Một tiếng của Hạ Đông Minh vang lên, đừng nói Hạ Manh Manh sững sờ mà ngay cả đuôi của hai chú chó cũng đều cụp xuống, đặc biệt nhìn thấy sắc mặt kia chỉ bèn chuồn lẹ, mặc cho chỗ lông chó có bay tán loạn trên mặt đất.
Lục Ninh lúc này mới kéo được móng vuốt ma quỷ của cô gái kia từ trên mặt mình xuống, lúc này Hạ Manh Manh cũng đã tháo được khẩu trang của cậu ra, đôi mắt mèo kia trong nháy mắt liền trở nên lấp lánh: “Ôi đệt! Đại Ninh Tử! Lục Ninh?”
“Đệt đệt! Tôi bị mù rồi sao? Sao lại có thể nhìn thấy idol của mình thế này!”
Sau đó Hạ Manh Manh bắt đầu vây quanh cậu hỏi tới hỏi lui.
“Đại Ninh Tử là anh thật sao? Em là fan của anh đó! Em là Hạ Manh Manh! Tất cả các món đồ anh đại diện, em đều mua hết đó nha.”
“Huhuhu… không ngờ là tôi có thể ở gần idol như thế này!”
Hạ Manh Manh hoàn toàn quên đi mất Hạ Đông Minh còn ở bên cạnh, trong mắt cô lúc này chỉ có idol của mình mà thôi.
Lục Nịnh lúng túng cười cười.
Đây là màn nào vậy?
Tình địch trở thành fan phải làm sao đây?
Gấp, online chờ!
Lúc này phản xạ hình cung dài siêu cấp của cô em gái, mới định thần lại từ trong nỗi vui mừng khi nhìn thấy thần tượng, “Ninh Ninh sao anh lại có chìa khóa ở đây?”
Sau đó cô ấy liền trông thấy khuôn mặt Bao Công của Hạ Đông Minh ở phía sau Lục Ninh.
Đột nhiên giống như gặp ma, cả gương mặt của cô ấy đều toát lên vẻ chết mie rồi nhìn vào Hạ Đông Minh.
“Lão Hạ, anh ngủ với idol của em?”
Hàng lông mày của Hạ Đông Minh giật giật, anh bước lên kéo lấy cổ tay áo của Hạ Manh Manh ném lên sopha. Cô bé bắt đầu gào lên, “Hạ tổng… Ông chủ Hạ… Cái con người cặn bã này!”
Hạ Manh Manh trước đây thích gọi Hạ Đông Minh là Hạ tổng, không phải là chữ tổng trong tổng giám đốc đâu mà là tổng của tổng quản.
Người anh trai này lớn hơn cô bé gần một giáp, từ nhỏ đến lớn quản cô chẳng khác nào một người cha, Hạ Đông Minh có thói quen không nói hai lời, nếu anh đã nói Đông mà Hạ Manh Manh lại dám đi Tây thì điều chờ đợi mình chính là bị nhốt trong phòng kín tối om om. Hạ Đông Minh thậm chí còn lười nói chuyện với cô ấy, vừa mở lời ra thì y như rằng là đến truyền đạt mệnh lệnh.
Lúc Hạ Manh Manh ra đời, lão Hạ tổng đã hơn năm mươi tuổi khi đó Hạ phu nhân cũng đã tiếp quản Hạ Thị, trong lúc cô bé còn đang ê a học chữ thì Hạ Đông Minh đã theo mẹ bắt đầu học tham dự vào những sự vụ bên trong công ty rồi.
Lão Hạ tổng tuổi tác đã lớn như vậy mới có được viên ngọc quý Hạ Manh Manh trong tay, có thể nói là ngay cả sao trên trời cũng sẵn sàng hái xuống cho cô bé, công chúa nhỏ nhà họ Hạ từ bé đến lớn đã sống trong vô vàn yêu thương cùng cưng chiều.
Người cha của hai anh em bởi vì bệnh tim đột phát nên qua đời vào hai năm trước, khi đó Hạ Đông Minh đã được mẹ của mình hữu ý vô ý nâng đỡ lên vị trị thái tử gia danh xứng với thực của Hạ Thị, chỉ là sau khi lão Hạ tổng qua đời người phụ nữ Trần Gia khó tránh khỏi có chút không khống chế được tình thế, nếu như không phải có Hạ Đông Minh thì Hạ Thị có còn mang họ Hạ nữa không cũng còn chưa biết được.
Sau khi lão Hạ tổng qua đời Hạ Đông Minh bèn đưa Hạ Manh Manh đến nước Anh, vừa là muốn cho cô bé ra ngoài rèn luyện thêm, vừa là lo lắng lúc mình dọn dẹp đám sâu mọt Hạ Thị sẽ có kẻ muốn trả thù.
Hạ Manh Manh năm ấy hết khóc lại làm loạn lên nhưng cũng không thể thay đổi được quyết định của Hạ Đông Minh, đến cuối cùng khi Hạ Manh Manh nói muốn cắt cổ tay thì anh bèn ném thẳng một con dao quân dụng qua, bảo rằng nếu không cắt được thì mau cút đi.
Cô bé khóc sướt mướt cút đến nước Anh.
Chính trong khoảng thời gian ở đây, Hạ Manh Manh đã trở thành fan của Lục Ninh.
