Trong khi Nghiêm Tử Tụng vào toilet tắm rửa sạch sẽ, ta cởi quần áo chỉ
còn chừa lại cái áo lót rồi trốn mình trong chăn, thò đầu ra.
Sau đó, nằm nghe tiếng nước chảy ta lại nghĩ, làm vậy không biết có làm
mất đi lạc thú chinh phục cùng chiếm đoạt của hắn không nữa. Sau đó lại
ngây ngốc bò dậy, vớ lấy cái áo T-shirt mặc vào.
Xong rồi lại nghĩ, ta mặc áo vào để làm chi, khó khăn, lại muốn cởi.
Lại nói ta hẳn là cũng nên đi tắm rửa, sau đó cuốn khăn tắm đi ra, như vậy hắn mới có thể hưng phấn…
Nhưng trước khi ra khỏi nhà ta đã kỳ cọ toàn thân trên dưới sạch sẽ lắm
rồi, ngay cả móng chân kẽ chân cũng đều dùng bàn chải chà rửa kỹ càng,
không còn một con vi khuẩn nào…
Ôi… Trong phòng chỉ có ta và hắn.
Hoàng Quang Vinh sớm đã trở về nhà từ lâu. Có thể là vì nghĩ Nghiêm Tử
Tụng bây giờ không còn cần đến hắn chăm sóc nữa. Ta thấy quan hệ giữa
hắn và Lôi Chấn Tử phát triển rất tốt, dù sao cũng cảm thấy vui vẻ.
Nhưng Lôi Chấn Tử lại oán giận bạn trai của cậu ấy không đẹp bằng bạn
trai của ta. Ta rất hài lòng nghĩ, kỳ thực cậu ấy cũng đâu có đẹp bằng
ta.
Sự tình phát triển đến thế này, hẳn là nước chảy thành sông, thuận theo
tự nhiên. Cho dù sau này thật sự mà có đột biến gì, ta cũng coi như
không mồ côi cha mẹ. Ta nghĩ, ta và Nghiêm Tử Tụng mà sinh con, nhất
định nó sẽ rất yêu nghiệt.
Về phần nguyên nhân gây ra chuyện này, cũng chẳng có gì, ta chỉ gật đầu nói một câu, “Đi thôi.”
Hắn đã ngầm hiểu rồi.
Đẩy hắn vào đi tắm, còn mình thì suy nghĩ một chút kế hoạch tiếp theo sẽ tiến hành như thế nào. Ta có cảm giác, hiện tại toàn thân đang nóng
hừng hực. Ta đã nghĩ, việc này mình không nên quá chủ động, nhưng nếu
không chủ động, khẳng định sẽ chẳng làm nên trò trống gì…
Suy nghĩ theo một góc độ khác, đến lúc đó, ta có nên gọi điện thoại cho
một ai đó hay không. Ồ… ví như… Bất Tồn Tại, chính là người này?
Vẫn còn đang suy nghĩ lung tung, đột nhiên nghe thấy âm thanh cửa phòng
tắm mở ra. Ta đã cởi áo ra rồi, cảm giác trống trải quá, vội dùng chăn
trùm kín cả người lại.
Sau đó, ở trong bóng đêm cảm giác được hắn đang ngồi xuống bên giường.
Chậm rãi ngồi nhích lại gần một chút.
Không nói chuyện.
Ta đợi thêm một chút, quyết định không nên hiếu kỳ làm gì. Bởi vì nữ
diễn viên trong mấy bộ phim ma đều bởi vì hiếu kỳ mà bị dọa chết khiếp.
Thế nhưng, hắn bắt đầu kéo chăn của ta.
Đúng là không biết xấu hổ mà, bạn gái đến nhà làm khách, ngay cả cái
chăn cũng không cho người ta mượn. Trong lòng ta rống lên một tiếng, vội vàng lăn tròn hòng đè nặng cái chăn xuống thân không cho hắn giật mất.
Hắn dừng một chút, nói. “Tương Hiểu Mạn.”
