Mối Quan Hệ

Chương 45: Đến Hương Cảng





Buổi tối, Doãn Sướng rửa mặt xong lên giường nghỉ ngơi, thấy đèn thư phòng còn sáng, liền thúc giục Thiệu Quân Lăng: “Nhóc còn chưa ngủ nữa?”

Tiểu gia hỏa ngồi ở trước bàn làm việc, không biết còn đang mân mê cái gì, từ vị trí đó lệch đầu về một bên là có thể nhìn giường ngủ chính, thằng bé nghe tiếng quay đầu lại, yên lặng nhìn Doãn Sướng hai giây, hỏi: “Anh, ngày mai, anh muốn đi đâu vậy?”

Doãn Sướng: “……”

Doãn Sướng bị thằng bé hỏi có chút chột dạ, nhưng hắn biết mình không cần phải giải thích với Thiệu Quân Lăng, “Anh đi công tác.” Thuận miệng nói cho có lệ một câu, hắn trực tiếp tắt đèn nơi đầu giường, nằm xuống đắp chăn lên, lại muộn thanh nói, “Nhóc cũng đi ngủ sớm một chút đi.”

Thư phòng truyền đến một trận tiếng vang sột sột soạt soạt rất nhỏ, Doãn Sướng nhẹ nhàng thở ra, cho rằng Thiệu Quân Lăng nghe lời mà đi nghỉ ngơi, liền nhắm hai mắt lại.

Không nghĩ tới vài giây sau, Thiệu Quân Lăng bỗng dưng xuất hiện ở bên tai hắn: “Anh……”

Doãn Sướng sợ tới mức mở mắt ra liền thấy tiểu gia hỏa đến đây từ lúc nào, đang ghé vào mép giường nhìn hắn chằm chằm.

“Nhóc!” Doãn Sướng bị dọa sợ, “Sao không đi ngủ, lại đây làm gì?”

Đèn từ thư phòng chiếu tới đây, đem đôi mắt Thiệu Quân Lăng chiếu đến sáng ngời.

“Anh.” Thằng bé lại ngập ngừng gọi một tiếng.

Từ lúc đi Thụy Sĩ với hắn về thì tần suất thằng bé gọi hắn bằng anh ngày càng nhiều hơn. Doãn Sướng không biết mình nên vì thế cao hứng hay là phiền não, nhưng ít ra lúc này, hắn một chút cũng không hy vọng Thiệu Quân Lăng làm nũng với mình.

“Muốn nói cái gì, nói……” Doãn Sướng có chút không kiên nhẫn.

Thiệu Quân Lăng nhìn hắn, nhỏ giọng hỏi: “Anh còn sẽ…… Trở về không?”

Tiếng nói nhút nhát, nhưng có chút khẩn trương khó phát hiện.

Doãn Sướng nhạy bén mà nhận ra được, hắn có chút ngạc nhiên, lại nhìn kỹ biểu tình trên mặt của Thiệu Quân Lăng, cảm thấy đôi mắt đen nhánh nguyên bản nhìn không ra cảm xúc gì như là đang tràn ngập lo lắng.


Tiểu gia hỏa này là đang lo lắng hắn…… Đi luôn sao?

“Đương nhiên sẽ trở về,” Doãn Sướng nói giọng hòa hoãn, lại nhớ đến Diêu Mạn Hòe từng nói tiểu gia hỏa này rất dính mình, làm bộ lơ đãng mà chọc ghẹo, “Nhóc không muốn anh đi à?”

Trong nháy mắt, Doãn Sướng lại hối hận mình quá mức tự đa tình.

Phỏng chừng trong lòng đứa nhỏ này, tầm quan trọng của hắn còn không bằng một tômì gói nóng hổi vừa thổi vừa ăn nữa kìa……

Không ngờ Thiệu Quân Lăng nghe xong còn rõ ràng lên tiếng: “Ừ.”

