Mỗi Ngày Rời Giưởng Đều Nhìn Thấy Giáo Chủ Đang Phá Án

Chương 51



Edit: Phong Lữ

Tiểu Đoan Chính làm việc vẫn luôn đoan chính, không nói chuyện phải sắp xếp đồ vật sao cho chỉnh tề, những thứ kiêng kỵ cũng có một đống. Y không thích quản chuyện vô bổ của người khác, cũng không thích bị người khác can thiệp vào việc riêng của mình, cho nên dù ở một nơi sinh hoạt tập thể như Thiên hạ luận võ đường, y hầu như vẫn kiên trì tắm một mình, không muốn cởi đồ lõa thể chung với những người khác.

Xưa nay chỉ có Cao Hiên Thần lén lén lút lút nhìn y tắm, đây là lần đầu y chủ động mở miệng ‘mời’ Cao Hiên Thần nhìn y tắm —— tuy rằng là y không phải nói như vậy, mà ý cũng không khác lắm đi.

Kỷ Thanh Trạch đứng dậy, chậm rãi cởi thắt lưng ra. Y cũng không phải muốn vừa tắm vừa đàm đạo gì, chỉ là sợ lần này Cao Hiên Thần đi, lần sau không biết tới lúc nào bọn họ mới có thể đàm luận được với nhau. Lúc đó không nghĩ nhiều như thế, tới khi muốn cởi quần áo mới phát hiện chỗ sai sai—— thôi sai thì cho sai luôn, kệ nó đi!

Vì vậy y nhanh chóng cởi quần áo, nhanh chóng tiến vào trong thùng nước tắm, làm như chậm chút là sẽ bị cảm lạnh. Thế nên việc y nhanh chóng dùng nước nóng tẩm ướt mặt, để nước nóng xông nóng mặt cũng là hợp lẽ.

Cao Hiên Thần lại đột nhiên đứng dậy, đi tới cửa.

Kỷ Thanh Trạch kinh ngạc nhìn hắn, khi thấy Cao Hiên Thần đưa tay lên cửa, y cũng với tay tới chỗ quần áo vừa cởi ra của mình —— dù sao Cao Hiên Thần là người vô sỉ nhất y từng gặp, nếu như lúc này hắn đẩy cửa chạy trốn thì cũng không phải không có khả năng!

Ngay khi Kỷ Thanh Trạch chuẩn bị lấy quần áo đứng đậy, y nghe “Cạch” một tiếng. Cao Hiên Thần đang cài then giữ cửa.

Kỷ Thanh Trạch: “…”

Vì vậy khi Cao Hiên Thần xoay người lại, vừa lúc nhìn thấy Kỷ Thanh Trạch đang ngây người đứng trong thùng nước tắm, cảnh “xuân” lồ lộ.

Cao Hiên Thần: “…”

Kỷ Thanh Trạch: “…”

Tình cảnh này thiệt là lúng túng quớ.

Kỷ Thanh Trạch hồi thần lại trước, oạch một tiếng, thu mình vào trong thùng nước tắm. Y ngồi xuống quá mạnh, cả người đều ngụp xuống dưới nước, nước trong thùng bị văng ra không ít.

Chờ y lại khôi phục bộ mặt đoan chính, từ từ ngoi ra từ trong thùng nước tắm, Cao Hiên Thần đã cởi mặt nạ dịch dung trên mặt ra.

Bảo là muốn trò chuyện đàng hoàng, nhưng với cảnh tượng trước mắt này, hai người đều bị nhiệt khí hun cho mờ mịt, chần chờ mãi không có ai mở miệng.

Kỷ Thanh Trạch chậm rãi múc lên một bụm nước, xoa xoa cánh tay của mình.

Cao Hiên Thần chợt thấy người mình cũng ngứa, không nhịn được gãi gãi, cũng cào tới một vết máu dơ.Từ tối hôm qua đến giờ, hắn vẫn luôn chờ Kỷ Thanh Trạch trở về, trên người cũng còn dơ. Hắn muốn tìm chuyện để nói, nhưng mà đầu óc trống rỗng, bật thốt lên: “Ta cũng còn chưa tắm.”

