Mỗi Ngày Thức Dậy Đều Thấy Giáo Chủ Đang Uống Thuốc

Chương 22: Tiểu Sinh Sinh thuần khiết chỉ viết truyện thuần khiết.☆



Buổi tối, Hàn Cẩm quay về Từ Ký, Đan Khuyết hỏi hắn: “Bán được ngọc bội không?”

Hàn Cẩm giả vờ hưng phấn mà gật đầu: “Bán bán, nhiều lắm, nhiều lắm, được những ba mươi lượng bạc cơ!” Hắn kéo dài cánh tay, biểu thị nhiều như nào.

Đan Khuyết nhíu mày: “Chỉ ba mươi lượng?” Tuy rằng y không biết giá trị cụ thể của miếng ngọc kia, nhưng cũng biết đây là miếng ngọc tốt, không thể chỉ ba mươi lượng. Nhưng Hàn Cẩm là một kẻ ngốc, có thể bán được ngọc đã siêu lắm rồi, ba mươi lượng cũng đủ để họ dùng trong một thời gian.

Y nói: “Nếu được ba mươi lượng, vậy ngươi không cần ra ngoài kiếm việc nữa, ba mươi lượng đủ để ta dùng một thời gian rồi.”

Nét cười trên mặt Hàn Cẩm cứng đơ: “Ơ..” Sở dĩ hắn nói miếng ngọc bội chỉ bán được ba mươi lượng, thứ nhất là vì không muốn nói chuyện của Kỷ Thư cho Đan Khuyết, với chuyện này hắn có tính toán riêng, thứ hai là sợ Đan Khuyết cho rằng chừng ấy tiền là đủ rồi, không cho hắn đi ra ngoài nữa —— hắn còn chưa chơi đủ mà!!

Đương nhiên Đan Khuyết không biết tư tâm kia của hắn. Y đã sống cùng Hàn Cẩm lâu như vậy, dần dần coi Hàn Cẩm như người của mình —— Là bằng hữu cũng được, là người hầu cũng tốt. Y không rõ đến tột cùng Hàn Cẩm có tâm tư gì với mình, nhưng nói tóm lại, y đã đưa Hàn Cẩm vào phạm vi quản lý ‘Người một nhà’. Mà người một nhà ra đường làm bốc vác, Hàn Cẩm không thấy mất mặt, nhưng y cảm thấy không thể mặc kệ người này.

Tuy rằng Hàn Cẩm rất mất hứng, nhưng lại không dám phản đối, bĩu môi đi lấy nước.

Hắn giúp Đan Khuyết lau thân thể xong, cởi quần áo, chuẩn bị tắm cho mình. Hắn cởi hết quần áo, con ngươi linh lợi đảo một vòng, đột nhiên kêu to: “Ây da!”

Đan Khuyết bị hắn làm cho giật mình: “Làm sao vậy?”

Hàn Cẩm như một đứa trẻ làm chuyện xấu, ánh mắt nhìn lên trần nhà, lại không dám đối diện với Đan Khuyết, ngón tay nắm chặt y phục vừa cởi ra: “Không, không thấy ba mươi lượng.”

“Không thấy?” Đan Khuyết nhíu mày: “Ngươi để đâu? Tìm lại đi?”

Hàn Cẩm lúng túng sờ soạng quần áo mình, đoạn nói: “Không, không tìm được, bị Cẩm Cẩm, bị Cẩm Cẩm không cẩn thận vứt đi rồi!”

Đan Khuyết không nói lời nào, lặng lẽ quan sát Hàn Cẩm. Biểu hiện của Hàn Cẩm thật sự quá giả, có thể nhìn ra ngay vấn đề. Y càng nhìn lâu, hắn lại càng chột dạ, môi dẩu lên thật cao, cuối cùng huýt sáo làm bộ như không có việc gì, tròng mắt đảo như rang lạc, có lẽ là không dám nhìn y.

Đan Khuyết bật cười, đoạn nói: “Si nhi, ngươi qua đây.”

Hàn Cẩm chậm rãi đi tới ngồi xuống bên giường.

Đan Khuyết không nghĩ ra tại sao hắn lại muốn nói dối, lẽ nào hắn thích bốc vác sao? Y cau mày nói: “Tại sao lại nói dối?”

Nét mặt Hàn Cẩm trong nháy mắt trở nên hoảng hốt, uốn lưỡi nói: “Không, không có mà, Cẩm Cẩm không nói dối.”

“Ừm?” Đan Khuyết cười nhạt.

