“Lúc 17 giờ địa phương, một chiếc máy bay cất cánh đến Ethiopia phát sinh sự cố ngoài ý muốn, toàn bộ 137 hành khách đến đến từ 22 quốc gia và 8 nhân viên hàng không gặp nạn …… Trong đó có 7 hành khách đến từ Trung Quốc, bao gồm nam diễn viên điện ảnh nổi tiếng Doãn Đông……”
“Toàn bộ fans hâm mộ không thể tin nổi Doãn Đông đã tử vong, bọn họ tụ tập ở sân bay khóc ròng……”
“Được biết lần này Doãn Đông đi Kenya là vì công tác, tổ quay chụp đã đến trước, còn Doãn Đông và trợ lý sinh hoạt xuất phát từ Thượng Hải vào ngày 16, cả hai chuyển máy bay ở thủ đô Addis Ababa thì gặp nạn, nhân viên công tác nghe tin đều rơi lệ……”
……
“Trời ạ, phi hành đoàn Doãn Đông đã chết, thiệt hay giả vậy mọi người!?”
“Quá đáng tiếc, mới tháng trước tôi còn đi xem《 sông nước ba mươi năm 》do ông ấy diễn chính, không ngờ chớp mắt một cái người không còn nữa!”
“Hôm nay không phải ngày cá tháng tư phải không? Doãn Đông là diễn viên điện ảnh tôi thích nhất đó!”
……
Sân bay người đến người đi, mọi người cầm di động, sôi nổi tìm kiếm thông tin nóng hổi này.
Một người thanh niên cao gầy yên lặng mà nhìn tin tức trên TV trong một cửa hàng ở sân bay, trong mắt hiện lên một tia mờ mịt cùng đau xót.
Khi làm thủ tục nhập cảnh, người thanh niên tháo xuống mũ lưỡi trai, bị nhân viên công tác nhìn chằm chằm mãnh liệt vài giây, đối phương tựa hồ nghĩ hắn là minh tinh nổi tiếng nào đó, nhưng trên hộ chiếu rõ ràng là cái tên xa lạ không có gì đặc biệt.
Tới gần cửa ra ngoài, di động trong túi chấn động, người thanh niên nhấn trả lời, đầu bên kia liền vang lên một loạt thanh âm dồn dập: “Doãn Sướng, cậu đến chỗ nào rồi?…… Ngoài đây có chút hỗn loạn, tôi không biết ai tiết lộ tin tức cậu về nước nên hiện tại bên ngoài tất cả đều là phóng viên, bọn tôi đang xin mở cửa đặc biệt cho cậu……”
Tín hiệu trong sân bay khi có khi không, Doãn Sướng không nghe rõ thì đã đi đến cửa ra ngoài.
Không biết người nào lên tiếng trước chỉ thấy trước mắt là một trận đèn flash nhấp nháy.
——
“Anh là Doãn Sướng đúng không!?”
“Doãn Đông gặp nạn, xin hỏi hiện tại anh nghĩ như thế nào?”
“Doãn Đông chưa bao giờ công khai thân phận mẹ của anh, xin hỏi anh là con riêng của ông ấy sao?”
“Anh suốt đêm về nước là vì xử lý hậu sự của ông ấy đúng không? Doãn Đông có bao giờ nói với anh làm thế nào để xử lý tài sản cá nhân của mình không?”
“Anh có ý kiến gì khi cha mình gặp nạn khi đang trên đỉnh cao sự nghiệp không? Cuộc sống sinh hoạt của anh sau này thế nào? Có bao giờ nghĩ tới tiếp nối con đường của cha mình hay không?”
Người thanh niên đang bị phóng viên truy vấn là con trai duy nhất của Doãn Đông, Doãn Sướng.
Lần này về nước dọc đường đi đều nghe mọi người bàn luận sự cố hàng không vừa qua, tiếng phổ thông, tiếng Quảng Đông, tiếng Anh…… Mỗi người lặp đi lặp lại sự thật ở bên tai hắn: Doãn Đông đã chết.
Mà giờ này khắc này đây đối mặt với đám phóng viên như lang như hổ này, Doãn Sướng cũng không biết mình có tâm tình gì nữa.