Kỷ Thanh Trạch: “…”

Sự đoan chính của y sắp không giữ nổi nữa, mặt đổi sắc mấy lần, muốn mở miệng nói rồi lại nuốt trở về. Lại muốn mở miệng nhưng vẫn không nói ra được.

Sau một khắc, lại nghe Cao Hiên Thần nói: “Nước trong phòng ta sắp nguội mất.”

Mí mắt Kỷ Thanh Trạch mở mạnh ra: “…”

Cao Hiên Thần gãi gãi cái cổ, cười khì khì ngây ngô hai tiếng: “Ai nha, ta không phải ý đó, thực ra ta cũng muốn…Ầy, thế này, vừa nhìn thấy ngươi tắm, ta nhớ tới chuyện trước đây đi trộm y phục của ngươi. Thực ra hôm đó ta có ý đồ rất xấu, vốn là muốn xem ngươi làm sao trở về khi đang trần truồng, kết quả khi thấy ngươi từ trong nước đi ra, ta lại cảm thấy không thể để cho người khác nhìn thấy ngươi như vậy, không nhịn được bèn đem quần áo cho ngươi… Aiz, ta đang nói lung tung quần què gì vậy… ”

Kỷ Thanh Trạch im lặng hồi lâu rồi nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng.

Cao Hiên Thần thực sự không biết nên nhìn đi đâu. Nếu như nhìn chằm chằm người ta tắm thì đúng là không được tốt. Dù hắn cũng không phải chưa từng nhìn chăm chăm, chỉ là khi đó hắn núp trong bóng tối, chỗ nào cũng tối om. Bây giờ hắn ở ngoài sáng, bản thân cũng bị người khác nhìn, có phản ứng gì cũng không che giấu được. Nhưng nếu không nhìn, trong phòng lại rộng như vậy, thiệt là không nhịn nổi, muốn lén lén lút lút nhìn qua đó.

Giây lát sau, hắn rốt cục không nhịn được đứng lên: “Ta giúp ngươi chà lưng ha.”

Kỷ Thanh Trạch chấp nhận.

Vì vậy Cao Hiên Thần cầm lấy khăn tắm, đi tới phía sau Kỷ Thanh Trạch. Da thịt Kỷ Thanh Trạch nhẵn bóng, chỉ có trên lưng có vài đường sẹo sẫm màu. Qua nhiều năm, những vết sẹo kia đã nhẵn nhụi, chỉ là màu sắc vẫn không đều với màu da xung quanh.

Cao Hiên Thần lấy ngón tay nhẹ nhàng lướt qua chỗ mấy vết sẹo. Hắn đột nhiên nhớ lúc trước Kỷ Thanh Trạch nói với hắn, trước khi gặp hắn, y chưa hề biết thế nào là vui vẻ. Hắn nhíu chặt mày lại: “Là cha ngươi đánh sao?”

Kỷ Thanh Trạch rũ mắt, nằm úp sấp vào cạnh bồn tắm, thấp giọng ừ một tiếng.

“Sao hắn lại muốn đánh ngươi?” Cao Hiên Thần từ nhỏ đã là cô nhi, không có cha mẹ bên canh, là dưỡng phụ Cao Tề Nam cùng hai vị hộ pháp nuôi hắn lớn. Hắn tự biết hắn lúc ấu niên hư vô cùng, nhưng dù hắn chọc phá các trưởng bối thế nào, cũng chưa từng bị đánh lần nào. Bạch Thanh Dương tự có một bộ lải nhải đại pháp, không niệm đến khi hắn ngoan ngoãn thì quyết không ngưng. Bạch Kim Phi tính khí vô cùng tốt, mặc kệ hắn làm gì cũng chiều chuộng hắn; chỉ có Cao Tề Nam hơi dữ một ít, nhưng cùng lắm cũng chỉ lấy trường côn gõ hai ba cái bên chân hắn để hù dọa hắn một chút, côn không hề đánh tới người hắn bao giờ. Hắn hư thế mà còn như vậy, Kỷ Thanh Trạch quy củ hiểu chuyện như thế, sao lại phải chịu đòn cơ chứ?

Kỷ Thanh Trạch thản nhiên nói: “Lúc trước ta cho là ta chưa đủ tốt. Sau đó mới biết, chỉ là hắn không thích ta thôi.”

