Mời Tân Lang Lên Kiệu Hoa

Chương 7



"Hoắc đại ca." Bạch Linh Chi thừa cơ nhảy vào ôm lấy ngực hắn, vòng ở hông hắn, "Thật may ngươi đã đến kịp, ta nghĩ đến lần này thật sự xong rồi. . . . . ."

Hoắc Húc Dương giống như mất mà tìm lại được ôm nàng, "Thực xin lỗi, ta nên tin tưởng lời nói của nàng." Nếu hắn đến chậm một bước, hoặc là không có nghe thấy tiếng cầu cứu của nàng, hắn không dám tưởng tượng sẽ biến thành bộ dáng gì nữa.

"Ngươi không tin cũng là phải, là ta tự tìm." Nàng run rẩy bả vai, khóc thút thít nói.

Hắn vỗ về tóc đen của nàng, không chú ý tới hai người lúc này vô cùng thân mật. "Nàng không sao chứ? Hắn, hắn đã làm gì với nàng?"

Bạch Linh Chi đáng thương nức nở, "Nhờ có ngươi đúng lúc ngăn cản hắn, nếu như trong sạch của ta bị hủy trên tay hắn, ta. . . . . . Ta sẽ không có mặt mũi gặp ngươi."

"Được rồi, không nên suy nghĩ bậy bạ." Hoắc Húc Dương dịu dàng an ủi, một cái không bắt bẻ, trong quỷ kế của nàng. Nếu hắn cẩn thận ngẫm lại, nàng quỷ kế đa đoan, há có thể mặc người khi dễ mà không cho biết tay.

Nàng căm phẫn nói: "Còn nói cái gì danh môn chính phái? Ngay cả chuyện hạ lưu như vậy cũng làm được, nếu không phải ta trúng độc, không có biện pháp vận khí, bằng không sớm đã kết thúc bằng hai ba cái tát tay cho hắn rồi."

"Chỉ cần nàng không có việc gì là tốt rồi."

Cảm nhận được thân thể hắn hắn căng thẳng truyền đến nhiệt khí, còn có tim dưới lòng bàn tay đập rất nhanh, Bạch Linh Chi mở ra lúm đồng tiền hết sức tà khí, muốn nói hắn thờ ơ, ai cũng sẽ không tin tưởng.

Lột xuống khăn lụa, cái miệng nhỏ nhắn nhu thuận ngậm lấy môi dưới của hắn, rõ ràng nhận thấy được thân hình nam tính bỗng dưng chấn động, cứng ngắc, nhưng không có đẩy ra nàng.

Đó là một hiện tượng tốt! Bạch Linh Chi dứt khoác vịn vào cổ hắn, nhón mũi chân đón nhận, nhìn vẻ mặt hắn không biết làm sao, độ cong khóe môi bất giác vén lên rất cao.

"Ưm. . . . . ." Đầu lưỡi lướt qua bờ môi hắn, đưa tới một tiếng than nhẹ.

Trong đầu có vật gì đó vỡ tan tành, khiến cho Hoắc Húc Dương không thể suy nghĩ, chỉ có thể theo bản năng mút lấy đầu lưỡi ẩm ướt kia, tinh tế nhấm nháp.

Bạch Linh Chi ngây ngô nhẹ nhàn hưởng ứng, bốn phiến môi ma sát ra tia lửa, cơ hồ muốn thiêu hủy hết bốn phía không còn sót lại gì, nàng mê hoặc cọ sát ở trên người hắn, chọc cho cơ thể nam nhân mới nếm thử tình dục bỗng chốc chuyển thành kích động và cứng rắn.

Giống như có người cố ý phóng hỏa trong cơ thể, hơi nóng hừng hực làm cho đầu óc hắn tan rã, chỉ có thể giữ chặt tiểu nhân nhi mềm mại trong lòng, đùi hai bên đụng chạm lẫn nhau giống như vừa thống khổ, lại tựa như ngọt ngào khó chịu. . . . . .

Cái miệng nhỏ nhắn hôn lên cằm của hắn, chạy tới một bên cổ, mút thật mạnh ra một dấu vết màu đỏ.

Bạch Linh Chi hơi thở như lan cắn vành tai hắn, "Hoắc đại ca, ta thật sự rất thích huynh, huynh cũng yêu thích ta có đúng hay không?" Nếu muốn lấy được tim của hắn, thì cần phải chủ động hiến thân, ép hắn không thể không chịu trách nhiệm, nàng cũng sẽ nghe theo hắn mọi chuyện.

