Mối Quan Hệ

Chương 77: Trao đổi tài nguyên





Tương phản với Vương Thần, Doãn Sướng và Thiệu Quân Lăng phỏng chừng là tổ khách mời không mấy hào hứng mời chào Mễ Tu nhất.

Mễ Tu chọn bọn họ cũng là ngoài dự kiến của Doãn Sướng.

Hai vị chính chủ gây ra tranh cãi ở trên mạng ngủ chung một phòng á, anh ta rộng lượng hay là hoàn toàn không quan tâm đây?

Không, nói một cách chính xác thì Mễ Tu chọn chính là Thiệu Quân Lăng……

Doãn Sướng liếc nhìn Thiệu Quân Lăng một cái, nghĩ đến thằng bé mới vừa nói với Mễ Tu “Buộc anh ta nói ám hiệu” và “Nắm râu” thì thấp thỏm trong lòng… Tiểu gia hỏa này đã làm gì với người ta vậy hả?

Nhưng nếu Mễ Tu đã chọn bọn họ thì Doãn Sướng cũng không nên cự tuyệt, chỉ có thể bảo trì mỉm cười, ra vẻ hòa khí nói: “Hoan nghênh hoan nghênh.”

Nhận bữa tối rồi Mễ Tu trở về theo bọn họ.

Trên đường đi Mễ Tu hỏi: “Hai đứa ngủ ở đâu?”

Doãn Sướng: “Biệt viện Khổng phủ.”

Tổ tiết mục giới thiệu, Khổng phủ có kiến trúc thanh nhã, Khổng gia là nhà giàu có mấy đời ở Giang Nam, sau cách mạng văn hóa thì xuống dốc, may mà phòng ở có thể bảo tồn, nên trở thành văn hóa di sản có giá trị nhất ở đây.

Nơi bọn họ ở không phải là nhà chính của Khổng gia, mà là biệt viện bên cạnh. Biệt viện giả cổ được thêm vào sau này, dùng để cho thuê nên vật dụng bên trong khá tân tiến, không những có điện mà còn có máy điều hòa.

Mễ Tu bước vào cổng viện, tán thưởng nói: “Điều kiện khá lắm.”

Doãn Sướng mở điều hòa, gật gật đầu tán thành: “Yeah, anh chọn đúng căn phòng tốt nhất ở đây đó.”


Mễ Tu: “Sao hai đứa chọn được căn phòng này?”

Doãn Sướng: “Bởi vì kì trước bọn em giành hạng nhất nên có quyền chọn phòng ở kì này.”

Mễ Tu: “Hai anh em rất mạnh ha?”

Doãn Sướng: “…… Cũng được ạ.”

Mễ Tu nhìn thoáng qua bố cục bên trong căn phòng: “Chỉ có một cái giường thôi á, ba đứa chúng ta ngủ sao bây giờ?”

Doãn Sướng: “Đây cũng là một vấn đề.”

Hai người cùng nhau nhìn về phía nhân viên công tác, nhân viên công tác nói: “Cái giường này lớn lắm á, ba đứa chịu khó ngủ chung đi.”

Không khí trong phòng lâm vào trầm mặc quỉ dị……

Mễ Tu bỗng nhiên nói: “Cái chương trình này toàn đào hố không à!”

Doãn Sướng thở dài: “Anh mới phát hiện sao?”

Bất quá, Mễ Tu dùng tốc độ ánh sáng điều tiết tâm tình: “Vậy thì cùng nhau ngủ đi.”

Doãn Sướng: “???”

Sau đó, ba người cùng nhau vây quanh cái bàn vuông ở đại sảnh ăn cơm, trong lòng Doãn Sướng có khúc mắc nhưng không thể nói ra, may mắn là Mễ Tu thân thiện nên mới làm không khí quá xấu hổ.

Sau khi ăn xong không có hoạt động gì nữa, nhóm quay phim chuẩn bị thu dọn, Doãn Sướng rút microphone trên người ra rồi nói với Mễ Tu: “Anh biết những chuyện trên mạng không?”