Doãn Sướng ngạc nhiên, trong ánh sáng mập mờ, hắn không thấy rõ đôi tai phiếm hồng của Thiệu Quân Lăng, nhưng lại thấy được đôi mắt lập lòe của nó.

Quả thật tên nhóc này đang khẩn trương, hơn nữa phi thường sầu lo.

Có người để ý đến mình như vậy làm hắn có cảm giác một dòng nước ấm len lỏi vào trong người, nhẹ nhàng bao bọc con tim giá lạnh của Doãn Sướng.

“A……” Hắn cười một tiếng, không khỏi nhớ lại câu nói của tên nhóc này trước bia mộ của Doãn Đông, khóe mắt, đuôi lông mày tự nhiên giãn ra, ôn nhu hơn hẳn.

Nhưng hắn cũng không biết làm thế nào để trấn an Thiệu Quân Lăng, lần này đi HươngCảng tuyệt đối không mang thằng bé theo được.

Nhớ lại đêm ở Zurich, Doãn Sướng nhịn không được hơi xốc một góc chăn lên, nhẹ nhàng vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh mình, thử thăm dò hỏi: “Nhóc…… Muốn ngủ với anh không?”

Thiệu Quân Lăng: “……”

Thiệu Quân Lăng: “…………”

Thiệu Quân Lăng ngây người vài giây, bỗng nhiên cả kinh nhảy cẫng lên cả ba mét, y như buổi sáng ngày hôm đó ở Thụy Sĩ, chớp mắt bỏ chạy về thư phòng.

Doãn Sướng: “???”

Không cần à?

Không phải luyến tiếc hắn sao?

Doãn Sướng cho rằng, một khi con nít đã ỷ lại người lớn thì rất thích ngủ chung với người đó.

Hắn nhớ rõ khi mình còn nhỏ rất thích ngủ cùng Doãn Đông, cùng chung chăn gối với người mình thương, ôm ấp đối phương, hơi thở cùng nhiệt độ cơ thể, đều có thể cho con nít mười phần cảm giác an toàn cùng ấm áp ……

Chỉ tiếc là từ sau khi lên năm tuổi, hắn không còn cơ hội này nữa.

Hắn nhớ rõ khi còn nhỏ có một lần Doãn Đông ra ngoài công tác hai tháng, hắn nhớ ba ba đến phát điên, vừa gặp đối phương là kích động nhào lên người, như con gấu Kangoroo con quấn lấy mẹ, quấn chặt không buông, còn muốn ngủ chung với ba nữa.

Nhưng Doãn Đông lại nhéo yêu mũi hắn, cười nói: “Tiểu Sướng, con trai không được nhõng nhẽo, con đã năm tuổi rồi, phải tự lập đi chứ.”

Tối hôm đó, vô luận hắn lăn lộn làm nũng thế nào, dùng hết mọi biện pháp lấy lòng mà Doãn Đông vẫn không dao động.

Ba hắn rất sắt đá muốn để hắn học được tự lập.

Đối với cách làm của Doãn Đông, Doãn Sướng có thể lý giải, nhưng hắn không ủng hộ.

Bởi vì cho đến bây giờ hắn vẫn nhớ rõ, Doãn Đông để hắn ngủ một mình trong phòng làm hắn cảm thấy rất mất mát và cô đơn…… Cái này làm cho hắn khao khát tình yêu thương trong một thời gian rất dài.

Mười lăm tuổi hắn đã biết yêu, lần trước hắn có nói là mình đã quen ba người bạn gái, kỳ thật hắn không có tình cảm gì đặc biệt với ba cô gái đó, chỉ là trên người bọn họ có một điểm chung —— lần đầu tiên tiếp xúc, ba cô gái này đã ôm hắn rất nhiệt tình, hơn nữa giống như người lớn trấn an con nít, ôn nhu mà vỗ lưng, sờ soạng cổ hắn.

