Mối Quan Hệ

Chương 18: Bánh kem tự làm





Một buổi chiều đầu thu.

Ánh nắng chiều tỏa vào sàn nhà phòng khách chung cư sông Hoài, bức màn mỏng bị gió thổi nhè nhẹ bay bay, hơi lạnh trong không khí hòa quyện với mùi bơ sữa từ phòng bếp.

Trong phòng bếp truyền đến tiếng vang từ máy đánh trứng, cùng với đối thoại khi mạnh khi nhẹ bằng tiếng Anh.

“…… Fans bên nước cậu thật là quá khủng bố, mấy bữa trước còn có người lên Facebook của bọn trong lớp hỏi thăm cậu nữa đó, từ lúc đó tớ không thấy cậu post hình trên Insta nữa.”

“Có thể không post hình nữa……”

Doãn Sướng đặt điện thoại trên đầu tủ lạnh, vừa nói chuyện video với Ivan, vừa thong thả ung dung đánh kem bơ.

Bên kia video đã là đêm tối, Ivan mở đèn bàn nhỏ, ôm ipad dựa vào trên giường.

“Đừng nha, tớ còn muốn biết cậu sống thế nào.”

“Cậu gọi Skype cho tớ được mà.”

“Fine, em trai đâu rồi? Ở chung với cậu đúng không?”

“Ừ, nhóc ấy sống với tớ……”

Lúc này đã một tháng trôi qua sau khi Doãn Đông tử nạn, bởi vậy các loại tin tức xấu xa kia đã lùi vào dĩ vãng, tình hình lúc này tốt đẹp hơn trước.

Nhưng mà sự kiện gièm pha kia có không ít ảnh hưởng đến danh tiếng của Doãn Đông, vì tránh cho người xem vẫn ôm thành kiến với ông, cũng như để Doãn Sướng thích ứng với cuộc sống mới, trong khoảng thời gian này, Diêu Mạn Hòe không phân bài công tác mới, cũng không để Lục Linh Quyên tiếp tục phát bài Weibo, chỉ để Doãn Sướng ở nhà nghiên cứu tài liệu công ty, thuận tiện cùng Thiệu Quân Lăng “Bồi dưỡng tình cảm”.


Ivan cười nói: “Hai người sống tốt chứ hả, cậu còn làm bánh kem cho thằng nhóc đó nữa.”

“…… Không, tớ chưa quen.” Doãn Sướng vừa nói vừa lấy ra mấy túi lót nylon, bỏ vào bơ kem màu champagne.

Làm bánh kem thuần túy là để giết thời gian, hắn thấy trong phòng bếp có lò nướng, liền lên mạng mua nguyên liệu và công cụ nấu ăn. Đặt hàng giao hàng trong nước thật là phát đạt, đặc biệt là ở thành phố lớn, buổi sáng mới đặt hàng, buổi chiều đã giao tới.

“Sao còn chưa quen?” Ivan vui sướng khi có người gặp họa nói, “Ba cậu qua đời để lại cho cậu đứa em trai, đây là chuyện tốt mà!?”

“……” Doãn Sướng dừng tay, nếu Doãn Đông nói trước với hắn, cũng thẳng thắn nói rõ lai lịch của Thiệu Quân Lăng thì có khả năng hắn sẽ vui vẻ hơn khi có em trai.

“Tớ lớn hơn thằng bé tám tuổi lận đó, cách suy nghĩ cũng khác nhau,” Doãn Sướng khom lưng liếc nhìn lò nướng, lại ngồi dậy bắt đầu quậy sốt chocolate.

“Hơn nữa, bởi vì hoàn cảnh trưởng thành khác nhau, thói quen sinh hoạt của hai đứa cũng khác, cơ mà tớ cũng muốn tìm hiểu quá khứ của nó…… Nhưng là nó không nói chuyện với tớ.”

“Vì sao không nói chuyện với cậu? Nó không thích cậu hả?”

“Nó có thích hay không thì tớ không biết,” Doãn Sướng thẳng thắn nói, “Dù sao tớ chưa có cảm tình với nó, tớ vẫn còn giận chuyện ba tớ giấu diếm sau lưng nữa.”

