ngừng lại chút nào, người trên ngã về đằng sau, tiếp trở lại là một kiếm!

Kiếm bản to đón lấy bàn tay Vương Thanh, Vương Thanh kinh hãi, hốt hoảng thu tay lại, kiếm khí hung mãnh cực kỳ chém qua ống tay hắn, máu tươi từ cổ tay hắn trào ra!

Hông Kỷ Thanh Trạch dẻo như không có xương, sau khi bán ngã xuống không ngờ đột nhiên bắn lên, kiếm bản to sau khi xoay ra nửa vòng liền đánh lại, lần nữa bổ về phía Vương Thanh!

Vương Lan thấy thế, lập tức tiến lên giúp đỡ. Nhưng mà Kỷ Thanh Trạch đã trúng một chưởng, lại như không chịu bất kỳ tổn thương gì, còn như được đả thông hai mạch nhâm đốc, đường kiếm hung ác, không sợ hãi chút nào đón lấy hai người Vương Thanh Vương Lan!

Du Long kiếm luôn là trường phái kiếm pháp hung mãnh nhất trong ngoài, trong chốn võ lâm biết bao danh kiếm, duy chỉ mỗi Du Long kiếm có thể vinh hạnh được mang danh Nam Long nam kiếm trong chốn giang hồ, đủ thấy sự bất phàm. Nhưng mà suốt đoạn đường lại đây, Kỷ Thanh Trạch chỉ dùng một nửa chiêu thức của Du Long kiếm, hầu hết đều là tùy cơ ứng biến. Vào giờ phút này, y lại đột nhiên sử dụng Du Long kiếm tinh túy, kiếm bản to trong tay dường như trường long gào thét, nhanh đến cực hạn, mãnh liệt đến tận cùng!

Vương Thanh cùng Vương Lan tả hữu giáp công, lúc trước rõ ràng làm cho Kỷ Thanh Trạch vô cùng chật vật, lại đột nhiên bị y thay đổi thế cuộc, kiếm bản to hung mãnh ép bọn họ từng bước bức lui, đánh cho bọn họ hoàn toàn không có lực chống đỡ!

Hai người Vương Gia Bảo bị biến cố đột nhiên xuất hiện làm cho khá hoảng loạn, nhưng dù sao cũng là cao thủ, chỉ sau chốc lát đã trấn định. Bọn họ cho là Kỷ Thanh Trạch chỉ giãy dụa trước khi chết, chuyện thời cơ đến khiến bản thân được khai sáng cũng chỉ là phù dung chớm nở ——ba cái người trẻ tuổi một đường lại đây hung hiểm trập trùng, Cao Hiên Thần còn đã trúng kịch độc sống chết không rõ, nếu là có bản lãnh thật sự, ai lại giữ đến lúc này mới ra tay? Đơn giản là đòn sau cùng khi đã cùng đường mạt lộ mà thôi.

Vì vậy Vương Thanh một bước tiến lên, rót nội lực toàn thân vào hai cánh tay, đột nhiên tóm chặt kiếm Kỷ Thanh Trạch! Cùng lúc đó, tay Vương Lan hướng về cuống họng Kỷ Thanh Trạch, nỗ lực bẻ gảy yết hầu y!

Nhưng mà song chưởng Vương Thanh mới vừa khép lại, lại như nắm chặt một mũi tên bén lửa, sức mạnh mạnh mẽ làm hắn vốn không thể giữ được kiếm. Chỉ nghe “Ầm” một tiếng vang thật lớn, kiếm bản to vì hai cỗ sức mạnh khổng lồ đấu sức mà bị gãy đoạn, Vương Thanh chưa phục hồi tinh thần lại, đoạn kiếm cán kiếm đã đâm vào bên trong ngực hắn!

Một chưởng của Vương Lan cũng đánh hụt, dựa vào thanh trúc thân pháp linh hoạt, Kỷ Thanh Trạch vừa cùng Vương Thanh đấu sức, lại vẫn có thể phân ra bước chuyển di động, dưới chân nhẹ nhàng dời bước mấy cái, rõ ràng chỉ ở trong phạm vi một thước vuông, lại khiến Vương Lan cảm giác thân hình của y biến hoá thất thường, khó có thể bắt giữ.

