Mối Quan Hệ

Chương 19: Cuộc gọi video





Doãn Sướng hội ý với Diêu Mạn Hòe rồi họ quyết định để Lục Linh Quyên tới đây ở mấy ngày, để tiện chăm sóc cho Thiệu Quân Lăng.

Mấy bữa nay Doãn Sướng nghỉ ngơi ở nhà, Lục Linh Quyên cũng là nhàn đến phát hoảng, khi nghe được bà chủ triệu hoán, liền vui vẻ đáp ứng.

Doãn Sướng mua vé máy bay vào buổi chiều, buổi sáng hôm xuất phát Lục Linh Quyên đã tới đây, cô phá lệ cẩn thận dò hỏi tình trạng của Thiệu Quân Lăng từ Doãn Sướng.

“Bạn nhỏ ngày thường sinh hoạt và nghỉ ngơi thế nào?”

“9 giờ tối thì nó bắt đầu mệt mỏi rã rời, ngủ dậy khoảng bảy, tám giờ sáng……”

Lúc mới vừa đem Thiệu Quân Lăng về nhà, Doãn Sướng còn bị mất ngủ, có một ngày hắn thức đến ba giờ sáng mới chịu đi ngủ, giấc ngủ đó là do mệt mỏi quá độ nên ngủ như chết, nằm mãi cho đến 12 giờ trưa mới tỉnh lại.

Kết quả vừa mở mắt ra, hắn liền thấy Thiệu Quân Lăng ghé vào mép giường giương đôi mắt đen xoáy trừng trừng nhìn mình.

Một màn đối mắt trực tiếp làm Doãn Sướng hoảng sợ, hắn giãy giụa người hỏi: “Em làm gì đó?”

Thiệu Quân Lăng rụt rụt cổ, gương mặt hơi hơi phiếm hồng, dùng một chuỗi âm thanh lọc cọc trong bụng trả lời hắn.

Sau đó Doãn Sướng tự động để đồng hồ báo thức cho mình, mặc kệ ngủ trễ thế nào thì sáng sớm đúng giờ sẽ dậy làm cơm sáng cho Thiệu Quân Lăng.

“Đánh răng rửa mặt thì em ấy tự làm được, nhưng……” Doãn Sướng thấy Thiệu Quân Lăng không ở gần đó, mới thấp giọng dặn dò Lục Linh Quyên, “Tắm rửa này nọ chị phải để ý kĩ một tí.”

“A à, là muốn chị nhắc thằng bé đánh răng rửa mặt sao?”

“Còn có tắm rửa.”

Mấy hôm trước tiết trời tương đối nóng, Doãn Sướng sợ Thiệu Quân Lăng ở trong nhà buồn, liền dẫn nó đi đến phòng tập thể dục của chung cư. Tuy thằng bé nhỏ con, gầy còm nhưng chạy một hơi có thể lên tới 3000m. Hơn nữa, có thể là lần đầu tiên dùng máy chạy bộ nên nó cảm thấy mới mẻ, giống như món đồ chơi mới cần được khám phá, vừa chạy vừa điều chỉnh tốc độ, lúc nhanh lúc chậm, mỗi lần chạy chơi đều giống con chó Nhật nho nhỏ ham vui.

Rèn luyện xong thì về nhà, mở điều hòa lên làm mát cơ thể. Ba ngày trôi qua, chờ đến khi Doãn Sướng dựa sát vào người nó thấy một thân đầy mồ hôi bùn đất, mới biết được Thiệu Quân Lăng mấy ngày nay cũng chưa tắm rửa.

Tuy rằng hiện tại đã vào thu, thời tiết chuyển lạnh, nhưng Doãn Sướng tạo thói quen mang Thiệu Quân Lăng ra ngoài hóng gió. Thằng nhóc hiếu động nên không muốn đến phòng tập thể thao nữa, cả đường đi hết sờ hết cây xanh này, đến nhổ nhánh cỏ kia, dù sao đi một vòng từ trên xuống dưới không phải là mồ hôi cũng là bùn đất.


“Ăn cơm trừ đồ cay thì món gì em ấy cũng ăn, chị thích thì nấu cho em ấy ăn với, không thì mua cơm hộp cũng được.” Doãn Sướng giới thiệu mấy nhà hàng hắn hay đặt đồ ăn cho Lục Linh Quyên.

“Không thành vấn đề, chị không biết làm thịt cá gì đặc biệt, nhưng xào cơm chiên trứng, nấu mì ăn liền thì vẫn biết.”

