Mỗi Ngày Rời Giưởng Đều Nhìn Thấy Giáo Chủ Đang Phá Án

Chương 94



Edit: Phong Lữ

Ban đêm, Cao Hiên Thần mơ một giấc mơ.

Trong mơ, hắn nhớ lại chuyện phát sinh vào ngày hắn đi tìm “Phong” kiếm.

Từ nhỏ hắn đã là người thừa kế của giáo chủ ma giáo, khi ở Xuất Tụ sơn, hắn có vị nghĩa phụ Cao Tề Nam với hai vị hộ pháp Bạch Thanh Dương, Bạch Kim Phi sủng ái, khi đến Thiên hạ luận võ đường, hắn nhanh chóng trở thành thiếu niên vương, bọn nhỏ đều nghe lời hắn, các võ sư cũng yêu thích hắn.

Có lẽ là bởi vì cuộc sống lúc nhỏ quá thuận buồm xuôi gió, dường như không có trắc trở gì, cho nên một khi gặp chuyện khó khăn, đả kích sẽ có ảnh hưởng rất mạnh với hắn. Hắn phải mất thời gian rất dài mới có thể điều chỉnh lại.

Trong 20 năm đầu đời của hắn, tổng cộng đã gặp 2 lần biến cố trắc trở.

Lần thứ nhất, là bại trước Điền Phong, nội lực bị mất sạch. Điều này làm cho tính tình hắn đại biến, làm rất nhiều chuyện hại người hại mình. Với lại chuyện này cũng dẫn tới lần biến cố thứ hai.

Lần thứ hai, là bởi vì “Phong” kiếm, hắn mém làm mất luôn mạng của mình.

Mà cái chuyện này, nhớ tới là lại thấy uất ức.

Khi đó Cao Hiên Thần nghe nói “Phong” kiếm tái hiện giang hồ, vì vậy hắn đi khỏi Thiên hạ luận võ đường không lời từ biệt, đi tìm “Phong” kiếm. “Phong” kiếm là một thanh kiếm rất thích hợp với võ công sử dụng kiếm bản to của Kỷ Thanh Trạch. Hắn muốn lấy thanh kiếm kia, đưa cho Kỷ Thanh Trạch. Khi đó nội lực hắn mất hết, cảm thấy mình với Kỷ Thanh Trạch đã là hữu duyên vô phận, hắn muốn trước khi mình chán nản trở về Thiên Ninh giáo, thì có thể làm chút gì cho Kỷ Thanh Trạch.

Ngày đó, hắn nhận được tin tức, nghe nói người mang theo “Phong” kiếm sẽ đem “Phong” kiếm đến chợ đen để bán đấu giá, mà chợ đen thì ở khách điếm nào đó.

Thế nhân đều cho là hắn và Tạ Lê cùng rời Thiên hạ luận võ đường đi tìm “Phong” kiếm, bởi vì bọn họ gần như cùng lúc rời Thiên hạ luận võ đường, cũng cùng “chết” ở một nơi. Nhưng sự thật không phải như vậy. Cao Hiên Thần vẫn luôn hành động một thân một mình. Hắn chưa từng có ý tìm người giúp đỡ, bởi vì hắn không biết có thể tìm ai giúp hắn.

Buổi tối ngày hôm ấy, hắn vào khách điếm, vốn chỉ muốn đi tìm hiểu tin tức, sau đó tùy thời hành động. Hắn không phải người bất cẩn, hắn cũng biết võ công mình không bằng lúc trước, cho nên, hắn cũng không định cướp đoạt bảo kiếm một cách trắng trợn, hắn chỉ muốn tập trung tìm tung tích “Phong” kiếm, sau đó lại tuỳ cơ ứng biến.

Sau khi vào khách điếm, hắn tìm một góc không dễ chú ý ngồi xuống. Mới ngồi xuống, nhìn qua bên cạnh, hắn trợn tròn mắt luôn —— người ngồi bàn bên cạnh bàn hắn, cũng chọn chỗ trong góc không dễ chú ý mà ngồi, đó không phải Tạ Lê thì còn ai?!

