Mỗi Ngày Rời Giưởng Đều Nhìn Thấy Giáo Chủ Đang Phá Án

Chương 67



Edit: Phong Lữ

Buổi tối, Bạch Kim Phi sai người đưa nước tắm với một cái giỏ dụng cụ tới cho bọn họ.

Cái bồn tắm lớn lắm luôn, đủ cho hai người đồng thời nô đùa ở bên trong. Cái giỏ đồ, Cao Hiên Thần tiện tay lật qua lật lại, thấy là mấy đồ dùng như khăn mặt, xà phòng, hương huân, rồi không nhìn kỹ nữa.

Cao Hiên Thần nói: “Chúng ta cùng nhau tắm đi.”

Kỷ Thanh Trạch đỏ mặt gật gật đầu.

Hai người cởi sạch quần áo, tiến vào trong thùng nước tắm. Kỷ Thanh Trạch lúng ta lúng túng cúi đầu chơi bọt nước, một lát sau, y cảm thấy nước gợn sóng, ngẩng đầu nhìn lên, Cao Hiên Thần đang nhích lại gần y.

Cao Hiên Thần sấn tới, vây y ở trong thành bồn tắm và hai cánh tay hắn. Kỷ Thanh Trạch không né cũng không ngạc nhiên, mắt long lanh nhìn hắn.

Cao Hiên Thần nói: “Thực ra ta mong ngày này đã lâu.”

Kỷ Thanh Trạch nói: “Vậy vì sao ngươi vẫn luôn không nói?”

Cao Hiên Thần nói: “Trước kia là không dám nói. Nhưng nếu ngươi đã tìm đến ta, là do ngươi tự chịu lấy, ta sẽ không lại buông tay ngươi. Ta sẽ không buông tay ngươi thêm lần nào nữa.”

Kỷ Thanh Trạch ôm vòng qua eo hắn. Hai người đều khỏa thân như nhau, da thịt chạm nhau, thân thể đều nóng đến đáng sợ. Cao Hiên Thần có thể cảm giác được tay Kỷ Thanh Trạch đang khẽ run, Kỷ Thanh Trạch cũng cảm giác được Cao Hiên Thần đang căng thẳng. Hóa ra bất kể ngày thường hắn biểu hiện vô liêm sỉ thế nào, đến lúc thực sự cùng người yêu thân cận thể xác, cũng sẽ căng thẳng.

Kỷ Thanh Trạch nói: “Sao ngươi biết là ngươi sẽ không buông tay ta, mà không phải là ta sẽ không buông tay ngươi?”

Đương nhiên là từ trước đến giờ Cao Hiên Thần chưa hề nghĩ tới trường hợp này, nhất thời trợn tròn mắt: “A? Ế? Chờ một chút…”

Kỷ Thanh Trạch bị phản ứng của hắn chọc cho mỉm cười, nhẹ giọng nói: “Được rồi, cái gì ta cũng theo ngươi hết.”

Từ trước đến giờ Tiểu Đoan Chính luôn cực kỳ nghiêm chỉnh, vẫn luôn duy trì một khoảng cách với tất cả mọi người, không muốn biết tâm ý của người khác, cũng không chịu để cho người khác đến gần mình. Nhưng sau khi y động lòng, tựa như xuân thủy hòa tan, cực kỳ dịu ngoan, làm cho lòng người trở nên ấm áp.

Cao Hiên Thần cũng không nhịn được nữa, tiến lên hôn lên môi của y, tay cũng mò mẫm xuống phía dưới.

Thân thể hai người đều có phản ứng từ sớm, Cao Hiên Thần bắt lấy thứ vốn đã “ngẩng đầu” của Kỷ Thanh Trạch, cảm giác được cả người Kỷ Thanh Trạch run lên.

Cao Hiên Thần vừa hôn y để y bình tĩnh lại, vừa lấy tay từ từ vuốt ve thứ kia.

