Hôm nay là tết mừng năm mới của Trung Quốc, bầu không khí tươi mới và náo nhiệt trước nay chưa từng có.
Trên đường thường xuyên vang lên những tiếng pháo tết lạch tạch ì đùng. Khói pháo bốc lên nhiều đến nỗi trên bầu trời thỉnh thoảng lại bị phủ một
màn khói lửa màu châu đồng. Còn có mấy đứa nhỏ hay nghịch ngợm hì hì
nháo nháo đốt mấy quả pháo nhí –
“Đùng”, “Đùng”. “Đùng” !
Hôm nay chính là năm mới rồi.
Chỉ là, một thành phố lớn như vậy luôn luôn lưu lại dấu chân của mấy người.
Nhà của ta ở trong một thành phố cũ – cũ kĩ, hoang, tàn, nhưng cũng tràn
đầy không khí văn hóa phong tục truyền thống không thể nào thay đổi.
Giống như mấy nhành đào hay câu đối trưng trong tiệm bánh bao nhà ta vậy.
Câu đối xuân, chong chóng, lồng đèn, các loại thức ăn vặt, còn có hoa mào
gà, cây trạng nguyên, hoa đào, hoa cúc, hoa thủy tiên, cây phát tài…
ngập đường ngập nhà.
Vô cùng náo nhiệt, lưu luyến mãi trong ký ức của mỗi người.
Hôm nay là đêm giao thừa, cũng là đêm cuối cùng của chợ hoa.
Phàm là người có kinh nghiệm đều biết, mua hoa mua cây đều chọn mua vào ngày hôm nay. Bởi vì ai cũng phải vội vàng trở về chuẩn bị đón năm mới,
chính thức đại hạ giá. Bán phá giá thế nào cũng muốn bán cho hết số cây
hoa tết này để về nhà.
Sáng hôm đó, ta đúng hẹn đi đến căn nhà cũ
kỹ của Nghiêm Tử Tụng, nấu cho hắn món trứng chiên. Phát hiện trên chiếc bàn gỗ của hắn có rất nhiều hàng tết, hạt dưa hoa trái, đoán rằng có lẽ Hoàng Quang Vinh cắn rứt lương tâm, cố ý đem tới.
Thật ra, điều
ta muốn biết nhất, chính là mẹ của Nghiêm Tử Tụng. Rất muốn nhìn xem bà
đến tột cùng là thần thánh phương nào mới có thể sinh ra được một giống
quý hiếm kinh điển như Nghiêm Tử Tụng.
Nghĩ đến căn phòng của
Nghiêm Tử Tụng đã trở thành căn cứ cách mạng thứ hai của mình, vốn còn
định giấu diếm gia cảnh của hắn với mẹ, nhưng cơ duyên xảo hợp, vào một
buổi sáng mẹ ta rốt cuộc cũng phá vỡ bí mật của ta, biết được tại sao
thức ăn dạo này luôn luôn không đủ cân.
Sinh ra một đứa con thích
nghịch phá như ta, đầu óc của mẹ ta tự nhiên cũng rất linh hoạt, đại để
cũng đã đoán được hoàn cảnh của Nghiêm Tử Tụng.
Bà cũng không phải là không thông tình đạt lý như ta tưởng tượng. Có lẽ vì biết có cản
cũng không cản nổi ta, hoặc là biết càng ngăn cản càng tạo cơ hội cho ta phản bội, cho nên cứ để mặc.
Nhưng bà nói với ta một câu: Đây là sự lựa chọn của con.
Ý vị sâu xa.
Có nghĩa là, mẹ ta không muốn sau này ta cùng đường rồi lại quay về tìm bà đòi tiền…
Bà chần chừ một lúc rồi cũng gật đầu nói, tết này dẫn nó về đây ăn bữa cơm đi.
Mẹ vợ gặp con rể…
Mẹ muôn năm, âu da!
Phàm là mẹ vợ, ai cũng đều lo lắng ba điều về con rể ——
Quá đẹp trai.