Doãn Sướng chưa từng nói qua, mình chỉ là tham luyến cảm giác âm yếm này mà thôi, cho nên mới đáp ứng để các nàng theo đuổi.

Đương nhiên, cuối cùng mấy cô gái này vì không chiếm được tình cảm của hắn mà chia tay……

Đang nghĩ ngợi thì chăn bỗng nhiên động đậy, một vật nhỏ nóng hầm hập chui vào từ bên cạnh.


…… Là Thiệu Quân Lăng.

Tiểu gia hỏa này không biết vì sao lại chạy về đây, lúc này giống như chú cún con, chậm rì rì rúc vào trong lòng hắn.

Doãn Sướng cong cong khóe miệng.

Cũng không biết thằng bé tới tới lui lui lăn lộn cái gì, nhưng…… Đây xem như là biểu hiện ỷ lại chứ hả?

Hắn nâng lên cánh tay đem người bên cạnh ép sát vào mình, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng thằng bé: “Được rồi, ngủ đi.”

Trưa mùng chín, Lục Linh Quyên mang theo hai người bảo vệ tới đón hắn, bốn người đến văn phòng luật sư Vương trước, mang theo đối phương đến sân bay, đến chạng vạng, Doãn Sướng đặt chân lên Hương Cảng.

Năm đó Doãn Đông debut ở Hương Cảng, cầm giải thưởng Gương mặt mới về đất liền phát triển, từ đó nổi tiếng cho đến nay.

Khi Doãn Đông gặp tai nạn, dân chúng xứ Cảng Thơm cũng náo loạn một trận, đào ra không ít thông tin cũ, thêm mắm thêm muối, biên soạn ra các loại tin tức bát quái. Doãn Sướng xuất hiện cũng làm cho bọn họ hưng phấn, chỉ là bất đắc dĩ đối phương gần một năm nay đều hoạt động ở đất liền, bọn họ không chỗ nào nhúng tay.

Gần đây thì Doãn Sướng làm người phát ngôn cho BG, hình ảnh tuấn mỹ xuất hiện ở tất cả các quầy chuyên doanh của nhãng hàng, tất nhiên thành phố nổi tiếng xa xỉ này không thiếu hình của hắn.

Cho nên, Doãn Sướng vừa xuất hiện ở sân bay Hương Cảng, liền có người qua đường tinh mắt phát hiện ra hắn, cũng chụp ảnh phát lên mạng: “Đây có phải là Doãn Sướng nổi tiếng trong đất liền không nhỉ?”

Xứ Cảng Thơm là nơi có đoàn paparazzi chuyên nghiệp lẫn thực lực nổi tiếng toàn cầu, vừa thấy ảnh chụp đã hành động theo cơn gió lốc, nhanh chóng truy tìm hành tung của Doãn Sướng.

Khi Doãn Sướng đến, không kịp đi cục quản lý bất động sản, vì thế mấy người tìm khách sạn ở trước một đêm, sáng sớm hôm sau mới ngồi trên xe Lục Linh Quyên đã thuê đi làm thủ tục.

Kết quả chờ giấy tờ ổn thỏa thì Doãn Sướng đã bị paparazzi vây quanh.

“Doãn Sướng! Xin hỏi anh lần này tới Cảng Thơm là để thừa kế bất động sản của Doãn Đông đúng không?”

“Xin hỏi Doãn Đông ở Cảng Thơm có tổng cộng mấy cái bất động sản? Hiện tại có phải đều quy về danh nghĩa của anh không?”

“Anh có suy xét tới bên này phát triển sự nghiệp không ạ?”

“Anh có bao giờ nghe người ta nói anh lớn lên có điểm giống trùm địa ốc xứ Cảng Thơm cô ba Hà Dục Phù không ạ?”

……

Ở giữa một rừng câu hỏi hỗn loạn tiếng Quảng Đông, tiếng phổ thông cùng tiếng Anh, Doãn Sướng bỗng dưng nghe được câu nói đó, lòng nao nao. Hắn liếc mắt nhìn nữ phóng viên kia một cái, vội vã bỏ trốn dưới sự bảo vệ của vệ sĩ.