Kỷ Thanh Trạch còn chưa trải qua chuyện này, chỉ chốc lát toàn thân đã nóng, đỏ ửng lên, nhắm mắt lại không dám nhìn gì hết, ngoan ngoãn mặc cho Cao Hiên Thần chi phối.

Cao Hiên Thần cắn cắn trái tai của y, nói giọng khàn khàn: “Ngươi cũng sờ sờ ta.”

Kỷ Thanh Trạch xấu hổ mở mắt ra nhìn, tay ở dưới nước trượt theo eo Cao Hiên Thần xuống, rốt cuộc đụng tới “cái kia” đang cứng đến nỗi nóng lên. Y giật mình rút tay, rồi lại sờ lên, chậm rãi ve vuốt.

Hơi thở Cao Hiên Thần bắt đầu gấp lên, hắn liếm cắn một đường từ lỗ tai tới hầu kết, đột nhiên hắn cảm giác “Tiểu Đoan Chính nhỏ” trong tay càng lớn thêm mấy phần. Đều là nam tử, hắn đương nhiên hiểu Kỷ Thanh Trạch đã không nhịn được, lập tức liền tận dụng thời cơ, động tác tuốt tăng nhanh. Rất nhanh sau đó, “Tiểu Đoan Chính nhỏ” ở trong tay hắn run càng dữ hơn.

Kỷ Thanh Trạch phát ra tiếng rên giọng mũi “Ưm Ưm” như mèo kêu, không thểm kìm lòng gọi hắn: “Thiếu Lạp… Thiếu Lạp…”

Cao Hiên Thần phì cười, hôn nhẹ khóe môi của y, nói: “Còn ngại ít?” (nhắc lại: thiếu lạp nghĩa là ít rồi/thiếu rồi)

Kỷ Thanh Trạch ngẩn người, mới ý thức được y gọi cái biệt danh này của Cao Hiên Thần không đúng lúc chút nào.

Cao Hiên Thần cười xấu xa nói: “Hóa ra Tiểu Đoan Chính lại không đoan chính như thế.”

Kỷ Thanh Trạch vừa xấu hổ vừa tức giận, lườm hắn một cái. Y bị người ta tuốt ‘ra’ nhanh như vậy, trong lòng cũng có chút tâm lý hơn thua háo thắng, lập tức tốc độ tuốt tăng nhanh, không cam lòng yếu thế mà cắn tai Cao Hiên Thần.

Hai người bọn họ đều làm chuyện này lần đầu, Cao Hiên Thần cười Kỷ Thanh Trạch nhưng bản thân hắn có tốt hơn nhiêu đâu, không bao lâu cũng bắn trong nước.

Kỷ Thanh Trạch ném một ánh mắt khiêu khích, ý là ngươi xem xem ngươi cũng chẳng ra sao.

Cao Hiên Thần thầm nghĩ: á, xem ra tối hôm nay mà không cho ngươi biết lão tử lợi hại bao nhiêu, thì địa vị này sau này e là giữ không được!

Hai người đều bắn một lần, sau đó ôm nhau nghỉ ngơi một chốc.

Do là người trẻ tuổi nên dương khí cũng mạnh, rất nhanh đã có phản ứng lại.

Cao Hiên Thần nói: “Ngươi xoay người lại đi.”

Kỷ Thanh Trạch đỏ mặt xoay nửa vòng, nằm nhoài lên cạnh bồn tắm.

Cao Hiên Thần vòng một tay qua, vân vê hạt đậu nhỏ trước ngực y, một cái tay khác xoa ấn bên ngoài miệng huyệt.

Kỷ Thanh Trạch trước giờ đã bị ai làm vậy đâu, lập tức xấu hổ mà vùi mặt vào trong nước, chỉ còn lại hai cánh tay ở trên nước vịn vào cạnh bồn. Khi nơi riêng tư bị người khác động chạm, y rất muốn trốn tránh, nhưng mà tình yêu với Cao Hiên Thần vẫn chiếm phần hơn nên đành tách hai chân ra một chút, cố gắng khiến thân mình thả lỏng.

