Mỗi Ngày Rời Giưởng Đều Nhìn Thấy Giáo Chủ Đang Phá Án

Chương 35



Edit: Phong Lữ

Sự chú ý của Cao Hiên Thần và Kỷ Thanh Trạch đều đặt ở tên ăn mày với tiểu nhị, vốn không chú ý tới những người khác, cũng không biết Tưởng Như Tinh đột nhiên lên cơn thần kinh gì. Khi Tưởng Như Tinh lướt qua tiểu nhị tửu lâu, Cao Hiên Thần nhìn thấy có bóng một nam nhân mang mũ rơm ở cửa tửu lâu thoáng một cái, trong nháy mắt đã biến mất không thấy đâu.

Hai người liếc mắt nhìn nhau, vội vàng đuổi theo.

Tiểu nhị tửu lâu cùng tên ăn mày không hiểu sao mà bị lơ đẹp, ngơ ngác đứng ngây tại chỗ, nhất thời càng không nhớ ra được cần phải bắt đầu ầm ĩ lên từ đâu.

Trong quán có người cả kinh nói: “Nữ nhân vừa nãy kia có phải là…”

Tưởng Như Tinh đã chạy đến không thấy bóng dáng đâu, Kỷ Thanh Trạch cùng Cao Hiên Thần không thể làm gì khác hơn là đuổi theo hướng Tưởng Như Tinh rời đi.

Qua một hồi lâu thì thấy Tưởng Như Tinh ở trên đường phía trước, ủ rũ cúi đầu đi về.

Cao Hiên Thần hỏi: “Ngươi mới vừa mới nhìn thấy ai vậy?”

Tưởng Như Tinh ngẩng đầu lên, mặt mờ mịt, ánh mắt đờ đẫn. Nàng qua một hồi lâu mới như nói mớ trả lời: “Ta vừa nãy thật giống như đã… Nhìn thấy Tạ sư.”

“Cái gì?!” Cao Hiên Thần cùng Kỷ Thanh Trạch đồng thời chấn kinh.

Đương nhiên là Tưởng Như Tinh chưa đuổi kịp cái người kia, nàng hẳn cũng không nhìn rõ cái người kia rốt cuộc là có phải Tạ Lê hay không.

Cao Hiên Thần trầm ngâm chốc lát, hỏi: “Ngươi đuổi theo hắn, hắn trốn?” Coi như Tưởng Như Tinh không nhìn rõ ràng, nhưng bị người khác đuổi theo mà bỏ chạy, người kia cũng rất khả nghi.

Tưởng Như Tinh vẫn mờ mịt như trước: “Ta… Không biết a. Ta nhìn thấy bóng lưng hắn chợt hiện ra, tiến vào ngõ hẻm, sau đó ta đuổi theo cũng đã không thấy nữa. Hắn đang lẩn trốn sao? Ta không rõ… Nhưng hắn vì sao phải trốn chứ?”

Cao Hiên Thần hừ một tiếng, miệng nói: “Đuổi theo cả hồi mà cái gì ngươi cũng không thấy rõ hả, vậy ngươi nghĩ lại xem đó là người hay quỷ? Nói không chừng ngươi đây là ban ngày gặp quỷ đó!”

Lần đầu tiên Tưởng Như Tinh không vì hắn nói Tạ Lê thành quỷ mà nổi giận. Nàng chỉ là cực kỳ thấp thỏm bất an, cẩn thận hỏi: “Tạ sư… Hẳn là còn sống phải không? Chúng ta có thể tìm tới hắn đúng không?”

Cao Hiên Thần sửng sốt. Tưởng Như Tinh vào giờ phút này thần sắc quả thực có thể dùng từ hèn mọn để hình dung, khiến người khác không đành lòng giội cho nàng gáo nước lạnh. Nhưng hắn cũng không nói ra được lời an ủi nào.

Một lát sau, Tưởng Như Tinh tự giễu nói: “Ta hiểu, chuyện không làm được thì sẽ không hứa hẹn chứ gì. Thôi, đi thôi.”

Cao Hiên Thần thực sự không dám nói lời khích lệ gì khiến Tưởng Như Tinh mừng hụt, tất cả kết quả đều thành công dã tràng. Nhưng là câu nói này lại không biết chọt trúng chỗ nào ở Kỷ Thanh Trạch.

