Mỗi Ngày Rời Giưởng Đều Nhìn Thấy Giáo Chủ Đang Phá Án

Chương 87



Edit: Phong Lữ

Cao Hiên Thần và Kỷ Thanh Trạch mang Lữ Nê Thu chạy một đường thẳng tới Lâm An, khi tới đường nhỏ gần thành trì, bọn họ bỗng nghe thấy phía trước có một đội nhân mã đang phi nhanh đến.

Cao Hiên Thần và Kỷ Thanh Trạch khá cẩn thận, lập tức dừng ngựa lại, lui sang một bên, nhìn về phía khói bụi cuồn cuộn phía trước, muốn nhìn rõ người tới là người phương nào.

Không bao lâu, đội nhân mã kia tới gần rồi. Qua quần áo trang phục, là người của Vương gia Lâm An Tường Hạc kiếm. Người dẫn đầu chính là gia chủ Vương gia. Sắc mặt y vừa lo vừa vui mừng, mắt nhìn thẳng về phía trước, ra sức vung roi ngựa, hận thứ mình cưỡi không phải là Thần Long phi thiên, có thể mang y bay lẹ. Bọn họ đương nhiên không đến vì Cao Hiên Thần và Kỷ Thanh Trạch, thậm chí cũng không hề liếc mắt nhìn ba người trẻ tuổi đứng ở ven đường, chỉ vội phi ngựa nhanh, thoáng đã biến mất khỏi tầm mắt ba người.

Cao Hiên Thần nhìn bụi bặm lưu lại sau khi đám người kia rời đi, nghi hoặc mà híp mắt một cái. Vương gia hẳn là đã xảy ra chuyện gì.

Sau đó ba người lại lên ngựa, phi về hướng Lâm An.

Tiến vào thành, việc đầu tiên là tìm quán trà ngồi xuống nghỉ chân.

Tiểu nhị đưa trà tới, Cao Hiên Thần ném ra thêm 2 đồng tiền, hỏi: “Xin lỗi đã làm phiền, ta muốn hỏi thăm chuyện này, lúc chúng ta vừa mới vào thành thì vô tình thấy gia chủ Vương gia có vẻ là muốn đi xa nhà, xin hỏi có phải trong thành Lâm An xảy ra chuyện gì không?”

Trong võ lâm này, gia tộc các đại môn phái lớn thường tọa trấn một chỗ, gắn bó an ổn tại chỗ đó. Gia chủ là chủ nhân một gia tộc, là người mang nhiều trách nhiệm, không giống với các du hiệp có thể tự do du ngoạn giang hồ. Lần này, gia chủ Vương gia rời khỏi Lâm An, nếu không phải trong thành Lâm An đã xảy ra chuyện gì, thì e là trên võ lâm đã xảy ra chuyện gì, y cần phải tự mình đứng ra tham dự.

Đúng như dự đoán, tiểu nhị vui vẻ nhận hai đồng, nói: “Khách quan không biết sao? Bây giờ khắp giang hồ đều đã lan truyền tin tức! Tiểu công tử Vương gia bị ma giáo bắt đi năm ngoái, bây giờ đã được cứu ra, gia chủ Vương gia đang đi đón tiểu công tử nhà y rồi!”

Lời vừa nói ra, Cao Hiên Thần và Kỷ Thanh Trạch cùng kinh hãi!

Lữ Nê Thu bị Cao Hiên Thần nắm mạch trong tay, bởi vậy cũng không dám nói nhiều, lúc này nghe Cao Hiên Thần hỏi và tiểu nhị trả lời, cũng không khỏi kinh hãi, nhìn lén đánh giá Cao Hiên Thần.

Lúc trước Cao Hiên Thần bắt được một nhóm thiếu niên của Thiên hạ luận võ đường đưa về Xuất Tụ sơn, Vương gia tiểu công tử là một trong số đó. Vì chưa tra ra hung thủ, Cao Hiên Thần vẫn chưa hề ra lệnh cho thả mấy thiếu niên kia, Xuất Tụ sơn Thiên Ninh giáo của hắn không dám nói vững như thành đồng vách sắt, nhưng địa hình cũng là nơi hiểm yếu, đâu phải người bình thường có thể tùy ý ra vào? Nếu không thì bao năm qua, chính đạo phát động đại chiến phạt ma nhiều lần như vậy, nhưng tại sao vẫn luôn không triệt hạ được Thiên Ninh giáo? Nhưng bây giờ là ai cứu những thiếu niên đó?!

Cao Hiên Thần nắm ống tay áo tiểu nhị, mặt đỏ tía tai hỏi: “Là ai cứu họ?!”

Hắn kích động dọa tiểu nhị giật mình, tiểu nhị còn tưởng rằng hắn muốn ra tay đánh người, vội vàng nhấc cánh tay che chở mặt: “Là Tạ, Tạ Lê ấy!”