“Tớ hiểu mà, nếu ba mẹ tớ không nói tiếng nào, đột nhiên mang về nhà một đứa em trai thì cho dù nó thương tớ cỡ nào, tớ cũng rất ghen tị á……” Ivan điều chỉnh tư thế, chống cằm nói, “Cậu còn chưa nói vì sao thằng nhóc không nói chuyện với cậu nha.”

“Năng lực biểu đạt của nó không được tốt cho lắm, tớ phải thường xuyên suy đoán nó muốn nói gì,” Doãn Sướng đau đầu mà nhún vai, “Còn thường xuyên đoán sai.”

“Nơi này ok không?” Ivan chỉ chỉ đầu mình.

“Hẳn là không có vấn đề gì, chơi game rất khá……” Tuy rằng biết Thiệu Quân Lăng đang chơi game không hiểu bọn họ nói gì, nhưng Doãn Sướng vẫn là theo bản năng mà quay đầu lại nhìn qua phòng khách, nhỏ giọng nói với Ivan, “Tớ với Samantha định dẫn nó đi xét nghiệm trí thông minh để cho nó đi học.”

Ivan: “Nó học lớp mấy rồi?”

Doãn Sướng: “Dựa theo tuổi tác thì nên học lớp ba, hoặc lớp bốn. Nhưng Viện Phúc Lợi chỉ dạy một ít chương trình cơ bản —— chính là một đám lớn nhỏ cùng học một lớp. Tớ nghĩ nếu nó có trí thông minh bình thường thì học tiểu học cũng không thành vấn đề.”

“À à,” Ivan cười cười, “Vậy đến lúc đó cậu dạy nó học hả?”

“Không đâu. Samantha nói, đến lúc đó tớ không có thời gian.” Một tiếng “Đinh” vang lên, bánh bông lan nướng xong rồi, Doãn Sướng buông công cụ, mang lên bao tay thật dày, mở ra lò nướng —— mùi bơ trứng nồng đậm lượn lờ khắp phòng bếp.

“Vậy à, chừng nào cậu trở về?” Ivan hỏi.

“Cuối tuần này tớ qua bên đó một chuyến, dọn dẹp quần áo chuyển về đây cùng với xin nghỉ học.”

“Cậu muốn thôi học?”

“Yeah, tớ sau này sẽ phát triển ở Trung Quốc, không quay về đó học được.”

“…… Hey hey hey!” Ivan bỗng nhiên phát ra tiếng nhắc nhở, “Em trai cậu đó hả?”

Doãn Sướng nhìn qua video, phòng bếp thuộc dạng mở, nơi Ivan nhìn thấy không biết từ lúc nào Thiệu Quân Lăng xuất hiện, nửa thân mình giấu ở sau bàn ăn, lén lút mà nhìn ổ bánh kem.

“Nó nhỏ xíu hà,” Ivan mới vừa nói xong, tầm mắt Thiệu Quân Lăng liền liếc về di động trên tủ lạnh, “Á, hình như nó phát hiện tớ rồi!”

Doãn Sướng ngừng động tác tay, dùng tiếng Trung nói với Thiệu Quân Lăng: “Anh gọi điện thoại với bạn.”

Thiệu Quân Lăng vẻ mặt lạnh nhạt mà nhìn chằm chằm di động hai giây, cũng không chào hỏi, liền trực tiếp dời đi tầm mắt, làm mặt quỷ với Ivan.

Ivan: “……”


Doãn Sướng: “……”

Ivan tức giận kêu một tiếng: “WTH, ý thằng nhóc đó là gì?”

Doãn Sướng cười khổ, dùng tiếng Anh nói: “Giờ cậu biết vì sao tớ không thích rồi chứ?”

Ivan: “Tớ cảm giác như mình bị khiêu khích! Ánh mắt nó làm tớ muốn đánh cho một trận á!”

Doãn Sướng theo bản năng nói: “Không được, nó là em trai tớ.”

Ivan: “Cậu không thích nó mà?”

Doãn Sướng: “Thì vẫn là em trai tớ, tớ không thích nhưng sẽ không để người khác ăn hiếp nó.”