Ngữ khí y bình thản giống như đang nói nước này có chút nguội, nhưng Cao Hiên Thần nghe vào tai, lại khiến hắn vừa tức vừa đau lòng. Hắn thấy thân thể Kỷ Thanh Trạch mỏng manh, rất muốn cúi người xuống ôm y một cái, rồi lại bị một nguồn sức mạnh vô hình gò bó ngăn lại. Ý tưởng này đã có từ lâu trước đây rồi, khi đó tỉnh tỉnh mê mê, lại không dám nói, hay là nói không đủ rõ ràng, cho nên chỉ có thể chọc ghẹo chiếm chút tiện nghi. Thế nhưng bây giờ hắn thật sự không dám.

Kỷ Thanh Trạch thấp giọng nói: “Khi ấy tại sao ngươi lại nói như vậy với ta?”

Cao Hiên Thần còn đang suy nghĩ chuyện Kỷ gia, nhất thời không kịp phản ứng lại: “Hả? Nói cái gì?”

Kỷ Thanh Trạch im lặng.

Cao Hiên Thần giờ mới hiểu ra: “A, ngươi đang nói chuyện một năm trước à.”

Dừng một chút, hắn áy náy nói: “Khi đó ta học ở Thiên hạ luận võ đường sắp xong, ta lừa các ngươi lâu như vậy, sau đó không biết nên làm gì. Ta lại mất đi nội lực, tâm tình tệ hại nên giận chó đánh mèo với ngươi.”

Kỷ Thanh Trạch kinh ngạc quay đầu lại: “Khi đó ngươi đã mất nội lực? Sao lại bị thế? Ta tưởng là vì Phong kiếm!”

Cao Hiên Thần ngẩn ra, lúc này mới phát hiện mình không cẩn thận nói lỡ. Hắn bèn nói: “Là ta khi luyện công thì không cẩn thận luyện sai. Không có gì ghê gớm, hơn nữa tuổi còn trẻ, sau này luyện lại là được rồi!”

Kỷ Thanh Trạch vội nói: “Ngươi luyện công thế nào mà lại luyện sai?”

“Sơ ý một chút. Ngươi cũng biết ta là người của Ma giáo, ta lén lút luyện toàn công phu tà ma ngoại đạo. Ai, không nhắc tới chuyện không vui này nữa.” Hắn dẹp đề tài này đi. “Lại nói, một năm qua kiếm pháp của ngươi sao lại tiến bộ lợi hại như thế?”

Lúc trước Kỷ Thanh Trạch rất ít dùng Du Long kiếm pháp của Kỷ gia, nhưng mà trong một năm ngắn ngủi này, trình độ kiếm pháp của y đã không giống năm xưa, thậm chí lúc ở Vương Gia Bảo có thể dùng sức một người một mình đấu lại hai đại cao thủ Vương Gia Bảo, không thể khinh thường. Hơn nữa công lực của y trong lúc chiến đấu có thể không ngừng tăng lên, y còn chưa phát huy ra toàn lực, nếu như gặp đối thủ càng lợi hại, y có thể tiến bộ tới trình độ nào? Không thể nào tưởng tượng được.

Kỷ Thanh Trạch nghiêm túc nói: “Là do ta nóng lòng. Ta vốn muốn đi tìm ma giáo báo thù…”

“Hả?”

Hóa ra một năm qua Kỷ Thanh Trạch ôm mục đích như vậy, nhất định y đã luyện công đến mất ăn mất ngủ, tiến bộ nhanh chóng vậy cũng không có gì lạ.

Cao Hiên Thần không biết nên giận hay nên cười, suy nghĩ một chút, đưa tay vuốt vuốt mái tóc ướt nhẹp của y.

Kỷ Thanh Trạch túm tay hắn lại, không chịu thả ra.

Một lát sau, y buồn bực nói: “Ngươi có thể không trở về không?”

Cao Hiên Thần kinh ngạc: “Không trở về… Thiên Ninh giáo?”

Kỳ thực lần này hắn đi ra, vốn nghĩ mình không còn sống bao lâu nữa, tra xong vụ án, hắn sẽ trả lại Thanh Tuyết kiếm, cũng không còn gì tiếc nuối. Thiên Ninh giáo có Bạch Thanh Dương và Bạch Kim Phi trấn thủ, hắn chỉ mang cái mác giáo chủ, từ trước đến giờ không quản chính sự, có hắn hay không có hắn không quá khác biệt.

