Huyền Việt cũng không phải người đam mê nhục dục, vì một phần tu luyện của Tiêu Minh phụ thuộc vào việc song tu, cho nên theo lẽ thường, Tiêu Minh luôn là người chủ động. Dĩ nhiên, Tiêu Minh cũng không hy vọng chuyện này làm ảnh hưởng đến tâm cảnh của Huyền Việt, nên đa số thời điểm cũng tương đối khắc chế, không lợi dụng thủ đoạn "hấp dẫn"y. Nhưng lần này, tình huống lại khác .
Tiêu Minh nhìn Huyền Việt không thể phản kháng bị mình đè lên, chỉ thấy mặt y như sương lạnh, ánh mắt bức người, trong phút chốc có chút khó xử. Mặc dù hắn thật sự đang cưỡng bức đối phương, nhưng cũng không hy vọng sẽ phá hỏng quan hệ của hai người đến mức này—— Dù sao, đây có lẽ là lần cuối cùng bọn họ gần gũi như vậy, dung hòa vào nhau.
Tiêu Minh khẽ thở dài, cúi người chạm lên mặt Huyền Việt, sau đó hai tay di chuyển, trêu chọc khiến đối phương khơi dậy tình dục. Ừm —— hắn cực kỳ hiểu Huyền Việt, biết rõ cách làm thế nào khiến y hoàn toàn không thể chống cự. Thời gian gần trăm năm làm thân thể của bọn họ hợp nhau vô cùng, chớ nói lúc này Tiêu Minh dùng thủđoạn, dù chỉ là cọ xát nhau, linh hồn của hai người cũng có thể sinh ra cộng hưởng.
Huyền Việt cắn chặt răng , hô hấp chậm dần , cơ thể càng sa đọa , tinh thần lại càng tỉnh táo, Tiêu Minh có thể nhìn thấyrõ ràng sự tức giận và chán ghét từ cặp mắt kia, lòng không nhịn được nhói lên.
Khoảng ký ức đằm thắm mặn nồng trong gian phòng này thoáng vụt qua, tuy Tiêu Minh cố dặn lòng đừng để tâm, nhưng sao hắn có thể quên. Bây giờ, khi vỏ bọc ấy mất đi, đối phương lại không chút lưu tình dồn mình vào chỗ chết, mặc dù biết rõ là bản thân tự chuốc họa, Tiêu Minh vẫn khó nén nỗi bi thương đau đớn trong tim.
Dấu đi cảm xúc của mình, Tiêu Minh nhếch mép, ra vẻ châm chọc:" Đứng trước kẻ thù mà vẫn thương tiếc sao, tâm trí của phong chủ Huyền Việt thật không kiên định nha? Chán ghét ta hửm ? Cho dù có chán ghét đến mấy, không phải ngươi vẫn do ta định đoạt à ? "
Đôi môi Huyền Việt khẽ run, y nghiêng đầu dời mắt:" Ta chán ghét , là việc của ta . "
Tiêu Minh trầm mặc , trong phút chốc cũng không còn tâm trạng đùa cợt. Hắn đã đả thương Huyền Việt không ít, đừng nói đến người xưa nay thanh cao như Huyền Việt, ngay cả loại người mặt dày vô tâm vô phế như hắn cũng vô cùng chán ghét bản thân.
"...Xin lỗi, nhịn một chút , đây là... lần cuối cùng . " Tiêu Minh nhẹ nhàng kéo khóe miệng , ngay sau đó hung hăng ngồi xuống.
Huyền Việt cứng đờ , hô hấp đột ngột gấp gáp, y dùng sức nắm chặt đệm giường, lúc này mới không có đem người đang ngồi trên người mình ôm chặt vào lòng. Rất nhanh, y liền cảm giác được linh lực trong cơ thể đang trôi qua dương quan tiến vào đối phương, mang đến vô vàn sức sống cho kinh mạch và đan điền khô kiệt của Tiêu Minh—— không giống những lần song tu đôi bên đều có lợi trước kia, hiện tại chỉ có một bên hấp thụ.
May mắn tu vi giữa Huyền Việt với Tiêu Minh chênh lệch rất lớn, cho dù đan điền cùng kinh mạch của Tiêu Minh có nổ tung , cơ thể hắn tuyệt đối chứa không hết linh lực của Huyền Việt—— Huống chi, Tiêu Minh thật không có cách nào xuống tay nặng như vậy .
Rõ ràng đối phương thiếu chút nữa giết hắn , thiếu chút nữa khiến hắn vạn kiếp bất phục (muôn đời muôn kiếp không trở lại được), chỉ có thể kéo dài hơi tàn, mà hắn lại mềm lòng như thế, cũng không nhân cơ hội này giết đi kẻ thù của mình, thậm chí còn không để lại vết thương nào cho Huyền Việt. Tiêu Minh cảm thấy, đây là lần duy nhất trong đời mình bị tình cảm lấn át lý trí, hoàn toàn không phù hợp với thủ đoạn tàn nhẫn của hắn.