Ba người im lặng đi trở về, Kỷ Thanh Trạch đột nhiên thấp giọng lầm bầm lầu bầu: “Không làm được thì sẽ không hứa hẹn?”

Cao Hiên Thần kinh ngạc nghiêng đầu liếc nhìn y, đối diện với ánh mắt châm chọc của Kỷ Thanh Trạch.

“À, bất kể đã làm gì, chỉ cần không nói lời ra khỏi miệng, là có thể coi như chưa từng xảy ra?”

Cao Hiên Thần: “…”

Hắn đột nhiên bắt đầu hoài nghi, bản thân không lẽ là ngày nào đó uống rượu say hoặc là mộng du, không cẩn thận đã làm chuyện gì muốn làm lại chưa từng làm. Cái giọng này của Kỷ Thanh Trạch sao nghe như cây cải thìa bị hắn chà đạp vậy trời?

Tên não rỗng Tưởng Như Tinh chẳng hiểu mô tê gì, hỏi: “Ngươi đang nói cái gì vậy? Sao ta nghe không hiểu gì hết? Chuyện chưa từng xảy ra là chuyện gì?”

Cao Hiên Thần vội dừng cái đề tài này lại: “Aiz, vừa nãy chút cơm cũng chưa kịp ăn. Thôi, đừng dây dưa nữa, chúng ta trực tiếp tới Thẩm gia quỵt cơm đi?”

Tưởng Như Tinh sờ sờ bụng mình đang đói cồn cào, cảm thấy vô cùng hợp lý: “Cũng được, đi thôi!”

Hai người dùng ánh mắt trưng cầu ý kiến Kỷ Thanh Trạch, Kỷ Thanh Trạch hơi hất hàm, trông vẻ đã bị tức no rồi, cũng không phản đối.

Vì vậy ba người liền đi tới Thẩm gia.

Có câu một núi không thể chứa hai cọp, Thẩm gia với Kỷ gia cùng ở Tô Châu, lại cùng là môn phái luyện kiếm, tuy rằng quan hệ cho tới nay được coi như hài hòa, nhưng nếu như cách quá gần thì sẽ khó tránh khỏi việc phát sinh mâu thuẫn. Bởi vậy Thẩm gia ở phía tây ngoại thành Tô Châu, Kỷ gia ở phía đông ngoại thành Tô Châu, một tây một đông bao chung quanh thánh Tô Châu.

Nhóm ba người đến tây ngoại thành, còn chưa tới cửa lớn Thẩm gia, xa xa nhìn thấy phía trước có một đám người vây quanh, không biết đang làm gì.

Nhìn thấy náo nhiệt thì theo đạo lý là không thể không bon chen vào, Cao Hiên Thần vội vã chạy tới, mơ hồ nghe thấy được một luồng mùi hôi, hình như là thi thể. Hắn nhón chân lên xem bên trong, chỉ thấy ở chính giữa đám người có một cô gái đang quỳ, mặc áo trắng để tang, bên cạnh là một cuốn chiếu cói, mùi thối là từ bên trong chiếu cói tản mát ra.

Cô gái mặc áo trắng kia khóc sướt mướt nói: “Tiểu nữ nguyện bán mình làm nô, chỉ cầu người hảo tâm có thể giúp tiểu nữ an táng vong phụ.”

Cao Hiên Thần thầm nghĩ: “Hầy, quả nhiên là bán mình chôn cha! Có điều sao bây giờ đều toàn là bán mình chôn cha, ở sao không có bán mình chôn mẹ? Táng tổ phụ? Táng tổ mẫu? Lẽ nào làm cha đều tương đối đoản mệnh sao?

Trong đám người có một nam nhân tuổi còn trẻ, móc mấy nén bạc ra, khom lưng phóng tới trước mặt cô gái mặc áo trắng kia: “Ai, đáng thương. Một chốc ta mời người tới giúp ngươi mai táng phụ thân, tiền này ngươi nhận lấy trước đi.”

Cao Hiên Thần liếc nhìn người hảo tâm kia, thầm nghĩ:” Đù đù đù, cái tên này quả nhiên vẫn không thay đổi, vừa nhìn thấy cô nương xinh đẹp là không dời nổi bước chân.