"Hách!" Một tiếng hút không khí làm cho Hoắc Húc Dương tỉnh dậy từ trong mê trận tình dục.

Giống như bị người giội cho một chậu nước lạnh, lúc này mới cảnh giác nhìn mình đã phạm phải chuyện tốt gì, hắn thình lình đẩy Bạch Linh Chi ra.

"Lão thiên gia! Ta đang làm gì vậy?"

"Hoắc đại ca?" Bạch Linh Chi chớp chớp đôi mắt đẹp nhìn hắn, tiếng nói bao hàm khát vọng đủ để hòa tan tâm của bất kì con người rắn rỏi nào. "Huynh rõ ràng là yêu thích ta, vì sao không ôm ta?"

Hoắc Húc Dương lảo đảo một cái, khống chế chính mình. "Thực xin lỗi, Hoắc mỗ thất thố."

"Ta thích huynh thất thố, nó để cho huynh được vui vẻ để không khó như vậy." Nàng suy nghĩ nhiều muốn ôm hắn, gần gũi hắn.

Gương mặt tuấn tú của Hoắc Húc Dương trắng bệt, thân thể bời vì dục vọng mà phát run.

"Không, ta không nên mạo phạm nàng, như vậy ta với Âu Dương Thiếu Kiệt có khác gì nhau?" Hắn thật sự hổ thẹn đến cực điểm, thậm chí ngay cả thân thể của mình khống chế cũng không nổi, còn xưng là quân tử cái gì, chẳng những khiến cho sư môn xấu hổ, ngay cả hắn cũng chán ghét bản thân mình.

Bạch Linh Chi lo lắng cãi chày cãi cối, "Đương nhiên là khác nhau! Nếu như là huynh, ta nguyện ý ──"

"Không được!" Hoắc Húc Dương vội vàng cắt đứt lời nói của nàng, "Hoắc mỗ cam đoan sẽ không có lần sau." Nói xong, hắn xoay người rời đi.

"Không cần đi!" Nàng mở cánh tay nhỏ ra, ôm hắn từ phía sau. "Hoắc đại ca, ta rất thích huynh, vì sao huynh không có cảm giác? Vì để lấy được lòng của huynh, cho dù chỉ có thể có được một ngày, ngày mai sẽ chết đi, ta vẫn vui vẻ chịu đựng."

Thân hình hắn cứng nhắc, không vùng ra khỏi tay nàng, sau đó quay đầu ôm nàng. Hắn không phải là tâm địa sắt đá, càng không phải nam nhân tàn nhẫn vô tình, nghe thấy tình ý thắm thiết như thế hắn sao có thể không chút nào cảm động được. Hắn không khỏi để tay lên ngực tự hỏi, có lẽ ngay tại lúc nàng vì hắn trúng một chưởng Huyền Âm kia thì đã không cách nào thờ ơ lạnh nhạt với nàng.

Ngày trước hắn tựa như hồ nước phẳng lặng, không gợn song. Hơn nữa hai mắt bị mù, cho nên thường nhìn sự việc theo cách riêng của mình. Nhất là về mặt tình cảm lại càng thêm lý trí. Nhưng Bạch Linh Chi lại khác, nàng dám yêu dám hận, tựa như ngọn lửa xinh đẹp mà thần bí, quấy nhiễu tim của hắn, cho đến khi hắn không thể không si mê nàng.

"Hoắc đại ca, ta biết huynh chê ta không phải là nữ tử đàng hoàng rụt rè giống người ta, càng không coi lễ giáo ra gì, khiến cho huynh không thể mở lòng đón nhận ta. Nhưng, chỉ cần huynh mở miệng, ta bằng lòng vì huynh thay đổi." Nàng đã hạ mình, chỉ cầu được tình yêu của hắn.

Hoắc Húc Dương cắn chặt hàm răng, nhắc nhở mình không được bị mê hoăc. "Hoắc mỗ không có quyền lợi đòi hỏi nàng, nàng cũng không cần phải thay đổi gì, nàng và ta cuối cùng chỉ có thể là người xa lạ."

"Vì sao?" Nàng làm chưa đủ nhiều sao?

Hắn đè nén trái tim xuống, ngăn tay nhỏ bé của nàng vòng qua trên hông mình. "Nàng nên đi ngủ sớm một chút."