" Yên tâm , ta chỉ cần lấy đủ linh lực để chạy trốn là được, đối với ngươi mà nói chỉ như mất một cọng lông, ngươi sẽ không hẹp hòi như thế chứ?" Tiêu Minh khẽ cười bên tai Huyền Việt, sau đó chậm rãi áp trán vào hõm cổ của y, cố gắng ổn định hô hấp có chút thất thường.
—— Vậy là đủ rồi, nên chấm dứt ở đây thôi. Hắn không thể cứ quyến luyến mãi, nhất định phải mau rời đi.
Tiêu Minh đứng dậy, đưa mắt nhìn Huyền Việt thật kĩ , trong ánh mắt bi ai chan chứa nỗi niềm lưu luyến đến cả bản thân cũng không nhận ra khiến Huyền Việt không khỏi sững sờ, như có con tim mách bảo. Tiêu Minh chậm rãi đứng dậy, rời khỏi bộ vị cứng như sắt của đối phương. Hai tay Huyền Việt nắm chặt, tựa như muốn duy trì tất cả tôn nghiêm cuối cùng, dĩ nhiên, Tiêu Minh cũng có vô số phương pháp phá hủy tôn nghiêm của y, nhục mạ y, tuyên bố cho y biết trước mặt hắn y còn không chịu nổi một kích, nhưng bây giờ Tiêu Minh lại không thể làm thế.
Kết thúc tại đây thôi, đủ rồi.
Hắn đã thu đủ linh lực để chạy trốn, thậm chí để tu bổ cả kim đan. Sau này chỉ cần tìm một tông môn che chở, an phận sinh sống là được. Trước mắt với thủ đoạn ngụy trang của hắn, miễn là không có gì bất ngờ xảy ra, chắc hẳn sẽ không chạm trán Huyền Việt thêm ngày nào nữa.
Tiêu Minh giam Huyền Việt lại, đề phòng y gọi toàn bộ đệ tử của Lạc Thủy cung, sau đó xoay người xuống giường , sửa sang lại áo bào xốc xếch trên người.
Ánh mắt Huyền Việt dõi theo từng cử động của Tiêu Minh, nó đã không còn cuồng nộ và không cam lòng như trước, ngược lại thâm trầm như nước, thậm chí còn hiện lên vài phần dò xét.
Mặc dù Tiêu Minh vội vã rời đi, vẫn không khỏi khó chịu trước ánh mắt kỳ quái kia , đành châm lại động tác sửa vạt áo , ngẩng đầu nhìn người xưa .
Thấy Tiêu Minh nhìn mình , đôi môi Huyền Việt khẽ nhúc nhích , con người luôn luôn dứt khoát giờ đây lại có chút chần chừ. Hồi lâu, Huyền Việt rốt cục mở miệng:"... Ngươi, thích ta ? "
Hô hấpTiêu Minh hơi chậm lại, dường như phải mất mấy giây mới hiểu được câu hỏi của đối phương, ngay sau đó nghiêng đầu chê cười :"Ngươi đang nói đến câu kia sao ? Cái đó chỉ là lừa gạt ngươi, phí công ngươi tin tưởng vô ích rồi. "
Huyền Việt không đáp, ánh mắt nhìn hắn chằm chằm không tha, cứ như đã thề rằng sẽ không bỏ qua cho hắn nếu không tìm ra câu trả lời .
Da đầu Tiêu Minh có hơi tê dại, hắn xoay người nhìn thẳng Huyền Việt, trịnh trọng nói:" Không, ta không yêu ngươi, có lẽ ta đã từng có một phần tình cảm với ngươi, thế nhưng bất quá là do ngươi mang cổ trùng , sẽ không ruồng bỏ ta nên mới sinh ra cảm giác ỷ lại tin tưởng—— chẳng qua hiện tại, phần tình cảm ấy đã sớm không còn."
Huyền Việt:"... ... ... ... ... ..."
"Tất cả tình cảm mà ngươi dành cho ta đều bắt nguồn từ cổ trùng, niềm tin mà ta dành cho ngươi cũng xuất phát từ cổ trùng, hôm nay cổ trùng đã chết, giữa chúng ta cũng không còn quan hệ. Ta không thể nào yêu ngươi, bởi vì ngươi không thật lòng yêu ta, ta không ngu, cho nên tuyệt đối không phó thác tình cảm của mình vào thứ không tồn tại. " Tiêu Minh từng lời từng chữ chân thật thẳng thắn , không rõ là muốn thuyết phục Huyền Việt, hay là bản thân—— Nghe nói, thuật lừa gạt cao thâm nhất là lừa gạt chính mình, chỉ cần người không ngừng dối lòng, dối trá cũng biến thành sự thật .
"... Trước khi bị hạ trùng, ta đã có tình cảm với ngươi ." Huyền Việt hé miệng, khẽ khàng phản bác .