Quá nhiều tiền.
Không có tiền.
Nghiêm Tử Tụng chiếm mất hai điều rồi, cầu nguyện Bồ Tát phù hộ cho hắn…
Ôi, Bồ Tát đại nhân, chỉ cần khuôn mặt của Tiểu yêu quái không đổi, tất cả đều có thể thương lương ~
***
Ăn xong bữa sáng, ta kéo hắn đến chợ hoa.
Hắn không cự tuyệt.
Người đi chợ hoa rất đông, ta kéo cánh tay hắn, hai người đi gần sát vào nhau.
Ban đầu hắn cứ đẩy ta ra, một lần, hai lần, nhưng sau đó trời trở lạnh, hắn lại cùng ta nép sát vào sưởi ấm cho nhau, quên cả giãy.
Tiếng cò
kè mặc cả, tiếng la hét, mùi hoa hỗn loạn. Chúng ta đi giữa dòng người,
lại đi rất chậm, không có mục đích. Bởi vì hắn không có tiền, còn ta, từ sau cuộc du ngoạn trở về cũng tuyên bố phá sản.
Túi tiền trống trơn, thanh liêm.
Thế nhưng người không răng vẫn muốn học nói. Con người là chúa tiện
nghi, tiện nghi của nghèo hèn cũng là tiện, cứ có là có thể hài lòng.
Ta bắt đầu hát.
Đã lâu không hát, trong miệng như có rát vàng, xem ra là do trước đây bảo
dưỡng thỏa đáng. Trước đây ta hát cho vui, bây giờ ta chỉ muốn hò hét
cho thỏa lòng.
Bởi vì ta len lén lấy trộm mắt kính của hắn đeo
lên, đại khái cũng biết được trời đất quay cuồng là thế nào, cũng có thể biết được choáng đầu là có tư vị gì. Cho nên bắt đầu hồi tưởng lại
chuyện mẹ ta từng nói, trong thời gian ta đi du ngoạn một mình, không
ngờ hắn có thể chịu đựng những cơn choáng đầu để đeo mắt kính, cứ cuối
tuần lại đến tiệm bánh bao nhà ta. Ta luôn cảm thất đặc biệt uất ức.
Ta nghĩ hắn không thể nào chỉ vì muốn phân biệt rõ các loại bánh bao, cũng không có khả năng nhất kiến chung tình với tiệm bánh bao nhà ta.
Cho nên ta đoán, ta là thần nữ có mộng, hắn là vua chẳng lẽ lại vô tâm.
Có nhận định như vậy, không ngờ lại khiến cho ta duy trì tâm tình cao vút trong suốt một thời gian dài.
Ngày hôm nay, hắn vẫn như trước, nhìn không rõ.
Nhưng cho dù có đi một mình trên phố, hắn cũng sẽ không đeo kính…
Lạp lạp lạp.
Thành thật mà nói, ta nghĩ mình hát cũng khá hay, chỉ là đã từng có người
thượng tấu rằng, tàm tạm. Nhưng Nghiêm Tử Tụng có thể chịu được là tốt
rồi, nói không chừng, hắn còn thích nữa là đằng khác ——…
Có một loại vi khuẩn gần đây rất lưu hành.
Tên của nó là… vi khuẩn tình yêu.
Hắt xì!
Đi hội, thuận lợi hái trộm được ven đường hai trái kim kết (quất), nghĩ thầm sẽ đem cúng, cầu được đại cát đại lợi, sau đó lấy xuống, lột da đút cho hắn ăn.
Thông thường hắn sẽ không cự tuyệt bất cứ thứ gì được đưa đến bên mép. Nhưng
hắn biết quá rõ quả kim kết chua đến mức không gì sánh được, khẽ nhíu
đầu mày, nhìn ta nói: “Chua lắm.”
“Nào nào.” Ta híp mắt cười, không cho hắn cự tuyệt.