Cao Hiên Thần đưa một ngón tay vào thăm dò, mới phát hiện bên trong tiểu huyệt căng chặt, ngón tay của hắn động liên tục cũng không nhúc nhích được. Hắn nhất thời gặp khó, sợ làm thương tổn Kỷ Thanh Trạch nên không dám tiếp tục nữa.

Đột nhiên, hắn nhìn thấy trong giỏ Bạch Kim Phi đưa tới có một hộp cao hương nhỏ. Trước kia hắn còn không rõ Bạch Kim Phi cho hắn vật này để làm gì, lúc này mới bỗng nhiên tỉnh ngộ: “Hóa ra là dùng như vậy!” Nói xong liền duỗi cánh tay, lấy hộp cao hương kia, tiếp tục khuếch trương.

Có cao hương trợ giúp, hắn rất nhanh đã có thể đưa ba ngón tay ra vào bên trong Kỷ Thanh Trạch.

Eo Kỷ Thanh Trạch mềm nhũn, đầu y vẫn luôn cúi xuống nước, lúc này lại ngẩng nửa cái đầu lên, tựa muỗi kêu nói: “Được rồi.”

Cao Hiên Thần cũng không kiềm chế nổi, rút ngón tay ra, đỡ dương căn của mình, chậm rãi đỉnh vào bên trong hậu huyệt Kỷ Thanh Trạch.

Mới vừa vào chưa được mấy tấc, hai người đều hít vào một ngụm khí lạnh. Kỷ Thanh Trạch đau đến suýt sặc nước, vùi mặt vào cánh tay, cắn răng không lên tiếng.

Cao Hiên Thần quyết tâm nói: “Ngươi nhịn một chút.”

Trên trán Kỷ Thanh Trạch đã đổ mồ hôi lạnh, nhưng vẫn cậy mạnh nói: “Ta không sao.”

Cao Hiên Thần nắm eo y, bắt đầu chậm rãi đưa vào.

Bởi vì thoa cao hương, ở trong tuy rằng căng chặt, nhưng cũng đủ trơn. Cao Hiên Thần vừa đưa vào, vừa nói chuyện dỗ dành y: “Thanh Trạch, ta thực sự rất vui, ta hạnh phúc muốn điên rồi.”

Kỷ Thanh Trạch cũng run giọng đáp lại nói: “Ta cũng vậy.”

“Ngươi là người tốt nhất trên đời này.”

Kỷ Thanh Trạch bị hắn đỉnh, giọng nức nở mà trả lời: “Còn ngươi xấu nhất.”

Cắm vào được một chốc, Cao Hiên Thần rốt cuộc cảm giác được lối vào đã mềm hơn một chút. Hắn cũng không nhịn được nữa, siết chặt eo Kỷ Thanh Trạch, dùng sức ra vào!

Kỷ Thanh Trạch trước đó cắn răng nhẫn nhịn, nhưng giờ mau chóng không nhịn được nữa, hai chân đang quỳ gối trong bồn nước tắm không ngừng run lên, liên tục rên bằng giọng mũi, đau đớn từ từ giảm bớt, thay vào đó chính là khoái cảm xa lạ.

Y không nhịn được run giọng kêu lên: “A Thần, A Thần…”

Cao Hiên Thần giở trò xấu, vỗ vào mông mềm đang vểnh cao của y, nói: “Sao không gọi Thiếu Lạp?”

Kỷ Thanh Trạch cực thẹn, không chịu đáp lời của hắn.

Y bị Cao Hiên Thần hoàn toàn lấp đầy, khoái cảm càng ngày càng mãnh liệt làm cho y từ từ quên hết xấu hổ, chìm đắm vào trong đó.

Giằng co như vậy chưa tới nửa giờ sau, Cao Hiên Thần rốt cuộc lại bắn ở bên trong Kỷ Thanh Trạch một lần.

Thân thể Kỷ Thanh Trạch đã mềm oạt tới nỗi vịn không được thành bồn. Cao Hiên Thần rửa sạch cho y, ôm y ra bồn tắm, sau khi lau khô thì ôm đến trên giường. Quần áo cũng lười mặc, kéo một cái chăn mỏng phủ lên hai người.