Ivan: “……”

Doãn Sướng đi đến trước tủ lạnh: “Được rồi, không nói nữa, bữa sau tớ lại gọi cho cậu, goodnight.”

Dừng cuộc gọi video, Doãn Sướng cũng không nói chuyện cùng Thiệu Quân Lăng, cầm lấy miếng nylon có chứa bông kem, dùng tốc độ rất nhanh, chỉ chốc lát sau chín miếng bánh kem nho nhỏ được phủ đều kem tươi màu champagne.

Hai mắt Thiệu Quân Lăng bừng sáng, tầm mắt vẫn luôn đuổi theo động tác trên tay Doãn Sướng.

Doãn Sướng nhìn thằng nhóc sắp rớt nước miếng, mới nhịn không được nói: “Sắp xong rồi.”

Tiếp theo, hắn lại không nhanh không chậm mà từ lò vi ba lấy ra sốt chocolate được đun nóng, tinh tế mà xối ở trên bánh kem.

Làm xong điều này, Doãn Sướng mới đem bánh kem đặt lên bàn ăn, Thiệu Quân Lăng như cún con lẽo đẽo lạch bà lạch bạch chạy theo sau.

Chờ thằng nhóc ngồi xuống, Doãn Sướng đem khay bánh đẩy đến trước mặt nó, vừa định nói “Ăn đi”, lại thấy Thiệu Quân Lăng vươn ra ngón tay đầy đất, nhịn không được phải hỏi: “Rửa tay chưa?”

Đôi mắt Thiệu Quân Lăng vẫn còn nhìn chằm chằm bánh kem trước mắt, đột nhiên bị hỏi những lời này, gấp đến độ rụt đôi bàn tay về cúi người về phía trước, tựa hồ là đang rối rắm muốn ăn trước hay là rửa tay trước.

Doãn Sướng nhắc nhở nói: “Mấy cái này đều là của nhóc, đi rửa tay trước đi.”

Thiệu Quân Lăng nghe xong mới vội vàng bò xuống đất từ trên ghế.

Bắt đầu từ lúc này, Doãn Sướng cảm thấy Thiệu Quân Lăng vẫn là có chút đáng yêu —— tuy rằng thói quen vệ sinh không tốt, không lễ phép tí nào, không biết biểu đạt, còn có rất nhiều vấn đề giáo dục khác, nhưng ít ra rất nghe lời, chỉ cần có điều này làm Doãn Sướng cảm thấy mình có thể thay đổi được đối phương.

Chờ Thiệu Quân Lăng trở về, Doãn Sướng rút tờ khăn giấy lau tay cho nó, mới nói: “Được rồi, ăn đi.”

Thiệu Quân Lăng vừa nghe mệnh lệnh liền gấp không chờ nổi mà vội vã xúc thìa.

Sau đó, một đứa ngồi ăn, một đứa chủ yếu phụ trách quan sát đối phương ăn, đây là khoảng thời gian hằng ngày ở cạnh nhau của bọn họ.

Không tồi, cái gọi là “Bồi dưỡng cảm tình” chính là chung sống dưới một mái nhà giải quyết chuyện ăn uống, tiêu tiểu.

Lúc mới vừa mang Thiệu Quân Lăng về được một tuần, Doãn Sướng phát hiện đối phương không biết cách giao tiếp cũng là một vấn đề lớn.

Hắn hỏi Thiệu Quân Lăng muốn ăn gì, Thiệu Quân Lăng ngây ngốc mà nhìn hắn, biểu hiện so với hắn còn mờ mịt hơn.

Doãn Sướng chỉ có thể tự mình quyết định, hắn download mấy cái app giao cơm, mỗi ngày chọn đồ ăn ở một nơi giao tới. Quan sát một khoảng thời gian thì Doãn Sướng phát hiện: Thiệu Quân Lăng cơ hồ cái gì cũng ăn……


Nhưng là món gì cũng ăn không tính là thằng nhóc thích món đó.

