Thoạt đầu Đan Khuyết lạnh run lên, Hàn Cẩm không biết làm sao, chỉ đành phải ôm y vào lòng giúp y sưởi ấm. Chẳng bao lâu sau, toàn thân Đan Khuyết lại bắt đầu nóng lên, từng đợt từng đợt mồ hôi chảy dài thấm ướt y phục trên người. Hàn Cẩm hoài nghi trong lúc nóng ruột mình đã phát lực quá mức, vội thu tay về, thế nhưng Đan Khuyết vẫn không ngừng đổ mồ hôi. Hắn sờ sờ trán Đan Khuyết, lúc này mới phát hiện cả người y đã nóng tới mức phỏng tay.
Hàn Cẩm muốn kêu dừng xe ngựa, Đan Khuyết lại giữ hắn lại: “Đừng gọi.” Y còn chưa biết rốt cuộc Kỷ Thư hạ độc ở đâu, cũng không biết liệu Kỷ Thư có biết y đã trúng độc hay không. Nếu như Kỷ Thư phát hiện y trúng độc, lợi thế trong tay lại càng tăng, đến lúc đó chẳng biết sẽ ép y và Hàn Cẩm làm những gì. Chẳng thà giả như không biết chuyện, xem Kỷ Thư lộ ra chân tướng gì, nắm quyền chủ động trong tay mình.
Hàn Cẩm thử nghe mạch Đan Khuyết, kỳ quái là, từ mạch Đan Khuyết không thể nhận ra y trúng độc. Hắn cảm thấy loại độc này hết sức kỳ quái, từ bên ngoài không thể nhìn ra.
Trong lúc bất chợt, Hàn Cẩm cảm thấy thân thể mình bắt đầu rét run lên.
Kỷ Thư bôi độc trên môi mình, sau đó xóa hết độc lên môi Hàn Cẩm. Sau đó Hàn Cẩm hôn môi Đan Khuyết lại truyền cho y, bởi vậy nên Hàn Cẩm cũng trúng độc. Chỉ là thể chất hắn mạnh hơn Đan Khuyết nhiều, vả lại vốn trong người hắn đã trúng một loại độc, hai loại độc cùng kiềm chế lẫn nhau, phản ứng nhẹ hơn Đan Khuyết nhiều.
Hàn Cẩm cảm thấy trong cơ thể mình như có một dòng nước nóng và một dòng nước lạnh đồng thời chảy vào, toàn thân nổi da gà, cảm giác lúc này thật sự không dễ chịu, nội công của hắn mang tính dương, nếu vận công sẽ nóng đến khó có thể chịu được. Nhưng thân thể không khỏe chỉ là chuyện nhỏ, trong lòng hắn cảm thấy khó chịu hơn: Nếu như trước kia Kỷ Thư bôi độc trên môi chỉ là suy đoán, thì giờ hắn đã trúng độc, vừa khớp với suy đoán trên.
Tâm tình Hàn Cẩm rất rối bời, bởi vậy nên hắn cũng không nói cho Đan Khuyết biết mình trúng độc, chỉ yên lặng chịu đựng.
Một lát sau, khó chịu qua rồi, Đan Khuyết thở phào nhẹ nhõm, cơ thể cuộn tròn duỗi ra.
Y lặng lẽ kiểm tra chút thức ăn còn dư, nước và quần áo của mình, các nơi trên xe ngựa, nhưng vẫn không tra ra đến tột cùng Kỷ Thư hạ độc ở đâu. Hàn Cẩm lặng lẽ nhìn y kiểm tra, chột dạ không nói được một lời nào.
Đan Khuyết thu ngân châm và các trang bị kiểm tra độc về, cau mày lẩm bẩm nói: “Kỳ thật..” Đột nhiên y nghiêng đầu quay qua nhìn Hàn Cẩm, đoạn hỏi: “Si nhi, ngươi có cảm thấy trong người bị nóng lạnh xen kẽ không?”
Hàn Cẩm nhớ tới phản ứng của Đan Khuyết khi hắn gặp chuyện với Miêu Dịch, không dám nói cho Đan Khuyết biết nguyên nhân là bởi Kỷ Thư hôn môi mình. Hắn chần chừ một chút, khe khẽ lắc đầu.
Đan Khuyết day day thái dương, mệt mỏi lẩm bẩm nói: “Rốt cuộc hắn ta hạ độc ở đâu?”
Hàn Cẩm không lên tiếng.
Một lát sau, Đan Khuyết kéo tay Hàn Cẩm, trấn an nói: “Ngươi đừng lo lắng, ca ca không sao.”