Mặt Kỷ Thanh Trạch còn đỏ chưa hết, lông mi dài không ngừng run rẩy, thỉnh thoảng mở mắt ra liếc mắt nhìn Cao Hiên Thần, rồi lập tức nhắm mắt lại. Bọn họ rốt cuộc đã đến một bước cuối cùng, tuy thỏa mãn, nhưng cũng hoảng loạn, vừa nghĩ tới những chuyện vừa mới phát sinh kia, y liền muốn đào hố chui xuống đất cho rồi.

Cao Hiên Thần hỏi hắn: “Sướng không?”

Kỷ Thanh Trạch vùi mặt vào trong gối.

Cao Hiên Thần vươn mình áp lên người y, nhéo mông y một cái: “Ngươi mà không nói thì làm thêm lần nữa! Nói mau! Có thích không? Có sướng không?”

Kỷ Thanh Trạch từ bên trong gối phát ra giọng ủ rũ: “Ngươi biết rõ còn hỏi!” Vừa nãy động vào mặt sau, y đã mất hết lý trí, tất cả đều là phản ứng chân thật nhất. Giờ hồi tưởng lại, mới bắt đầu lo lắng tiếng rên của y bị người bên ngoài nghe thấy. Thực sự mắc cỡ chết đi được.

Cao Hiên Thần cười haha hai tiếng, xuống khỏi người y, ôm y từ sau lưng: “Ta cũng rất sung sướng, hóa ra chuyện ấy sung sướng như vậy. Trước đây sao ta lại ngốc thế, sớm biết vậy đã sớm ăn ngươi rồi!”

Kỷ Thanh Trạch nói: “Con người ngươi này, thực sự khiến người ta vừa thích cũng vừa ghét.”

Cao Hiên Thần nói: “Vậy ngươi thích nhiều hơn hay ghét nhiều hơn?”

Kỷ Thanh Trạch tức giận đạp hắn một cước: “Ghét, ngươi đã biết mà còn hỏi!”

Cao Hiên Thần vui vẻ cười không ngừng. Hắn cũng biết mình hư hỏng, hay thích chọc ghẹo Kỷ Thanh Trạch, muốn xem bộ dạng Kỷ Thanh Trạch bị hắn chọc ghẹo đến vừa thẹn vừa giận lại không thể làm gì, hắn cảm thấy thỏa mãn cực kỳ.

Hắn lôi Kỷ Thanh Trạch kéo sát lại ngực mình mấy phần, nhấc một chân lên lẫm lẫm liệt liệt gác qua người Kỷ Thanh Trạch. Bọn họ đã tiếp xúc da thịt, tầng ngăn cách cuối cùng bị đánh phá, lúc này đã là hoàn toàn thân cận. Cao Hiên Thần nói: “Mau ngủ đi, ta xem chừng ngươi đã mấy ngày không có nghỉ ngơi thật tốt. Trong mộng chúng ta lại đại chiến ba trăm hiệp!”

Kỷ Thanh Trạch hơi di chuyển thân thể, gối lên cánh tay hắn, thoả mãn ngủ.

Ngày hôm sau, hai người đều ngủ thẳng tới khi mặt trời lên cao mới tỉnh.

Cao Hiên Thần xuống giường mặc quần áo. Kỷ Thanh Trạch mới vừa muốn ngồi dậy, chợt đau mà “sii” một tiếng, lại đổ về trên giường.

Cao Hiên Thần vội hỏi: “Bị sao vậy bị sao vậy?”

Hắn muốn kiểm tra vết thương của Kỷ Thanh Trạch, nhưng mà cái nơi đó sao để người khác xem được? Kỷ Thanh Trạch không ngừng khước từ, bị Cao Hiên Thần cưỡng ép lật người lại, đè lên giường, vừa nhìn mới biết, nơi đó đã sưng lên.

