Từ phòng tập thể hình, phòng ngủ cho đến nhà tắm, chỗ nào cũng có dấu vết dã chiến. Du An Đồng từ nhẹ nhàng khoan kɧօáϊ tới mồ hôi đầm đìa, cuối cùng thỏa mãn nằm trêи giường lớn trong phòng ngủ.
Ôi trời, sao cậu có cảm giác mình vừa mới chết đi sống lại vậy.
Tên cẩu nam nhân có thể lực cường hãn đáng ghét.
Du An Đồng bỉ ổi muốn đá người kế bên nhưng chân vừa giơ lên đã không còn sức khiến cú đá bỗng nhẹ hìu như mèo con đang gãi ngứa.
Hình Lệ Hiên thấy thế lập tức duỗi chân, mạnh mẽ ngăn hai chân nghịch ngợm của đối phương, làm cậu không thể động đậy.
Du An Đồng lúc này mới nhớ tới chuyện quan trọng, “Ông xã, em muốn mượn anh một ít tiền.”
Cậu muốn gây dựng sự nghiệp nhưng không có tài chính làm vốn. Còn Du Khánh Niên tuy nợ cậu tiền và giấy tờ bất động sản nhưng số tiền kia có về được tay cậu hay không lại là chuyện khác. Với vốn lưu động bây giờ của Du Gia, gã ta nhất định không thể lập tức giao cậu 60 triệu trong một lần được.
Coi như có trả, chừng nào trả xong thì không ai biết được hết.
Vì thế hiện tại cậu chỉ có thể mượn tiền của ông chồng đại gia nhà cậu thôi.
Hình Lệ Hiên lấy ví tiền trêи tủ đầu giường, từ bên trong rút ra một tấm thẻ, “Trong này có năm triệu, đủ cho cậu tiêu vặt.”
Du An Đồng: “Không, ý em không phải thế. Em muốn mượn anh 80 triệu, ba tháng…không, sau nửa năm em nhất định sẽ trả đủ cả gốc lẫn lãi cho anh.”
Mua lại nhà hàng và nhà máy đã mất 76 triệu, hơn nữa sau khi mua xong nhất định sẽ có thêm rất nhiều khoản chi tiêu linh tinh. Đây là lần đầu tiên Du An Đồng kinh doanh, không biết khi nào mới trả được cho hắn, vốn tính nói ba tháng nhưng cảm thấy quá ngắn liền đổi thành nửa năm.
Hình Lệ Hiên nghiêng đầu nhìn cậu, “Cậu mắc nợ lớn thế. Cho vay nặng lãi?”
“Rắm thúi!” Du An Đồng nghe xong muốn đá hắn thêm cái nữa, kết quả chân bị đè chặt đến mức không thể nhúc nhích, “Em muốn gây dựng sự nghiệp.”
“Khởi nghiệp gì cơ, coi chừng lỗ chết cậu.” Hình Lệ Hiên cười nhạo, “Cậu tốt nhất nên an phận làm con dâu ngoan ngoãn của Hình gia, tránh ra bên ngoài làm mất mặt nhà tôi. Chờ chúng ta ly hôn, tôi sẽ đưa cậu 80 triệu.”
Lời vừa dứt, Du An Đồng tức giận, “Hình Lệ Hiên, anh coi tôi là chim hoàng yến trong lồng hay gì?! Anh nghĩ tốt về tôi ghê đó!”
Du An Đồng nổi nóng dùng sức đẩy Hình Lệ Hiên, thừa lúc hắn thả lỏng, co chân lạnh lùng đá hắn xuống.
Hình Lệ Hiên không kịp trở tay cứ thế rơi khỏi giường, lập tức nổi bão, “Du An Đồng! Cậu làm trò gì đấy!”
“Tôi đi ra ngoài dây dựng sự nghiệp mà anh kêu tôi làm trò? Hình Lệ Hiên, anh đừng có xem thường tôi, không tin anh cứ đưa tôi 80 triệu, nửa năm sau anh sẽ thấy.” Du An Đồng nói, ” Được, tôi viết giấy nợ, tới lúc ấy một đồng tôi cũng không thiếu anh đâu!”
Cậu ngồi còn Hình Lệ Hiên đứng nên khi nói chuyện phải ngẩng đầu lên khiến cậu thoáng chốc trở nên nhỏ bé mất sạch khí thế.
“Anh tưởng cao lớn là ngon à?”
Du An Đồng chậm rãi đứng trêи giường, cảm giác từ trêи cao nhìn xuống quả nhiên ngầu hơn nhiều.