Hắn chần chờ không trả lời, Kỷ Thanh Trạch nắm tay hắn không khỏi siết chặt thêm mấy phần. Y giống như đang hạ quyết tâm rất lớn, mới chậm rãi mà mở miệng: “Nếu như ngươi không về… Ta vậy cũng… Không đi nữa… Dù sao, dưỡng phụ ngươi cũng đã mất rồi.” Sau khi nói xong, y căng thẳng nhìn chằm chằm Cao Hiên Thần.

Cao Hiên Thần giật mình một chốc mới hiểu được ý của y.

Hắn thật ra sớm đã muốn khuyên Kỷ Thanh Trạch từ bỏ thù hận, không chỉ bởi vì đối tượng Kỷ Thanh Trạch muốn báo thù là Thiên Ninh giáo, mà là một người nếu như vì báo thù mà sống, đương nhiên là sống rất đau khổ, lại đánh mất rất nhiều giá trị đáng trân trọng khác của cuộc sống. Bản thân hắn nói là vì tra án mà trở về, kỳ thực tuy rằng muốn điều tra vụ án này, nhưng hắn hoàn toàn có thể không đặt mình vào hiểm cảnh như vậy, nên nói thẳng thì thật ra chỉ vì ham muốn của bản thân.

Cuối cùng hắn lại muốn quá nhiều. Hắn thích ăn tào phớ, kết quả khiến Ngụy Thúc bị mang lên núi đến làm đầu bếp. Hắn nói là muốn tra án, thật ra chỉ là trong lòng không bỏ xuống được, dù cho đổi một thân phận khác, cũng còn muốn cùng người trong lòng người ở chung một khoảng thời gian. Nếu như chỉ nghĩ đến thù hận, hắn sao có thể ở đây nói chuyện với Kỷ Thanh Trạch như vậy?

Nhưng không ngờ rằng hắn còn chưa khuyên, Kỷ Thanh Trạch lại nguyện từ bỏ vì hắn, mối thù giết mẹ khắc ghi hơn mười năm. Chấp niệm bao nhiêu năm lại có thể vì đôi lời qua lại và một quyết định kích động mà đã giảm nhạt trong nháy mắt, lòng người thực sự rất vi diệu.

Cao Hiên Thần hơi chần chờ, không có từ chối, cũng không dám một lời đáp ứng luôn: “Ây… Việc này can hệ trọng đại… Ta phải cân nhắc một quãng thời gian.”

Hắn cho là hắn không chịu đáp ứng thì Kỷ Thanh Trạch sẽ cảm thấy rất mất mát. Lại không ngờ rằng đôi mắt Kỷ Thanh Trạc bỗng sáng lên, hệt như được ban ân huệ quá mức lớn ,khóe miệng cũng có mấy phần ý cười.

Y nhẹ nhàng nói: “Được!”

Cao Hiên Thần nhìn dáng dấp y như vậy, quả thực giống như đúc dáng dấp Đa Lạp đến xin đồ ăn vặt, không nhịn được lại đưa tay vuốt vuốt tóc của y, tâm tình cũng tốt lên.

Đã tròn hai ngày Kỷ Thanh Trạch chưa chợp mắt, gánh nặng tâm lý lại vừa mất, hơn nữa còn được giư giãn ngâm nước nóng, thế là con sâu ngủ đã trốn đi hơn một năm rốt cuộc trở về. Y còn có nhiều chuyện muốn nói, nhưng lại cảm thấy như có 2 ngọn núi lớn đè lên mí mắt mình, đầu gục gà gục gật, suýt nữa trượt chìm trong nước rồi.

Cao Hiên Thần vỗ vỗ mặt của y: “Hầy, buồn ngủ à? Lên gường ngủ đi?”

Kỷ Thanh Trạch “Ừ” một tiếng, ghé vào thành thùng, hai tay với tới mép thùng chuẩn bị nhảy ra ngoài—— sau đó y liền bất động luôn.

Cao Hiên Thần chờ giây lát không thấy y phản ứng, đi vòng qua nhìn, chỉ thấy cằm y đặt ở mép thùng, hai mắt đã nhắm lại.