Lăn, không để ý đến hắn.
Lăn, không để ý đến hắn…
Hắn lại đột nhiên ôm chặt lấy ta, sau đó cường bạo giật chăn sang một bên, bắt ta phải thò đầu ra.
Lúc này ta mới liếc mắt nhìn hắn, phát hiện, không ngờ hắn không có đeo mắt kính.
Ồ…
Hắn bất ngờ thò tay vào trong chăn, túm lấy dây nịt ngực của ta, đột
nhiên bắn một cái. Ta còn chưa kịp khôi phục tinh thần khỏi cơn chấn
động, hắn đã đè ép xuống, hôn ta một chút. Sau đó bất chấp tất cả, nỗ
lực bước hành động tiếp theo.
Ta nghĩ, có lẽ hắn đã đợi thật lâu, lúc này đích xác dù có nói gì cũng
chỉ là dư thừa. Nghĩ tới đây, ta đột nhiên tăng thêm dũng khí, lòng hiếu kỳ lại càng mạnh hơn. Khi hắn định cởi nút buộc dây áo phía sau lưng ta ra, ta đột nhiên nảy sinh suy nghĩ kỳ lạ, sau đó ồn ào nói, “Để em để
em!”
Ta đẩy hắn ra, nhích ra xa hắn một chút. Nhìn thấy hắn ngồi đối diện,
màu da rất là khỏe mạnh, quả thực cảnh đẹp ý vui. Sau đó, ta chu chu cái miệng, miết miết môi nói, “Anh chờ một chút, em…” Ta nhắm mắt cởi áo
ngực ra, lại dùng hai tay che khuôn ngực, lộ ra một ít phồng phòng, hỏi
hắn. “Anh có nhìn thấy gì không?”
Ta cảm giác khuôn mặt Nghiêm Tử Tụng trong nháy mắt có chút cứng ngắc, nhưng rồi hắn gật đầu.
Ta lại lui ra sau một chút. “Như vậy thế nào? Có cảm giác đẹp mông lung không?”
Hắn nhìn ta không nói gì, cũng không biết có nhìn rõ ta hay không, đột
nhiên lại xông tới, rống lên một câu, “Con nhóc chết tiệt này!”
Hắn dùng lực đè ta xuống, hại tim ta đánh trống thình thịch đến là lợi
hại, da thịt toàn thân đều như lửa đốt. Thổi phù phù, hai gò má nóng
bừng. Hắn lại hôn hôn ta, sau đó đưa tay xoa bóp khuôn ngực của ta,
khiến ta vừa xấu hổ vừa giận dữ. Nhưng lại đỏ mặt lên hỏi hắn, “Có cảm
giác không…” ~o(>_
Hắn gật đầu.
Ta cũng ngắt hai đầu núm của hắn một chút, sau đó hỏi, “Thấy thế nào, sướng không?”
Hắn lại trực tiếp bóp bóp mông ta.
Ta trả thù bằng cách cắn vai hắn.
Mẹ nó, làm như đang đóng phim… yêu tinh đánh nhau…
Quay về công việc chính, hắn hôn môi ta một lúc, sau đó đến xương quai
xanh, xuống vai, xuống ngực, xuống xương sườn, xuống rốn… Nói chung là
toàn bộ dây chuyền sản xuất vận tác, công phu đúng chỗ.
Ta nghĩ, chẳng lẽ mình chỉ biết hưởng thụ thôi. Nhớ lúc trước có xem
trong phim, con gái vẫn hay ồn ào hai câu, “Oh no… Oh no… Oh no no!” Lại nghĩ, ta là người Trung Quốc không nói tiếng nước ngoài, liền đổi
thành, “Đừng mà… Đừng, không nên… Đừng, đừng có ngừng!”
Rốt cuộc ta cũng hiểu được cái gì là… Ướt rồi.
Sau đó, hắn đút vào, chỉ trong nháy mắt ——
“A ——” Ta rốt cuộc viên mãn rồi.