Nữ tử kia thu tiền bạc, lập tức nói: “Cảm tạ ân công, từ nay về sau Tiểu Mỹ chính là người của ân công rồi! Sau này nhất định sẽ làm trâu làm ngựa hầu hạ ân công!”

“Không cần không cần.” Người trẻ tuổi kia liên tục xua tay, “Cô nương nhà ngươi xinh đẹp như vậy, ta làm sao cam lòng cho ngươi hầu hạ! Vẫn nên trở về sống cho tốt đi.”

Nữ tử kia lại không từ bỏ, nhào tới trước ôm lấy chân nam nhân trẻ tuổi không cho hắn đi: “Ân công, Tiểu Mỹ một thân một mình, đã không có đường sống, chỉ cầu ân công nhận Tiểu Mỹ làm nô tỳ, ban Tiểu Mỹ một miếng cơm ăn đi!”

Trên mặt thanh niên lộ ra thần sắc chần chờ, một lát sau, quay đầu lại nói với tùy tùng của mình: “Ôn thúc, bằng không…”

Cao Hiên Thần nhanh chóng ho khan một tiếng, đẩy đoàn người ra đi vào.

Tưởng Như Tinh cùng Kỷ Thanh Trạch đi theo vào, đối diện với thanh niên kia, tất cả đều lộ ra thần sắc kinh ngạc.

“Phi Kỳ!”

Thẩm Phi Kỳ thấy Tưởng Như Tinh, đôi mắt nhất thời sáng lên đến đáng sợ, khóe miệng sắp ngoác đến mang tai: “Tưởng…”

Kỷ Thanh Trạch đột nhiên ra tay đè xuống vai y, không cho y gọi tên Tưởng Như Tinh ra.

Thẩm Phi Kỳ nhìn Kỷ Thanh Trạch, nhìn Tưởng Như Tinh, rồi nhìn Cao Hiên Thần. Chút sự khôn khéo thì y vẫn có, Kỷ Thanh Trạch mang mũ rơm, rất rõ là không muốn để cho người khác nhận ra, thân phận Cao Hiên Thần một khi công bố cũng sẽ gây phiền phức. Vì vậy y thu hồi xưng hô, mặt mày hớn hở nói: “Các ngươi sao đến đây vậy? Ai nha, lâu như vậy rồi, có thể coi là có chút chuyện vui rồi!”

Cô gái mặc áo trắng này còn ôm cái đùi lớn Thẩm Phi Kỳ không tha, Cao Hiên Thần cúi người xuống, nhặt bạc Thẩm Phi Kỳ cho nàng lên, nhét về trong ngực Thẩm Phi Kỳ.

Cô gái mặc áo trắng kia kinh sợ, nghi hoặc mà lườm hắn một cái. Thẩm Phi Kỳ cũng không hiểu ra sao.

Sau đó, Cao Hiên Thần móc ra một nén bạc từ trong ngực của mình ném lại cho cô gái mặc áo trắng trước mặt, cợt nhả nói: “Cô nương vẻ ngoài cũng thật không tệ. Bán mình chôn cha đúng không? Cha ngươi thì ta giúp ngươi chôn, ngươi bán mình cho ta đi!”

Lời vừa nói ra, mọi người đều kinh sợ. Cô gái mặc áo trắng kia cũng kinh ngạc, không ngờ chuyện như vậy còn có thể có người nhảy ra phá đám. Nàng không đi thu bạc kia, ôm chân Thẩm Phi Kỳ không chịu buông.

Thẩm Phi Kỳ lập tức nói: “Không được không được! Ôn thúc, ngươi về phủ chọn người đến mang phụ thân Tiểu Mỹ cô nương đi chôn đi.” Hắn còn coi Cao Hiên Thần là ma giáo giáo chủ, nếu như một nữ tử thuần khiết rơi vào tay Ma giáo, chắc chắn sẽ không có kết cục tốt.

Cao Hiên Thần nói: “Đừng nha, ngươi bán mình cho Thẩm gia làm nô tỳ có gì tốt? Nhà ta không nghèo được như Thẩm gia, ta cũng anh tuấn hơn Thẩm Phi Kỳ, ta lại không cần ngươi làm nô tỳ, đãi ngộ vầy chẳng lẽ không tốt hơn hắn sao?”