Cao Hiên Thần: “…”

Hắn không thể làm gì khác hơn là ôm Kỷ Thanh Trạch ướt nhẹp từ thùng nước ra. Người vẫn còn ẩm ướt, nếu trực tiếp ném lên giường nhất định sẽ làm ướt chăn, nên hắn còn phải ra tay giúp y lau khô. Với một nam nhân đang trần như nhộng thì chạm vào đâu cũng không đúng,  nên hắn một tay đi lấy khăn khô, một tay còn lại vòng ra sau muốn đỡ Kỷ Thanh Trạch, nhưng người Kỷ Thanh Trạch mềm oặt trượt xuống, hắn vội vàng dùng lực chụp lại, ấn người y tới trong lồng ngực của mình!

Này thì hay rồi! Trong mắt hắn vừa liếc xuống, cái gì nên xem hay không nên xem cũng đã xem hết; tay đỡ chỗ đó thì chỗ nên chạm hay không nên chạm cũng chạm hết mẹ rồi; tâm tặc nổi lên, cái gì nên nghĩ hay không nên nghĩ cũng nghĩ tới hết luôn rồi!

Hắn thầm nghĩ: Đậu… Đậu… Đậu… Đậu xanh rau má lão tổ tông ơi! Xong đời, muốn chết rồi,, lão tử thề sẽ không đám mắng cái câu thô tục này (là câu kiểu gần như đậu má á) nữa! (Chỗ này đại loại là CHT đang nghĩ bậy tới mấy chuyện như ch*ch, ** nên không dám chửi ra nữa)

Hắn luống cuống tay chân vội lau khô Kỷ Thanh Trạch rồi ném người lên trên giường Dù ban ngày hắn có chợp mắt một chốc nhưng cũng không ngủ đủ, cơn buồn ngủ cũng dâng lên, thực sự lười sửa lại dịch dung, vì vậy chỉ dùng nước ấm tùy tiện xoa xoa lên mặt, cũng vật vờ mà nhào lên trên giường, kê đầu ngủ sát bên Kỷ Thanh Trạch.

Sáng sớm hôm sau, chân trời vừa lóe lên chút ánh nắng, Cao Hiên Thần đã tỉnh rồi. Hắn ngủ rất ngon, buổi tối ngủ được sâu nên sáng sớm tỉnh sớm. Thế nên lúc còn ở Thiên hạ luận võ đường học võ, khi hắn dậy sớm rất thích chạy đến phòng Kỷ Thanh Trạch.

Ban đầu hắn là ôm ý đồ xấu, muốn xem Kỷ Thanh Trạch ngủ một giấc tỉnh lại thì phát hiện con chuột bự và con ếch bự sẽ phản ứng thế nào. Sau đó thì cũng không có lý do đặc biệt gì nữa, chẳng qua là cảm thấy thú vị.

Kỷ Thanh Trạch lúc ngủ rất ngoan, khiến lòng hắn ngưa ngứa, muốn dùng tóc chọt mũi chọt môi y, muốn thổi mấy hơi vào lỗ tai y, muốn nhào nặn mặt y thành cái bánh bao. Nói chung là muốn bắt nạt y.

Cao Hiên Thần nhẹ nhàng nói: “Thanh Trạch? Tiểu đoan chính? Ngươi tỉnh chưa?”

Người ở bên cạnh thở đều đều, không nhúc nhích.

Cao Hiên Thần có mấy năm kinh nghiệm nhìn bộ dạng lúc tỉnh dậy của y, biết y như vậy  chắn chắn là còn ngủ say, thầm nói: “Không phải nói bị mất ngủ sao? Thích thật, ngủ còn ngon hơn ta!”

Một buổi sáng sớm, không có chuyện quan trọng gì muốn làm, tỉnh rồi cũng tẻ nhạt, hắn liền cầm một nhúm tóc nhỏ, chọt chọt mặt Kỷ Thanh Trạch: “Tiểu đoan chính, ngươi nhột không nhột không nà?”

Rất lâu rồi Kỷ Thanh Trạch không được ngủ yên bình như vậy nên bị hắn chọc thế, cũng chỉ bất mãn mà nhíu nhíu mày, trở mình ngủ tiếp.