Bọn họ hỏi không chút khách khí, không hề kiêng dè, đơn giản là muốn bức ra phản ứng của Doãn Sướng: Lạnh nhạt có nghĩa là vô tình, quá độ phẫn nộ là không có hàm dưỡng, tốt nhất là bi thống đến mất cảm xúc.
Thấy Doãn Sướng không có phản ứng gì lớn, bọn họ càng thêm ép sát, tung ra hàng loạt các câu hỏi sắc bén, như đám quạ đói khát muốn ép con trai Doãn Đông đến bước đường cùng.
Bên người Doãn Sướng rất nhanh bị vây đến chật như nêm cối, bốn phía là tiếng chụp hình hết đợt này đến đợt khác, đến người qua đường vô tình vô cảm cũng không ngừng giơ lên điện thoại chụp hình.
Có mấy nữ phóng viên muốn dán đến trước người hắn, Doãn Sướng theo bản năng muốn duỗi tay chắn người, đúng lúc này, một đám nhân viên an ninh từ phía sau đi tới bảo vệ hắn, một bên lạnh giọng nói với đám phóng viên: “Lui ra sau! Lui ra sau!”
“Ngài Doãn, nơi này đi không được, xin mời theo tôi……”
Cục diện hỗn loạn giằng co đến hơn hai mươi phút, các nhân viên an ninh mới mang theo Doãn Sướng từ cửa ra ngoài đến phòng nghỉ riêng của nhân viên sân bay.
Một lát sau một đôi nam nữ đẩy cửa tiến vào, người đàn ông lau mồ hôi khom người nói nhỏ: “Thật sự ngại quá, là chúng tôi không nói trước với nhân viên an ninh sân bay, an bài không chu toàn làm cậu hoảng sợ!”
Doãn Sướng kinh hồn phủ định, vốn dĩ mỗi lần hắn và ba ra ngoài, cũng từng trải qua bị fans bao vây, nhưng nhờ có ba che chở nên Doãn Sướng chưa từng rơi vào tình thế bất lợi như ngày hôm nay.
Người phụ nữ còn lại từ lúc vào cửa vẫn nhìn chằm chằm Doãn Sướng, không nhìn đi nơi khác. Bị người đàn ông thúc giục, cô mới nhanh tay lấy kính râm dự phòng và khẩu trang trong túi ra, đỏ mặt đưa cho Doãn Sướng: “Chút nữa chúng ta sẽ đi ra ngoài bằng cửa bí mật, nói không chừng còn có phóng viên ngồi chờ dưới bãi đậu xe, cẩn thận một chút sẽ không bị chụp hình.”
Doãn Sướng tiếp nhận đồ vật sửng sốt, nói: “Cái này tôi có.”
Doãn Đông là diễn viên điện ảnh nổi tiếng, lúc nào ra cửa cũng che chắn bản thân cẩn thận vì phòng ngừa paparazzi chụp hình, Doãn Sướng sớm đã tập thành thói quen, nhưng hắn không nghĩ tới, chính mình một ngày kia cũng sẽ trở thành “Vai chính”.
***
Nửa giờ sau, trong văn phòng tổng giám đốc Giải trí Tân Tinh, Diêu Mạn Hòe nhận được điện thoại nội bộ từ bộ phận quan hệ xã hội.
“Diêu tổng, ngài mau xem tin tức nóng trên Weibo ngay đi!”
Diêu Mạn Hòe tùy tay đổi mới trang báo giải trí, chỉ thấy đứng đầu là loạt tin tức liên quan đến Doãn Sướng ——
《 Doãn Đông gặp nạn, con trai Doãn Sướng suốt đêm về nước 》
《 Doãn Sướng xuất hiện ở sân bay, nhan sắc tuyệt đỉnh làm người qua đường ngây ngốc》
《 tin nhanh: Doãn Sướng là ai? Chín bức ảnh dưới đây sẽ cho bạn biết con trai của ảnh đế Doãn Đông 》
……
Thì ra là hình ảnh Doãn Sướng xuất hiện ở sân bay bị những nhóm phóng viên này biên tập thành một loạt tình tiết máu chó.