Ý nghĩ đầu tiên của Cao Hiên Thần là Tạ Lê theo dõi mình. Nhưng lúc Tạ Lê nhìn thấy hắn cũng rất kinh ngạc, huống chi Tạ Lê còn tới ngồi trước hắn, bảo theo dõi thì không đúng rồi!

Hai thầy trò ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, từ biểu tình của đối phương đều thấy đối phương cũng bị doạ kinh hãi. Trong lòng hai người đầy suy nghĩ lung tung, cuối cùng đều kiềm chế xuống, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn nhau, cùng giả bộ không quen nhau, định qua chuyện hôm nay rồi hỏi lại những thắc mắc trong lòng.

Nhưng họ chưa từng nghĩ, bọn họ không có cơ hội này.

Tình thế ngày ấy vô cùng hỗn loạn, hỗn loạn đến nỗi tới giờ Cao Hiên Thần vẫn không hiểu rốt cuộc có chuyện gì xảy ra. Những người đến vì “Phong” kiếm, ngoại trừ mấy người lẻ tẻ như hắn và Tạ Lê, các thế lực chủ yếu chia làm hai nhóm người. Một nhóm đao khách, một nhóm kiếm khách. Hai nhóm người này từ đầu đã giương cung bạt kiếm, bỗng nhiên có người bắt đầu nói chuyện khiêu khích. Người giang hồ vốn trải qua cuộc sống đao kiếm nhuốm máu, chịu không được kích động, có người lấy binh khí ra trước, có người bắt đầu động thủ trước. Chỉ trong chốc lát, hai nhóm người đã lôi binh khí ra đánh nhau.

Tất cả chuyện này đều diễn ra một cách không hiểu ra sao. Cao Hiên Thần vốn chỉ muốn ở ngoài xem chiến, dần dần, hắn phát hiện mọi chuyện không hề bình thường.

—— có người đang gây rối!

Theo lí, hai nhóm đấu với nhau như vậy thì thế cuộc phải rất rõ ràng. Nhưng hắn chú ý thấy trong cả hai nhóm đều có nội gián của đối phương, có người ném đá giấu tay sau lưng phe mình!

Khi đánh nhau theo bè nhóm thì sợ nhất trong phe mình có nội gián, việc này sẽ khiến mất lòng tin lẫn nhau, cho là mình rơi vào hoàn cảnh tứ cố vô thân, thấy ai cũng giống như kẻ địch. Vì vậy tình cảnh càng ngày càng hỗn loạn, có người bắt đầu phát điên, gặp ai cũng chém bất chấp, chiến cuộc càng lúc càng lớn, dường như toàn bộ người trong khách điếm đều bị kéo vào!

Khi Cao Hiên Thần phát hiện không ổn, muốn rời đi thì đã không còn kịp rồi. Cửa sổ khách điếm gần đó đã bị vài tên đao khách niêm phong lại, bọn họ trông như đang tham gia hỗn chiến, nhưng thật ra đang bảo vệ cửa khách điếm, không cho người bên trong rời đi.

Nếu là lúc thường, Cao Hiên Thần cố gắng phá ra một đường để trốn đi cũng không phải việc khó, nhưng mà nội lực của hắn đã mất hết, lại bị vây ở trong cuộc chiến, không tìm được lối ra.

Trong hỗn loạn, Cao Hiên Thần chợt nghe một tiếng hét thảm phía sau, quay đầu nhìn lại, là Tạ Lê đâm một đao vào ngực một tên đao khách định đánh lén sau lưng hắn!

Tạ Lê cứu Cao Hiên Thần, không nói gì chỉ kéo cánh tay hắn, dẫn hắn chạy lên lầu hai.

Làm đệ tử Tạ  Lê mấy năm, đó là lần đầu tiên Cao Hiên Thần nhìn thấy Tạ Lê phải xuất toàn lực chém giết. Tạ Lê trở tay cầm đao, đao pháp nhanh chớp, cắt, quét, đâm, lưỡi đao sắc bén không ngừng vung ra, thoáng cái đã dẫn Cao Hiên Thần chạy lên lầu hai.