Một lát sau, Hàn Cẩm không chịu nổi, cái miệng đang chu lên đổi chiều mà mếu xuống như vầng trăng lưỡi liềm, đầu cúi gập xuống bụng, giọng nhỏ như muỗi kêu: “Cẩm Cẩm…”

“Nói to lên!”

Vẻ mặt Hàn Cẩm như muốn khóc: “Ngoài, ngoài đường có người hát hí khúc.”

Đan Khuyết nghe mà buồn cười, có cho y nghĩ nữa nghĩ mãi cũng không tài nào nghĩ nổi ra lý do này. Nhưng Hàn Cẩm là một kẻ ngốc, lý do này thật sự —— ngốc y như hắn vậy!

Đan Khuyết nói: “Còn ba mươi lượng bạc không?”

Hàn Cẩm gật như gà mổ thóc, lấy lòng cười cười: “Còn còn, Cẩm Cẩm không ném đâu! Cẩm Cẩm coi chừng rồi!”

Đan Khuyết khe khẽ thở dài, đoạn nói: “Được rồi, nếu ngươi thích thì cứ đi. Đi tắm đi rồi ngủ sớm.”

Hàn Cẩm cọ mình sạch sẽ, ngồi bên giường đợi một hồi, đợi đến khi người mình nóng lên mới nhảy lên giường, trần truồng mà chui vào trong chăn, dùng cả chân cả tay ôm lấy Đan Khuyết. Đan Khuyết thoải mái mà dịch vào trong ngực hắn.

Đan Khuyết đã ngủ nửa ngày, nửa ngày còn lại y thầm ngẫm lại về tâm pháp của Hàn Cẩm và tâm pháp võ công trước đây y từng học, tổng kết tinh hoa của bí tịch phái Ngũ Luân, bởi vậy nên y không mệt một chút nào, tuy rằng đêm đã khuya, nhưng thần trí vẫn rất thanh tỉnh. Một lát sau, bất chợt y cảm thấy dưới thân Hàn Cẩm hơi động, cọ cọ vào phía sau lưng y.

Đây không phải lần đầu tiên, sau khi Hàn Cẩm phát hiện sờ vào nơi đó sẽ mang tới cảm giác kì diệu, có mấy buổi tối hắn cọ cọ vào người Đan Khuyết, nhưng có vẻ rất kiềm chế, có thể là bởi lời uy hiếp của Đan Khuyết vô cùng hữu hiệu, hắn sợ “mệnh tủy” bắn ra ngoài sẽ mất mạng. Bình thường hắn chỉ cọ cọ vài cái rồi lập tức dừng lại, sau đó buồn bực than than thở thở một hồi rồi đi ngủ.

Bởi vậy nên Đan Khuyết không nói gì, dù sao thì Hàn Cẩm cũng sẽ dừng lại nhanh thôi.

Nhưng lần này Hàn Cẩm không như mọi khi mà dừng lại, cọ cọ vài cái, hắn dừng trong chốc lát, rồi lại tiếp tục cọ cọ, hơn nữa biên độ lớn hơn mọi khi một chút, cọ đến là trắng trợn.

Đan Khuyết bất đắc dĩ nói: “Ngươi không muốn sống nữa à?”

Quả nhiên Hàn Cẩm lập tức dừng lại.

Một lát sau, Hàn Cẩm nhỏ giọng nói: “Nhưng mà Cẩm Cẩm cọ thích lắm. Hình như mệnh tủy cũng không dễ chảy ra, phải cọ bao lâu mới chảy? Để Cẩm Cẩm đếm, không cho nó ra.”

Nhất thời Đan Khuyết im bặt. Y đã sớm ngờ kẻ ngốc không dễ dàng đối phó như vậy, hắn giống như một đứa trẻ, mà cái tính tò mò của trẻ con là thứ đáng sợ nhất. Hôm nay nên lấy gì để lừa hắn đây?

Hàn Cẩm lật người Đan Khuyết, nghiêm túc nhìn y: “Cẩm Cẩm phải chảy bao nhiêu mệnh tủy mới chết?” Cao Thịnh Phong và Lư Nhã Giang chưa hồi âm hắn, hắn vẫn chưa rõ đến tột cùng đang xảy ra chuyện gì, liệu trò vui này rốt cuộc có hại tới thân thể hắn hay không. Tạm thời nghe tiếp xem Đan Khuyết gạt hắn thế nào, sau đó đợi đến khi biết chân tướng xong sẽ quyết định vẽ mấy cái đầu heo hay mấy con vịt.