Tuy rằng Diêu Mạn Hòe không cho hắn quản việc này, cũng bảo hắn không cần ra mặt, nhưng hiện tại Doãn Sướng gặp được chính chủ nên không cần phải giả bộ mình không biết gì.

Mễ Tu sửng sốt, cũng lập tức thu hồi biểu tình vô hại, khóe miệng cong lên một cách mỉa mai: “Biết.”

Doãn Sướng: “……” Quả nhiên.

Nhìn thấy biểu tình hoàn toàn bất đồng với vài phút trước của đối phương làm Doãn Sướng ngẩn người, chẳng lẽ những biểu tình vô hại kia là do anh ta giả bộ sao? Diễn xuất thật là tự nhiên ……

Doãn Sướng chớp mắt nói: “Nếu fans của em gây phiền phức cho anh thì cho em xin lỗi, em không nghĩ tới sự tình sẽ phát triển như vậy……”

Mễ Tu trầm mặc nhìn hắn trong chốc lát, hỏi: “Không có, em thật sự không biết vấn đề ở đâu hả?”

Doãn Sướng bị câu hỏi của Mễ Tu làm cho hoang mang: “Là vấn đề từ em sao?”

Mễ Tu biểu tình phức tạp: “Bọn họ nói em là ngốc bạch ngọt, thật không nghĩ tới em thật đúng là ngốc bạch ngọt……”

Doãn Sướng: “???” Bọn họ là ai? Vì sao nói hắn là ngốc bạch ngọt?

Mễ Tu khôi phục biểu tình ôn hòa lúc nãy, thở dài nói: “Em không cần phải xin lỗi với anh, đây là giao dịch mà công ty anh phải làm.”

Doãn Sướng càng nghe càng hồ đồ: “Giao dịch?”


Mễ Tu: “Fans của em kéo anh, fans của anh mắng em, đều là do có người cố tình dẫn dắt.”

Doãn Sướng: “Cái gì? Ai dẫn dắt?”

Mễ Tu nhìn về phía Doãn Sướng: “Em thật sự cái gì cũng không biết hả?”

Doãn Sướng khiếp sợ lại khó hiểu, hoàn toàn không giống như là giả vờ.

Mễ Tu vừa hâm mộ vừa có chút đồng tình, nhưng ánh mắt của anh ta bình tĩnh lại rất nhanh: “Nói thật, anh rất không phục lúc em được debut, bởi vì giống mấy người ngoài giới nói em dựa vào ba mình để tìm nổi tiếng …… Nhưng giới giải trí chính là một nơi không dành cho sự công bằng. Năm ngoái sau khi em được lên trang bìa của 《 NewFace 》 thì đoàn đội của anh đã dự kiến được bước phát triển sau này của em. Đầu năm nay, lúc em vừa nhận được đại ngôn của BG thì công ty quản lý của hai ta đã liên lạc, kí kết một hiệp nghị rồi.”

Doãn Sướng: “Hiệp nghị gì vậy anh?”

Mễ Tu: “Hiệp nghị trao đổi tài nguyên.”

Doãn Sướng: “Này…… Có ý gì?”

“Em biết anh nổi tiếng từ đâu nhỉ?” Mễ Tu cười cười, “Anh tiến vào vòng này chỉ dựa vào bản thân. Ba năm trước khi anh tham gia 《thần tượng tuyệt đối》, đừng nói là công ty, người đại diện cũng chẳng có. Là fans hâm mộ dùng thời gian, sức lực đổi lấy phiếu bầu cho anh, đổi mệnh giúp anh. Đừng thấy anh nổi tiếng mà nghĩ anh có bối cảnh này nọ, không đâu, anh chỉ có fans hâm mộ thôi.”

(giống trường hợp của Kang Daniel nhỉ?)

“Đương nhiên, nếu anh nguyện ý thì cũng có thể kiếm được vài tài nguyên ……” Mễ Tu dừng một chút, “Bất quá anh không bỏ được tôn nghiêm của mình. Cho nên mấy năm nay, anh chỉ có danh khí mà không có tài nguyên gì đắc giá. Mà em lại khác, em dù không có thực lực gì nhưng lại có vô số tài nguyên chờ sẵn. Chắc là em không biết ba của em đã mở đường, trải thảm cho em hết rồi ha? Tài nguyên trên tay em tốt đến mức làm người ta phải ganh tị!”