Kỷ Thanh Trạch lần đầu trải qua chuyện đó, đêm đầu tiên cứ phóng túng như vậy, y sao chịu nổi? Bị thương cũng là không thể tránh được.

Cao Hiên Thần đau lòng mà ‘chậc’, lại đi lục trong giỏ đồ Bạch Kim Phi đưa hắn, kết quả còn thật sự có thuốc trị thương, nhanh chóng bôi thuốc cho Kỷ Thanh Trạch.

Bôi xong thuốc sau, hắn liền ngồi xổm ở bên giường, víu vào mép gường, đôi mắt sáng long lanh nhìn Kỷ Thanh Trạch: “Xin lỗi, ta sai rồi. Ta làm đau ngươi.”

Kỷ Thanh Trạch không nói gì, vươn ngón tay búng mi tâm của hắn, nhẹ giọng nói: “Ta sẽ trả thù lại.”

Y đang định thu tay lại, tay lại bị Cao Hiên Thần nắm chặt, vuốt nhẹ lòng bàn tay. Cao Hiên Thần nói: “Ngươi đói bụng rồi đúng không? Muốn ăn cái gì? Ta đi lấy về cho ngươi.”

Kỷ Thanh Trạch lắc đầu: “Ngươi đừng đi.”

Cao Hiên Thần lúc này mới nghĩ đến chuyện Kỷ Thanh Trạch một mình tới nơi này tìm hắn, trừ hắn ra, không những không có một người quen biết, hơn nữa còn đều là “Ma giáo yêu nhân” y vẫn luôn vô cùng chán ghét, trong lòng nhất định rất không dễ chịu. Hắn vội nói: “Ta không đi. Nếu ngươi đã đi theo ta, ta sẽ luôn ở bên ngươi, nửa bước cũng không rời.”

Hắn mở cửa phòng, quả nhiên nhìn thấy có người trông coi bên ngoài, liền dặn người trông coi đi làm cho bọn họ điểm tâm thanh đạm, về sớm một chút.

Hai người ở trong phòng ngọt ngào giết thời gian tới giữa trưa. Sau khi ăn cơm trưa, Bạch Kim Phi cùng Đỗ Nghi tới tìm bọn hắn.

Bạch Kim Phi coi như thân thiện với Kỷ Thanh Trạch, vừa thấy mặt đã mang theo ba phần cười: “Chào Thanh Trạch, chúng ta lại gặp mặt.”

Kỷ Thanh Trạch cả kinh. Tuy rằng y không tới nỗi đã gặp qua là không quên được, nhưng y có thể xác định từ trước tới ngày hôm qua chưa từng gặp Bạch Kim Phi mà? Nhưng nghe giọng Bạch Kim Phi, quả thật có chút quen tai, dường như đã nghe qua hồi nào.

Bạch Kim Phi nói: “Cám ơn ngươi đã chăm sóc Tiểu Thần.”

Kỷ Thanh Trạch lúc này mới đột nhiên nhớ tới lúc các trưởng bối lên núi thăm người thân, cả kinh nói: “Ngươi chính là phụ thân hắn!”

Bạch Kim Phi nói: “Ta là hộ pháp Thiên Ninh giáo, Bạch Kim Phi.”

Cao Hiên Thần lôi kéo tay Kỷ Thanh Trạch nói: “Ngươi cứ gọi giống ta, gọi hắn Phi thúc thúc là được rồi. Vị này chính là Đỗ Nghi, cốc chủ Vạn Ngả cốc, y thuật và độc thuật của y có thể so với mẹ kế ngươi còn lợi hại hơn!”

Kỷ Thanh Trạch gượng gạo gật đầu với bọn họ, coi như chào hỏi.

Đỗ Nghi nói: “Chúng ta đi thảo luận bệnh tình của ngươi một chút đi.”