***
Hắn đang đè trên người ta, vốn đã rất nặng, vậy mà hắn còn đang đung đẩy!
Ta nghĩ, thảo nào nói ma sát sinh nhiệt… Hiện tại, ta nóng quá.
Mà một cảm giác vui sướng cực kỳ điên cuồng xuất hiện, đồng thời cũng
khiến ta cảm thấy cực kỳ đau đớn đến mức phải cau mày, lại không muốn
hắn ngừng lại. Chỉ có thể giống như người sắp chết đuối, ôm chặt lấy
thân cây di động là hắn. Móng tay đâm vào cơ thể rắn chắc của hắn. Ta
vốn đang muốn nói gì đó, thế nhưng lại không muốn quấy rầy hắn chăm chú
làm việc.
Ai ~ Hai ta đúng là đều có số vất vả cực nhọc! Vì vậy, cắn răng chịu
đựng hai luồng cảm xúc đau đớn cùng vui sướng dằn vặt. Đôi khi cũng sẽ
chủ động liếm liếm mồ hôi trên ngực hắn, mằn mặn… Cảm giác sở hữu lẫn
thỏa thê, toàn thân đều bị cảm giác sợ run buộc chặt.
Chỉ có thể vừa cực lực phối hợp, vừa chờ đợi ‘Thế giới cực lạc’ trong tiểu thuyết =_=
Sau đó, hai người chúng ta ngây ngốc chuyển đổi tư thế một chút. Ta vừa
đong đưa với tình cảm mãnh liệt vạn phần, vừa thầm nghĩ: mình đang làm
một chuyện rất tà ác. Nhưng vấn đề là, loại tà ác này đồng thời cũng rất thần thánh. Có một câu nói rất hay, đây là hoạt động sinh lý nguyên
thủy…
Có đạo lý.
Kể lại còn có thể kể đến mức này, cho thấy rõ ràng là ta làm việc không
nghiêm túc, không tập trung tinh thần. Sau một khắc, ta đau nhức thu hồi tinh thần, toàn tâm toàn ý vào hoạt động sinh lý nguyên thủy. Sau đó
quả nhiên là…
Đã đánh mất o(╯□╰)o…
***
Lăn qua lăn lại đến đêm khuya thanh vắng mới xong việc.
Hắn từ phía sau chăm chú ôm ta, nhẹ nhàng khắc môi lên vai ta. Ta an
tĩnh cuộn mình trong lòng hắn. Trong không khí tràn ngập… Cái gì nhỉ? À, hương vị của tình yêu mãnh liệt.
Có điều, trong lòng lại vô cùng bình tĩnh, cảm giác ngay cả hô hấp cũng
đồng bộ với hắn. Loại cảm giác này vô cùng vô cùng ấm áp. Sau một khắc,
ta quyết định phá vỡ không khí yên lặng này. Ta nói: “Nghiêm Tử Tụng,
anh nghe đây. Từ hôm nay trở đi, anh sống là người của em, chết cũng là
ma của em. Nếu anh dám thay lòng đổi dạ, em sẽ cắn chết anh.”
Hắn gật đầu, cảm giác đôi môi hắn đang đặt trên đầu vai ta bắt đầu biến hóa, vung lên một góc lớn. Là đang cười sao!
Ta ôm đồm cầm tay hắn, hung hăng cắn một miếng, sau đó xoay người lại áp đảo hắn, nhào vào trong ngực hắn hỏi. “Sau này, nếu gặp phải cô gái
ngực bự hơn em, anh sẽ làm gì?”
“Không thèm nhìn.”
“Vậy nếu cô ta còn nhiệt tình hơn em thì sao?”
“Coi thường ả.”
“Nếu như cô ta chủ động đến với anh thì sao?”
“Khinh bỉ ả.”
“Nếu cô ta còn thị uy với em thì thế nào?”
“Hận ả.”
Ta gật đầu, cười đắc ý, “Tốt.”
Lúc sau đến lượt hắn vuốt tóc ta hỏi, “Nếu sau này anh muốn hôn em thì sao?”