Hàn Cẩm chột dạ gật đầu.
Đan Khuyết lại nói: “Chuyện này ngươi đừng nói cho người ngoài biết. Ca ca tự có tính toán riêng.
Hàn Cẩm lại gật đầu.
Đan Khuyết thở dài, tựa vào buồng xe nhắm mắt dưỡng thần. Hàn Cẩm lặng lẽ lấy trong lòng ra một lọ thuốc, mở ra nhìn thoáng qua, bên trong có hai viên thuốc. Đây là thuốc Lư Nhã Giang cho hắn trước khi xuống núi, thuốc này được chế từ cỏ Nguyệt Kiến và mật Kim Hoàn Xà, có thể giải bách độc, năm đó Cao Thịnh Phong và Lư Nhã Giang liều mạng mang về, khắp thiên hạ chỉ có tổng cộng năm sáu viên, mỗi một viên vô cùng trân quý, Lư Nhã Giang hết sức sủng ái hắn nên mới cho hắn mang theo hai viên đi đường.
Hàn Cẩm nhìn một chút, lại cất thuốc trở vào, nhìn nóc xe đến thất thần.
Đến buổi tối, Kỷ Thư sai người đưa hai chiếc chăn bông dày tới cho bọn họ. Đệ tử Xích Hà Giáo mang chăn bông lên xe, Kỷ Thư đứng một bên cười đầy thâm ý nói: “Trời lạnh quá, ma tôn và Hàn huynh chú ý giữ ấm, đề phòng bị cảm lạnh.”
Đan Khuyết hờ hững nhìn bọn họ mang chăn lên xe, bộ dạng như không liên quan đến mình.
Hàn Cẩm đứng sau lưng Đan Khuyết, ánh mắt phức tạp nhìn Kỷ Thư. Vốn là hắn không ghét Kỷ Thư, mặc dù Kỷ Thư cho hắn ăn một xâu kẹo hồ lô tẩm độc, tuy rằng hắn tức giận, nhưng chưa từng ghét Kỷ Thư. Trời sinh hắn làm ma giáo, nhưng tính lại rất đơn thuần, lại thêm Cao Thịnh Phong và Lư Nhã Giang bảo vệ hắn rất tốt, gần như không để hắn phải trải qua bất cứ âm mưu gì. Hắn không ngờ Kỷ Thư lại lợi dụng hắn để mưu hại Đan Khuyết. Cho tới giờ hắn vẫn luôn cho rằng hôn môi là một phương thức biểu đạt sự yêu thích, bởi vậy nên lúc Kỷ Thư hôn môi, hắn không có cảm giác bị mạo phạm. Nhưng lúc này, hắn lại cảm thấy như bị khinh nhờn.
Kỷ Thư đáp lại ánh mắt Hàn Cẩm, dừng trong chốc lát, vội vã dời đường nhìn đi nơi khác. Sau đó, y không hề liếc mắt nhìn Hàn Cẩm nữa.
Ăn xong bữa tối, Đan Khuyết kéo Hàn Cẩm xuống xe ngựa, bảo là muốn đi xung quanh hít thở không khí trong lành, đồng thời từ chối đệ tử Xích Hà Giáo đi theo. Kỷ Thư không nói gì, để cho bọn họ đi, dù sao thì cả Hàn Cẩm và Đan Khuyết đều đã trúng độc, bọn họ sẽ không bỏ đi.
Đan Khuyết kéo Hàn Cẩm đi vào sâu trong rừng, đột nhiên dừng bước không tiến thêm. Hàn Cẩm không hiểu hỏi: “Ca ca, sao vậy?”
Đan Khuyết cau mày, vẻ mặt ghét bỏ mà cau mũi một cái: “Có mùi khiến ta cảm thấy chán ghét.”
Hàn Cẩm vội vã dùng sức hít vào, loáng thoảng ngửi thấy mùi cây cối thơm mát và vị ẩm ướt mục nát. Hắn dè dặt hỏi: “Mùi gì cơ?”
Đan Khuyết giơ tay lên che mũi lại, nói ngắn gọn: “Hoa.”
Hàn Cẩm mờ mịt nhìn bốn phía xung quanh, trông thấy dưới mấy lùm cây thấp có mấy bông hoa cúc dại. Hắn nhớ lại lời Yên Thập Tam và Yên Tam Bát từng nói, Đan Khuyết bị dị ứng với hoa cúc dại, thế là hắn chỉ tay về mấy phía bông cúc dại hỏi: “Ca ca nói hoa kia á?”
Đan Khuyết đáp lấy lệ, quay đầu đi về một hướng khác.
