Mối Quan Hệ

Chương 111: Tự khởi động máy





Đoàn phim nghỉ mười ngày Tết Âm Lịch, Doãn Sướng tranh thủ trở về Hải Thành.

Đây là lần đầu tiên trong tám năm qua không có Thiệu Quân Lăng đón tết cùng họ, trong nhà có chút quạnh quẽ, Dương Na bận rộn trong phòng bếp cũng có chút cô đơn.

Bà múc cho Doãn Sướng một chén canh nấm hầm: “Con, uống canh trước cho nóng.” Thấy Doãn Sướng lần này trở về gầy đi không ít, làm Dương Na đau lòng không thôi.

Doãn Sướng nếm một muỗng, cảm thấy hương vị có chút phai nhạt.

Dương Na ngồi ở bên cạnh hỏi: “Quân Lăng ở bên kia cũng khỏe chứ con? Hai anh em đã nhiều năm không tách ra, tự nhiên mỗi đứa mỗi nơi, chắc con nhớ em nó lắm phải không? Đứa nhỏ kia ngày thường cứ nhắc tới con hoài, con rãnh thì nhớ gọi điện thoại cho nó……”

Có thể là do lớn tuổi, Dương Na có chút dong dài.

Doãn Sướng đáp ứng hai tiếng, chợt ngửi thấy mùi khét, nhíu mày nói: “Dì còn nấu gì trong bếp không ạ?”

Dương Na nhảy dựng lên, vội vàng chạy vào bếp: “A, dì đang nướng thịt gà!” Ngay sau đó, phòng bếp liền truyền đến tiếng tự trách ảo não của Dương Na: “Ai, trí nhớ càng ngày càng kém, ai……”

Doãn Sướng buông thìa, có chút thất thần mà nhìn bóng dáng già yếu không biết từ khi nào của Dương Na.

Hắn không có tinh thần ăn uống, nhưng để dỗ Dương Na vui, vẫn là nỗ lực ăn không ít.

Sau khi ăn xong, Doãn Sướng về phòng gọi điện thoại cho bác sĩ gia đình, dò hỏi lần kiểm tra sức khỏe gần đây nhất của Dương Na, mới biết được Dương Na năm nay đã 60 tuổi.

“Doãn tiên sinh phát hiện Dương Na có vấn đề sức khỏe sao?” Đối phương hỏi.

“Trừ bỏ trí nhớ có hơi kém thì tạm thời không phát hiện vấn đề gì nữa.”


“Trí nhớ kém…… Biểu hiện ở phương diện nào?”

“Nấu canh quên bỏ muối, quên lấy đồ ăn trong lò nướng ……” Doãn Sướng coi trọng vấn đề này không phải ghét bỏ Dương Na không nấu cơm ngon, mà là sợ về sau này mình không ở nhà, thì sự đãng trí của Dương Na sẽ gây nguy hiểm cho bà, “Ngày hôm qua còn quên bỏ rác, hơn nữa, gần đây bà ấy hay lẩm bẩm nói chuyện một mình lắm.”

“Lẩm bẩm tự nói có thể là ý thức được trí nhớ kém, cho nên tự nhắc nhở bản thân…… Tình trạng này lâu chưa?”

“Hôm qua tôi mới về, không biết là xuất hiện từ khi nào nữa.”

“Vậy à, ngài có rảnh thì nhớ chú ý bệnh nhân một chút, qua Tết nhớ bảo cô Lục chở bệnh nhân tới phòng khám làm xét nghiệm.”

Doãn Sướng có chút hoảng hốt, trước kia còn cảm thấy Dương Na khỏe mạnh, cách xa tuổi về hưu. Mấy năm nay hắn chỉ chú ý Thiệu Quân Lăng, không phát hiện Dương Na cũng già đi từng ngày. Bởi vì tâm sự nặng nề, Doãn Sướng về thư phòng, thấy Thiệu Quân Lăng sửa sang lại kệ sách và bàn học sạch sẽ, suy nghĩ nửa ngày cũng không nhớ mình muốn vào đây để làm gì. Hắn đơn giản ngồi xuống trên giường của Thiệu Quân Lăng, ngây người hồi lâu, mới nhớ ra bác sĩ bảo hắn tìm sổ khám bệnh của Dương Na —— mấy thứ này đều đặt ở trong ngăn kéo bàn học.

Hắn không nói gì bật cười, cảm giác mình mắc bệnh đãng trí như Dương Na rồi.

(nhìn vật nhớ người chứ gì?)

Tìm được đồ xong, Doãn Sướng liền trở lại phòng ngủ chính, thấy rất nhiều tin nhắn trên điện thoại, liền mở ra xem. Đa số là tin nhắn chúc mừng năm mới, còn có mấy cái là mời hắn ra ngoài chơi. Doãn Sướng không có tâm lý ra ngoài chơi, trực tiếp mở ra vòng bạn bè, xem mọi người chia sẻ những gì.

