Khi Doãn Sướng trở về từ Kenya thì được Diêu Mạn Hòe tự mình đến đón.
Buổi tối, Diêu Mạn Hòe vì đón gió tẩy trần cho Doãn Sướng mà dẫn hắn đến một nhà hàng tư nhân kín đáo.
“Nơi này dì và ba con thường tới,” Diêu Mạn Hòe đưa thực đơn tinh xảo cho Doãn Sướng, ôn nhu nói: “Con chọn món mình thích đi, hôm nay dì mời khách.”
Doãn Sướng lễ phép mà đẩy thực đơn trở về: “Ưu tiên phụ nữ trước ạ, dì chọn món giùm con luôn đi, con không có kén ăn.”
Diêu Mạn Hòe chọn vài món ăn, rồi hỏi: “Lần này trở về có dự định gì không?”
Doãn Sướng trả lời nói: “Bên kia không cung cấp được hài cốt của ba nên con mang theo một ít bùn đất trở về.”
Diêu Mạn Hòe gật gật đầu nói: “Lễ truy điệu ngày đó sẽ có rất nhiều minh tinh, truyền thông đến tham dự, lát nữa dì sẽ chọn giùm con một cái hộp đẹp đẽ, đến lúc đó đặt ở trước lễ đường để mọi người truy điệu.”
Doãn Sướng: “Dạ.” Chuyện lễ truy điệu, Diêu Mạn Hòe đã nói với hắn ở trong điện thoại.
Diêu Mạn Hòe gọi một bình rượu trắng, độ cồn khá thấp, sau khi hỏi ý Doãn Sướng thì rót cho hắn một ly nhỏ.
“Trừ bỏ mang về nhà một ít đất, con còn cảm thụ gì nữa không?” Cô nhắc tới chuyện mấy bữa trước, “Dì xem video thấy fans ở bên kia chào đón con bằng một bài hát.”
“…… Rất cảm động ạ.” Xác thật chuyến đi này làm thái độ của Doãn Sướng với fans và truyền thông thay đổi.
Hắn cũng thấy được tin tức trên mạng —— Doãn Sướng không biết rất nhiều chuyện đều là do Diêu Mạn Hòe tỉ mỉ an bài, chỉ cho là phóng viên nào đó đi theo chụp lén mình mà thôi —— nhưng hắn cảm giác được nội dung tin tức rất chân thật, cũng không giống đám paparazzi ngày đó ở sân bay mạo phạm mình.
Ngoài ra, Lục Linh Quyên còn dẫn đường chỉ cho hắn một ít bình luận trên mạng, những lời cảm thương của mọi người đã để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng hắn.
Đêm đó trở về khách sạn từ hiện trường, Doãn Sướng mất ngủ nằm ở trên giường, tự mình dùng di động download Weibo, đăng ký tài khoản, tìm tòi tin tức liên quan, từ từ nằm xem các tin nhắn mà mọi người để lại.
Có người nói đã thích Doãn Đông rất nhiều năm, hiện tại Doãn Đông tử nạn, tâm tình của họ không khác gì Doãn Sướng, hy vọng hắn cố gắng vượt qua;
Có người nói nhìn thấy ảnh chụp của hắn ở hiện trường rất thương hắn, vẫn luôn cầu phúc cho hắn, hy vọng hắn có thể mau chóng vui lên;
Còn có người nói, hy vọng hắn có thể debut làm diễn viên, để các nàng có cơ hội thay Doãn Đông tiếp tục yêu thương hắn.
Những tin nhắn đó không ít thì nhiều se dịu nỗi bất an trong lòng của Doãn Sướng, đọc thêm vài cái thì hắn có thể yên tâm chìm vào giấc ngủ.
Đồ ăn được dọn lên, hai người vừa ăn vừa nói chuyện.
Diêu Mạn Hòe lại hỏi: “Tiểu Lục đâu? Cô ấy đi theo con thế nào?”
Doãn Sướng: “Chị ấy tốt lắm ạ.”
Lời khen này là thiệt tình thật lòng, dọc đường đi Doãn Sướng đều hưởng thụ sự chăm sóc cẩn thận, tỉ mỉ từ Lục Linh Quyên.
Cầm giỏ xách hay mua nước là chuyện nhỏ, chuyện lớn hơn cô gái này cũng có thể tự mình đảm đương, ví dụ như đêm Doãn Sướng vừa đến Kenya, bị ảnh hưởng cảm xúc từ fans, tâm thần không yên, tất cả mọi chuyện đều là do Lục Linh Quyên làm ở sau lưng, giao thiệp cùng lãnh sự quán hay tổ nhân viên công tác ở sân bay, cô còn an bài chỗ ăn ở cho Doãn Sướng.
Hơn nữa, Doãn Sướng cảm giác cô gái này biết thuật đọc tâm, cô ấy sẽ xuất hiện kịp thời khi cần thiết; khi không cần quấy rầy thì cô ấy sẽ an tĩnh không làm phiền.