Ngực Bạch Linh Chi đau thắt lại, khí huyết nghịch lưu, đột nhiên phun ra một miệng máu đen.

"Hức. . . . . . Khụ khụ. . . . . ." Độc này phát tác thật đúng thời điểm, nàng tự giễu nghĩ.

Nghe thấy âm thanh khác thường sau lưng, làm cho Hoắc Húc Dương dừng cước bộ, "Làm sao vậy? Có phải lại hộc máu hay không?" Hắn trở lại, tìm kiếm thân thể mềm mại suy yếu của nàng trên mặt đất.

"Sống chết của ta không cần huynh lo, tránh ra!" Nàng tức giận đẩy hắn. "Khụ khụ khụ. . . . . ."

Chóp mũi ngửi được một mùi huyết tinh, xác định nàng thật sự hộc máu, rốt cuộc bất chấp ngụy trang chính mình, ôm nàng đến bên giường, vì nàng vận khí.

Nàng quật cường không chịu tiếp nhận sự giúp đỡ của hắn. "Ta không muốn huynh giả mù sa mưa."

"Nàng bình tĩnh một chút!" Hắn sốt ruột muốn chết.

Bạch Linh Chi giận dỗi, dùng hết khí lực vùng vẫy, "Ta chết cũng không cho huynh cứu. . . . . ."

"Linh Chi, nàng không cần hành hạ ta như vậy có được hay không?" Hoắc Húc Dương dưới tình thế cấp bách gọi khuê danh của nàng, sợ nàng hương tiêu ngọc tán, lúc này không quản nhiều được nữa.

Nàng đầu tiên là sửng sốt, tiếp theo nước mắt đọng lại trên mi. "Huynh rốt cục đã chịu kêu tên của ta."

Gặp gỡ yêu nữ tà mị này, Hoắc Húc Dương hoàn toàn nhận thua.

"Không cần lại tùy hứng có được không?"

"Kêu tên của ta lần nữa đi." Mặt nàng không có chút máu cười nói.

"Linh Chi. . . . . ." Hoắc Húc Dương siết chặt hai cánh tay, đôi môi để ở trên trán của nàng than nhẹ, "Ai! Nàng yêu nữ này thật là làm cho người ta vừa yêu lại vừa hận."

Dựa vào lồng ngực đày ấm áp của hắn, nàng cảm thấy thỏa mãn rũ mắt xuống, "Có những lời này của huynh, ta chết cũng cam nguyện. . . . . ."

Hoắc Húc Dương phát giác giọng nói của nàng càng ngày càng nhỏ, cảnh giác có điểm không thích hợp. "Linh Chi? Linh Chi? Nói chuyện với ta, Linh Chi, không cho phép nàng chết, ta không cho phép nàng rời xa ta ──"

*****

Đi một vòng từ Quỷ Môn quan trở về, ròng rã mười ngày, Hoắc Húc Dương đã tiêu hao hết nội lực vì nàng áp chế độc tính lan ra. Nhờ tiểu nhị khách sạn vì bọn họ đưa cơm ngày ba bữa, nhưng hai người vẫn gầy mất một vòng lớn.

Bạch Linh Chi dựa lưng vào lồng ngực hắn, giống như con mèo nhỏ dễ bảo. "Hoắc đại ca, đều là tại ta làm liên luỵ huynh, huynh đã mấy ngày ngủ không ngon giấc, bây giờ ta đã tốt hơn nhiều, huynh nên về phòng ngủ đi, nếu không nhìn bộ dạng này của huynh, người ta sẽ đau lòng muốn chết."

"Ta rất khỏe, không cần nghỉ ngơi." Hắn vòng qua ôm nàng, cằm tỳ trên đỉnh đầu cọ sát với tóc nàng.

"Ngược lại là nàng, thật vất vả mới nhặt về một cái mạng nhỏ, đừng làm loạn nữa, chờ hai ngày nữa bồi dưỡng sinh lực, chúng ta liền lập tức trở về Ly Hồn cốc."

Nàng hé mở phiến môi, "Nhưng. . . . . ."

"Nàng đã đáp ứng nghe lời của ta." Hoắc Húc Dương lập tức nhắc nhở nàng.

"Tốt thôi! Trở về thì trở về." Trở về tìm nương suy nghĩ biện pháp, hiện tại đã có tim của hắn, nàng không nỡ chết đâu!

"Nhưng, huynh phải đáp ứng ta không được phép bỏ rơi ta."