Đan Khuyết nhìn hắn nhẫn nại đến là khổ cực, đột nhiên không đành lòng lừa kẻ ngốc này. Y bất đắc dĩ nói: “Ngươi còn có thể chảy vài lần nữa.”

Hai mắt Hàn Cẩm lập tức sáng lên: “Hôm nay Cẩm Cẩm có thể ra không?”

Đan Khuyết liếc mắt sang một bên: “Tùy ngươi. Nhanh lên rồi đi ngủ.”

Hàn Cẩm cười đến là rạng rỡ, lập tức mò tay xuống dưới, sờ soạng vài cái, thư thái kêu lên: “Aaa, thoải mái quá.”

Đan Khuyết nghe thấy mà mặt đỏ tới mang tai, giận dỗi nói: “Đi ra ngoài mà làm, đừng làm ở đây!”

Hàn Cẩm ủy ủy khuất khuất mà ậm ừ một tiếng, cái mông trần nhảy xuống giường muốn ra ngoài. Đan Khuyết thấy hắn định cứ như vậy mà đi ra ngoài, nghĩ một kẻ ngốc chẳng biết thế sự, không biết làm chuyện này phải tránh người, bảo hắn ra ngoài như vậy, chỉ e hắn sẽ đứng giữa sân mà thủ dâm một cách quang minh chính đại. Tốt xấu gì Hàn Cẩm cũng là người của y, hắn mất mặt cũng là y mất mặt, thế là y vội nói: “Đứng lại!.. Quên đi, ngươi làm ở trong phòng đi.”

Thế là Hàn Cẩm lại trở về bên giường tiếp tục an ủi tiểu đệ đệ của mình. Đan Khuyết trở mình đưa lưng về phía hắn, nhưng mà mắt không thấy, tâm không thể không để ý, lúc Hàn Cẩm mò tới xúc động sẽ không kìm lòng được mà hừ hừ vài tiếng, hắn thật sự quá ngây ngô, lúc thư sướng hắn sẽ vì kêu lên vì cảm giác xa lạ này, những âm thanh mập mờ kia truyền vào tai Đan Khuyết, làm y không dễ chịu gì. Không biết là y mất đi võ công nên tự chủ cũng kém hơn trước đây, hay là vì lý do nào khác, y nghe thấy động tĩnh phía sau, không nhịn được mà cọ cọ dưới thân mình, rồi lại vội vàng thu tay về —— Dù sao y cũng không phải kẻ ngốc, không thể thản nhiên làm như Hàn Cẩm được, sau lưng có người khác, y thật sự không thể động tay động chân làm loại chuyện không có thể diện này.

“Ca ca.” Đột nhiên Hàn Cẩm dán tới, Đan Khuyết đang miên man suy nghĩ bị giật mình. Y quay đầu, chỉ thấy mặt Hàn Cẩm đỏ bừng, mắt ướt nhẹp, thoạt nhìn vô hại hơn bình thường nhiều. Hàn Cẩm thở hổn hển nặng nề, nói cách quãng: “Ca ca, thích lắm ý! Thích hơn ăn kẹo hồ lô nhiều!”

“Ừ.. ừ!” Đan Khuyết đáp qua quýt hai tiếng, thậm chí không nhớ ra là phải mắng hắn.

Một tay Hàn Cẩm nắm vật kia của mình, tay kia luồn vào trong chăn, mò tới dưới thân Đan Khuyết: “Ca ca cũng thử xem đi, thật sự rất thoải mái.”

Đan Khuyết vốn đang miên man suy nghĩ xem làm cách nào để giải quyết phản ứng thân thể, lại có một bàn tay nóng hổi sờ vào vật kia, thiếu chút nữa kêu lên thành tiếng, lúc này dùng hết khí lực toàn thân mà tát một cái vào mặt hắn: “Buông tay!”

“Ơ..!” Hàn Cẩm bị y tát một cái, tuy khí lực Đan Khuyết không lớn, đánh cũng không đau, nhưng làm hắn rầu lòng, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn tít lại, môi dẩu lên thật cao, ủy khuất muốn khóc. Hắn nói ngắt quãng: “Chỉ là Cẩm Cẩm muốn ca ca cũng thử cảm giác thoải mái, Cẩm Cẩm còn nghĩ, có thể làm ca ca dễ chịu, bệnh bệnh sẽ tốt lên.”