Hắn dừng một chút, sau đó liếc mắt nhìn ta, nhưng không hề cự tuyệt ta, há
miệng nuốt vào —— Chỉ trong nháy mắt, toàn thân hắn nhẹ nhàng run lên,
hai vai hơi co rút, vùng xung quanh lông mày cũng rít rịt lại với nhau.
Chỉ một chút biểu tình rất nhỏ này, cũng làm ta thích thú vô cùng. Nhất
thời sắc tâm nổi dậy, ta co chân, nhanh chóng hôn lên mặt hắn một cái.
Hắn thoáng giật mình, sau đó chuyển tầm nhìn, thần sắc hình như có chút xấu hổ.
“Cô… hôn tôi.”
“Ừm! Không thích à?”
“…”
Ta cười cười, biết nghe lời phải, “Sau này em sẽ không…”
Sau một khắc, hắn đột nhiên đoạt lấy trái kim kết còn lại trong tay ta, cắt ngang lời ta nói bằng một động tác ít nhiều có hơi thô lỗ, chắc hẳn là
vì muốn che giấu tâm trạng xấu hổ của mình.
Chỉ thấy hắn ngậm ngậm miếng quất trong miệng, sau đó vừa nhăn nhó vừa lột vỏ quất, cuối cùng
đưa tới bên miệng ta, lại chép chép nuốt sự run rẩy trong miệng xuống,
liếc mắt nhìn ta, thản nhiên mở miệng nói: “Cô cũng nếm thử đi… Thật sự
rất chua.”
Sau đó hắn thoáng dừng lại, trong ngôn ngữ ít nhiều có chút không được tự nhiên, “Cũng đâu đến nỗi chua như vậy…”
Nhìn hắn, ta ức chế không nổi ý cười.
Vì vậy, không hề nghĩ ngợi đã nuốt vào miệng, thuận tiện ‘Không cẩn thận’
để đầu lưỡi huých trúng ngón tay hắn… Tấm tắc, ăn bẩn sống lâu!
Sau đó “Tê ~” một tiếng, thở dốc vì kinh ngạc, con mắt nheo chặt, toàn thân chua đến rùng mình, khoa trương ồn nháo: “Nghiêm Tử Tụng, anh gạt em,
chua chết đi được!”
Cảm giác như hắn nhẹ nhàng kề sát vào ta, tựa
hồ muốn nhìn ta cho rõ. Đột nhiên cười nhẹ ra tiếng, khuôn mặt tươi cười bừng sáng. Chân mày cong cong, nhẹ nhàng hiền hòa, ấm áp xua tan cả mùa đông.
Nhìn dáng vẻ tươi cười của hắn, ta có chút thất thần. Hắn cười đẹp quá!
“Cô ngốc!” Hắn nói.
“Gã ngốc!” Ta cười cười, sau đó nói tiếp, “Em là cô ngốc, anh là gã ngốc,
hai ta trời sinh một đôi rồi!” Sau đó tiếp tục cố gắng đấu tranh với vị
chua đến rùng mình trong miệng. Nhưng thật ra, hắn nói cũng đúng, không
đến nỗi chua như vậy, trôi qua cổ họng còn để lại chút thanh thanh ngọt
ngọt…
Lại ngẩng đầu lên nhìn Nghiêm Tử Tụng, phát hiện hắn bỗng
nhiên trầm mặc, tựa hồ đang chần chờ suy nghĩ, dáng tươi cười trên khóe
miệng cũng mất đi ít nhiều.
Lòng ta căng thẳng.
Nhưng ngay
vào lúc ta đang oán giận sao quả quất này trong vị chua lại còn ẩn chứa
đau khổ thì hắn bỗng dưng lại như có cảm ngộ, khóe môi nhẹ nhàng vung
lên, tinh tế tỉ mỉ nhìn ta, không nói một lời.
Hô ~
Ta cũng không biết vì sao lại muốn thở dài một hơi.
Đột nhiên có chút bất đắc dĩ, tâm tình của mình sao lại khinh địch như vậy, để hắn làm ảnh hưởng, cho dù chỉ là một cử chỉ, một ánh mắt lơ đãng của hắn.