Kỷ Thanh Trạch cúi đầu búng búng tua kiếm chơi. =))))

Tưởng Như Tinh tiến lên một bước chắn giữa Cao Hiên Thần và cô gái mặc áo trắng, trợn mắt nhìn hắn, trách mắng: “Ngươi làm gì vậy!” Nàng và Cao Hiên Thần đi chung lâu như vậy, tuy rằng cảm thấy được Cao Hiên Thần không phải người xấu, lại không ngờ hắn lại là người thấy sắc nảy lòng tham. Người xấu đáng ghét, nam nhân xấu cũng cũng rất đáng ghét.

Thẩm Phi Kỳ vừa nhìn băng mỹ nhân mất hứng, không do dự nữa, lập tức kéo cô gái mặc áo trắng, đẩy nàng vào ngực Ôn thúc: “Ôn thúc, mau mang Tiểu Mỹ cô nương về, cho nàng nghỉ ngơi thật tốt. Tiểu Mỹ cô nương ngươi yên tâm, cha ngươi giao cho ta!”

Ôn thúc chỉ lo trễ một bước thì cô gái mặc áo trắng sẽ bị Cao Hiên Thần ăn tươi nuốt sống, không nói hai lời, như cuồng phong bão táp mang người bỏ chạy, chớp mắt một cái đã chạy mất dạng.

Cao Hiên Thần: “…”

Hắn dùng một loại ánh mắt sâu sắc hoài nghi nhìn Thẩm Phi Kỳ cùng Tưởng Như Tinh, rất muốn mở đầu bọn họ ra, nhìn xem bên trong rốt cuộc là chứa cái quái gì. Tô Châu thành lớn như vậy, người đến người đi, cô gái này nơi nào khác không đi mà lại chạy tới trước cửa nhà Thẩm gia bán thân chôn cha hả. Thẩm Phi Kỳ vốn nổi danh thương hoa tiếc ngọc, này rõ ràng cố tình đến Thẩm gia mà.

Hắn vốn chỉ muốn quấy nhiễu chuyện này, nhưng lại không ngờ do hắn trước giờ ăn nói vốn không nên nết, hơn nữa thân phận hắn đặc biệt, đổi lại là ai cũng cảm thấy hắn rắp tâm bất lương, trái lại còn để Thẩm Phi Kỳ vội vã làm anh hùng cứu mỹ nhân, thúc đẩy chuyện này.

Những người xem náo nhiệt còn dồn dập vỗ tay khen hay, tưởng mình vừa được xem Thẩm gia thiếu chủ ra tay chiếu đấu ác bá.

Thẩm Phi Kỳ đắc ý dào dạt mà nhìn về phía Cao Hiên Thần, quăng tới một ánh mắt khiêu khích, Cao Hiên Thần không cam lòng yếu thế mà dùng ánh mắt đánh trả: Ngu xuẩn!

Nhưng mà ánh mắt của hắn tới trong mắt Thẩm Phi Kỳ, cũng thành kiểu ác bá ăn quả đắng nên đang căm tức, trái lại còn khiến Thẩm Phi Kỳ càng cao hứng hơn. Y đổi mặt cười ân cần, quay người nắm lấy tay Tưởng Như Tinh, tranh công nói: “Ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ chăm sóc Tiểu Mỹ cô nương thật tốt, có ta ở đây, sẽ không để cho nàng bị kẻ ác bắt nạt.”

“Kẻ ác” Cao Hiên Thần đang ôm đống khinh thường muốn đụng trời cao.

Tưởng Như Tinh khích lệ nói: “Làm tốt lắm.” Nàng muốn rút tay từ trong tay Thẩm Phi Kỳ ra, Thẩm Phi Kỳ lại cầm lấy không chịu buông, nói liên miên lằng nhằn: “Các ngươi sao tự nhiên lại đến, là tới tìm ta sao? Ta thực sự là nhớ ngươi…các ngươi muốn chết rồi.”

Kỷ Thanh Trạch thấp giọng nói: “Trở về rồi hãy nói.”

Thẩm Phi Kỳ bỗng nhiên tỉnh ngộ, vẫn không nỡ buông tay Tưởng Như Tinh ra, mang theo bọn họ trở về Thẩm gia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.