“Hôn đi.”
Hắn hôn ta một cái, lại hỏi: “Muốn sờ sờ em thì sao?”
“Sờ đi.”
Hắn lại sờ soạng mông ta một chút, hỏi tiếp, “Nếu lại muốn nhập sâu một chút thì sao?”
Ta ân ừ một tiếng, “Đến đây đi!”
***
Giống như ai đó đã nói, năng lượng tình yêu có thề làm mềm dịu trái tim con người.
Ta chẳng bao giờ đề cập với Nghiêm Tử Tụng về chuyện của mẹ hắn, nhưng
đôi lúc ta sẽ làm như vô tình gọi hoặc nghe điện thoại của bác gái ở
trước mặt hắn. Sau đó hắn nghe ra có chút mánh khóe, ta lại nói với hắn
rằng đó là bạn của ta.
Hắn phải tin tưởng ta.
Hắn quả thực cũng dần dần hiểu ra dụng ý của ta. Tuy rằng mơ hồ có chút mất hứng, nhưng cũng không cản trở ta.
Có thể với hắn mà nói, so với mối hận trong lòng hắn thì ta còn quan trọng hơn.
Nhưng nói thật ra, dứt bỏ thành kiến, mẹ hắn là một đối tượng nói chuyện phiếm rất tốt. Cách nhìn cùng phương pháp đều khác hẳn mẹ ta.
Sau này, ta lại nói với Nghiêm Tử Tụng, không phải ai cũng đều có được
vận may như chúng ta, chỉ cần yêu lần đầu tiên đã gặp được đúng người.
Có nhiều người phải nếm mùi thất tình, khi vết thương vẫn còn chưa kịp
lành đã đến tuổi kết hôn rồi.
Vì vậy, trên đời mới có nhiều tiếc nuối, mới có nhiều điều không hoàn mỹ như vậy.
Lúc đó ta đã nói một câu đặc biệt cảm tính. Ta nói, thệ người dĩ hĩ.
Từ đầu đến cuối ta vẫn luôn nghĩ, một người sau khi đã qua đời, nếu ta
còn nhớ thương người đó thì đến trước mộ phần của hắn đặt một bó hoa
tươi. Tất cả thù hận dù sâu nặng bao nhiêu, kể từ khi sinh mệnh kết thúc cũng sẽ tiêu tan thành mây khói.
Sau khi tốt nghiệp, Nghiêm Tử Tụng tìm được một việc làm trong ngân
hàng. Lúc này mới phát hiện, tất cả lý thuyết học được đều chỉ là một
đống rác rưởi. Nhưng đống rác rưởi đó, kỳ thực vẫn còn có thể dùng được. Tiếp thị cũng là một công việc không tồi.
Nhưng khi hắn ra xã hội ta mới phát hiện, đàn ông quá đẹp trai cũng
không phải mọi việc đều thuận lợi. Ở trong mắt rất nhiều người, không
chừng họ còn cho rằng hắn là kẻ ngu ngốc.
Cho nên, Tiểu yêu quái bắt đầu chỉnh chu lại trang phục, tác phong, cẩn
thận tỉ mị đeo mắt kính, dần dần đã học được cách trưởng thành.
Cũng rất đẹp mắt, ta ngọt ngào nghĩ.
Dù bận cỡ nào, Nghiêm Tử Tụng đều sẽ gọi điện đến, kể cho ta nghe vài
chuyện đơn giản đã xảy ra. Thỉnh thoảng sẽ nói vài câu mắc ói, thí dụ
như “Anh nhớ em quá”, “Nhớ em muốn chết”. Ta thề, ta tuyệt đối không hề
ép buộc hắn.
Ngày tháng trôi qua như vậy, quá thong thả và phong phú. Thỉnh thoảng quay đầu lại, sẽ phát hiện thời gian đã chạy trốn mất rồi.
Mỗi ngày, ta và hắn đều tám chuyện điện thoại đến khuya. Ngày hôm sau,
ta thu dọn hành lý trốn khỏi ký túc xá, quyết định đến sống chung với
hắn.