Bởi vì quá tức giận, cậu không để ý thân thể của mình đang rất không ổn. Vừa đứng lên, hai chân đã run rẩy khuỵu về phía trước, thiếu chút nữa ngã sấp xuống mặt đất.
Hình Lệ Hiên nhanh tay lẹ mắt, kịp thời bước tới đón lấy Du An Đồng.
Hai người đàn ông tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ cãi nhau quả thật rất nực cười, trán Hình Lệ Hiên nổi đầy gân xanh, ấn cậu ngồi xuống giường.
Du An Đồng vừa muốn trốn thoát liền nghe Hình Lệ Hiên nghiêm mặt trầm giọng: “Ngồi yên đừng nghịch, chúng ta nói chuyện đàng hoàng.”
Du An Đồng bắt đầu làm con rùa rụt cổ
Cẩu nam nhân lúc nghiêm túc đáng sợ quá!
Du An Đồng oan ức đáp: “Anh trách em không nói chuyện đàng hoàng nhưng rõ ràng anh không tôn trọng em trước.”
Hình Lệ Hiên nói: “Không phải tôi không tôn trọng mà một đứa sinh viên chưa tốt nghiệp như cậu có hiểu gây dựng sự nghiệp là thế nào không? Cậu dám chịu khổ không?”
Du An Đồng rầm rì hỏi: “Anh đang quan tâm em?”
Hình Lệ Hiên không muốn đối phương quấy rối nữa, gật đầu: “Ngoan, nghe lời tôi. Chăm chỉ học hành đi, nếu thiếu tiền thì cứ tìm tôi.”
Đàn ông đều là quỷ lừa người, nửa năm sau tui với anh ly hôn vậy lúc đó biết tìm ai. Nói chung tui vẫn thích dựa vào sức bản thân kiếm tiền hơn.
Du An Đồng trong lòng thầm mắng, xoay mặt ôm Hình Lệ Hiên mềm giọng: “Ông xã, anh để em thử một lần thôi, em thật sự không cam lòng mà.”
Hình Lệ Hiên kéo cậu vào lồng ngực, tắt đèn, “Tối rồi đừng có nhiều chuyện nữa (1), nhắm mắt ngủ.”
“Anh đừng hòng gạt em.” Du An Đồng luyên thuyên, hôn lên mặt hắn, “Ông xã đẹp trai, cho em mượn đi~ “
Hình Lệ Hiên che miệng cậu lại, “Không cho mượn. Cậu muốn làm ăn, tự nghĩ biện pháp. Vấn đề nhỏ này còn không giải quyết được, làm sao gây dựng sự nghiệp.”
“Hứ ~” Du An Đồng vùng vẫy gạt tay hắn, mạnh miệng uy hϊế͙p͙, “Anh không cho em mượn vậy chúng ta ly hôn, chia đôi tài sản!”
Hình Lệ Hiên lãnh đạm trả lời: “Trước khi kết hôn chúng ta đã ký thỏa thuận, nếu ly hôn bây giờ cậu sẽ không có đồng nào đâu.”
“Đồ lừa đảo! Có cho mượn hay không.”
Du An Đồng không nghĩ Hình Lệ Hiên sẽ cho cậu mượn tiền, dù sao 80 triệu không phải con số nhỏ. Hình đại thiếu tuy giàu thật nhưng không phải kiểu búng tay một cái tiền sẽ đổ ào xuống ngay.
Điều thật sự khiến cậu buồn bực chính là thái độ của đối phương, không thèm hỏi cậu muốn làm gì, có kế hoạch hợp lý hay không, cứ thế trực tiếp chặt đứt mọi đường lui.
“Cẩu nam nhân, cách xa ra một chút!”
Du An Đồng càng nghĩ càng giận, bĩu môi quay người đưa lưng về phía Hình Lệ Hiên. Cậu oán hận đẩy hắn ra sát mép, một mình chiếm nửa cái giường.
Hình Lệ Hiên im lặng, dự định sau này dành một ít thời gian kêu người dọn dẹp lại phòng khách, mua thêm cái giường mới.
Cuối tuần, Du An Đồng hẹn luật sư để bàn bạc thêm về chuyện tài sản.
Sau khi nghe tình huống cụ thể từ Du An Đồng, luật sư bắt đầu kiểm tra thông tin hai bên.
Hắn trầm tư một lát nói: “Dựa theo luật pháp nhà nước, người được giám hộ sau khi trưởng thành có quyền lấy lại tài sản thuộc về mình từ người giám hộ. Đó là những gì tôi được học ở trường nhưng với tình huống bây giờ, ngài chỉ một thân một mình không quyền không thế. So với Du gia tồn tại lâu đời, chẳng khác gì lấy trứng chọi đá. Nếu nhà đó dùng thủ đoạn chỉ sợ tài sản này một xu ngài cũng không lấy về được.”