Đan Khuyết nhìn đôi mắt đen láy của hắn, nghĩ bộ dạng hưng phấn của hắn lúc ban nãy, thật rất giống một đứa trẻ phát hiện món ăn ngon muốn chia sẻ cho đồng bọn. Có một số việc, chỉ những người có tư tưởng dâm loạn mới cảm thấy loại chuyện kia dâm loạn, nhưng bộ dạng Hàn Cẩm khi làm loại chuyện xúc phạm kia, lại khiến y không có cảm giác bị xúc phạm.

Hàn Cẩm thấy y sững sờ, lén lút vươn tay tới, nhẹ nhàng nắm lấy vật kia, sờ qua sờ lại mấy cái. Đan Khuyết cầm lấy tay hắn, nhưng không còn kiên quyết như vừa rồi.

Hàn Cẩm không ngừng ra vẻ ngây thơ làm nũng nói: “Ca ca, ca ca thử xem đi, thật sự rất thoải mái. Cẩm Cẩm vừa sờ mấy cái, bao nhiêu mệt mỏi đều bay vèo đi hết cả rồi! Không vui và đau yếu của ca ca cũng sẽ bay vèo vèo đi đấy!” Vừa nói vừa chuyển động cổ tay.

Nét mặt Đan Khuyết dần dần trở nên khó diễn tả, bàn tay giữ tay Hàn Cẩm mỗi lúc một buông lỏng ra. Cuối cùng, y hoàn toàn buông lỏng tay, nhắm mắt quay đầu sang chỗ khác —— Không việc gì! Dù sao Hàn Cẩm cũng là một kẻ ngốc! Dù sao thì cả người mình đâu còn chỗ nào là hắn chưa sờ qua! Coi như kẻ ngốc kia đang hầu hạ mình là được rồi!

Hàn Cẩm thấy y nhắm mắt lại, lập tức cười hề hề, thầm nghĩ: Không phải không muốn bổn giáo chủ sờ ngươi sao? Cuối cùng vẫn phải cho bổn giáo chủ sờ! Ngươi giả vờ nữa đi! Giả vờ nữa đi! Ngươi mới là kẻ ngốc ý!!

Hai tay hắn nắm vật trọng yếu của hai người, mắt nhìn chằm chằm Đan Khuyết. Hắn vất vả khổ cực cuối cùng cũng cầm được nó vào trong tay, tuy rằng không biết vì cái gì, nhưng Đan Khuyết càng không muốn cho hắn sờ, hắn lại càng muốn sờ, cuối cùng hôm nay cũng được sờ, cảm giác mình được lời, thứ trong tay như kim bổng bổng không bằng. (Kim bổng bổng: cây gậy vàng)

Đột nhiên Đan Khuyết khẽ rên lên một chút, đến nhịp thở cũng trở nên gấp gáp, ngón tay nắm chặt khăn trải giường. Đây là lần đầu tiên y bị người khác sờ vào vật kia, cảm giác còn mãnh liệt hơn cả Hàn Cẩm.

Hàn Cẩm mở to mắt nhìn da tay y hóa đỏ, mở to mắt nhìn ánh mắt hoảng hốt mê ly của y, đột nhiên cảm thấy một dòng chảy nóng hổi chạy vọt trong người, không biết là từ đâu chạy vọt lên đầu, hay là từ đầu trào tới đâu, nói chung cảm giác kia khiến trái tim hắn thít chặt, tê rần rần, lại mềm nhũn ra.

Đột nhiên cả người Đan Khuyết mềm oặt, vô lực mà ngã vào lòng Hàn Cẩm. Hàn Cẩm chỉ thấy vật kia trong tay mình giật giật, sau đó bắn ra một dịch trắng, bắn tới ngực hắn. Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy người ta bắn tinh (lần trước chỉ xuất tinh trong mơ), kinh hãi, thất thanh hô: “Tiểu ra màu trắng kìa!”

Sau đó hắn cảm thấy dưới thân mình căng lên, cũng không thể kiềm chế được dòng nước chảy xiết ra ngoài, bắn lên tường. Cùng lúc đó, một sự kích thích mãnh liệt khiến cả người hắn run lên, tựa như hồn mình lạc lối, hắn vội ôm chặt lấy Đan Khuyết, mà Đan Khuyết cũng dùng sức ôm lấy hắn.

Một lát sau, họ dần bình tĩnh lại sau cao triều.

Đan Khuyết trở mình nằm xuống, đoạn nói: “Lau! Đi ngủ!”

Hàn Cẩm ngạc nhiên nhìn lưng y, trong lúc bất chợt dường như hiểu được chút gì đó, lại hình như không hiểu gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.