Ta nghĩ, ta quả nhiên là một đứa con gái rất xung động.
Tiểu Mễ nói, “Xem ra, người kết hôn sớm nhất phòng mình chính là cậu.”
Tiểu Lâm thực tế hơn, cậu ấy nói: “Thật sự không lo lắng gì sao? Chỉ sợ
chung hoạn nạn thì dễ, nhưng lại khó lòng cùng hưởng phúc.”
Lôi Chấn Tử lại chẳng nói lời nào. Cậu ấy cùng Hoàng Nhung luôn có cãi vã va chạm, nhưng cậu ấy vẫn chúc phúc cho ta.
Ta dọn dẹp nhà cửa cho hắn, sau đó làm một mâm cơm thật ngon, chờ hắn về nhà. Hắn vừa về đến nhà, nhìn thấy ta thoạt đầu có khiếp sợ, song cũng
rất bình tĩnh, chỉ là khóe mắt có chút thấm ướt.
Lúc ăn cơm ta cũng rất ngoan, còn bắt đầu gắp thức ăn cho hắn. Vốn tưởng rằng hắn khổ cực cả ngày rồi, chắc sẽ ăn ngấu ăn nghiến để rũ bỏ tất cả mệt nhọc. Kết quả, hắn chỉ từ tốn ăn từng miếng từng miếng, sau đó nhẹ
nhàng nói với ta. “Anh sẽ chăm sóc cho em cả đời.”
Ta gật đầu, nói: “Ừm, ăn cơm trước đi.” Cười cười, che giấu đáy mắt ẩm ướt.
Chương trình học của khoa lịch sử đa phần đều rất khô khan. Nghe nói có
rất nhiều sư huynh sau khi tốt nghiệp đã đi làm giáo viên. Ta chẳng bao
giờ nghĩ đến việc đi làm giáo viên, lo lắng sẽ kéo cả đám học sinh điên
theo mình. Sau này ta lại phát hiện, làm giáo viên cũng không sai. Chí
ít, nghỉ đông và nghỉ hè cũng có thể nghỉ ngơi cho khỏe.
Còn chưa suy nghĩ chu toàn cho tương lai, ta đã tốt nghiệp rồi.
Mấy người bạn mở tiệm kinh doanh thời trang của Nghiêm Tử Tụng đã thu
được một số lợi nhuận, định gây dựng sự nghiệp, năm trước đã gọi điện
thoại cho hắn. Lúc đó, công việc tại ngân hàng của hắn kỳ thực cũng rất
ổn định, nhưng hắn vẫn muốn tích cực đối mặt với tương lai mù mịt phía
trước, liền quả đoán từ chức, mang theo số tiền tiết kiệm nho nhỏ đầu
nhập vào dòng nước xiết gây dựng sự nghiệp.
Ta vẫn thường nhìn hắn về nhà trong trạng thái rối bù, sau đó lại ngồi
đọc tài liệu đồ án dưới ánh đèn bàn mờ nhạt. Ta len lén suy nghĩ, có thể hắn muốn cho ta một tương lai tương sáng.
Muốn cho ta một gia đình.
***
Gả cho hắn, đã là không có lựa chọn nào khác.
Hai năm sau, ta cũng đồng ý bước lên đoàn tàu mới với châm ngôn “Lên
thuyền trước, mua vé bổ sung sau” bằng một hình hài đang lớn dần lên
trong bụng.
Cảm giác có một đứa bé trong bụng thật là tuyệt. Ta siêu cấp xung động,
muốn vừa chạy vừa nhảy vừa múa, khiến cho Nghiêm Tử Tụng sợ đến chết
khiếp, thường xuyên không có việc gì cũng gọi điện thoại. Nói chuyện
điện thoại xong hắn lại hối hận muốn chết, nói điện thoại di động có
phóng xạ.