Hàn Cẩm vội vàng đuổi theo, hỏi: “Ca ca ghét hoa cúc sao?”
Đan Khuyết chán ghét mà cau mày: “Thứ kia rất buồn nôn.”
Đi cách đó hơn mười mấy mét, lúc này Đan Khuyết mới hít sâu mấy hơi, nét mặt hòa hoãn hơn nhiều.
Hàn Cẩm nói: “Ca ca ghét hoa cúc như thế, nhỡ có người ám toán ca ca, lúc chiến đấu tung hoa cúc về phía ca ca thì làm sao bây giờ?”
Đan Khuyết buồn cười nói: “Ai ra ngoài lại mang hoa cúc theo chứ? Còn lấy hoa cúc dại làm ám khí?” Y đẩy đầu Hàn Cẩm: “Ngươi nghĩ ai cũng ngốc như ngươi sao?”
Hàn Cẩm nghĩ đến Yên Thập Tâm và Yên Tam Bát, khẽ hừ một tiếng, mất tự nhiên nói: “Là Cẩm Cẩm lo lắng cho ca ca.”
Đan Khuyết mỉm cười xoa xoa đầu hắn, nói: “Ta ghét hoa cúc, nhưng không đến mức khổ sở vì mấy bông hoa kia. Mùi hoa kia khiến người ta thấy khó chịu mà thôi. Có một lần ta uống nhầm một tách trà hoa cúc, bị xông đến chảy nước mắt, từ đó trở nên mẫn cảm với loài hoa kia. Nếu thật sự có người dùng hoa cúc làm ám khí.” Y nghiêng đầu suy nghĩ một chút: “Ngửi mùi này, cùng lắm chỉ thấy khó chịu mà thôi, không đến nỗi chật vật. Bọn họ không có bản lĩnh bắt ta ăn đám hoa này đâu. Chỉ cần không ăn, sẽ không ảnh hưởng tới thân thủ của ta. Nói chung ngươi cứ yên tâm đi.”
Hàn Cẩm âm thầm đổ mồ hôi cho Yên Thập Tam và Yên Tam Bát, mỉm cười ôm lấy cánh tay Đan Khuyết: “Cẩm Cẩm yên tâm rồi.”
Đan Khuyết mỉm cười xoa mặt hắn, nụ cười lại dần trầm xuống. Một lát sau, y xác nhận xung quanh không có ai, vì vậy nhẹ giọng nói: “Cẩm Cẩm, ngươi nghe kỹ lời ta nói. Ngươi biết đấy, trước kia ta là ma tôn Xích Hà Giáo, Xích Hà Giáo có tứ đại ma tôn, dùng võ công để luận cao thấp, ta là đệ nhị, đệ nhất là một người tên Tam Loan, nghe nói giờ hắn đã trở thành giáo chủ Xích Hà Giáo. Đệ tam là ma tôn Thanh Loan, tên kia tuy võ nghệ yếu, nhưng lại giỏi mưu kế, ta từng suýt chút nữa bị hắn hại, cuối cùng hắn đã chết dưới kiếm ta. Đệ tứ là ma tôn Vô Mi, mặc dù võ công hắn không cao, nhưng lại rất giỏi chế độc. Rất nhiều độc dược của Xích Hà Giáo chúng ta đều là hắn ta chế. Loại độc Kỷ Thư hạ ngươi tên là Thanh Hoa, người trúng độc Thanh Hoa, ăn một đan dược tên là Bách Hoa Đan thì có thể tạm thời khống chế độc. Thế nhưng Bách Hoa Đan không thể hoàn toàn giải trừ độc tính Thanh Hoa. Trong tình huống không có thuốc giải, nửa tháng uống một viên Bách Hoa Đan, có thể tạm áp chế độc Thanh Hoa, nếu như ngay cả Bách Hoa Đan cũng không có, như vậy người trúng độc không chống nổi hai mươi ngày rồi nội tạng sẽ thối rữa mà chết.” Dừng lại một chút, y có chút lo lắng nhìn Hàn Cẩm: “Ta nói, ngươi hiểu chứ?”
Hàn Cẩm gật đầu: “Hiểu, không có Bách Hoa Đan, Cẩm Cẩm sẽ chết.”