Lục Linh Quyên sẽ nói chuyện phiếm với hắn, giải đáp nghi hoặc cho hắn, còn kể chuyện cười cho hắn nghe, tính cách tích cực cùng chân thành của cô cảm nhiễm Doãn Sướng, làm Doãn Sướng cảm thấy khi có cô ở bên cạnh sẽ không cần phải lo lắng những chuyện phức tạp bên ngoài nữa.
……
Cứ như vậy chớp mắt đã qua vài ngày, Doãn Sướng cảm giác Lục Linh Quyên thật giống như một phiên bản khác của Diêu Mạn Hòe.
Diêu Mạn Hòe nghe xong lời Doãn Sướng thuật lại, cười nói: “Con đừng xem thường người ta đó, người ta có hai bằng thạc sĩ lận à, một là tâm lý học, hai là quan hệ xã hội.”
Doãn Sướng kinh ngạc: “Lợi hại như vậy á?”
Diêu Mạn Hòe mỉm cười: “Dì không tuyển người vô dụng.”
Doãn Sướng nhịn không được cảm khái một phen “Không thể trông mặt mà bắt hình dong”.
Mấy ngày kế tiếp, Diêu Mạn Hòe vẫn luôn vội vàng chuẩn bị cho lễ truy điệu của Doãn Đông.
Doãn Sướng cũng nhận được điện thoại từ luật sư Vương, biết được đã có chứng minh tử vong của Doãn Đông, lúc này Doãn Sướng bắt đầu xuống tay xử lý sang tên tài chính, quyền cổ đông cùng một loạt di sản kế thừa.
Lúc ký tên mình lên những văn kiện đó, Doãn Sướng cảm thấy trên vai mình nặng trĩu trách nhiệm.
Cho đến hai ngày trước khi lễ truy điệu diễn ra, Doãn Sướng mới gặp lại Diêu Mạn Hòe.
Diêu Mạn Hòe tự mình đến chung cư sông Hoài thăm hắn, thuận tiện mang cho hắn một hộp gỗ mạ vàng.
“Đây là một vị đạo diễn nhờ dì đưa cho con, ông ấy tên là Tần An, là bạn thân của cha con.”
Hắn có nghe qua tên Tần An, vị đạo diễn này nổi tiếng trên thế giới, đồ vật ông đưa giá trị tất nhiên xa xỉ.
Trên nắp hộp gỗ mạ vàng được điêu khắc tinh xảo, dưới đáy còn khắc một chuỗi chữ Khải nhỏ: “Lấy thiên địa vì quan tài, lấy nhật nguyệt vì liền bích, sao trời vì châu ngọc, vạn vật vì tê đưa.” (ở đây mình không hiểu lắm, xin các bạn chỉ giáo)
Doãn Sướng đem nắm đất mà mình đem về từ nơi xa xôi kia cẩn thận bỏ vào trong hộp, yên lặng đóng lại cái nắp.
Ngày diễn ra lễ truy điệu, Lục Linh Quyên đến chung cư Sông Hoài trước, đưa quần áo cho Doãn Sướng.
Đa số quần áo của Doãn Sướng đều ở nước ngoài, lần này trở về cũng không có mang lễ phục thích hợp, bộ quần áo này là do Diêu Mạng Hòe đặt may cho Doãn Sướng.
Sau khi thay quần áo, Doãn Sướng một bên điều chỉnh cổ áo sơmi, một bên từ bên trong đi ra. Hắn tự tin với vẻ bề ngoài của mình, thay đổi quần áo cũng không cần hỏi ý kiến người khác. Đi đến trước mặt Lục Linh Quyên, hắn tiếp nhận một bông hoa hồng trắng từ tay đối phương, cắm lên trên túi áo khoát mình, chỉ với bộ dáng này thì so với những nam minh tinh đã được trang điểm còn lóa mắt hơn.
Bởi vì muốn đi mở màn lễ truy điệu của cha mình mà tâm tình hôm nay của Doãn Sướng sa sút hơn ngày thường, ít khi nói cười, chuẩn bị xong hắn liền thấp giọng nói: “Được rồi, xuất phát thôi.”
Lên xe, Lục Linh Quyên lấy một tờ giấy đầy chữ từ trong túi xách đưa cho Doãn Sướng: “Đây là bản thảo diễn văn, em đọc trước đi.”
Diêu Mạn Hòe nói cho Lục Linh Quyên, Doãn Sướng đêm nay cũng sẽ lên đài đọc diễn văn, muốn cô biên soạn một bài cho Doãn Sướng.
Doãn Sướng nhìn hỏi: “Chị viết ạ?”
Lục Linh Quyên nói: “Ừ, chị cân nhắc từ góc độ của em mà viết, nếu có từ em thấy không thích hợp thì giờ nói với chị, chúng ta sẽ sửa lại.”
“Cảm ơn chị, không cần sửa lại đâu ạ.” Kỳ thật Doãn Sướng cũng tính tự mình viết, nhưng Diêu Mạn Hòe nói với hắn, trường hợp này người đọc diễn văn cần hình thức hơn là nội hàm nên hắn mới từ bỏ.