Công việc hiện tại của hắn cũng có chút thành tựu. Nói một cách khác,
hiện tại ta đang là Điện hoàng thiếu phụ phu nhân. Ừ! Hắn mua cho ta rất nhiều sách, rất nhiều CD, rất nhiều thứ linh ta linh tinh.
Ta cảm giác hắn muốn huấn luyện cho con của chúng ta thành một nhạc sĩ,
nếu không thì cũng là nhà tạo hình mỹ thuật gì đó, hoặc là một loại sở
trường nào đó. Ta lại không như vậy, ta muốn bồi dưỡng nó thành một đứa
con siêu cấp phúc hắc, hợp cùng với ta e sợ thiên hạ không loạn. Cũng
hay đấy chứ.
Nhưng ta lại rất lo lắng. Ta nói với Nghiêm Tử Tụng. “Anh đẹp trai như
vậy, em miễn cưỡng cũng được xem là mỹ nữ. Chúng ta có thể chính chính
hựu phụ, sinh ra một đứa quái dị hay không đây?”
Xong ta còn nói, “Nếu sinh ra một đứa quái dị, anh nói xem ban đầu em phải chủ động tìm đến anh để làm chi a!”
Sau đó, Nghiêm Tử Tụng cắn răng nói: “Con không đẹp anh sẽ không nhận em.”
Ngươi nhìn đi, ngươi nhìn đi, hắn quả nhiên cũng là cần con không cần mẹ, ôi bại hoại!
Hôn lễ của chúng ta rất phổ thông. Đầu tiên là đóng tiền lĩnh về một tờ
giấy đăng ký kết hôn, sau đó chọn một ngày mở tiệc rượu mời khách.
Khách đến rất đông. Điểm then chốt là ta mời rất nhiều khách, trên cơ
bản chỉ để Nghiêm Tử Tụng nhà ta vang danh thiên cổ. Ngay cả họ hàng xa
bắn đại bác cũng không tới mà ta cũng mời đến dự. Lại nói, Nghiêm Tử
Tụng cũng quen biết không ít giám đốc này nọ, họ đều cho chúng ta một
bao lì xì nặng trịch.
Ông nội bà nội của ta cũng đến, kéo theo cả một đám lóc nhóc con cháu
chắt chút chít. Ông nội còn hiền hòa sờ sờ cái bụng tròn tròn của ta,
cười kha khả…
Cả đám bạn học vây quanh lấy ta, nói là nhận không ra ta lại lấy chồng
sớm như vậy. Sau đó, còn có một bạn nữ kéo ta ra nói nhỏ, ông xã đẹp
trai quá rất hay lăng nhăng.
Thật ra, vấn đề lăng nhăng này ta cũng đã suy nghĩ qua, nhưng ta và hắn
ngay từ ngày đầu tiên chân chính quen biết cho đến bây giờ, ta đột nhiên phát hiện kỳ thực Nghiêm Tử Tụng rất hiểu ta. Bởi vì con người của ta,
thực sự vẫn thà làm ngọc vỡ.
Hắn không thể trêu vào ta.
Về phần hôn lễ, điều làm cho Nghiêm Tử Tụng bất ngờ nhất chính là, cả mẹ hắn ta cũng mời tới.
Bà mặc một bộ sườn xám truyền thống màu hồng nạm vàng, nghiễm nhiên rất
có phong thái chủ sự. Bà đứng ngoài sảnh đón khách, hỗ trợ bắt chuyện
với mọi người. Ta đi tới ôm bà, cũng để bà sờ sờ cái bụng ta một chút.
Nghiêm Tử Tụng cũng không ngăn cản, chỉ thỉnh thoảng ánh mắt đụng phải
bà lại vội vàng cấp tốc tránh đi.
Một lúc sau ta thoáng nhìn bác gái… Ồ, được rồi, hẳn phải là mẹ chồng
của ta, thấy bà đang đấm đấm hai mông, dáng dấp có chút uể oải. Ta đá
chân Nghiêm Tử Tụng, kêu hắn bưng ghế qua đó.