Lần này, cũng không nằm ngoài ý muốn của Tiêu Minh, hắn nhún vai , trong nụ cười lại mang thêm vài phần khinh khỉnh chế nhạo:" Có hảo cảm với ta? Không , ngươi chẳng qua là có hảo cảm với bộ mặt thuần khiết ngây thơ giả dối của ta thôi . "
Tiêu Minh đến gần Huyền Việt, cúi người ghé vào tai y, đôi mắt ngập tràn ác ý:" Những thứ kia đều là giả, tất cả đều là giả, chỉ là ngụy trang để đến gần ngươi, đến gần những người xung quanh ngươi! "Tiêu Minh" mà ngươi thích, cho tới bây giờ vẫn chưa từng tồn tại, vậy mà ngươi vẫn còn cố chấp nói thích ta sao? "
Thanh âm của Tiêu Minh từ từ đề cao, tâm tình thậm chí có chút không chịu khống chế —— Đúng vậy, hắn đã chịu đựng đủ hình tượng tốt bụng hiền lành rồi. Tất cả mọi người đều thích 'hắn', tiếp nhận 'hắn', còn Tiêu Minh chân chính, lại giống như một con côn trùng thấp bé suốt đời chỉ biết núp trong bóng tối, không có ai ủng hộ, không có bất kỳ ai thích—— thậm chí là Huyền Việt, "mái ấm" xưa kia cũng chỉ là một thứ dối trá mà thôi!
Tiêu Minh cho tới bây giờ không hề nhận ra rằng mình lại oán hận ngụy trang của bản thân đến như thế , oán hận "hắn"- kẻ có được ánh mắt âu yếm của Huyền Việt, được Huyền Việt đối đãi dịu dàng, mà những lời này của Huyền Việt, vừa vặn châm ngòi lửa giận của hắn, đạp trúng tim đen của hắn .
Thấy Huyền Việt lộ vẻ ngạc nhiên, Tiêu Minh có chút hả giận mỉm cười, hắn bóp cằm Huyền Việt, ép y đối diện với mình :" Xem đi , bây giờ ta mới thật sự là ta, ích kỷ, ác độc, xấu xí, tàn nhẫn, đối mặt với kẻ như ta , ngươi còn dám khẳng định đã từng có tình cảm với ta sao?!"
Huyền Việt im lặng, y không biết nên nói gì, không biết nên đáp lại Tiêu Minh như thế nào vào giờ phút này, thậm chí, đầu óc của y cũng trở nên rối bời , không cách nào hiểu được mọi chuyện .
—— Đúng vậy, hết thảy đều là giả dối, vô luận là trước hay sau khi hạ cổ, tình cảm y dành cho Tiêu Minh đều là giả tạo, nhưng vì sao cho dù như vậy, y cũng ...
Huyền Việt không nói được gì khiến cho Tiêu Minh giữ lại bình tĩnh trong nháy mắt, tiếp tục dội xuống một chậu nước lạnh .
" A, xem ra ngươi cũng hiểu, có đúng hay không ? Biết rõ là như vậy, ngươi cho là ta còn yêu ngươi sao ? " Tiêu Minh cười khẩy một tiếng, buông tay Huyền Việt, chậm rãi đứng dậy, vuốt ve ống tay áo mình , " Nếu đã nói 'tình cảm' giữa chúng ta đến đây là chấm dứt, đề tài nhàm chán như vậy sau này không cần bàn lại. Ngươi hận ta , oán ta, tiếp tục đuổi giết ta, hoặc là rút sạch linh lực của ta như ngày hôm trước, nhốt ta hạ nhục ta, mà ta sẽ tiếp tục trốn, chỉ cần còn có một khẩu khí , ta tuyệt đối sẽ không hối tiếc rồi muốn đền bù cái gì mà chịu bó tay chờ bị bắt —— ngươi có quyền báo thù ta, ta cũng có quyền được sống, mà quan hệ giữa chúng ta, cũng chỉ như thế. "
Dứt lời, Tiêu Minh không nhìn Huyền Việt nữa, xoay người đi tới cửa, bắt đầu tra xét cấm chế bên trong gian phòng.
Tin tốt là pháp trận này cũng không khó phá giải , có thể nói tác dụng của nó phần lớn là ngăn người ngoài dòm ngó phía trong, không phải ngăn cản người trong nhà rời đi .
... Hình như, ngay cả Huyền Việt cũng không nghĩ đến, kẻ đã bị rút kiệt linh lực, biến thành người phàm lại dám kháng cự,vùng vẫy tìm đường sống? Tiêu Minh bĩu môi, dứt khoát phá vỡ cấm chế, sau đó thuận tiện tu sửa lại, rồi dùng triện phù che dấu thân hình .
Hắn đã dùng hết ngọc phù có thể trực tiếp rời khỏi Lạc Thủy cung, hôm nay chỉ có thể đi bộ xuống núi. Cũng may hắn hiểu Lạc Thủy cung rất rõ, lại có thêm tu vi Kim Đan và linh lực lấy từ Huyền Việt, muốn yên lặng rời đi cũng không tính là quá khó.
Liếc nhìn theo hướng Huyền Việt, cuối cùng, Tiêu Minh chậm rãi thở dài, cất bước rời đi —— chỉ mong... đây là lần cuối cùng hắn trở lại chỗ này...
= Hết chương 16 =
Xem thêm thông tin: http://m.apsubteam-com-vn.webnode.vn/news/chuong-16/