Luật sư thẳng thắn bày tỏ, Du An Đồng không ngạc nhiên bởi thế giới vốn đã không công bằng từ trước rồi.
Luật sư cẩn thận hỏi: “Theo tôi biết, cách đây không lâu ngài đã kết hôn với một người rất có địa vị trong thành phố A. Nếu chồng ngài có thể ra sức một ít, mọi chuyện sẽ thuận lợi hơn nhiều…”
Du An Đồng rũ mắt cắt ngang lời luật sư: “Tôi mặc kệ, anh cứ lo chuẩn bị mọi thứ cho tốt trước đi.”
Cậu vừa mới cãi nhau với Hình Lệ Hiên, chắc chắn sẽ không nhún nhường nhờ vả hắn.
Như thế rất mất mặt đó.
Luật sư gật đầu: “Vậy tôi sẽ cố gắng hết sức.”
***
Buổi trưa sau khi tan lớp, Du An Đồng liền bị ba người bạn chung phòng lôi kéo ra ngoài.
Triệu Bằng: “Nhanh lên, nhanh lên. Tao không đợi được nữa.”
Hàn Nhạc Nhạc: “Tối hôm qua tao nhớ mày tới mức không ngủ được luôn đó.”
Tôn Minh: “Mau quay lại ký túc xá, tao thèm quá rồi.”
Du An Đồng: “Chỉ là cuối tuần không gặp thôi mà?”
Ba người giống như sói đói, vây kín Du An Đồng, hai mắt tỏa sáng.
Những bạn học xung quanh vô tình nghe cuộc trò chuyện, vừa nhìn sang liền phát hiện tư thế dây dưa không rõ của bốn người, ánh mắt lập tức phức tạp.
Ôi đệt! So với thẳng nam, đám gay đúng là biết cách chơi.
Mấy kẻ bên ký túc xá cách vách bắt đầu trêu chọc giả vờ khỉnh bỉ nói: “Ê ê, bây ra coi việc tỉ lệ nam nữ không đều của trường mình biến đám trẻ thời nay thành dạng gì kìa. Đáng sợ quá đi.”
Bị những ánh mắt kỳ quái nhìn chằm chằm, bọn họ mới ý thức được lời vừa nãy của mình rất dễ khiến người ta hiểu lầm.
Triệu Bằng trước tiên buông cánh tay trái Du An Đồng ra, “Mấy người đừng suy nghĩ bậy bạ, lão tử là thẳng nam nguyên chất 24K đó!”
Tôn Minh cũng nhanh chóng lùi lại, giữ khoảng cách nói, “Tao không có quan hệ với đám này đâu.”
Hàn Nhạc Nhạc nhân cơ hội lôi kéo cánh tay Du An Đồng dụ dỗ: “Bảo bối à, cưng thấy không, thời điểm quan trọng chỉ có mình anh thương cưng thôi. Cho nên lát ăn lẩu cắt phần tụi nó đi.”
Mấy ngày trước Du An Đồng mượn nồi của Tôn Minh biểu diễn trù nghệ khiến đám tham ăn trong phòng không khỏi phục sát đất.
Hàn Nhạc Nhạc đã sớm đem lời ba mình, không nên tiếp xúc gần gũi với Du An Đồng ra sau đầu, biểu cảm nịnh nọt lên tiếng: “Hai ngày cuối tuần không gặp cưng, anh ăn cơm không có mùi vị gì hết, cưng nhìn xem anh gầy đi quá trời.”
Du An Đồng xoa bóp khuôn mặt tròn trịa của Hàn Nhạc Nhạc bật cười, “Đâu có gầy đâu.”
Nếu là nam sinh khác ôm cánh tay cậu nũng nịu gọi bảo bối, cậu nhất định đã đẩy người ta ra xa. Còn Hàn Nhạc Nhạc thì khác, người này vừa thấp bé vừa đáng yêu như trẻ con khiến cậu không thể cho rằng đối phương có suy nghĩ xấu xa với mình được.
Hơn nữa Du An Đồng còn sở hữu linh cảm gay trong truyền thuyết, trực giác cho cậu biết cậu ta chắc chắn cũng là 0 như mình. Vì thế cậu thản nhiên để Hàn Nhạc Nhạc đu bám lên người, xem như chị em bạn dì mà đối xử.