Cao Hiên Thần còn chưa có chơi đủ, bò qua người y, chuyển qua phía bên kia gường, tiếp tục quay mặt về phía y. Hắn nhẹ nhàng bấm bấm mặt Kỷ Thanh Trạch, nặn nặn mũi của y, lại lấy ngón tay vẽ theo lông mày y. Lúc này bản thân hắn cũng cảm thấy mình ấu trĩ, nhưng mấy trò vặt như vậy lại khiến tâm tình hắn trở lên xán lạn, rất lâu rồi chưa từng vui như vậy.

Kỷ Thanh Trạch không thể nhịn được nữa, đè xuống cái tay không thành thật kia, nắm lấy không buông, khàn khàn phát ra giọng mũi: “Buồn ngủ.”

Chọc cho Cao Hiên Thần cười không ngừng.

Thấy Kỷ Thanh Trạch thật không chịu tỉnh lại, hắn cũng không đành lòng quậy nữa. Hắn vốn định bò lên, nhưng mà Kỷ Thanh Trạch cầm lấy tay hắn không buông, này đúng là không trách được hắn. Hắn liền thoải mái bắt đầu dùng ánh mắt tiếp tục quấy rầy.

Ánh mắt của hắn tô lại lông mày Kỷ Thanh Trạch, tô hết đường rồi lại tô qua lông mi Kỷ Thanh Trạch, xong lại tiếp tục dời tới sống mũi cao thẳng một lát rồi cuối cùng tới đôi môi.

Ngủ được một buổi tối thật là tốt, khí sắc Kỷ Thanh Trạch đều tốt hơn rồi, đôi môi hồng tràn đầy sức sống, giống như quả mọng nước khiến Cao Hiên Thần cảm thấy trong lòng có trăm ngàn con con kiến đang bò, ngứa cực kỳ.

Hắn muốn chăm sóc “đàn kiến” bò loạn này, muốn dằn xuống cơn ngứa trong lòng. Nhưng mà ép càng dữ, “đàn kiến” này càng bạo động, không cam lòng chỉ là bò tới bò lui, còn muốn gặm nhắm nội tạng hắn!

Hắn ban đầu chỉ coi là lòng mình mất khống chế, nhắm mắt lại điều chỉnh hô hấp. Nhưng cảm giác này càng lúc càng nặng, khiến hắn không có cách nào áp chế —— đan điền của hắn co thắt đau!

Sắc mặt Cao Hiên Thần trở nên tái nhợt, hô hấp dồn dập, giờ mới hiểu được mình đang phát bệnh. Hắn vội vã bò lên, Kỷ Thanh Trạch còn lôi kéo tay hắn, hắn kéo mạnh tay ra, từ trên giường nhảy xuống, đi lấy mặt nạ dịch dung của mình.

Hắn gây động tĩnh quá lớn, lần này Kỷ Thanh Trạch rốt cuộc tỉnh hẳn, vuốt mặt ngồi dậy, buồn ngủ nói: “Giờ nào rồi?”

Cao Hiên Thần không để ý tới y, cầm theo mặt nạ tìm gương khắp gian phòng.

Nhưng trong phòng khách này, gương không biết bị giấu đi nơi nào, trên tường không có, trên bàn cũng không có. Đan điền hắn càng ngày càng đau, mồ hôi lạnh đã chảy ra, hắn không muốn để cho Kỷ Thanh Trạch nhìn thấy bộ dáng mình đau đến thất thố, tâm tình càng thêm nôn nóng. Hắn mở một cái tủ ra, bên trong tủ rỗng tuếch, không có thứ gì, hắn hung hăng đánh gãy cửa tủ!

Kỷ Thanh Trạch sợ hết hồn, nghi ngờ nói: “Ngươi muốn đi ra ngoài?”

“Đúng!” Cao Hiên Thần dường như là cắn răng nghiến lợi trả lời y.

Kỷ Thanh Trạch không mặc y phục, vươn mình xuống giường: “Ngươi tìm gương?” Hắn mở ngăn kéo ra, tìm được một cái gương trang điểm nhỏ, đang muốn đưa cho Cao Hiên Thần, lại bị Cao Hiên Thần giật đi!

Kỷ Thanh Trạch không khỏi ngẩn ra.

