Mọi Người Đều Nói Ta Nằm Dưới

Chương 53



Lưu Triệt vào trong phòng làm việc, nhìn Bách Du đang chăm chú vào máy tính ở phòng đối diện, đôi mày thanh tú đang cau lại. Anh mỉm cười, gõ lên bàn làm việc của mình rồi lẩm bẩm  trong miệng : " Vừa rồi là Bách Nhân phải không nhỉ? "


Sau đó lại nghĩ, hắn đến đây làm gì? Tìm Bách Du đòi tiền? Cuối cùng cũng không chịu nổi nữa rồi sao? Về vấn đề này thực ra Lưu Triệt không mấy lo lắng, anh tin là Bách Du sẽ không đưa tiền để tên kia làm trò con bò. Muốn đòi tiền phải là hai cụ ra tay đòi thì mới được, hai cụ bên kia tính sĩ diện nếu không có chuyện cũng sẽ không mặt dày qua đòi Bách Du. Cắt đứa quan hệ, đuổi ra khỏi nhà lại đến đòi tiền thì đúng là không có mặt mũi.


Lưu Triệt suy nghĩ một hồi, trong lòng chợt lóe lên một ý tưởng chắc không phải là đối tượng muốn đòi tiền là mình đâu nhỉ? Sau đó thì Lưu Triệt phát hiện ra đúng là mình đã đánh giá thấp da mặt của Bách Nhân rồi, bởi vì đối tượng đòi tiền của hắn thật sự là anh.


Sau khi thư kí báo có Bách Nhân liên hệ, Lưu Triệt quả thực không biết tư vị trong lòng mình thế nào. Dặn dò không được cho Bách Du biết chuyện này xong, Lưu Triệt tự nhận điện thoại của Bách Nhân sau đó ra ngoài. Hai người hẹn gặp ở một nhà hàng nhỏ, là một gian phòng riêng khi Lưu Triệt đến thì Bách Nhân đã ngồi sẵn đợi anh rồi.


Bách Nhân nhìn Lưu Triệt, trong lòng nổi lên vị chua của sự ghen tị, hắn ta không phải đồng tính dĩ nhiên sẽ không bị sự hấp dẫn của Lưu Triệt làm cho để ý, mà chỉ cảm thấy ghen tị thôi. Nhất là sau khi thấy anh mắt ngưỡng mộ của nữ nhân viên nhà hàng lúc vào đưa thức ăn nhìn Lưu Triệt. Hừ lạnh một tiếng, có gì hay ho đâu cũng chỉ là thứ mê cái mông đàn ông thôi.


Lưu Triệt cũng không bận tâm thái độ của Bách Nhân lắm, hắn ta nghĩ gì đều viết hết lên măt. Lưu Triệt thầm lắc đầu, thảo nào mà kinh doanh buôn bán luôn thật bại, người này so với tức phụ nhà mình thì kém xa. Quả nhiên tức phụ là tốt nhất, đồng phụ đồng mẫu tại sao lại khác nhau thế chứ? Nghe nói chị gái của Bách Du cũng là người rất đoan chính, xem ra chỉ có mình Bách Nhân là lạc loài.


Lưu Triệt không nói gì, chỉ ăn uống rất nho nhã, Bách Nhân nhìn mấy lần cuối cùng không nhịn được mở lời : " Tôi còn tưởng công tử nhà giàu sẽ hẹn ở một chỗ hơn như thế này chứ"


Giọng nói  đầy đáng ghét vang lên, Lưu Triệt vẫn không nói gì chậm rãi khoan thai ăn hết đồ ăn trong miệng lại uống thêm một ngụm nước, sau khi lau miệng mới đáp : " Đối với người không quan trọng thì không cần phải phí công. Nói đi anh muốn gặp tôi để làm gì, thời gian của tôi rất quý báu không rảnh ra đây chỉ để ăn mấy món tầm thường này rồi về đâu"


Bách Nhân nghe xong mặt mũi tái mét, không ngờ Lưu Triệt không cho hắn mặt mũi như vây. Sau đó hắn ta bắt đầu lo lắng, mình là anh trai của người mà người này đang yêu đương vậy mà thái độ của hắn ta đối với mình tệ như vậy. Mấy đứa bạn nói Bách Du rất được Lưu Triệt ưa thích, ngay cả xe ô tô cũng được mua cho cái mới là loại rất đắt tiền nên Bách Nhân mới có thái độ như vậy.


Bây giờ lại nghe Lưu Triệt nói chuyện khó nghe thì xem ra Bách Du cũng không hẳn là được coi trọng như thế. Bách Nhân cũng không dám huyênh hoang nữa mà nói chuyện dịu lại : " Nghe nói cậu và em trai tôi đang yêu nhau? "


Câu hỏi nghi vấn nhưng ý tứ thì rõ ràng chắc chắn, Lưu Triệt nhướn mày nói : " Như vậy thì sao? Theo tôi được biết thì đâu có liên quan gì đến anh? "


" Nó là em trai tôi, sao có thể không  liên quan"


" Không liên quan, Bách Du đã bị cắt tên khỏi sổ hộ khẩu, bố mẹ anh cũng đâu nhận em ấy nữa ,anh thì cũng đâu có nhận. Cũng đừng nói với tôi mấy cá chuyện tình thân không thể cắt đứt nữa mâu thuẫn với vế trước lắm"


Bách Nhân lại một lần nữa nghẹn họng, hắn đúng là có ý nói tình thân ruột thịt không thể cắt đứt thật. Nhưng chuyện Lưu Triệt nói là thật, chính bọn hắn đã tự cắt đứt với Bách Du nguyện ý không còn quan hệ gì cả với cậu. Giờ mà nhận còn quan hệ thì đúng là câu trước câu sau đánh nhau, người này đã điều tra rất kĩ về Bách Du rồi.


Bách Nhân nuốt một ngụm nước bọt, sau khi bị Lưu Triệt nhìn đến lạnh sống lưng. Mồ hôi đổ ra, bị Lưu Triệt không chút lưu tình nói cho trắng mặt, Bách Nhân lại nổi máu sĩ diện hão lên. Quyết định đứng lên ra về không cần tiền " đầu tư" của Lưu Triệt nữa. Hắn không tin là mình không có cách có được tiền, đến lúc thành công Lưu Triệt nhất định sẽ phải hối hận vì hôm nay.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.