Diêu Mạn Hòe gắt gao nhíu mày, cô biết rõ thuộc tính của đám phóng viên kia cho nên đã an bài người bí mật dẫn đường cho Doãn Sướng an toàn từ sân bay trở về, để tránh làm cho đứa con trai vừa mất cha xúc động thêm lần nữa.
Nhưng mà Doãn Sướng xuống máy bay được bao lâu? Vậy mà bốn chữ “Sân bay Doãn Sướng” song song xuất hiện ở bảng hot search rồi!
Diêu Mạn Hòe lập tức liên lạc với nhóm người đi đón Doãn Sướng thì biết được Doãn Sướng hiện đã an toàn, cô lại đen mặt mở di động nhắc nhở bộ phận quan hệ xã hội để ý hướng đi của cư dân mạng.
Xử lý xong chuyện này, cô mới nhìn về phía màn hình máy tính đang dừng ở hình ảnh tại sân bay.
Làm người đại diện cũng như người hợp tác của Doãn Đông nhiều năm qua, Diêu Mạn Hòe đương nhiên đã gặp qua Doãn Sướng.
Lần đầu tiên nhìn thấy Doãn Sướng, đứa con nít này mới bốn tuổi, ngoan ngoãn nghe lời Doãn Đông gọi cô là dì, thanh tuyến mềm mại, tươi cười rạng rỡ, quả thực là người gặp người thích.
Một năm sau Doãn Đông nổi tiếng, vì muốn con trai yên ổn trưởng thành nên chuyển con trai ra nước ngoài học tập.
Mỗi lần Doãn Đông xuất ngoại công tác, sẽ bớt thời giờ đi thăm Doãn Sướng, Diêu Mạn Hòe cũng sẽ cùng đi. Thấy Doãn Sướng lớn lên càng ngày càng xuất sắc, Diêu Mạn Hòe cũng từng nói giỡn hỏi qua Doãn Đông, có muốn đưa Doãn Sướng vào vòng showbiz không, cô tự tin mình sẽ đem Doãn Sướng thành minh tinh nổi tiếng hơn Doãn Đông. Doãn Đông cười cười, chỉ nói Doãn Sướng còn nhỏ, chờ hắn trưởng thành sẽ để hắn lựa chọn.
Sau đó, Diêu Mạn Hòe tự lập công ty quản lý của riêng mình, hai người bận rộn công việc của bản thân nên ít khi gặp nhau, nghĩ lại thì lần cuối cùng cô gặp Doãn Sướng đã là chuyện của ba năm trước, khi đó lần đầu tiên Doãn Sướng bị người ta chụp ảnh cận mặt tung lên mạng.
Năm đó, Doãn Đông mang Doãn Sướng đi Na Uy du lịch, Doãn Sướng mười lăm tuổi mặc bộ đồ trượt tuyết bó sát, mơ hồ có thể thấy được vòng eo hoàn mỹ.
Ảnh chụp lén xa xôi không rõ ràng như ảnh chụp ở sân bay, cũng chỉ ở trên mạng vài giây ngắn ngủi. Doãn Đông nhờ cô giúp đỡ gỡ các bức ảnh xuống để bảo vệ riêng tư cho con trai, Diêu Mạn Hòe còn gọi điện thoại cho Doãn Sướng, dặn dò ông trước khi ra cửa phải che chắn đàng hoàng, cẩn thận với đám chó săn kia.
Hiện giờ ba năm qua đi, diện mạo của Doãn Sướng trên ảnh chụp không có biến hóa gì lớn, nhưng khí chất rõ ràng có biến đổi. Trong ảnh chỉ thấy Doãn Sướng mặc áo thun trắng Versace đơn giản, đeo balô màu xanh đen, quần jeans đen và đôi giày ecco, một tay đút túi, đôi mày nhíu chặt khi đối diện với máy ảnh, ánh mắt còn có lực uy hiếp.
Có lẽ là từ nhỏ ở bên người Doãn Đông mưa dầm thấm đất, Doãn Sướng dù chưa từng đặt chân vào giới giải trí, lại có khí chất không thua gì với các minh tinh.
Đang trầm tư nhìn ảnh chụp, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, “Mời vào.” Diêu Mạn Hòe chuyển hướng nhìn.