Tôn Minh la hét, “Dùng nồi của tao mà không cho tao ăn là sao thằng quỷ. Có cắt cũng là cắt của Triệu Bằng chứ.”
Triệu Bằng nghe xong trợn mắt, “Nói chuyện có miếng lương tâm đi bạn hiền. Lão tử liều chết xông qua chỗ bác quản lý khu mang nguyên liệu lẩu về đấy.”
Thứ sáu tuần trước, Du An Đồng có bảo cậu sẽ ở nhà chuẩn bị sẵn gia vị lẩu để thứ hai tiện mang lên cho mọi người nấu. Do đó, ba người cuối tuần ăn gì cũng nhạt miệng, đáng thương đếm từng giờ đợi đến hôm nay.
Triệu Bằng tranh thủ hai tiết trống buổi sáng đi mua rau củ, bao tử bò cùng các loại viên thả lẩu vân vân. Chờ tiết học kết thúc, nhanh chóng chạy như bay về ký túc xá khai chiến.
Mọi người ồn ào trở về ký túc xá, Du An Đồng cảm thấy hóa ra đi học cũng không tệ như nhiều người nói. Bạn bè cùng nhau trêu ghẹo cười đùa, không giống cậu trước kia. Vì thường xuyên vào bệnh viện nên căn bản không thể đến trường chỉ có thể ở nhà nghỉ ngơi, Du lão gia cũng bất đắc dĩ trở thành gia sư riêng cho cậu.
Có bạn bè đơn thuần như thế này thật tốt.
Hàn Nhạc Nhạc bỗng nhiên mở lời: “Ủa hình như mọi người đang nhìn tao thì phải?”
Tôn Minh nhún vai, thầm đoán do hành động lúc tan học của bọn họ, “Tụi mình có làm gì nữa đâu mà nhìn?”
Triệu Bằng quan sát xung quanh, phát hiện quả thật rất nhiều người nhìn bọn họ nhưng hắn chắc chắn không phải vì chuyện vừa rồi, “Không phải mày, là Du An Đồng.”
Buổi trưa sau khi hết tiết, sinh viên qua lại rất đông trong sân trường, một trong số đó đang lén lút đánh giá Du An Đồng.
Tôn Minh khó hiểu: “Vì Du An Đồng với Hàn Nhạc Nhạc thân mật quá mức chăng.”
Mặc dù đang nói chuyện nhưng tốc độ chân bọn họ không hề chậm. Xoắn xuýt một hồi vẫn không rõ nguyên nhân, bốn người liền không thèm để ý nữa, tâm tư đặt hết vào việc nấu lẩu sắp tới.
Triệu Bằng ghé ngang khu bảo vệ rồi mới vòng về ký túc xá, “Báo cáo, bác Túc bảo vệ hiện đã cùng dì Túc bên tòa C đi ăn trưa, an toàn!”
Hàn Nhạc Nhạc từ ban công trở vào, “Báo cáo, toàn bộ cửa sổ đã đóng, có thể hành động!”
Du An Đồng lấy nguyên liệu lẩu cậu đã chuẩn bị sẵn, ra lệnh: “Hành động!”
Tôn Minh nhanh chóng mở khóa tủ quần áo, lấy nồi cơm điện ra, cắm điện vào.
Du An Đồng đặt nguyên liệu trong một cà men nhỏ, vừa mở nắp mùi hương chua cay từ lớp mỡ bò nấu lẩu (2) đã lan tỏa khắp gian phòng. Sau khi đổ mọi thứ vào nồi hâm nóng, các phân tử như hoạt động nhanh hơn khiến hương vị dần trở nên đậm đà, mạnh mẽ kϊƈɦ thích tuyến nước bọt của từng người.
Hàn Nhạc Nhạc nuốt nước miếng, nóng lòng nói: “Nước vì sao còn chưa sôi, chó Minh có phải nồi mày bị hư không?”
Tôn Minh cũng đang rất thèm, hậm hực đáp “Có xài là ngon rồi, với dùng nồi công suất lớn càng dễ bị tóm đấy thằng ngốc này.”
Triệu Bằng nhìn cái nồi đang hoạt động dưới sự thúc giục mọi người, chỉ đơn giản ngồi qua một bên chơi điện thoại.
Hắn mở Weibo, xem thử hot search hôm nay, vừa lướt xuống liền sửng sốt phát hiện một thứ rất đặc biệt. Triệu Bằng gọi đám bạn mình lại “Tụi bây đến xem nè.”
Mọi người đang chú ý tới nồi lẩu, “Sao thế?”
Triệu Bằng đem điện thoại di động đưa cho họ xem, “An Đồng, mày xem có phải mày không?”