Cao Hiên Thần cấp tốc dán mặt nạ lên mặt, tay đã không khống chế được mà hơi phát run. Hắn bình thường thỉnh thoảng sẽ phát bệnh, nhưng phần lớn thời gian sẽ khẽ cắn môi chịu đựng qua. Từ lúc ở Vương Gia Bảo bị rắn độc Vương Hữu Vinh nuôi cắn, lúc hắn phát bệnh đau càng ngày càng dữ, lúc này còn tăng thêm, mồ hôi cũng sắp thấm ướt quần áo.

Hắn muốn làm mau một chút, nhưng dịch dung vốn là một việc cần cẩn thận, nóng ruột ngược lại sẽ làm không xong. Kỷ Thanh Trạch phát hiện hắn vội vã, không hiểu nói: “Ngươi muốn đi đâu?”

Cao Hiên Thần không hề trả lời y. Hắn đã sắp không nhịn được, qua loa dán mặt nạ lên, thoáng nhìn thấy trên bàn có một cái mũ rơm, hắn chụp qua đội lên đầu mình, quay người liền muốn xông ra.

Kỷ Thanh Trạch kéo hắn lại. Cao Hiên Thần bộ dạng này cực kỳ giống muốn chạy trốn, hơn nữa còn là chạy rồi thì không biết còn có thể trở về hay không. Kỷ Thanh Trạch bị cảm xúc nôn nóng của hắn ảnh hưởng, cũng bắt đầu nôn nóng theo, không chịu thả hắn đi: “Lời ngươi nói tối qua có còn tính hay không?”

Cao Hiên Thần đau rất căng, lý trí đều đánh mất, thực sự không có tâm tình nói chuyện, hất tay của y ra!

Kỷ Thanh Trạch kinh ngạc lườm hắn một cái, không thuận theo mà chặn tới cửa, nghiêm túc nhìn hắn chằm chằm, nhất định bắt hắn phải nói một câu chắc chắn mới bằng lòng thả hắn đi ra ngoài. Đây là ranh giới nhượng bộ cuối cùng của y!

Cao Hiên Thần cuống lên, đẩy y ra, gầm nhẹ nói: “Tránh ra!”

Hắn đưa tay đẩy cửa, ngay lập tức bị một lực mạnh không khoan nhượng lôi hắn trở lại! Mũ rơm trên đầu hắn cũng bị cởi xuống, hắn nhìn thấy đôi mắt Kỷ Thanh Trạch đầy tia máu gắt gao nhìn hắn chằm chằm, như hận không thể cắn chết hắn!

Sau một khắc, Kỷ Thanh Trạch thật sự cắn tới!

Kỷ Thanh Trạch đột nhiên đè Cao Hiên Thần lên tường, mạnh mẽ hôn lên! Y cũng không giống đang hôn môi, như muốn phát tiết lửa giận đang muốn nổ tung trong lòng, dùng sức gặm cắn đôi môi Cao Hiên Thần như thú nhỏ! Sau khi y nếm được mùi máu tanh thì liền thay đổi chỗ cắn, hận không thể cắn tên trước mắt này thủng trăm ngàn lỗ, tựa như hắn làm với trái tim của mình vậy!

Khi đôi môi hai người chạm nhau, Cao Hiên Thần ngây ngẩn cả người. Đau đớn từ đan điền đã truyền khắp toàn thân, làm cho hắn không có chỗ nào không khó chịu. Khi đang đau đớn, hắn luôn muốn liều mạng phát tiết khí lực ra ngoài, hoặc là dùng sức nắm cái gì, đánh cái gì đó. Kỷ Thanh Trạch đang cho hắn một cơ hội phát tiết rất tốt.

Kích động bị hắn khổ sở đè nén rất lâu cũng không nhịn được nữa, một dây thần kinh trong đầu đứt “phựt” một tiếng —— Đi luôn lý trí mẹ nó rồi! Đi luôn đi đừng dây dưa nữa! Đi luôn đi cho đời hắn tươi đẹp hơn!!!

Hắn đè lại cổ Kỷ Thanh Trạch, mạnh mẽ xoay người, đè Kỷ Thanh Trạch lại lên tường, đổi khách làm chủ mà hôn lên!

【ám tương kỳ 】

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.