“Diêu tổng, Doãn Sướng tới……” Người đàn ông báo với Diêu Mạn Hòe một tiếng, liền cùng với cô gái đứng chờ ở bên cạnh, chuyện xảy ra đến mức này, hai người tự hiểu chờ bà chủ quở trách.
Diêu Mạn Hòe lại không nói chuyện, chỉ ngơ ngác mà nhìn Doãn Sướng.
Nếu nói ảnh chụp Doãn Sướng chỉ làm Diêu Mạn Hòe có một tia kinh diễm, thì người thật đang đứng trước mặt này làm cô kinh ngạc không thôi.
Doãn Sướng mười tám tuổi đã không còn là đứa con nít bốn tuổi, chiều cao hơn 1m80 đủ để lộ ra mị lực nam tính, hơn nữa quan sát gần thì da thịt, ngũ quan không có tì vết gì, quả thực như là tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ mà thượng đế tạo ra.
Kỳ thật, diện mạo của Doãn Đông ở giới nghệ sĩ chỉ tính đến trình độ trung bình, ông có thể trổ hết tài năng chủ yếu nhờ kĩ thuật diễn điêu luyện cùng với vận khí không tồi.
Doãn Sướng thì không như vậy, thằng bé lớn lên còn đẹp hơn ba của mình.
Diêu Mạn Hòe nhớ rõ Doãn Đông từ lúc bắt đầu đã mang theo đứa con trai này, cô đã từng truy vấn quá khứ của Doãn Đông nhưng Doãn Đông ngậm miệng không nói, chỉ có đoạn lịch sử này là Diêu Mạn Hòe không biết rõ, nhưng cô đoán mẹ của Doãn Sướng là một mỹ nhân tuyệt thế mới có thể tạo ra đứa nhỏ có sắc đẹp mỹ miều đến thế này.
Hơn nữa, không biết là trước đây không chú ý, hay là do Doãn Sướng đeo kính sát tròng, Diêu Mạn Hòe lần đầu phát hiện đôi mắt đứa nhỏ này ở góc độ nào đó sẽ ánh lên tia màu xanh xám, với làn da trắng nõn hỗ trợ, phảng phất có thể thu phục linh hồn người đối diện……
Doãn Sướng không cần làm gì nhiều, chỉ cần đứng một chỗ liền có vô số fans người trước tự động ngã xuống, người sau liền tiến lên.
“Diêu tổng?” Người đàn ông lại lần nữa ngắt dòng suy nghĩ của Diêu Mạn Hòe.
Diêu Mạn Hòe thu hồi tầm mắt dừng ở trên mặt Doãn Sướng, tuy rằng không lo thời cơ, nhưng cô vẫn cứ không tự chủ được mà bắt đầu suy xét tiền đồ của Doãn Sướng.
Cô chậm rãi đứng dậy, ra hiệu cho hai người nam nữ: “Các người ra ngoài trước đi.”
Nếu Doãn Sướng nhất định phải đi con đường này thì phong ba đêm nay ở sân bay không phải là chuyện xấu. Ở thời đại lưu lượng này, bất luận chuyện gì xảy ra đều có lợi với minh tinh, huống chi Doãn Sướng xuất hiện trước ống kính không phải là chuyện gì xấu, cho nên làm nhân vật chính để mọi người thảo luận là điều mà tân binh khó cầu nổi.
“Tiểu Sướng, chúng ta đã nhiều năm không gặp rồi ha?” Diêu Mạn Hòe nhìn Doãn Sướng ôn nhu nói, “Dì còn nhớ rõ lần đầu tiên gặp con, con mới cao tới đây à, giờ đã lớn như vậy rồi.”
Bọn họ xác thật có rất nhiều năm không gặp, bất quá, Diêu Mạn Hòe cẩn thận bảo dưỡng không bày biện ra dấu vết năm tháng.
Diêu Mạn Hòe thở dài: “Về chuyện của ba con, dì cũng giống như con vô cùng đau khổ, nhưng sự tình đã phát sinh, chỉ có thể nén bi thương.”
Đáy lòng Doãn Sướng đau xót khàn khàn kêu một tiếng dì Diêu, cho đến giờ phút này, hắn mới cảm nhận được chuyện ba mình đã qua đời là một sự thật.