Năm ngón tay Hoắc Húc Dương hòa vào nắm ngón tay nhỏ nhắn của nàng quấn lấy nhau, "Ta sẽ ở lại cho đến khi độc của nàng được giải."

"Sau đó thì sao?"

Tim hắn thoáng cái đập mạnh và loạn nhịp, "Sau đó?"

"Huynh sẽ cưới ta sao?" Nàng hơi nhăn nhó hỏi.

"Ta dĩ nhiên muốn cưới nàng, chờ ta sau khi ta bẫm rõ với sư phụ."

Ánh mắt Bạch Linh Chi toát ra thất vọng, "Ông ấy tuyệt đối sẽ không đồng ý."

"Có lẽ sẽ có khó khăn, nhưng ta sẽ thuyết phục sư phụ." Hắn chân thành hứa hẹn.

Nàng từ trong lòng hắn xoay người lại, có chút đau xót thử dò xét. "Nếu ông ta vẫn không đáp ứng, huynh còn có thể kiên trì muốn thành thân với ta không?"

Nàng rất hiểu rõ địa vị của Sở Vân Cao khi trong lòng hắn, tâm tình hết sức khẩn trương.

"Ta. . . . . ." Hoắc Húc Dương hơi bị nghẹn lời.

"Thế nào?" Lòng của nàng lại đề cao một chút.

Hoắc Húc Dương điều chỉnh sắc mặt, "Ta sẽ lần nữa thuyết phục người, cho đến khi người đồng ý mới thôi."

"Phải không?" Nàng vẫn không hài lòng với đáp án này.

Nghe ra giọng nàng mang theo hoài nghi, hắn không nhịn được ôm chặt nàng hơn nữa, "Ta không phải phụ thân nàng, sẽ không bỏ lại nàng mà rời đi, cho nên đừng lo lắng."

Nàng liếc hắn một cái thật sâu, "Bất kể phát sinh chuyện gì sao?"

"Đúng." Hắn nghiêm túc gật đầu nói.

Bạch Linh Chi cười duyên một tiếng, "Tốt, vậy huynh hôn ta một cái, ta liền tin tưởng."

"Đừng làm rộn." Hoắc Húc Dương xấu hổ nói.

Nàng làm nũng cười, "Mặc kệ, người ta rất muốn huynh hôn!"

Hoắc Húc Dương không có cách với nàng, bàn tay xoa nhẹ hàm dưới duyên dáng của nàng, sau đó chậm rãi hạ môi xuống, tinh tế hôn hai cánh môi mềm mại kia, cho đến khi cái lưỡi thơm tho của nàng trêu chọc hắn, mới khiến cho hắn tăng thêm lực đạo.

Qua hồi lâu, hai người mới thở hổn hển tách ra.

"Ngoài ta ra, không cho huynh tùy tiện hôn nhẹ với bất kì nữ nhân nào khác, biết không?" Nếu ai dám động đến đồ của nàng, nàng không thể không giết đối phương.

Một chút đỏ ửng cháy lan đến hai bên tai. Hắn ấp úng nói: "Ta cũng không phải đăng đồ tử (yêu râu xanh), làm sao có thể hôn lung tung cô nương khác chứ."

Nàng say sưa cười, "Ta đương nhiên tín nhiệm huynh."

"Trước nhắm mắt lại ngủ một chút." Hắn đã có thói quen để nàng dựa sát vào mình, loại này thói quen thật sự là không được, nhưng nàng tựa như anh túc (*), khiến cho hắn bị nghiện, không muốn buông ra.

Bạch Linh Chi an tâm nhắm mắt đẹp lại, lắng nghe nhịp tim đập của hắn.

*****

Ngủ một lát, Bạch Linh Chi mở mắt ra, nhìn trộm nam nhân vẫn còn ngủ say, dưới mắt còn để lại dấu vết mệt mỏi, hiển nhiên thời gian này thật là mệt chết hắn.

Quyến luyến sự ấm áp trên người hắn, hai hàng lông mày không kìm nén nổi chau lại. Suy đoán Sở Vân Cao tuyệt đối sẽ không đồng ý để cho môn đồ tâm đắc cưới nàng, giống như năm đó ông ta tìm mọi cách cản trở sư đệ của mình cưới ngọc chi nữ Ngũ Độc giáo làm vợ, dưới áp lực của mọi người, phụ thân nàng buộc phải lựa chọn mất tích để trốn tránh tất cả.