Sau đó hung hăng ngắt hắn một cái.
Nghe hắn nói: “Đau
quá.” Ta cũng không quan tâm, quang minh chính đại trừng hắn: Đồ giảo
hoạt! Còn không chính miệng thừa nhận ta là bạn gái của hắn…
Sau đó, ta lại khách sáo kết luận, như vậy cũng được rồi. Chỉ cần hắn cũng không cự tuyệt ta.
“A a!” Ta cấp tốc mở rộng tâm tình bất lương, mắt sắc thoáng nhìn thấy một bảng quảng cáo rất dễ thương, trước mắt sáng ngời, lôi kéo áo phông của Nghiêm Tử Tụng, chỉ một ngón tay ra hét lên, “Bên kia!”
Sau đó lập tức chạy đi, vọt đến một gian hàng mỹ nghệ, cầm một cặp búp bê tình yêu rất dễ thương lên thưởng thức.
Đáng yêu quá! Ta vẫn cầm búp bê, quay đầu lại đột nhiên phát hiện không thấy bóng dáng Nghiêm Tử Tụng đâu cả, rất hiển nhiên đã bị đoàn người đông
đúc kia chôn vùn rồi.
Bán cao! Người thân yêu đang ở nơi nào?
Hiển nhiên là ta đã nghĩ quá nhiều. Dáng người cao lớn cộng thêm ngoại hình
của hắn như vậy, chỉ cần những chiếc xe tải, ô tô chậm rãi đi qua, hắn
tự khắc sẽ xuất hiện. Chiếc áo phông xám trắng, quần jeans màu xanh đậm, khuôn mặt tuấn mỹ, trực tiếp cướp lấy tất cả tầm nhìn của mọi người.
…
Gặp nhau giữa biển người trăm sông ngàn núi…
Ặc, hóa ra anh vẫn ở đây…
Nghiêm Tử Tụng đứng ở đằng xa, nheo nửa mắt, tựa hồ đang tìm kiếm xung quanh.
Vùng xung quanh lông mày cau lại, tiết lộ hắn đang rất khẩn trương…
Người qua lại rất đông, hắn không nhìn thấy ta. Trong khi ta rõ ràng đang đứng ngay trước mặt.
Ta trông thấy hắn nhẹ nhàng nắm chặt tay lại, thấy lông mày hắn càng lúc
càng nhíu chặt, thấy khóe miệng hắn giật giật, tựa hồ đang lẩm bẩm cái
gì.
Có thể hắn đang nói: Tương Hiểu Mạn.
Tên khốn khiếp, ta ghét hắn khi không lại làm ta động lòng như vậy.
Ghét hắn!
Rất ghét hắn!
Nhưng ta chỉ chậm rãi đi lên trước, vòng ra phía sau hắn, ở giữa đám đông, ôm lấy hắn.
Thân thể hắn không chút phòng bị đã bị ta ôm chặt, sau đó hắn nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm, nhẹ nhàng nói: “Tương Hiểu Mạn…”
Ta cố sức dán trán lên lưng hắn, ta nói: “Nghiêm Tử Tụng, em ở đây.”
“Tương Hiểu Mạn.”
Từ lúc hắn quen biết với ta, nói nhiều nhất cũng là ba chữ này.
Nhiều đến nỗi ta thậm chí còn hiểu lầm, hay là cả đời này hắn đều sẽ nhớ kỹ tên ta.
Hiểu lầm hắn sẽ rất khó quên được ta.
Hay là, so với việc ta quên hắn, càng khó hơn.
Sau đó, hắn chần chờ chốc lát rồi đột nhiên mở miệng, “Có người tìm cô.”
Ai? Từ phía sau lưng hắn, ta thò vẻ mặt đáng yêu của mình ra, liếc mắt nhìn ——.