Cao Hiên Thần nhất thời đơ người. Hắn không muốn thảo luận chuyện này ở trước mặt Kỷ Thanh Trạch, nhưng mà hắn mới vừa nói qua, hắn sẽ một tấc cũng không rời Kỷ Thanh Trạch, lúc này lại đuổi người ta đi, dù nói như thế nào cũng không thích hợp. Kỷ Thanh Trạch cũng phát hiện, nắm y phục sau lưng của hắn, dễ thấy tỏ ý là không chịu ra ngoài.

Cao Hiên Thần đứng thẳng bất động chốc lát, nghĩ đến sự bao dung của Kỷ Thanh Trạch với sự tùy hứng phóng túng của hắn trước giờ, với chuyện bọn họ thân mật tối hôm qua, trong chớp mắt hắn lại nghĩ thông suốt. Hắn có thể lừa y được nhất thời, nhưng không thể lừa cả đời, huống hồ bọn họ đã thân – tâm kết hợp, nhỡ như ngày nào đó hắn có mệnh hệ gì, Kỷ Thanh Trạch lại không có chuẩn bị gì thì làm sao chịu được? Nếu như hắn đẩy y ra ngoài cuộc thì từ đầu nên quyết tâm mà đẩy, nhưng hắn đã không nhịn được ôm lên rồi, vậy chi bằng cùng nhau đối mặt!

Vì vậy hắn cắn răng một cái, kéo Kỷ Thanh Trạch ngồi ở bên bàn, nói: “Nói đi.”

Đỗ Nghi và Bạch Kim Phi lần lượt ngồi xuống đối diện bọn họ. Đỗ Nghi thong thả kéo tay Cao Hiên Thần qua, bắt đầu bắt mạch.

Hôm qua y đã bắt mạch một lần, lại không đưa ra kết luận gì. Từ khi nội lực của Cao Hiên Thần bị phế, sau đó lại bị Cao Tề Nam truyền một thân nội lực hùng hậu khiến hắn không chịu nổi, thân thể của hắn xuống dốc không phanh. Chính hắn đau khổ, toàn bộ Thiên Ninh cũng đau khổ. Nhưng Bạch Thanh Dương ra lệnh, không cho ai dám nhắc tới bệnh tình của hắn ở trước mặt hắn. Thế nhưng mỗi lần Đỗ Nghi xem bệnh cho hắn, nhìn khuôn mặt đau khổ của y, hắn luôn cảm thấy Đỗ Nghi sau một giây sẽ móc ra một cái kèn để thổi nhạc tang cho hắn.

Nhưng hôm nay, tâm tình Đỗ Nghi lại rõ ràng tốt hơn rất nhiều.

Đỗ Nghi xem xong mạch, không nói lời nào, một chốc thì banh mí mắt của hắn ra nhìn, một chốc lại bảo hắn thè lưỡi ra nhìn, một chốc lại hỏi hắn ngủ nghỉ thế nào, ăn uống ra sao.

Đỗ Nghi thoạt nhìn có vẻ nhẹ nhõm, nhưng tay hắn ở dưới bàn bị Kỷ Thanh Trạch cầm lấy lại vì bị nắm chặt quá mà phát đau. Trái tim Cao Hiên Thần của hồi hộp không thôi, rốt cuộc không nhịn được nói: “Có chuyện gì thì nói mau, có rắm thì mau thả. Làm gì mà im thin thít như bán hũ nút vậy!”

Đỗ Nghi nói: “Đừng nóng vội, ta cũng không thể tin được, cho nên muốn nhìn kỹ một chút, để chắc chắn là không phải đoán sai!”

Nghe hắn nói như vậy, tim Cao Hiên Thần đập càng nhanh, hi vọng sớm đã từ bỏ lúc này lại tràn ngập cả người hắn, làm cho hắn run rẩy, màng nhĩ chỉ nghe toàn tiếng tim đập. Hắn kích động thầm nghĩ: Lẽ nào ta còn có thể tiếp tục sống?