Đan Khuyết vén tóc con ra sau tai hắn: “Ca ca không muốn quay về Xích Hà Giáo, những người đó không yên tâm, muốn hại chết ca ca, muốn đối phó với Cẩm Cẩm. Nhưng cả ta và Cẩm Cẩm đều trúng độc của bọn họ. Loại độc ta trúng, có lẽ là “Triêu Hàn Mộ Noãn”, ta từng nghe Vô Mi nói qua về loại độc này, nên cũng có chút kiến thức. Người trúng độc lúc thì lạnh lúc thì nóng, bị giày vò như nung như nấu, mới đầu một ngày chỉ phát tác một lần, sau đó từ từ tăng lên, một ngày phát tác mấy lần. Mà trúng độc này, không thể xem mạch đoán tình huống, bởi vậy nên người thường rất khó có thể hạ thủ khám chữa, chỉ có Vô Mi mới có thể giải được.”
Hàn Cẩm vội nói: “Vậy ca ca chỉ có thể đi tìm cái người Vô Mi kia sao?”
Đan Khuyết lắc đầu: “Không, ta không định tìm hắn. Ta không tin hắn. Trước kia ngươi từng nghe đến Vạn Ngải Cốc chưa? Ở Vạn Ngải Cốc có rất nhiều dược sư và độc sư, y thuật cao siêu, do Đỗ Húy làm cốc chủ. Nghe nói năm đó Vô Mi từng là người của Vạn Ngải Cốc, nhưng hắn đã phản bội rời cốc, tìm đến Xích Hà Giáo. Cũng bởi vậy mà quan hệ giữa Vạn Ngải Cốc và Nhập Lĩnh Sơn vẫn luôn bất thiện.”
Đương nhiên Hàn Cẩm biết, nhớ lúc ấy hắn còn nhỏ, để chữa bệnh từng phải tới Vạn Ngải Cốc ở một năm, hằng năm Đỗ Húy đều sẽ đích thân đi tới Tụ Sơn kiểm tra tình huống thân thể hắn. Hắn cũng tin, dựa vào bản lĩnh của Đỗ Húy, bất cứ độc gì, dù là độc Thanh Hoa hay Triêu Hàn Mộ Noãn cũng có thể giải được.
Đan Khuyết nói: “Ta dự định tới Vạn Ngải Cốc, nhờ người ở đấy giải độc cho chúng ta. Loại độc Triêu Hàn Mộ Noãn này của ta, tuy rằng khó chịu, nhưng có thể chống đỡ hai tháng, hai tháng không giải được độc mới nguy hiểm đến tính mạng. Cẩm Cẩm, tiếp theo đây mới là quan trọng, ngươi nghe cho kỹ. Mấy ngày này, ngươi phải cố gắng tỏ vẻ độc phát tác nghiêm trọng, làm như vô cùng đau đớn cho hắn xem. Tốt nhất là lừa hắn lấy ra Bách Hoa Đan cho ngươi. Lúc hắn lấy Bách Hoa Đan ra, ngươi liền đoạt lấy, có bao nhiêu viên thì cướp bấy nhiêu, hai viên là đủ cho ngươi duy trì một tháng rồi! Từ đây chạy tới Vạn Ngải Cốc ước chừng một tháng, chỉ cần có thể cướp Bách Hoa Đan, chúng ta có thể thoát khỏi bọn chúng, chạy tới Vạn Ngải Cốc!”
Hàn Cẩm cắn môi, gật đầu qua quít.
Đan Khuyết không yên tâm hỏi: “Ngươi hiểu thật chứ?”
Hàn Cẩm dùng sức gật đầu: “Cẩm Cẩm hiểu rồi.”
Đan Khuyết nói: “Ngươi hiểu là tốt rồi. Kế hoạch này của ca ca, ngươi không được nói cho người của Xích Hà Giáo biết.”
Hàn Cẩm lại gật đầu lần nữa: “Cẩm Cẩm biết rồi.”
Đan Khuyết kéo hắn ôm vào lòng, hôn lên thái dương hắn một cái, nhẹ giọng nói: “Đợi thoát khỏi bọn họ, ca ca liền dẫn ngươi đi tìm một chỗ ẩn cư. Chỉ có hai chúng ta, chúng ta sống cùng nhau, luyện công cùng nhau, không cho người khác quấy rầy.” Đương nhiên y cũng không từ bỏ ý niệm báo thù, đợi y luyện được thần công rồi, nhất định y sẽ bắt đám Tam Loan phải trả cái giá thật lớn. Nhưng y biết chuyện này không thể nóng ruột, giờ y chỉ muốn nhanh chóng dẫn Hàn Cẩm rời xa khỏi đám người Xích Hà Giáo này.
Hàn Cẩm cắn môi dưới, một lát sau mới nói: “Cẩm Cẩm.. hiểu rồi.”Triêu Hàn Mộ Noãn: sáng lạnh chiều nóng.