Cao Hiên Thần lại bị đáp án của y làm cho khiếp sợ, âm thanh cao tới quãng tám, la cao muốn thất thanh: “Tạ Lê?!”

Kỷ Thanh Trạch thì lại hoàn toàn sững sờ.

Tiểu nhị cố gắng rút ống tay áo từ trong tay Cao Hiên Thần ra, nhưng mà tay Cao Hiên Thần lại như cái kìm, mặc hắn cố sức thế nào, cũng vẫn không thoát khỏi. Hắn không khỏi có chút giận: “Làm cái gì thế, ngươi quen người của Vương gia hay là quen Tạ Lê? Những chuyện này có liên quan gì tới ngươi? Ngươi kéo ta làm cái gì?”

Cao Hiên Thần và Kỷ Thanh Trạch vì đang âm thầm làm việc, cố ý để bề ngoài trông rất tầm thường, Lữ Nê Thu thì vốn là ăn mày, bởi vậy tên tiểu nhị kia chỉ coi bọn họ tiểu nhân vật trong giang hồ. Trong quán trà thường hay có tiểu nhân vật như vậy, thích nói khoác năm nào tháng nào đó, mình đã từng gặp một đại nhân vật ra sao, dường như nói thế thì có thể dính lây hào quang của đại nhân vật, cũng trở thành một nhân vật trong đó. Những tiểu nhân vật này thường thích ra vẻ thất kinh hay biểu cảm lố, vừa nghe nói trên giang hồ phát sinh đại sự gì thì như cha mẹ chết, hoặc là rất vui mừng, giống như chuyện này thật sự liên quan trực tiếp đến bọn họ.

Mà Cao Hiên Thần và Kỷ Thanh Trạch, ở trong mắt tiểu nhị đã nghiễm nhiên trở thành tiểu nhân vật như vậy.

Cao Hiên Thần lại không thèm để ý người khác đánh giá mình thế nào, suy nghĩ của hắn đã hoàn toàn rối loạn.

Tạ Lê cứu mười mấy thiếu niên của Thiên hạ luận võ đường? Chuyện những đứa trẻ kia được cứu với Cao Hiên Thần mà nói cũng không phải là chuyện gì to tát, hắn vốn cũng không có ý định làm hại bọn họ, chỉ cần mọi chuyện kết thúc, hắn sẽ thả bọn họ đi. Bây giờ chỉ coi là thả sớm, thả thì thả thôi. Nhưng làm thế nào mà Tạ Lê cứu được họ? Y có đồng bọn sao? Làm sao bọn họ tấn công được Xuất Tụ sơn? Xuất Tụ sơn phòng giữ nghiêm ngặt, mặc cho võ công Tạ Lê cao đến đâu, muốn đột phá chính diện cũng là rất khó, trừ phi có người rành Xuất Tụ sơn dẫn đường cho họ. Lẽ nào Thiên Ninh giáo có kẻ phản bội?!

Sắc mặt Cao Hiên Thần không ngừng biến hóa, có quá nhiều nghi vấn, không biết hỏi từ đâu, cũng không biết nên tìm ai giải đáp.

Lữ Nê Thu vẫn luôn không dám nói lung tung, hắn nhìn bên này, nhìn bên kia, rốt cuộc không nhịn được hiếu kỳ, nhỏ giọng hỏi một câu: “Tạ Lê… Là võ sư của Thiên hạ luận võ đường kia sao?”

Lữ Nê Thu tuy rằng không tính là người trong võ lâm, nhưng là một tên ăn mày lăn lộn trên giang hồ, chuyện to nhỏ với đại tiểu nhân vật trên giang hồ vẫn biết một ít. Hơn nữa hắn ở gần Linh Vũ sơn rất nhiều năm, nghe được không ít chuyện của Thiên hạ luận võ đường.

Tiểu nhị nói: “Phải đó, không phải hắn thì còn ai vào đây?”

Lữ Nê Thu nghi hoặc mà mở to hai mắt: “Sao ta nhớ từng nghe nói hắn đã chết?”

Cao Hiên Thần sững sờ. Lời Lữ Nê Thu vừa nhắc nhở hắn, tuy rằng hắn đã sớm biết Tạ Lê còn sống, nhưng mà thế nhân còn chưa biết mới đúng. Hơn một năm nay, Tạ Lê vẫn luôn mai danh ẩn tích, đương nhiên là đang tránh né ánh mắt người ta, để âm thầm làm chuyện gì đó. Bây giờ tên của y lại xuất hiện ở trên giang hồ, lại là đại sự cứu đệ tử Thiên hạ luận võ đường như vậy, ngẫm thấy có vẻ là y tự tung tin tức, công khai thân phận.