Đúng như dự đoán, sau khi Đỗ Nghi kiểm tra xong, trên mặt lại có mấy phần cười vui vẻ. Y còn không chịu trực tiếp đưa ra kết luận, nói: “Lúc trước vì bảo vệ tính mạng của ngươi, ta bất đắc dĩ dùng mấy loại độc mạnh hiếm có, tuy rằng cứu sống ngươi, nhưng mấy loại độc đó lại lưu lại trong thân thể của ngươi, không giải được, thời gian lâu dài sẽ ăn mòn thân thể của ngươi, cuối cùng vẫn là… Cho nên ta chỉ có thể không ngừng luyện chế Nguyệt Thần đan, tạm thời áp chế độc trong người ngươi rồi tính, sau đó lại nghĩ cách thuốc giải độc tốt.”

Hắn uống một hớp nước mới nói tiếp: “Nhưng sau mấy tháng ra ngoài này, ngày hôm qua ta bắt mạch cho người, phát hiện mạch đập của ngươi lại còn mạnh hơn lúc chưa rời núi, không giống mạch của người sắp chết. Cho nên ta liền lấy chút máu của ngươi kiểm tra lại, sau khi kiểm tra ta phát hiện, độc trong người ngươi không ngờ còn pha loảng rất nhiều so với trước đó! Vốn ta cho ngươi dùng độc, cũng không phải là không có giải pháp, chỉ là từ hồi xa xưa, “hạc kinh” mà tổ sư gia lưu lại có chút chữ không rõ, vả lại tên thuốc cũng có sự thay đổi, cho nên ta vẫn luôn không hiểu thuốc giải trong sách viết rốt cuộc là chỉ cái gì. Bây giờ xem lại, nói không chừng là do chó ngáp phải ruồi, con rắn độc đã cắn ngươi kia lại chính là thứ lấy độc trị độc rất tốt!

Cao Hiên Thần bỗng dưng đứng lên, vội la lên: “Ta sẽ không phải chết nữa ư?!”

Đỗ Nghi cười vuốt vuốt râu mép: “Này thì ai mà biết? Ngươi cũng không phải lão yêu tinh, mấy chục năm sau đó, không chừng có cái bệnh hay tai họa gì…”

Y lời còn chưa nói hết, Cao Hiên Thần đã lướt qua bàn vồ tới, dùng sức ôm lấy y, kích động kêu lên: “Ta không sao rồi! Ta không sao rồi!”

Đỗ Nghi bị hắn ôm đến choáng váng đầu, cười vỗ lưng hắn: “Tiểu giáo chủ phúc lớn mạng lớn.”

Bạch Kim Phi ở bên cạnh cũng vui mừng đỏ cả mắt.

Kỷ Thanh Trạch ngồi ở đó, trên mặt không có biểu cảm gì, nhưng hai hàng nước mắt lại bất ngờ rơi xuống.

Cao Hiên Thần nhảy nhót liên hồi, cao hứng một hồi lâu, cảm giác thân thể nhẹ như yến, hận không thể bay lên nóc nhà nhảy tiếp. Hắn chuyển hướng qua chỗ Bạch Kim Phi, mặt tươi sáng nói: “Phi thúc thúc! Có phải là ta không cần đi Vạn Ngả cốc nữa không?”

Bạch Kim Phi lau mắt, vừa mở miệng, lại là thái độ cứng rắn: “Không, ngươi vẫn cần đi.”

Cao Hiên Thần nhất thời sững sờ.

Đỗ Nghi ở bên cạnh lúng túng ho khan một tiếng, nói: “Dư độc trên người ngươi còn không có hết sạch, vẫn nên đi Vạn Ngả cốc với ta mà an dưỡng một quãng thời gian đi.”

Hứng thú của Cao Hiên Thần giảm mấy phần. Nhưng hắn nghe chuyện mình có thể được cứu, vậy là còn nhiều thời gian, đối với chuyện tới Vạn Ngả cốc dưỡng bệnh cũng không trách móc nữa. Vì vậy hắn đưa ánh mắt về phía Kỷ Thanh Trạch.

Kỷ Thanh Trạch ôn nhu cười cười với hắn, nói: “Đi thôi. Ngươi đi tới đâu ta sẽ theo tới đó.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.