Doãn Sướng: “……”

“Năm ngoái, công ty bắt đầu muốn đổi hình tượng cho anh, chuyển sang đóng phim điện ảnh, nhưng bọn họ chỉ cầm được mấy cuốn kịch bản nam 2, nam 3, không đô thị tình duyên cũng là mấy chuyện tình ái vớ vẩn. Sau khi kí kết với công ty của em, Diêu tổng liền giật dây giúp anh gặp nhiều đạo diễn chính thống hơn, anh cũng nhận được kịch bản phù hợp với ra mắt nữa, mấy tài nguyên Diêu tổng đưa cho rất đáng giá,” Mễ Tu lại lần nữa nhìn về phía Doãn Sướng, “Với điều kiện là anh phải tùy thời xào nhiệt độ với em, mấy chuyện linh tinh trên mạng đó là nằm trong dự kiến của bọn anh.”

“……” Doãn Sướng hoàn toàn minh bạch, khó trách Diêu Mạn Hòe bảo hắn không cần để ở trong lòng, còn không cho hắn ra mặt làm sáng tỏ.

“À đúng rồi, mời anh tham gia chương trình này làm khách mời đặc biệt cũng là trong kế hoạch của Diêu tổng và Hứa tổng đó, lúc ấy anh không biết chương trình này có hot nổi hay không, nhưng anh vẫn nhận lời —— nói trắng ra là, anh tới là vì em.” Mễ Tu thản nhiên nói, “Nếu mà fans không gây sự mấy bữa nay thì đoàn đội hai bên cũng tung tin đồn thôi. Nhưng mà anh không nghĩ tới chương trình này hot vậy đó, anh tới đây cũng là tăng thêm nhân khí cho mình thôi, song hỉ mà. Cho nên mới nói, em không cần phải xin lỗi với anh, là anh tự nguyện để em lợi dụng. Để em lợi dụng còn hơn là phải làm trai bao cho mấy bà U50 phốp pháp, đúng không?”

Doãn Sướng nhất thời vô pháp tiêu hóa một lượng lớn thông tin như vậy, cả người có chút sững sờ.

Mễ Tu lại nghĩ đến điều gì, nói: “Còn nữa, tuy rằng anh đang hưởng sái tài nguyên của em, nhưng em đừng cho rằng anh giành hết đâu nha. Diêu tổng nói thẳng với anh vậy nè, ‘lấy thực lực hiện tại của thằng bé cũng không có sức dùng mấy tài nguyên này đâu’.”

Doãn Sướng lắc đầu: “…… Sẽ không.”

Mễ Tu nhìn Doãn Sướng toàn bộ quá trình mờ mịt ngây thơ, khiếp sợ lại mông bức, trong lòng không khỏi cảm thán, người đại diện của tên nhóc này bảo vệ nó kĩ quá đi.

Hắn vỗ vỗ bả vai Doãn Sướng: “Em trai, cố lên.”

Doãn Sướng: “……”

Mễ Tu năm nay 22 tuổi, lớn hơn Doãn Sướng ba tuổi, nhưng miệng lưỡi hài hước như ông cụ non của đối phương cũng làm cho Doãn Sướng nhịn không được khóe mắt run rẩy.

Doãn Sướng ngẫm lại những lời vừa rồi của Mễ Tu, hỗn loạn suy đoán nói: “Vậy anh chỉ Thiệu Quân Lăng nói là muốn ở chung với tụi em cũng là cố ý?”

Mễ Tu: “Đương nhiên, fandom còn đang đánh nhau đó, nếu anh chủ động nói cùng trải qua sinh hoạt với hai đứa thì không phải là đang vả mặt mấy cô đó sao? Đóng băng mấy cô đó luôn đi? Haiz, mấy cô gái đó ngây thơ quá đi, gì cũng không chịu hiểu, một đám còn cho rằng thần tượng của mình là Thor hay sao, muốn gió được gió muốn mưa được mưa à…… Thế giới này nào có đơn giản như vậy ha.”