Lúc đó Lục Ninh đang dần dần trở nên nổi tiếng, khi ấy ở Luân Đôn xuất hiện một tin tức lớn, ở bên ngoài một cửa hiệu của một nhãn hàng rất nổi tiếng xuất hiện một tấm bảng trên đó đề rằng người Hoa không được phép vào trong. Vì vậy có rất nhiều du học sinh và người Hoa sinh sống và làm việc ở đây, đều tham dự vào một hoạt động biểu tình, Hạ Manh Manh cũng tham dự vào hoạt động đó với trái tim yêu nước đập rộn ràng.
Lục Ninh là người đại diện của thương hiệu này tại khu vực Trung Quốc, sau đó cậu đã hủy hợp đồng. Thời điểm đó thật ra trong nước có rất nhiều ngôi sao từ chối đăng lại tin về vấn đề này, vì bọn họ mang đến rất nhiều điều tiếng, nhưng chuyện Lục Ninh hủy hợp đồng dường như người ngoài giới lại không ai hay biết gì, lúc đó còn thiếu không ít người đều diss Lục Ninh suốt một thời gian dài, còn đập trứng gà vào standee của cậu, Hạ Manh Manh cũng đã từng chửi bới Lục Ninh một trận còn thuận theo ném một quả trứng gà.
Mãi cho đến về sau, trong một tình huống hết sức ngẫu nhiên cô ấy mới nghe thấy một người bạn trong giới ở quốc nội nói rằng, Lục Ninh đã hủy hợp đồng từ lâu rồi còn phải bồi thường không ít tiền nhưng lại không hề thấy công ty lấy chuyện này ra kiếm danh lợi.
Hạ Manh Manh từ khi đó đã bắt đầu trở thanh fan cứng của Lục Ninh, đến cuối cùng còn tham gia vào Hậu viện hội của fans cậu (1), tuy rằng tin tức bôi xấu Lục Ninh không ngừng xuất hiện nhưng cô ấy từ đầu đến cuối vẫn giữ vững trái tim thuở ban đầu chưa từng ghét bỏ Lục Ninh nhà mình. Mỗi lần cậu livestream đều có đại gia khen thưởng mấy trăm vạn, đồ Lục Ninh làm đại diện Hạ Manh Manh cũng sưu tầm toàn bộ.
(1)= là tổ chức chính thống đại diện cho fandom của một đối tượng nổi tiếng (nghệ sĩ, vận động viên, công ty, tác phẩm…) để tiến hành các hoạt động ủng hộ, hỗ trợ đối tượng ấy; được chính chủ và fandom thừa nhận.
Chính cô cũng đã từng đoán xem lão đại đứng sau lưng Lục Ninh là ai, chắc hẳn sẽ không phải là cái tên Cận Minh Viễn như trên mạng đã nói đâu, tên kia có bao nhiêu cân lượng cô còn không biết nữa sao, trước đây còn bám riết lấy theo đuổi Hạ Manh Manh cơ mà.
Nhưng mà người kia rốt cuộc là ai?
Chắc không thể ghê gớm hơn anh của mình đâu nhỉ.
Ai mà ngờ được rằng mợ nó đúng là anh mình rồi.
Lần này nghỉ hè vốn muộn dựa vào quan hệ của Hạ Đông Minh để kiếm vé tham dự buổi công chiếu đầu tiên bộ phim mới của Lục Ninh, không nghĩ rằng lại có thể gặp được người kia ở nhà mình, khuôn mặt của Hạ Manh Manh biến hóa thất thường đến cuối cùng chỉ đầy căm tức lườm lườm Hạ Đông Minh, cảm thấy nội tâm của bản thân đúng là tan nát rồi.
“Lục Ninh à, có phải lão Hạ ép buộc anh không? Cái tên này em biết rõ lắm, từ hồi còn nhỏ trong lòng đã đầy một bụng xấu xa rồi, có phải anh ấy bẫy anh không?”
Bây giờ ngay cả Hạ tổng cũng không gọi, còn dám gọi thẳng là lão Hạ.
Lông mày Hạ Đông Minh nhướng lên, vươn tay ra kéo Lục Ninh lại chỗ mình, chỉ vào cậu hỏi: “Tôi ép buộc cậu à?”
Lục Ninh hiện tại nếu mà còn chưa biết mối quan hệ của hai người này thì đúng là một đứa ngốc, hóa ra vị này chính ra Đại tiểu thư chưa từng xuất hiện trước truyền thông của nhà họ Hạ.
Thế mà cậu lại xem người ta là tình địch一一
Lúc này nếu như có khe hở nào đó chắc là cậu đã sớm chui vào cho xong, vậy mà chưa kịp chuẩn bị gì đã bị chỉ mặt gọi tên cho nên đành phải vội vàng lắc đầu.
Trận náo loạn ầm ĩ này của Hạ Manh Manh cuối cùng đã yên tĩnh trở lại.
Cánh tay của cô vươn ra kéo Lục Ninh lại, thân thân mật mật, cậu như đứng trên lửa như ngồi trên than, cảm giận được rõ ràng ánh mắt âm u ở phía sau lưng muốn khoét một cái lỗ trên lưng mình.
Hạ Manh Manh nhìn vào anh mình khoát tay một cái dặn dò Lục Ninh: “Đại Ninh à, lão Hạ thoạt nhìn có phải trông ngon lành bóng bẩy lắm đúng không? Thế nhưng mà mie nó đó chính là một cái hố lớn đấy, anh nhất định phải cảnh giác cao độ.”
“Anh có biết ở bên ngoài còn có bao nhiêu người nữa không?”
Trước đây trên mạng đều đoán mò không biết lão đại sau lưng Lục Ninh là ai.
Nhưng đến khi Hạ Manh Manh là người có được tin tức này đầu tiên, lại cảm thấy bản thân khóc không ra nước mắt.