Tạ Lê đẩy hắn lên lầu một cái, lạnh lùng nói: “Đi mau, đây không phải là nơi trò nên đến!” Sau khi nói xong thì không để ý đến hắn nữa, quay đầu trở lại trong đại sảnh.

Cao Hiên Thần biết, ngày đó Tạ Lê muốn cứu mình. Nếu như Tạ Lê biết hắn đã mất hết nội lực, thì sẽ đưa phật đưa đến Tây Thiên, cứu người cứu cho trót, nhưng đáng tiếc là y không biết.

Khi Cao Hiên Thần định tìm cửa sổ nhảy ra ngoài trước, đột nhiên có mấy tên hắc y nhân che mặt cầm đao nhảy vào từ ngoài cửa sổ. Những người này hẳn đã trông ở bên ngoài từ sớm, chờ bên trong đánh nhau khá đủ độ rồi, thì tiến vào thu thập tàn cục.

Khi Cao Hiên Thần bị hai người mặc áo đen giáp kích trước sau, hắn quả thực hỗn loạn. Hắn đã mất nội lực từ trước, còn nóng lòng muốn biết rốt cuộc có chuyện gì xảy ra, tâm thái rất kém, bởi vậy liên tiếp phạm sai lầm, không tới mấy chiêu đã bị một đao đâm thủng ngực.

May mắn trong bất hạnh là hắc y nhân có lẽ là tưởng mình đã đâm trúng chỗ yếu, tưởng hắn là hạng tép riu không đỡ nổi một đòn, không cần bổ thêm một đao nữa, nên đâm hắn xong thì rời đi ngay.

Cao Hiên Thần trọng thương hôn mê, lúc khôi phục được chút ý thức, hắn chỉ cảm thấy mình dường như biến thành cá nướng trên bếp than, người bị nóng đến đau đớn.

Đó không phải lỗi giác của hắn, xung quanh đúng là đang cháy rồi!

Hắn không còn sức giãy dụa, hồn phách bay mất, nghĩ mình có lẽ phải chết ở chỗ này. Ngay vào lúc này, hắn cảm thấy mình rơi vào trong cái ôm mát lạnh của ai đó. Thực ra cũng không phải người kia lạnh mà là do hắn quá nóng.

Hắn dùng chút sức lực cuối cùng mở mí mắt, muốn liếc nhìn người ôm hắn là ai, lại chỉ nhìn thấy một tấm mặt nạ màu đen, rất trầm tĩnh ở trong bầu trời rực lửa, khiến người khác an tâm.

——-

Cao Hiên Thần đột nhiên ngồi dậy trên giường.

Kỷ Thanh Trạch đã sớm thay đồ, ngồi ở bên giường ngẩn người. Nghe thấy động tĩnh của hắn, quay đầu lại nhìn hắn: “Ngươi làm sao vậy?”

Cao Hiên Thần ngồi yên hồi lâu, lắc đầu, xoa xoa mồ hôi trên trán.

Hắn hơi không phân biệt được giấc mơ vừa nãy rốt cuộc là mộng cảnh, hay là ký ức được gợi lại. Tóm lại, hắn lại bị kéo về cảnh tượng hôm đó, cảm giác chân thực đến kỳ lạ. Cảm giác tuyệt vọng sắp chết là thật, bị lửa thiêu đốt phỏng là thật, cho nên khi hắn tỉnh lại còn cảm thấy trong lòng hoảng sợ, hụt hơi, cả người nóng lên.

—— mà ngày đó, cái ôm kia khiến hắn cảm thấy an tâm cũng là thật!

Hắn từng nghĩ, có lẽ là cảm giác mát mẻ ở trong đám cháy nóng rực khiến hắn an tâm, hay là sự cứu rỗi trong nghịch cảnh khiến hắn an tâm. Nhưng hôm nay nhớ lại, hắn lại phát hiện, hình như cũng không phải như vậy.

Thứ thực sự khiến hắn thấy an tâm là cảm giác quen thuộc! Là tiềm thức của hắn hiểu rằng: chỉ cần dựa vào cái ôm kia, sẽ không có ai dám làm tổn thương hắn nữa!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.