Rốt cuộc là vì sao y lại giả chết mai danh ẩn tích? Y âm thầm làm chuyện gì? Chuyện y cần làm đã làm xong sao? Bây giờ tái hiện giang hồ rốt cuộc là muốn làm gì?

Tiểu nhị nói: “Vâng, chính là Tạ Lê.” Hắn đánh giá vài tên thiếu niên từ trên xuống dưới, nói: “Các ngươi do luôn gấp rút lên đường cho nên còn chưa nghe tin chứ gì? Tin tức cũng mới truyền tới Lâm An hai hôm trước. Tạ Lê sao lại khởi tử hoàn sinh thì ta không biết, nhưng y cứu hết mấy đứa trẻ bị ma giáo bắt đi lúc trước, còn tung tin tức, nói có liên quan tới bí mật của ma giáo, muốn công bố với dân chúng. Xảy ra chuyện lớn như vậy, các đại môn phái trên giang hồ đều xúc động, có con thì đi đón con, không đón con cũng đi tham gia náo nhiệt.”

Kỷ Thanh Trạch lẩm bẩm nói: “Bí mật ma giáo?” Y liếc mắt nhìn Cao Hiên Thần một cái.

Cao Hiên Thần nhíu chặt mày. Hiển nhiên hắn không biết tí gì về chuyện này.

Đột nhiên, Cao Hiên Thần nghĩ tới điều gì, hỏi vội: “Các đại môn phái đều tới hả, thế Du Long kiếm Kỷ Bách Vũ thì sao?”

Bình thường thì một tiểu nhị làm sao có thể biết toàn bộ sóng gió võ lâm, nhưng trùng hợp gần đây có nhiều người đến người đi, tin tức có nhiều, hắn thật sự cũng biết chút ít. Hắn nói: “Gia chủ Kỷ gia đương nhiên có tới, còn mang theo thê tử của hắn cùng đi.”

Cao Hiên Thần vội vàng nói: “Ngươi chắc chắn chứ?”

“Chắc chắn!” Tiểu nhị nói: “Sáng nay ta còn gặp một môn sinh Kỷ gia, chính miệng hắn nói.”

Cao Hiên Thần và Kỷ Thanh Trạch nhìn nhau. Lâm An cách Tô Châu cũng chỉ có hai, ba ngày đường, mà không ngờ Kỷ gia đã gần ngay trước mắt, nếu như tiểu nhị kia không nói, e là lần này bọn họ sẽ bỏ lỡ.

Kỷ Thanh Trạch nói: “Xin hỏi Tạ sư… Tạ Lê đang ở đâu?”

“Linh Vũ sơn đó! Y là võ sư của Thiên hạ luận võ đường, hẳn cũng không đi đâu khác chứ?”

Lúc này khách bàn khác gọi tiểu nhị dâng trà, tiểu nhị mang ấm trà đi, trước khi đi hắn còn cảm thấy mấy người trẻ tuổi này kỳ kỳ quái quái, không nhịn được nhìn hai người bọn họ thêm tí. Kỷ Thanh Trạch vội nói: “Cảm ơn.” Lại cho thêm hai đồng tiền thưởng hắn đã cung cấp tin tức.

Tiểu nhị thu tiền thưởng rồi mới rời khỏi.

Tiểu nhị kia đi rồi, Cao Hiên Thần và Kỷ Thanh Trạch còn chưa nói gì, Lữ Nê Thu đã cúi đầu ủ rũ. Hắn u oán nói: “Có phải ta đi vô ích một chuyến rồi không? Không phải định quay đầu về Linh Vũ sơn chứ? Cưỡi ngựa nhiều ngày như vậy, mông ta muốn nhũn luôn rồi.”

Cao Hiên Thần lạnh lùng nhìn hắn một cái: “Cưỡi trên lưng ngựa hay bị kéo sau đuôi ngựa? Ngươi tự chọn đi.”

Lữ Nê Thu biết hắn nói được làm được, vội vã cười xuề xòa: “Cưỡi ngựa, cưỡi ngựa! Hai vị thiếu hiệp muốn đi đâu ta cũng đi cùng các ngươi mà!”

Cao Hiên Thần nốc cạn chén trà, nói: “Đi!”

Tạ Lê trở về Thiên hạ luận võ đường; Kỷ Bách Vũ mang theo Khương Uyển Tình cùng đi; Tưởng Như Tinh và Thẩm Phi Kỳ nếu nhận được tin tức cũng nhất định sẽ đi; mà Tạ Lê còn mang người từ Thiên Ninh giáo ra, hơn nữa định công bố bí mật của Thiên Ninh giáo, nghĩ thấy Bạch Thanh Dương và Bạch Kim Phi cũng sẽ không ngồi yên không để ý được.

Lần này tốt quá, những ai cần gặp cũng tập hợp đông đủ cả.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.