Ngươi nói xem, kết hôn là chuyện lớn như vậy, chúng ta… vẫn còn là những đứa trẻ xấu xa chưa trưởng thành chưa hiểu chuyện, cứ bắt người lớn
phải quan tâm.
Nghiêm Tử Tụng bưng ghế đưa qua, chẳng nói câu nào đã vội đi ngay. Nhưng lúc chụp ảnh chung, hắn thoáng ngập ngừng, sau đó ánh mắt bay đến chỗ
mẹ chồng ta đang đứng ở một bên.
Ta nhìn thấy viền mắt bà có hơi ửng hồng, sau đó bước từng bước một đến
gần. Bà và Nghiêm Tử Tụng nhìn nhau. Ta có cảm giác, giữa bọn họ, có vài thứ rốt cuộc cũng đã có thể buông bỏ.
Mẹ ta từ trước đến nay đều rất thân thiện, đột nhiên vươn tay kéo mẹ
chồng ta đến bên người, bắt đầu chụp hình. Ta lại nghĩ, quả nhiên chính
là vấn đề về gien, mẹ ta không đẹp bằng mẹ chồng ta = =…
Sau tiệc rượu, ta nhận được một món quà, là một hộp quà kết hôn rất tinh mỹ, gọng kính thủy tinh lóe sáng. Ta nhìn qua, tất cả tem mạc đều bằng
tiếng Anh thì nghĩ thầm, hẳn là đặt hàng từ nước ngoài làm riêng theo
yêu cầu. Cảm giác đầu tiên của ta là… Heiz, kẻ có tiền a!
Nhưng chẳng hiểu sao lại khiến ta có chút phiền muộn. Tuy không có tên
người gửi, nhưng trong lòng ta biết rõ món quà này là Đại Thần gửi cho
ta. Nhưng dĩ nhiên là hắn vẫn ở lỳ tại nước ngoài không chịu trở về…
Sau ta lại nghĩ, kỳ thực cuối cùng ta cũng không gửi thiếp mời cho hắn.
Cho nên ta cũng không rõ hắn biết được tin tức ta kết hôn từ đâu. Ta lại có một suy nghĩ rất tà ác là để đứa con trong bụng ta nhận hắn làm cha
nuôi. Nhưng lại mong muốn, hắn đừng tìm cho con ta một người mẹ kế.
Thật ra ta muốn sinh một đứa con gái. Có thể cho nó mặc quần áo đẹp, có
thể cưng chiều nó, có thể để mặc cho nó điên mà không cần dạy dỗ nó cái
gì là “Chuyện phải làm”, nhưng ít ra cũng sẽ dạy nó biết tiết chế.
Nhưng con trai cũng không sao, sau đó người làm mẹ như ta có việc gì
cũng có thể nhờ con trai giúp đỡ. Chờ mong nhất chính là được nhìn thấy
hắn khí phách hiên ngang hùng hổ nói sẽ giúp ta che mưa chắn gió.
Nhưng đến lúc sinh đẻ, ta đau đến nỗi con nào cũng chẳng muốn sinh nữa.
Bất luận là con nào cũng được, cứ ở lại trong bụng ta đi, ta sẽ dưỡng nó cả đời.
Ta chọn cách sinh tự nhiên, chẳng tại sao cả, chỉ muốn thử cho biết…
Ta… Ta hối hận!
Có câu, đàn ông nào dễ gì rơi lệ. Khi ta được đẩy ra khỏi phòng giải
phẫu trong trạng thái hấp hối, ta thoáng nhìn thấy Nghiêm Tử Tụng rơi
nước mắt. Vốn có suy nghĩ muốn trêu chọc hắn hai câu, hoặc sẽ uy hiếp
hắn hai câu, nhưng ta lại chống đỡ không nổi, ngã xuống. Trước khi hôn
mê, trong lòng còn mắng một câu: Mẹ nó chứ, rặn mất nửa ngày mới sinh
được, sao không ai đến nói cho ta biết rốt cuộc là trai hay gái vậy hả?