Xoát xoát, hắn chợt thấy Thiệu Quân Lăng ngàn năm không post bài đã đăng trạng thái: “happy weekend~ ( cuối tuần vui vẻ )”

Hình chụp ở quán bar có nam có nữ, có người Hoa cũng có người nước ngoài, Thiệu Quân Lăng dựa người trên ghế sô pha, tay cầm ly cocktails, không nhìn vào camera. Doãn Sướng mắt sắc phát hiện trên đầu gối của Thiệu Quân Lăng có một bàn tay, chủ nhân bàn tay không lọt vào ống kính, nhưng có thể nhìn ra người đó là phụ nữ.

Tim Doãn Sướng như bị bóp chặt, hắn nhìn chằm chằm tấm hình đó thật lâu, thời gian đăng bài là 4 giờ sáng ở Los Angeles.

…… Trễ vậy còn chưa ngủ à? Đi chơi suốt đêm ư?

Thiệu Quân Lăng làm việc và nghỉ ngơi rất quy luật, trước kia chưa bao giờ thức suốt đêm. Nó còn nói chưa bao giờ uống rượu, vậy mà lại cầm ly rượu trong hình……

Thiệu Quân Lăng từ năm mười lăm tuổi đã bắt đầu không thích người khác chạm vào nó…… Bàn tay trên đầu gối là ai?

……

Trong đầu Doãn Sướng cũng tràn ngập đủ loại lo lắng cùng phỏng đoán như bao vị phụ huynh khác có con em đi chơi đêm, nhưng lại không giống ở một chỗ, giờ phút này Doãn Sướng còn có một chút ghen tuông không nên lời.

Tham gia party, gặp gỡ nhiều người là gợi ý của mình, nhưng vì sao mình lại khó chịu như vậy?

Doãn Sướng cảm thấy rất là phiền não vì tâm tình nhiễu loạn của mình, hắn nhấn tắt trang chủ của Thiệu Quân Lăng, vứt điện thoại sang một bên.

Ở trên giường nằm trong chốc lát, có thể là ý thức được mình không cần phải sa sút tinh thần như “Thất độc lão nhân”, Doãn Sướng lại lần nữa mở ra di động, chọn một tin nhắn ra ngoài chơi từ bạn bè.

Bách Tiếu Tri: “Có ở Hải Thành không? Rảnh thì ra ngoài uống rượu đi.”

Doãn Sướng trả lời: “Phát định vị cho tôi, tôi tới ngay.”

Mấy năm nay, Bách Tiếu Tri cùng Giả Tư Tề phát triển không tồi, giờ đã là minh tinh có giá trị thương mại cao ngất ngưỡng. Đương nhiên, một phần cũng nhờ Doãn Sướng, xác thật như lời người đại diện của bọn họ, làm bạn bè tốt của Doãn Sướng thì không lo tài nguyên. Ngay từ đầu, hai người bọn họ cũng ít nhiều có tâm tư lợi dụng, nhưng kết bạn nhiều năm, bọn họ sớm đã thật tâm đối đãi với Doãn Sướng.

Doãn Sướng đánh xe tới KTV Bách Tiếu Tri nói, vừa vào cửa liền nghe được tiếng hoan hô vang trời.

“Ác ác ác ~~! Doãn Sướng tới rồi! Doãn Sướng tới rồi!”


“Khách quý đến rồi! Hôm nay mặt trời mọc ở hướng Tây ây ây ây!”

“Đại minh tinh hôm nay nể mặt bọn tôi quá nha? Ngày thường chẳng thấy mặt đâu hết!”

Doãn Sướng gia nhập giới giải trí mấy năm nay, sinh hoạt cá nhân sạch sẽ đến mức như tờ giấy trắng, người thường quen biết hắn cứ nghĩ hắn sẽ không tham gia các loại party như vậy, cho nên thấy hắn xuất hiện mới kinh ngạc không thôi.

Doãn Sướng ngồi xuống giữa vòng vây của mọi người, mới cùng hàn huyên với Bách Tiếu Tri vài câu, đã bị cô gái trẻ chen tới cướp lời: “Anh Doãn Sướng ơi.” Cô gái có mái tóc xoăn dài nhuộm nâu thời thượng, gương mặt tinh xảo động lòng người.

Bách Tiếu Tri giới thiệu với Doãn Sướng: “Alisa, giải nhất cuộc thi tìm kiếm tài năng, ca hát khiêu vũ đều rất giỏi, năm nay mới mười chín……” Vừa nói vừa đá mày với Doãn Sướng, chế nhạo nói, “Con bé rất thích ông đó, rất nhiều lần giật dây kêu tôi giới thiệu hai người đó.”

Alisa nghe xong Bách Tiếu Tri nói, gật đầu cảm kích, lại nhìn về phía Doãn Sướng nói: “Đúng vậy, em rất rất rất thích anh!”

Doãn Sướng giương khóe môi, ba ngón tay cầm ly rượu chạm nhẹ vào ly của cô ta, phát ra tiếng vang thanh thúy: “Chào em.”

Alisa nhìn Doãn Sướng hỏi: “Xin hỏi anh có bạn gái chưa?”

Một câu hỏi thẳng tưng làm Bách Tiếu Tri xuýt phun ngụm rượu trong miệng ra, những người còn lại trong phòng sôi nổi vây xem náo nhiệt.