Ví dụ như, có một ngày Doãn Sướng đặt một nồi lẩu cay đầy hương vị, Thiệu Quân Lăng ngửi được mùi hương kia cũng giống như hôm nay ngửi được mùi bánh kem, hai mắt sáng lên, nhỏ dãi thèm muốn.

Lúc mới bắt đầu ăn, thằng nhóc ăn ngấu nghiến như chưa bao giờ được ăn, Doãn Sướng còn tưởng nó có thể ăn cay.

Nhưng ăn được một lát thì thấy không thích hợp, Thiệu Quân Lăng như là đang phân cao thấp với mình, ăn đến nghiến răng nghiến lợi, nước mắt lưng tròng, nhưng vẫn không ngừng lại, tiếp tục vùi đầu ăn, cuối cùng vừa ăn vừa khóc nức nở.

Doãn Sướng lúc ấy hoảng loạn, cố tình hỏi thằng nhỏ có khó chịu chỗ nào không, muốn đi bệnh viện không, hay là nghĩ đến chuyện gì khổ sở…… Hắn quả thực dồn hết kiên nhẫn hỏi đi hỏi lại còn hơn đối xử với bạn gái trước kia mà Thiệu Quân Lăng vẫn không thấy chuyển biến tốt đẹp.

Thiệu Quân Lăng như giận dỗi một miệng đầy đồ ăn, tự làm mình nghẹn đến mặt đỏ bừng.

Cuối cùng Doãn Sướng thật sự nhìn không được nữa trực tiếp đi tủ lạnh lấy bình nước đá, mạnh mẽ bắt thằng nhóc uống hết nửa bình thì Thiệu Quân Lăng mới ngừng.

Doãn Sướng quả thực dở khóc dở cười —— thì ra là thằng nhỏ không quen ăn cay, nhưng muốn cậy mạnh đây mà.

Sau khi ăn xong, Thiệu Quân Lăng ủ rũ tránh sau sô pha chơi với hộp nhạc, nhìn qua cực kì đáng thương.

Nhưng Doãn Sướng lúc đó rất bực bội, bởi vì phản ứng của Thiệu Quân Lăng làm hắn cảm giác như mình đang ngược đãi con nít……

“Sau này nhóc không thích ăn thì cứ nói với anh.”

“Thích hoặc không thích, hai từ này khó nói lắm sao?”

“Nhóc không nói với anh thì làm sao anh biết?”

“…… Thiệu Quân Lăng nhóc có nghe hay không?”

Thiệu Quân Lăng đưa lưng về phía hắn, một lúc sau mới rầu rĩ mà “Dạ” một tiếng.

Tuy nói như vậy nhưng Doãn Sướng cũng không trông cậy vào Thiệu Quân Lăng sẽ đột nhiên thông suốt, hắn chỉ có thể đề cao sức quan sát của mình để tránh cho loại tình huống như vầy phát sinh lần nữa.

Trong khoảng thời gian này, Doãn Sướng đã tổng kết được, Thiệu Quân Lăng thích ăn mì gói, điểm tâm ngọt, cánh gà chiên, hamburger, các loại đồ ăn đầy dầu mỡ, sẽ không ăn cay, cũng không thế nào chạm vào hải sản như tôm, cua vì chúng khá phức tạp.

Bởi vì Thiệu Quân Lăng lớn lên tương đối gầy yếu, Doãn Sướng cũng không cảm thấy đối phương ăn như vậy có vấn đề gì, nhưng về lâu về dài thì hắn vẫn nên tìm đến chuyên gia dinh dưỡng để đề ra thực đơn hợp lý cho nó, điều này sẽ có lợi với thân thể thằng nhóc sau này.

Giờ phút này đây nhìn Thiệu Quân Lăng hăng say đánh chén mấy miếng bánh kem nhỏ làm Doãn Sướng lại có chút phát sầu.

Cuối tuần này Doãn Sướng dự định sẽ bay ra nước ngoài, hắn không tính toán mang theo Thiệu Quân Lăng —— hơn nữa hộ chiếu và thị thực của Thiệu Quân Lăng trong thời gian ngắn cũng không thể có liền —— mấy ngày tới sắp xếp như thế nào làm hắn nhức đầu không thôi.







Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.