“Má ơi,” Lục Linh Quyên sợ tới mức bệnh tim muốn phát tác, “Phóng viên xứ Cảng Thơm này thật là điên cuồng!!”

Lục Linh Quyên đã sớm nghe qua phóng viên ở đây rất cuồng loạn, cho nên đã làm theo kiến nghị của Diêu Mạn Hòe mang thêm hai gã vệ sĩ, hơn nữa vé máy bay hành trình lần này bọn họ mua đột xuất, căn bản không có khả năng để fans chuẩn bị, không ngờ lại bị phát hiện sớm như vậy.

“Làm sao bây giờ? Làm em bại lộ rồi!” Lục Linh Quyên khẩn trương mà search Weibo, bên phía bên đây ra bản thảo cực kì nhanh lẹ, không chừng không đầy nửa tiếng sau là tin tức Doãn Sướng xuất hiện ở đây lên đầy mặt báo.

Doãn Sướng nhìn thoáng qua phóng viên bên ngoài cửa sổ, mặt mày xanh mét.

“Kỳ thật chị không hiểu,” Lục Linh Quyên nhìn về phía Doãn Sướng, hỏi, “Sao lần này em đi thần bí vậy hả?”

Lục Linh Quyên nhớ tới Doãn Sướng từng nói với mình “Đừng nói với người nhà”, liền cảm thấy rất kỳ quái. Ai cũng biết Doãn Sướng là người thừa kế của Doãn Đông, hắn tới nhận bất động sản cũng là danh chính ngôn thuận, căn bản không cần phải cẩn thận như vậy.

Lần trước cô tôn trọng quyền riêng tư của Doãn Sướng, không hỏi nhiều, nhưng hiện tại sự tình có biến, cô muốn biết lí do Doãn Sướng quyết định, như vậy mới có thể cung cấp bảo vệ tốt nhất.

“Về khách sạn trước đi, chút nữa em sẽ nói.” Doãn Sướng cũng đang do dự đem những việc này nói cho Lục Linh Quyên, hiện giờ chỉ có Diêu Mạn Hòe cùng luật sư Vương biết hắn có thân phận là “Con nuôi”, một người là trưởng bối hắn tín nhiệm nhất, người còn lại là luật sư, tất nhiên có tu dưỡng chức nghiệp, hắn không lo bọn họ lỡ miệng nói ra điều gì gây bất lợi cho mình.

Nhưng Lục Linh Quyên……

Cũng được, kỳ thật hợp tác hơn nửa năm qua, nhân phẩm và năng lực của đối phương đã chiếm được tin cậy của Doãn Sướng, nếu không lần này hắn cũng sẽ không nhờ Lục Linh Quyên theo mình tới đây.

Tới khách sạn rồi, Doãn Sướng gọi riêng Lục Linh Quyên vào phòng, nói: “Em có thể nói nguyên nhân với chị, nhưng em hy vọng chị có thể giữ bí mật cho em.”


Lục Linh Quyên bị giọng điệu nghiêm túc của Doãn Sướng làm sợ tới mức ngẩn ra, cô lập tức tâm thần lĩnh hội nói: “Doãn Sướng, từ lúc em chọn chị là người đại diện thì chúng ta cùng ngồi chung một con thuyền rồi. Em sống tốt thì chị mới tốt, nếu em không tốt thì chị cũng không còn mặt mũi nào nữa.”