Chết cha! Tay ta vẫn đang cầm cặp búp bê tình yêu kia ~
***
Buổi trưa, cùng hắn đến quán lề đường ăn đồ nướng. Buổi chiều lại đi dạo một vòng nữa, mãi cho đến khi sắp tan chợ hắn mới đưa ta về nhà.
Trời vẫn còn sáng, trên đường thỉnh thoảng lại vang lên những tiếng đóng cửa “Rầm” “Rầm” gấp gáp.
Kể ra, về nhà cũng rất cấp thiết.
Lào Cai không giống các khu thành thị mới khác, buổi tối thỉnh thoảng sẽ có cảm giác tiêu điều.
Chỉ là, bầu không khí giao thừa cũng vì buổi chạng vạng thế này mà tăng thêm vài phần ấm áp.
Lúc về đến dưới lầu của nhà ta, tiệm bánh bao cũng đã sớm đóng cửa, công
nhân đều đã về nhà hết. Ta đứng dưới lầu nhìn lên lầu trên, lại nhìn
nhìn xung quanh. Thành phố đã lên đèn, mỗi nhà đều thắp ít nhất một ngọn đèn, không khí náo nhiệt và vui sướng.
Dù thế nào ta cũng không thể để hắn về nhà một mình, trở lại căn nhà trệt nhỏ bé cũ kỹ kia một mình cắn hạt dưa đón giao thừa.
Ta nhìn hắn chăm chú, nói: “Mẹ em nói mời anh về nhà ăn bữa cơm tất niên.”
Nghiêm Tử Tụng đứng yên tại chỗ thật lâu, không nói gì.
Mãi cho đến khi ta kéo tay hắn, chậm rãi lên lầu, hắn cũng không hề mở miệng.
Hắn tùy ý để ta lôi đi.
Ta có thể cảm thụ được đường nhìn của hắn đang cố gắng né tránh.
Ta biết hắn tựa hồ muốn nói gì đó, thế nhưng thiên ngôn vạn ngữ, cái gì cũng chưa từng nói ra miệng.
Thậm chí ta còn cho rằng, hắn có thể nói rằng cần về nhà lấy kính đeo hay không, hay có thể ở lại nhà ta đến hết xuân hay không.
Vấn đề là, đến tột cùng hắn có xem qua bữa tiệc liên hoan đón giao thừa hay không.
Trước khi vào cửa, hắn đột nhiên kéo ta vào lòng. Ta đưa lưng về phía hắn.
Đây là lần đầu tiên ta biết được, bị người ta ôm từ phía sau có tư vị
như thế nào…
Uất nhiệt, ép ta rất chặt.
Ngay cả hô hấp cũng thấy khó khăn.
Hắn gối cằm lên vai ta, rất lâu, rất chăm chú.
Ta cho rằng hắn muốn nói gì đó, nhưng hắn chỉ trầm mặc, duy trì đồng nhất một tư thế.
Ngu ngốc, chúng ta lập tức đã có thể vào cửa rồi. Bàn chân ta bởi vì đã đi
hết một ngày đêm nên vô cùng đau nhức, trong tay ta vẫn còn đang cầm một túi quà, trong đó có cặp búp bê tình yêu mà hắn vừa mua cho…
Nhưng hắn không nói chuyện, ta cũng không giãy thoát.
Mẹ ta luôn luôn xuất hiện vào đúng thời khắc mấu chốt. Bà đột nhiên giật
cửa ra, xách theo hai túi rác chồng chất bụi bặm từ trong nhà bước ra.
Ngẩng đầu vừa vặn nhìn thấy chúng ta đứng trộn chung một chỗ.
Khụ, ta cười tủm tỉm gọi một câu. “Mẹ.”
Nghiêm Tử Tụng chậm mất nửa nhịp, từ trên hõm vai ta ngẩng đầu lên.
Hô hấp của hắn thổi vào tai ta, nhiệt nóng ấm áp, ta đột nhiên đỏ mặt.
Nhưng thành thật mà nói, ta còn đang rất lo lắng mẹ ta sẽ quăng hai túi rác kia lên đầu ta.