Doãn Sướng: “……”


Mễ Tu: “Em cũng không nên để ý chuyện này, mấy chuyện ngáng chân này anh trải qua nhiều rồi, hơn nữa, trước kia phần lớn là fans của anh kéo người ta xuống, chê bai thần tượng nhà người ta, chửi bới khắp nơi…… Cao trào nhất còn có mấy antifan vào Weibo của anh chửi rủa một tháng tròn luôn! Anh trâu bò lắm đúng không?”

“???” Còn tự khen mình trâu bò nữa á? Doãn Sướng lau mồ hôi, tâm nói tố chất tâm lý của Mễ Tu thật là dã man.

Mễ Tu an ủi Doãn Sướng xong, lại hứng thú bừng bừng mà nhìn về phía Thiệu Quân Lăng: “Bất quá, anh xem tập một rồi thì nảy sinh hứng thú với thằng nhóc kia…… Đặc biệt là lúc đi tìm nhà dân đó, anh còn tưởng tổ tiết mục đưa kịch bản cho mấy đứa nữa chứ. Mà hồi nãy ở trên thuyền, thằng nhóc này nói với anh, tổ tiết mục có 87 người, nó nhận diện được hết…… Trí nhớ đáng sợ vậy luôn hả?”

“Yeah.” Thấy Mễ Tu nói đến Thiệu Quân Lăng, Doãn Sướng cũng tò mò hỏi thăm chuyện ám hiệu mà Thiệu Quân Lăng đã kể.

Sau khi nghe xong, Doãn Sướng cũng cười, tiểu tử này thật là không ngả bài như người thường gì hết.

Mễ Tu nhìn về phía Thiệu Quân Lăng, trong lòng cả kinh: “Woa, nhóc đó đang trừng anh kìa!”

Từ lúc Doãn Sướng bắt đầu nói chuyện phiếm với Mễ Tu thì Thiệu Quân Lăng vẫn luôn ngồi trên ghế nhỏ, cái hiểu cái không mà nghe ở bên cạnh, nó cũng loáng thoáng hiểu ra, tên đầu sỏ gây ra mấy chuyện linh tinh làm cho anh nó phiền não mấy ngày nay chính là người này, liền theo bản năng biến Mễ Tu thành kẻ thù của mình.

Hiện tại bị hai người bọn họ điểm danh, lại không kiêng nể gì trở thành nhân vật chính của câu chuyện làm Thiệu Quân Lăng càng cảnh giác.

Mễ Tu còn đang nhìn nó, trong mắt hứng thú dạt dào: “Á, nhóc con này rất giống một loài động vật……”

Doãn Sướng: “Động vật gì?”

“Cái con lớn chừng này nà,” Mễ Tu khoa tay múa chân so sánh, “Chó chăn cừu nước Đức.”

Doãn Sướng đánh giá Thiệu Quân Lăng theo tầm mắt của Mễ Tu, thiếu chút nữa phụt cười…… Ánh mắt này, khí thế này, giống quá đi mất.

Mễ Tu: “Nó vẫn luôn trừng mắt nhìn anh kìa, anh hơi hơi sợ…… Nhóc con này có cắn người không đó?”

“Cái này,” Doãn Sướng nghĩ đến trước kia Thiệu Quân Lăng có tiền sử cắn người, châm chước nói, “Hiện tại hẳn là sẽ không.”

“Cái gì? Trước kia thật sự sẽ cắn người sao!?” Mễ Tu nắm được trọng điểm. Hắn kinh ngạc chớp mắt, lại nhìn về phía Thiệu Quân Lăng, quan sát thằng bé trong chốc lát, bỗng nhiên bắt đầu gọi Thiệu Quân Lăng như gọi chó con, “Tắc tắc tắc, lại đây lại đây.”

Doãn Sướng: “……”

Thiệu Quân Lăng: “…………”

(kêu Thiệu mặt than như vậy mà nó không cắn mới là lạ đó anh giai)







Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.