“Còn có chuyện này, em ấy ăn gì cũng không biết tiết chế, chị không cần làm quá nhiều……”

Nói đến đây Doãn Sướng lại có chút đau đầu, vài lần trước hắn vì cân nhắc sở thích của Thiệu Quân Lăng, mỗi lần đặt cơm hộp đều gọi rất nhiều, kết quả là dù đồ ăn có nhiều hay ít thì thằng nhóc vẫn ăn hết, còn thường xuyên bởi vì ăn quá no mà ngẩn người.

“À, tốt, chị sẽ cân nhắc.”

Lục Linh Quyên vừa ghi vào sổ, vừa cảm thán trong lòng: Thật không nghĩ tới thiếu gia sống trong nhung lụa như Doãn Sướng còn rất tinh tế trong việc chăm sóc con nít nha!

“Trong ngăn tủ phòng cho khách có mấy món đồ chơi cùng sách, nhưng em ấy thích nhất là gameboy,” Doãn Sướng nghĩ đến cái gì, chạy vào phòng ngủ lấy Ipad của mình ra, “Em để lại cái này, nếu em ấy chán thì chị cứ download vài trò chơi cho em ấy chơi.”

“Tốt tốt!”

Căn hộ chỉ có hai phòng ngủ, Doãn Sướng hỏi Lục Linh Quyên có muốn ngủ phòng ngủ chính hay không, Lục Linh Quyên nghe xong lại liên tục cự tuyệt: “Không không không, chị ngủ sô pha là được rồi.”

Đó là phòng của Doãn Sướng, trước kia vẫn là phòng của Doãn Đông…… Một người phụ nữ chưa hiểu “chuyện đời” như cô thì làm sao dám vào phòng ngủ đấy chứ.

Doãn Sướng thấy cô kiên trì, liền nói: “Vậy làm phiền chị mấy ngày sắp tới.”

“Hoàn toàn ok!” Chịu khổ nhọc là tố chất cần thiết của người đại diện, đừng nói ngủ sô pha, Lục Linh Quyên cảm thấy ngủ dưới đất đều không có vấn đề.

Linh tinh vụn vặt nói hơn nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng xong.

Doãn Sướng cuối cùng nói: “Tuy rằng Thiệu Quân Lăng biểu đạt ý nghĩ không nhanh nhạy, nhưng vẫn là đứa trẻ rất nghe lời, chị không cần gây áp lực cho mình đâu.”

“Sẽ không sẽ không!” Doãn Sướng 18 tuổi còn thu phục được, cô 25 tuổi còn trị không được một nhóc mười tuổi thì bị cười cho thúi đầu luôn à.

Ba người cùng nhau ăn cơm trưa, sau đó Doãn Sướng thu thập hành lý đơn giản, gọi Thiệu Quân Lăng đến trước mặt mình: “Ca ca phải ra ngoài một tuần, chị gái kia sẽ ở đây chăm sóc cho nhóc, nhóc phải ngoan ngoãn nghe lời chị ấy nghe chưa.”

Thiệu Quân Lăng nghe vậy bỗng nhiên mở to hai mắt, không gật đầu cũng không hé răng, ngơ ngác mà trừng mắt nhìn hắn.

Doãn Sướng ra dấu: “Bảy ngày sau anh sẽ về.”

Thiệu Quân Lăng vẫn nhìn hắn, ánh mắt kia không biết là hoài nghi, ưu thương hay là lưu luyến, tóm lại không phải là phản ứng tốt.

Doãn Sướng bị nhìn có chút chột dạ, nhưng hắn đã nói những gì cần nói, hơn nữa hắn nghĩ mình vừa gặp Thiệu Quân Lăng, thằng nhóc này không thể nào nảy sinh tình cảm sâu đậm với mình được. Nghĩ đến Lục Linh Quyên làm việc ổn thỏa, Doãn Sướng liền yên tâm mà rời đi.

Một ngày trằn trọc trên máy bay, cuối cùng Doãn Sướng về tới nhà, ôn chuyện cũ với Fiona.

Khi Doãn Sướng đang nhắc tới chuyện Doãn Đông bỏ lỡ việc nhận nuôi “đứa con riêng”, Fiona một chút cũng không cảm thấy kỳ quái, ngược lại còn khuyên ngược lại Doãn Sướng: “Pháp luật yêu cầu một chồng một vợ, nhưng con không biết, rất nhiều nhà giàu đều tam thê tứ thiếp.”

Fiona là người từ thập niên 60, tư tưởng có chút truyền thống, bà lại nói: “Dì có một người chị em làm bảo mẫu ở một nhà giàu tại Hương Cảng, nghe nói chủ nhân nhà đó có mười mấy đứa con rơi bên ngoài, chỉ đưa tiền, không có danh phận. Ba con tốt xấu gì cũng thuộc hàng tỉ phú, ở bên ngoài có đứa con riêng cũng không sao, nhưng con là độc nhất vô nhị với ba con, hiểu chứ?”