Bạch Linh Chi không muốn làm kinh động đến Hoắc Húc Dương, lặng lẽ bước xuống giường. Trong cảm nhận của hắn, địa vị sư phụ sừng sững không thể dao động, không người nào có thể thay thế được, tựa như phụ thân nàng kính trọng đại huynh Sở Vân Cao này, luôn lấy ông ta làm chủ, sai đâu đánh đó, ngỗ nhỡ lịch sử lần nữa lại tái diễn. . . . . . Ngực nàng căng lên, ước gì bầm thây vạn đoạn Sở Vân Cao, tránh cho ông ta lần thứ hai cản trở đường tình của mình, nhưng nàng lại không muốn nam nhân minh thích vì vậy mà hận nàng thấu xương.

Cho nên, nàng quyết định lần nữa khảo nghiệm tình cảm của Hoắc Húc Dương đối với nàng đến tột cùng sâu đậm bao nhiêu, có thể so sánh với sư phụ hắn tôn kính nhất hay không. Nghĩ đến đây, Bạch Linh Chi dứt khoát xoay người bước đi, nàng muốn hắn lo lắng sợ hãi vì mính, gấp đến độ tìm nàng khắp nơi, không còn tâm tư dư thừa dùng ở trên người những người khác. Sau đó nàng có thể một tấc lại một tất công chiếm tim của hắn, đến khi chiếm lĩnh hoàn toàn mới thôi.

Sau khi nàng đi không lâu, trong lúc mơ mơ màng màng Hoắc Húc Dương theo bản năng khẽ ôm thân thể mềm mại trong lòng, lại chụp hụt một khoảng không, đưa hắn từ trong trạng thái ngủ mê giật mình tỉnh giấc.

"Linh Chi?" Hắn ở trên giường sờ soạng, không có một người nào. "Linh Chi, nàng ở nơi nào? Đừng đùa, nghe được nhanh trả lời ta."

(*) Họ Anh túc hay họ A phiện (danh pháp khoa học: Papaveraceae) là một họ thực vật có hoa. Họ này được các nhà phân loại học thực vật công nhận rộng rãi. Nó là họ phân bổ rộng khắp thế giới trong các khu vực ôn đới và cận nhiệt đới. Phần lớn là cây thân thảo, nhưng một số ít là cây bụi và cây gỗ nhỏ. Hoa anh túc đỏ tượng trưng cho khoái lạc, sự quyến rũ phù du.

Trong phòng không có một ai đáp lại, Hoắc Húc Dương kinh hãi rất nhiều, vội vàng mang giày vào, cầm gậy trúc ở đầu giường đi ra cửa phòng.

Nàng sẽ đi đâu đây?

Chính mình ngủ say như chết, ngay cả nàng xuất môn khi nào cũng không biết.

Gậy trúc trong tay gõ gõ trên đất, âm thanh kia dồn dập không khỏi biểu hiện tâm tình hỗn loạn bây lúc này của Hoắc Húc Dương. Hiện tại, hắn hi vọng hai mắt mình có thể nhìn thấy mọi vật, để cho hắn có thể sớm một chút tìm được nàng.

"Khách quan, ngươi muốn đi ra ngoài sao?" Tiểu nhị đối mặt hỏi.

Hoắc Húc Dương giống như tìm được cứu tinh vội hỏi: "Xin hỏi ngươi có nhìn thấy một cô nương áo trắng theo ta đến đây hay không?"

"Vậy à! Người khách quan nói là vị cô nương che mặt bằng khăn lụa phải không?."

Hắn gấp gáp trả lời, "Đúng, chính là nàng, ngươi thấy nàng sao?"

"Tiểu nhân có thấy, không sai biệt lắm một khắc trước (1 khắc=15 phút đồng hồ) nàng đã đi." Tiểu nhị theo tình hình thực tế trả lời.

"Đi rồi?" Tuấn dung Hoắc Húc Dương khẽ biến, "Nàng đi đâu?"

Tiểu nhị đem chuyện được ủy thác nói với hắn một lần.

"Vị cô nương kia trước khi đi có dặn dò ta nói cho ngươi biết, nàng không muốn lại liên lụy ngươi, cho nên quyết định rời khỏi nơi này, xin khách quan không cần quan tâm nàng nữa, còn có nàng đã thanh toán nửa tháng tiền phòng, muốn khách quan an tâm ở lại."