Kỷ Thanh Trạch đột nhiên rút ra đoạn kiếm trên ngực Vương Thanh, đâm tới Vương Lan! Bây giờ ba đại cao thủ đã mất hai người, chỉ còn dư lại một mình Vương Lan, Kỷ Thanh Trạch đột nhiên lột xác như người bị trọng sinh sống lại, khiến khí thế Vương Lan trước tiên giảm bảy phần, tâm lý lại thêm bảy phần nghi ngờ, động tác càng trì hoãn bảy phần, nhất thời bị áp chế hoàn toàn không có lực chống đỡ.

Kỷ Thanh Trạch đạp vách tường mà lên, chợt quát một tiếng, tay cầm đoạn kiếm ghim xuống chỗ Vương Lan! Vương Lan vội vội vàng vàng đi đỡ kiếm của y, sức mạnh không gì địch nổi lại làm cho hắn một đòn liền lui, đoạn kiếm đột nhiên đâm vào xương sọ hắn! Xương sọ Cứng rắn bị chấn vỡ, phát ra tiếng răng rắc, Vương Lan một tiếng hét thảm cũng không phát ra được, hai mắt trợn trừng, quỳ ngã xuống.

Ba đại cao thủ Vương Gia Bảo đã như vậy ra đi trong sơn động âm lãnh đen kịt này, nhưng mà Kỷ Thanh Trạch còn chưa kịp nghỉ một hơi, liền thấy Vương Hữu Vinh bay nhào về phía Cao Hiên Thần!

Vừa mới nãy lúc Vương Thanh Vương Lan rơi xuống thế hạ phong, trong lòng Vương Hữu Vinh liền biết không ổn, nhất thời cũng không làm con rùa đen rút đầu nữa, thừa dịp Kỷ Thanh Trạch cùng Tưởng Như Tinh hai đầu bị kiềm chế, hắn nhằm phía Cao Hiên Thần đã bị độc đến thần trí không rõ, bất kể là bắt con tin mưu cầu toàn thân trở ra cũng tốt, hay là trước khi chết kéo thêm một cái đệm lưng cũng tốt. Đây cũng là việc duy nhất hắn có thể làm.

Kỷ Thanh Trạch giết đỏ cả mắt rồi, Tưởng Như Tinh cũng bị mù quáng, hai người vội vội vàng vàng quay lại cũng đã không còn kịp rồi. Vương Hữu Vinh nhào tới trước mặt Cao Hiên Thần, một tay nắm cổ áo của hắn, đang muốn nhấc hắn lên để che ở trước mặt mình. Đột nhiên Cao Hiên Thần lại như hồi quang phản chiếu, bỗng mở hai mắt đỏ ửng, một chưởng nhẹ nhàng đánh vào Vương Hữu Vinh.

Tay Hắn thoạt nhìn rất nhẹ, nhìn chỉ như đẩy người thôi. Nhưng Vương Hữu Vinh lại cảm giác bị một luồng sức mạnh cường đại nóng rực tràn vào đại huyệt, thân thể của chính hắn như nhẹ bổng đi. Hắn giờ như một đống thịt nhão bị người ta tiện tay ném ra ngoài, đập mạnh vào trên vách đá!

Kỷ Thanh Trạch cuối cùng đã chạy tới, Tưởng Như Tinh cũng đã giết xong quần xà, hai người hai bên trái phải chộp tới đỡ Cao Hiên Thần. Kỷ Thanh Trạch tới trước, vừa đưa tay ra, rồi lại ở dừng lại giữa không trung. Cao Hiên Thần thoạt nhìn đã suy yếu quá rồi, ngay đến chạm vào, y cũng không dám chạm, sau đó để Tưởng Như Tinh đỡ Cao Hiên Thần: “Ngươi sao rồi?!”

Cao Hiên Thần toàn thân lạnh run, ánh mắt mơ hồ mà lướt qua Tưởng Như Tinh, nhìn phía Kỷ Thanh Trạch đang không biết làm sao, hữu khí vô lực nở nụ cười: “Sao ngươi lại ấp ủ đại chiêu lâu như vậy?”

Còn chưa nghe thấy Kỷ Thanh Trạch trả lời, mắt hắn đã nhắm lại, vô tri vô giác mà trượt xuống.
PL: Thanh niên fa valentine ở nhà edit=]]

T3T: Thanh niên tự kỷ mùng 3 ở nhà beta:”))

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.