Khi đến khách sạn Hoa Hưng, Dương Gia Giai đang cùng đoàn đội kiểm tra từng chi tiết cuối cùng trước khi buổi lễ bắt đầu.
Toàn bộ lễ truy điệu nằm ở hai phòng lớn, phòng chính dành cho lễ truy điệu, phòng nhỏ dành cho khách sau khi đến viếng thăm vào đây giao lưu, nghỉ ngơi cùng với dự tiệc tối đơn giản.
Doãn Sướng vào phòng chính thì thấy di ảnh của Doãn Đông cùng với hộp gỗ mạ vàng được đặt trước lễ đường, hoa hồng trắng tầng tầng lớp lớp được đặt xung quanh căn phòng, từ ngoài hành lang vào đây đã có không ít vòng hoa từ bạn bè, đồng nghiệp của Doãn Đông gửi tới.
Sau lưng linh đài là màn hình TV LED cao ba mét dài năm mét, đội kế hoạch sắp xếp chiếu những thước phim kinh điển của Doãn Đông, dựa theo trình tự thời gian tỉ mỉ cắt nối biên tập, chọn hình thức không phát tiếng mà lặp đi lặp lại.
Ngoài ra, hội trường còn sử dụng thiết bị hình chiếu ảo, ở trong không trung phóng ra vô số phiến lông chim màu trắng, xoay tròn từ trên xuống, trong quá trình rơi xuống sẽ biến thành cát bụi tiêu tán trong không khí. Nhạc bối cảnh là dùng tiếng nhạc dương cầm của tưởng khúc 《 thiên chi ngân 》—— đây là phần nhạc đệm Doãn Đông từng tham gia diễn phim truyền hình, ông đóng vai nhân vật chính diện không sợ hy sinh, thu hút vô số fans mê kịch cảm động đau buồn. Cho nên mở khúc nhạc này tựa như làm người nghe sẽ tưởng nhớ đến Doãn Đông.
Ở hội trường khác, Diêu Mạn Hòe mặc một bộ đồ đen cũng đã tới rồi, cô đang xác nhận trình tự lễ truy điệu với người dẫn chương trình.
Khi nhìn thấy Doãn Sướng, Diêu Mạn Hòe vẫy tay gọi hắn qua: “Tiểu Sướng, tới đây một chút, đây là chủ tịch đài truyền hình Tinh Diệu, Lý Ngạn Quần. Bác Lý cũng là bạn tốt của ba con lúc sinh thời, hôm nay lễ truy điệu sẽ do bác tới mở màn chủ trì.”
“Dạ con chào bác Lý.” Doãn Sướng lễ phép mà duỗi tay bắt với người kia.
Lý Ngạn Quần nhìn Doãn Sướng, ánh mắt kinh diễm, âm thầm cảm thán diện mạo Doãn Sướng một phen, ông biểu đạt tiếc nuối với người đã khuất như thế nào, rồi sau đó nói: “Bác có nghe ba con nói về con vài lần, không nghĩ tới chúng ta sẽ gặp mặt trong trường hợp này. Ba con đi rồi, về sau chúng ta chính là trưởng bối của con, là người thân nên con có chuyện gì cần giúp đỡ cứ đến tìm bác.”
Doãn Sướng chân thành nói cám ơn.
Cách lễ truy điệu còn một giờ, các minh tinh, truyền thông bắt đầu lục tục trình diện, Diêu Mạn Hòe sợ sau khi bọn họ nhìn thấy Doãn Sướng đều tiến đến hàn huyên, tiêu hao quá nhiều tinh lực của hắn, vì thế để Lục Linh Quyên dẫn Doãn Sướng đi đến phòng riêng để nghỉ ngơi.
Buổi tối 7 giờ 45 phút, hội trường chính tràn ngập các vị minh tinh, không còn chỗ để ngồi.
Vì biểu đạt thành kính với người đã khuất, hiện trường bị cấm chụp ảnh ghi hình, tất cả mọi người mặc quần áo trắng, thấp giọng nhỏ nhẹ chờ đợi lễ truy điệu bắt đầu.
Chỉ còn năm phút tới khi mở màn, Doãn Sướng mới cùng Lục Linh Quyên đi ra, hắn cảm thấy toàn bộ hiện trường an tĩnh hẳn đi, phảng phất tầm mắt của mọi người đều ở trên người hắn.
Khi ngồi xuống ở vị trí trung tâm, cả người Doãn Sướng có chút cứng đờ.
8 giờ, lễ truy điệu chính thức bắt đầu, vẻ mặt người chủ trì Lý Ngạn Quần nghiêm túc đứng ở trên đài, dùng thanh âm trầm thấp nói: “Xin chào các vị quan khách, cảm ơn mọi người đến tham dự lễ truy điệu của Doãn Đông. Ngày 17 tháng x năm 20zz, Doãn Đông đang trên đường tới Kenya thì gặp rủi ro, vĩnh viễn rời bỏ chúng ta, rời bỏ thế giới này…… Hôm nay, chúng ta ở đây tổ chức nghi thức cáo biệt, lấy thương nhớ làm ký thác……”