Cô cười cười, nói tiếp, “Trước kia chị nghĩ như vậy là bởi vì chị đại diện cho em, đây là bổn phận của chị. Nhưng theo em một khoảng thời gian qua, chị phát hiện em là một người cực kì cực kì tốt cho nên chị càng dụng tâm muốn phụ tá em. Chị không biết mình sau này có còn cơ hội gặp được người tốt như em không, nhưng chị thấy, nếu sau này chị có bị đổi minh tinh thì chị cũng khó có thể hết lòng với người ta như em……”

Cô nhìn về phía Doãn Sướng, trịnh trọng nói: “Chị cũng hy vọng em có thể tin tưởng chị như Diêu tổng, chị biết chị ấy có quan hệ sâu xa với em hơn là giám đốc với nhân viên, nhưng tín nhiệm giữa ngừơi với người cần có thời gian để nghiệm chứng, chị tự tin, một ngày nào đó chị sẽ đạt được vị trí đặc biệt đó.”

Doãn Sướng chỉ hy vọng Lục Linh Quyên bảo đảm cho mình, ngoài ý muốn nghe một hồi độc thoại, cũng có chút cảm động.

“Cảm ơn……” Hắn thả lỏng, thẳng thắn nói với Lục Linh Quyên, “Lần này em tới là muốn điều tra về thân thế của mình.”

Lục Linh Quyên buồn bực nói: “Thân thế của em?”

Doãn Sướng: “Có khả năng em không phải là con trai ruột của ba, lần đầu tiên em về nước gặp luật sư Vương, chú nói với em, em là được Doãn Đông nhận nuôi, nhưng em nhớ ba em có nói mẹ em mất từ khi em còn nhỏ.”

Lục Linh Quyên kinh ngạc nói: “Chuyện này, chuyện này Diêu tổng có biết không?”

Doãn Sướng: “Yeah, nhưng dì ấy không biết nội tình, dì ấy cũng không biết mẹ em là ai.”

Lục Linh Quyên cứng họng, cô còn tưởng Diêu tổng biết rõ mọi điều về Doãn Sướng như lòng bàn tay……

Doãn Sướng: “Dạo gần đây em nghi ngờ dì bảo mẫu nhà em biết rõ thân thế của em.”

Lục Linh Quyên: “Fiona đó hả? Em có hỏi rồi hả?”

Doãn Sướng lắc đầu: “Nhiều năm như vậy dì vẫn luôn chưa nói tới, gần đây em nghe nói ba ba ở Hương Cảng có hai căn hộ, trong đó có một căn em chưa từng nghe qua nên em hỏi dì, vậy mà dì ấy biết, hơn nữa phản ứng ngay lúc đó của dì rất mất tự nhiên……”

Doãn Sướng đem hoài nghi nói cho Lục Linh Quyên, Lục Linh Quyên cũng đồng tình gật gật đầu: “Có một chút cổ quái…… Cho nên em muốn gạt bà đến đây điều tra sao?”

Doãn Sướng: “Đúng rồi, em muốn đến căn hộ đó nhìn xem.”

Lục Linh Quyên gật gật đầu: “Chị hiểu rồi. Nhưng hiện tại chúng ta đã bị paparazzi theo dõi, không thể trực tiếp qua đó, vạn nhất nơi đó thực sự có cái gì…… ý chị là, lỡ như nơi đó có người quen với ba em thì sao, vậy thì có khả năng bị đăng báo…… Năng lực khai quật của báo chí bên đây thực là khủng bố.”

Doãn Sướng cũng băn khoăn này, cho nên mới quyết định về khách sạn trước.

Lục Linh Quyên suy nghĩ phương án tránh né paparazzi, quyết định làm kế điệu hổ ly sơn, để chiếc xe đã bị bại lộ chạy đến sân bay trước, ngụy trang thành Doãn Sướng đã quyết định trở về đất liền, sau đó cô lại kêu một chiếc xe khác để hai người đi tới căn hộ kia.

【 chuyện bên lề 】

Anh mời mình ngủ chung kìa! Dzui quá là dzui!!!!

Anh chủ động mời mình cùng chung chăn gối! o///o

Mắc cỡ quá, che mặt chạy đi……(*/w\*)

Não bộ hoạt động kịp thời, chạy về giường ngủ, ôm anh trai ngủ đây. (/////)







Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.