Đạo lý này Doãn Sướng hiểu, nhưng hắn nghe xong vẫn rất buồn bực.

Ăn cơm, nghỉ ngơi, chỉnh múi giờ, đợi đến khi Doãn Sướng nhớ tới Thiệu Quân Lăng đã là hai ngày sau.

Doãn Sướng gọi điện thoại cho Lục Linh Quyên, không ai bắt máy, lại gọi video, cũng không ai tiếp.

…… Ra ngoài hả ta?

Doãn Sướng nhớ tới Ipad mình để ở nhà, liền thử gọi facetime.

Lần này có người bắt, đón tiếp hắn không phải là Lục Linh Quyên giỏi giang mà là một gương mặt đầy nước mắt, vội vàng kể lể: “Ông chủ! Cuối cùng ông cũng gọi điện thoại cho tôi!”

Doãn Sướng: “…… Chị bị gì vậy?”

Lục Linh Quyên nhìn qua tiều tụy mất ngủ: “Thiệu Quân Lăng hai ngày không ngủ! Từ lúc em đi tới giờ không ăn gì luôn!”

Doãn Sướng nhíu mày: “Vì sao?”

“Sao chị biết được! Chị làm cơm cho nó, nó không ăn, chị mà đến gần nó sẽ bị nó đánh nữa!” Lục Linh Quyên khoe vết thương trên cánh tay mình, “Em xem đi, nè! Mấy cái này là do nó cào đó, móng tay dài quá trời luôn à!”


Cái gì mà 9 giờ ngủ 7 giờ rời giường, cái gì không kén chọn còn rất ngoan ngoãn, đậu má! Lục Linh Quyên cảm giác như mình bị lọt vào cái hố sâu thiệt là sâu!

Doãn Sướng nhăn mày: “Em ấy đang ở đâu?”

Lục Linh Quyên hốc mắt hồng hồng, hiển nhiên là bị khi dễ thảm thương: “Nhốt mình trong phòng ngủ đó, chị giờ không dám nói gì với nó luôn.”

Doãn Sướng nghiêm túc nói: “Chị đưa ipad cho nó, để em nói vài câu.”

Lục Linh Quyên một bên rón ra rón rén đi tới phòng dành cho khách, một bên khẩn trương nói: “Tối hôm qua chị đưa di động của chị cho nó gọi điện thoại cho em, kết quả không ai bắt máy, nó liền quăng điện thoại chị đi…… Nếu nó quăng ipad của em thì chị mặc kệ à nha!”

Doãn Sướng: “……” Khó trách Lục Linh Quyên hồi nãy không bắt điện thoại.

Nhưng Doãn Sướng ngạc nhiên lắm, lúc hai đứa ở bên nhau hắn đâu có phát hiện Thiệu Quân Lăng tính tình xấu như vậy, sao thay đổi xoành xoạch thế này?

Bên kia video, Lục Linh Quyên nhẹ nhàng mở cửa phòng ngủ ra.

Trung Quốc hiện tại là ban ngày, nhưng bức màn trong phòng nhắm chặt, một mảnh không gian u ám, chỉ thấy Thiệu Quân Lăng ngồi ở mép giường phát ngốc.

“Này……” Lục Linh Quyên nhút nhát sợ sệt mà gọi thằng bé, “Ca ca gọi điện thoại cho em này, nghe không?”

Bả vai đứa nhỏ run run một chút nhưng không có phản ứng gì quá lớn.

Lục Linh Quyên đi lại gần, đánh bạo thả ipad vào lòng ngực thằng nhỏ.

Trong màn hình lập tức xuất hiện khuôn mặt nho nhỏ của Thiệu Quân Lăng, chỉ thấy ánh mắt thằng bé lúc đầu còn mơ hồ, đến khi nhìn thấy hình ảnh, đôi mắt lại chậm rãi trợn tròn như chuông đồng nhìn chằm chằm Doãn Sướng.

Hơn nữa, thằng bé còn chủ động cầm lấy ipad, ngón tay vuốt ve khuôn mặt Doãn Sướng —— đương nhiên, hành động này Doãn Sướng không nhìn thấy, cameras không quay đến tay Thiệu Quân Lăng.

Doãn Sướng xụ mặt hỏi thằng bé: “Vì sao không ăn cơm?”

Thiệu Quân Lăng: “……”

Doãn Sướng: “Vì sao không chịu đi ngủ?”

Thiệu Quân Lăng: “……”

Doãn Sướng: “Không phải bảo em nghe lời chị sao?”

Sau ba câu hỏi liên tục, Thiệu Quân Lăng rốt cuộc có phản ứng, thằng bé nhìn Doãn Sướng, hoàn chỉnh hỏi một câu: “Anh đang ở đâu?”