╭(╯^╰)╮
“…” Mẹ nhìn ta, không nói gì. Sau đó, có lẽ vì nghĩ không nên làm ầm ĩ vào
lúc giao thừa, chỉ ném hai túi rác xuống đất, sau đó đẩy cửa ra, nhìn
ta, lại nheo nheo mi mắt nhìn Nghiêm Tử Tụng, nói: “Tới rồi à?”
Ta giật bàn tay Nghiêm Tử Tụng vẫn còn đặt bên hông ra, nắm tay hắn kéo vào phòng.
Trước khi vào cửa, ta cảm nhận được Nghiêm Tử Tụng có chút do dự.
Có lẽ vì ta mời bất thình lình làm hắn luống cuống tay chân. Hôm nay chân chính vào cửa, hắn cũng không quen lắm.
Nhưng ta lại mạnh mẽ lôi kéo hắn vào nhà, hắn vào cửa cũng chào, “Chào dì.”
Hơi cúi nửa người, hành một lễ tiêu chuẩn, tựa hồ có chút co quắp, khuôn mặt ngoan hiền như một đứa trẻ.
Sau đó, hắn đi đến ghế sô pha, ngồi xuống.
Người trong nhà cũng giống như ta, đều nhớ tình bạn cũ. Hầu như tất cả đồ đạc trong nhà đều được dùng từ xưa đến giờ. Ti vi 29 inch, một bộ sô pha
nhỏ, một bàn trà,
Nghiêm Tử Tụng ngồi xuống rồi, tư thế cũng không thay đổi. Hai chân khép lại, câu nệ mà thận trọng. Thân hình cao một
mét tám ngồi trên ghế sô pha, khiến ta lần đầu tiên trong suốt hai mươi
năm qua cảm thấy sô pha nhà mình thật nhỏ bé.
Hắn liếc mắt nhìn ta, rồi lại chăm chú nhìn chằm chằm lên ti vi, tựa hồ muốn phân tán lực chú ý.
Kể ra cũng quá không có ý tứ, từ khi bước vào nhà ta vẫn luôn nhìn hắn,
mãi cho đến khi mẹ ta huých khửu tay vào người ta, trừng mắt nhìn ta,
“Trở lại đường ngay, tiến đến hỗ trợ!”
Ngẩng đầu nhìn lên, đã gần bảy giờ rồi.
Nghe thấy tiếng động, bat a mới từ trong phòng bếp đi ra, nhìn thấy Nghiêm
Tử Tụng ngồi trên sô pha cũng không bắt chuyện mà chỉ cùng mẹ ta nhìn
nhau không nói. Sau đó nhìn ta, cũng rống lên. “Trở về đường ngay, tiến
đến hỗ trợ!”
Vì thế, cả nhà chúng ta ba người đều xúm vào phòng bếp.
Trứng, gà, thịt, cá, bánh trái rau xanh, một đống thực vật chất đầy không gian phòng bếp chật hẹp. Dư quang thoáng nhìn, ba mẹ ta hình như đều đang
muốn nói gì đó với ta.
Nhưng bọn họ chỉ một mực trao đổi ánh mắt với nhau, chưa từng mở miệng. Sau đó, ánh mắt bọn họ đều đổ dồn đến sau lưng ta.
Nhìn lại, Nghiêm Tử Tụng có chút xấu hổ đang đứng ở cửa phòng bếp. Thân hình anh tuấn gần như bít kín cả lối đi, đè ép không nổi khí tức yêu nghiệt, lại nghe hắn chần chờ mở miệng: “Có cần cháu… giúp gì không?”
“…” Mẹ ta cười cười, “Không cần, ra phòng khách ngồi đi.”
…
Bán cao!
Ta nấu nhiều bữa cơm ngon lành cho hắn như vậy, cho đến bây giờ hắn vẫn
chỉ biết há mồm nhai cơm, chưa từng nhắc đến chuyện phụ giúp!