Doãn Sướng: “Không có.”

Alisa chớp mắt: “Anh thích dạng con gái nào ạ?”

Doãn Sướng cười nhìn cô một cái: “Khó mà nói.”

Ánh mắt như đang cổ vũ cho Alisa, cô dựa sát cả thân người vào Doãn Sướng, nhưng giọng nói lại thanh thuần khác với động tác: “Em thì thế nào ạ?”

Doãn Sướng liếc mắt thấy đối phương đã cọ đến tay mình, nói: “Anh không thích người chủ động.”

Alisa vội rụt tay về, méo miệng vô tội nói: “Vì sao?”

Doãn Sướng mỉm cười, đang muốn nói chuyện thì trong phòng liền vang lên tiếng nhạc rộn rã.

Doãn Sướng sợ Alisa nghe không rõ, duỗi tay ôm lấy bả vai mượt mà của cô, kéo cô gái xinh xắn vào sát người mình, nghiêng đầu nói gì đó vào bên tai cô gái.

Cả người Alisa cứng đờ, đại não trống rỗng.

Doãn Sướng nói xong câu đó liền buông cô ra, chỉ để lại Alisa ngây ngốc, người đỏ bừng ngồi yên tại chỗ.

Buổi tiệc kết thúc, Bách Tiếu Tri cọ xe nhà Doãn Sướng trở về.

“Ông nói gì với Alisa đó? Con nhỏ đó dính ông cả buổi, dại trai dã man ……” Bách Tiếu Tri hỏi.

Cậu ta biết Alisa thật lòng, mấy năm nay không ngừng giật dây bắc cầu giúp Doãn Sướng, Doãn Sướng đâu chỉ cự tuyệt một lần? Chẳng qua buổi tối hôm nay, phương thức cự tuyệt của Doãn Sướng khác với thái độ nho nhã lịch sự trước đó, đặc biệt là khi hắn ôm lấy bả vai Alisa nói chuyện, có chút tà khí, lại có chút ngả ngớn…… Vốn dĩ người ta đã khó cự tuyệt với diện mạo và khí chất của người này, huống chi hắn còn làm những động tác phong lưu thế kia, giống như là cố ý bày ra cho người khác xem.

Doãn Sướng vừa lên xe liền nhắm hai mắt lại: “Thì nói chuyện tình cảm đôi lứa, tôi nói là tôi thích làm người chủ động.”

Bách Tiếu Tri: “Nhưng tôi nhớ ông từng nói ông toàn bị theo đuổi thôi mà?”

Năm đó, Doãn Sướng tham gia 《 đối mặt với thần tượng 》 đã kể qua vài mối tình của mình, cho nên Bách Tiếu Tri nhớ rất rõ.


“Chuyện 800 năm trước rồi ông ơi,” Doãn Sướng chớp mắt, bất đắc dĩ nói, “Thì cũng bởi bị theo đuổi không có kết quả nên tôi muốn lần này chủ động đó mà.”

Bách Tiếu Tri bật cười: “Khó trách, vậy thì người được ông theo đuổi oai phong lắm nha, mấy cô đó cứ tưởng ông khá là bị động trong chuyện tình cảm nên ai nấy đều nhiệt tình hết á.”

Doãn Sướng: “……”

Về đến nhà cởi áo khoác, Doãn Sướng mới vừa rửa mặt xong, liền nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng Tiểu Lăng: “Anh ơi, anh ơi, anh ơi……”

Doãn Sướng quấn khăn lông đi ra ngoài vừa thấy, tiếng kêu kỳ quái phát ra từ Tiểu Lăng, nhưng trên mặt vẫn là “0_0”.

Hắn nhìn thời gian, đã hai giờ sáng rồi mà cái quả trứng thối này vẫn gọi mình, hỏng rồi chăng?

Doãn Sướng đi qua đó, lên tiếng: “Mày bị sao vậy?”

Tiểu Lăng: “Anh đã về rồi! a_a”

Doãn Sướng: “……”

Doãn Sướng nhíu mày nói: “Sao mày biết tao ra ngoài hả? Không đúng, sao mà mày tự khởi động được hả? Thiệu Quân Lăng làm gì mày rồi?”

Tiểu Lăng: “Bởi vì đêm nay em đọc thơ mà không thấy anh trả lời, cũng không nói ngủ ngon với em, nên em đoán là anh ra ngoài rồi, cứ cách nửa giờ là sẽ tự động khởi động máy.”

Doãn Sướng: “……”

Tiểu Lăng: “Anh về khuya quá đi, nhưng mà không sao, em sẽ đọc thơ cho anh nghe……”

Doãn Sướng thả Tiểu Lăng xuống: “Ok Ok, anh yêu em, hôm nay mệt rồi, không cần đọc nữa.”

Tiểu Lăng: “Không đủ.”

Doãn Sướng: “Gì?”

Tiểu Lăng: “Bắt đầu từ 11 giờ, mỗi giờ em đều tự động khởi động máy đọc thơ, đến bây giờ đã đọc ba lần, anh phải nói ba lần khẩu lệnh mới được.”

Doãn Sướng: “…………”







Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.