Doãn Sướng giật mình: “???”

Lục Linh Quyên sau lưng: “???”

“Anh……” Doãn Sướng do dự mà nói, “Anh ở Los Angeles…… Pasadena……” Hắn không biết Thiệu Quân Lăng nghe có hiểu hay không, chỉnh màn hình camera trên di động để cho thằng bé thấy toàn bộ căn phòng cũng như khung cảnh ngoài cửa sổ.

Nhưng lúc hình ảnh biến hóa, Doãn Sướng không phát hiện, Lục Linh Quyên lại rõ ràng chú ý tới Thiệu Quân Lăng trở nên nôn nóng, thằng bé bắt đầu đong đưa ipad, lại sờ sờ màn hình, bởi vì Doãn Sướng chợt biến mất, nó hoài nghi cái ipad bị hư.

Lục Linh Quyên vội vàng nhắc nhở: “Doãn Sướng, chỉnh camera lại!”

Doãn Sướng sửng sốt, mặt hắn rất nhanh lại xuất hiện ở trong màn hình ipad, Thiệu Quân Lăng cũng lập tức khôi phục lại bình thường.

Hai người mắt to trừng mắt nhỏ qua video, Doãn Sướng xấu hổ trước: “Được, anh không thèm nghe nhóc nói nữa, bây giờ đi ăn cơm ngay, cơm nước xong liền đi ngủ…… Có nghe hay không?”

Thiệu Quân Lăng: “……”

Lục Linh Quyên cái khó ló cái khôn nói một câu: “Nếu em không nghe lời thì ca ca không để ý tới em nữa đâu!”

Thiệu Quân Lăng: “……!”

Lời này vừa ra quả nhiên hiệu quả, Thiệu Quân Lăng khẩn trương mà xoay đầu nhìn cô, lại nhìn Doãn Sướng trong màn hình.

Doãn Sướng cũng thông minh hiểu ý Lục Linh Quyên, nói theo ý cô: “Ừ, nếu nhóc biểu hiện tốt thì anh mỗi ngày sẽ gọi điện cho nhóc.”


Thiệu Quân Lăng vuốt màn hình ipad hỏi: “Ở đây sao?”

Doãn Sướng buồn bực: “Ở đây là gì?”

Lục Linh Quyên hỗ trợ giải thích: “Là facetime đó.”

Doãn Sướng: “…… Ừ.”

Cuối cùng Thiệu Quân Lăng cũng nói được mấy câu đơn giản nhưng cũng làm hai người lớn mệt mỏi quá độ.

Ước chừng một giờ sau, Doãn Sướng đi tắm rửa một cái rồi kiểm tra điện thoại thấy tin nhắn từ Lục Linh Quyên.

“Vất vả lắm mới mở điện thoại lên được……”

“Hình như cũng sắp hư roài.”

“Thiệu Quân Lăng rốt cuộc ăn cơm! [ khóc ]”

“Nó ăn rất nhiều……[ mồ hôi ròng ròng ]”

Doãn Sướng đọc tin nhắn liền nhẹ nhàng thở ra, trả lời: “Em mua một cái mới cho chị, chị dùng mạng gì?”

“Hoa Vì, cảm ơn!” Lục Linh Quyên không chút khách khí, hai ngày nay cô bị tra tấn tinh thần cùng với toàn thân đều có vết thương nên đây là bồi thường cô nên có!

Mười phút sau, Doãn Sướng nhắn tin cho cô: “Em mua rồi đó, mai mới giao hàng.”

Lục Linh Quyên: “Không có việc gì, chị tạm thời dùng ipad của em.”

Doãn Sướng: “Thằng bé thế nào rồi?”

Lục Linh Quyên: “Ngủ rồi nên chị mới trộm được ipad nè.”

Doãn Sướng: “……”

Lục Linh Quyên: “Hơn nữa, chị phát hiện thằng nhóc đó chỉ nghe lời em thôi.”

Lục Linh Quyên: “Em làm cách gì để nó nghe lời hay vậy?”

Doãn Sướng cũng có chút ngốc, từ khi hắn mang Thiệu Quân Lăng về nhà đã như vậy, hắn còn tưởng thằng nhóc đối xử với ai cũng bình đẳng.

Lục Linh Quyên: “Chị không nhiều lời với em nữa, chăm sóc thằng nhóc này hai ngày nay mệt chết được, cần phải nghỉ ngơi……”

Doãn Sướng: “OK.”

Đóng di động, Doãn Sướng nằm ở trên giường hồi tưởng câu Lục Linh Quyên vừa nói.

…… Chỉ nghe lời mình thôi sao?

Vì cái gì? Bọn họ rõ ràng vừa mới nhận thức.







Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.