Hắn vừa sợ vừa giận, "Thân thể nàng còn rất yếu, một mình có thể đi đâu được chứ?"

"Khách quan, tiểu nhân nhìn vị cô nương kia giống như không được thoải mái, còn hỏi nàng muốn mời đại phu hay không, nhưng nàng nói không cần. . . . . . Khách quan?"

Tiểu nhị kêu to cũng không cách nào khiến cho hắn dừng bước lại.

Hoắc Húc Dương dọc theo vách tường đi ra ngoài, trong lòng gấp đến độ giống như kiến bò trên chảo nóng. Đợi sau khi tìm được nàng, tuyệt đối sẽ dạy dỗ nàng thật tốt, nếu độc tính của nàng phát tác ở trên đường, ai có thể cứu được nàng? Nghĩ đến chỗ này thì hắn liền đau lòng như cắt, không thể kềm chế được.

Lão thiên gia! Hắn khẩn cầu người có thể để cho hắn thấy được cái gì đó, nếu không biển người mênh mông, hắn biết đi nơi nào tìm đây.

*****

Ra khỏi cửa lớn khách sạn, Bạch Linh Chi liền núp ở đầu hẻm gần đó, chờ Hoắc Húc Dương đi ra ngoài tìm nàng. Mặc dù nghĩ ra kế sách này, nhưng vẫn lo lắng mắt hắn không nhìn thấy, nếu xuất hiện bất trắc gì, nàng sẽ khổ sở đến chết, cho nên cũng không dám đi quá xa.

Đúng như dự đoán, mới qua không bao lâu, chỉ thấy cảnh tượng Hoắc Húc Dương vội vàng bước ra từ khách sạn, nàng nhún vai khẽ cười một tiếng, tính toán âm thầm đi theo phía sau hắn, sốt ruột chờ hắn, lại không muốn hiện thân.

Một khi tính toán tốt, chân phải Bạch Linh Chi mới bước ra, bỗng dưng, trong cơ thể một loại đau nhức giống như đốt người khiến nàng hết sức thống khổ, mồ hôi lạnh chảy từng giọt, ngay cả bước đi cũng khó khăn.

Đáng giận! Vì sao cố tình chọn ngay lúc này? Nàng cắn chặt răng nghĩ ngợi nói.

Vẻ mặt Bạch Linh Chi đau đớn nhìn bong dáng đang dần dần đi xa, "Hoắc. . . . . . Hoắc đại ca. . . . . ." Ngón tay của nàng bám sâu vào tường gạch, kiên cường chống đỡ chính mình.

Cảnh vật trước mắt mông lung . . . . . .

Không! Nàng không được chết!

Hoắc đại ca, ta ở chỗ này, mau tới cứu ta. . . . . .

Không được. . . . . . Nàng thật sự sắp chết rồi. . . . . .

"Tiểu cô nương, có phải ngươi đã ngã bệnh hay không?"

Một giọng nói thân thiết rót vào màng tai không rõ ý thức của nàng.

Nàng theo bản năng giơ lên mi mắt đẹp, thoáng nhìn tròng mắt đối phương tràn đầy ấm áp cùng quan tâm, tựa như Hoắc đại ca của nàng.

"Cứu ta. . . . . . Ta không muốn chết. . . . . ." Mình sắp đạt được hạnh phúc rồi, tuyệt đối không cam lòng cứ như vậy mà chết đi, nàng phải chống cự tới cùng.

Đối phương liếc thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng có chút đen ở giữa mi tâm, "Ngươi đây là. . . . . . Trúng độc!"

Trước mắt Bạch Linh Chi tối sầm, ý thức tan rã. . . . . . .

*****

"Công tử, người mới xuất môn vài ngày, làm sao gầy thành như vậy rồi? Cả gương mặt đều lõm vào, có phải không ăn cơm hay không?" Cát Lợi bắt lấy tay chủ tử kêu lên.

Đường Nhụy cũng khiếp sợ. "Tam sư huynh, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Ở trên đường đúng lúc đi ra ngoài tìm người tình cờ gặp được sư muội, khiến cho Hoắc Húc Dương mừng rỡ. "Sư muội, các người tới thật vừa lúc, mau tìm giúp ta Linh Chi, ta không thấy nàng ấy đâu cả!"

"Huynh gọi tên nàng là. . . . . . Linh Chi?" Nàng nghẹn họng trân trối nhìn nam nhân mình yêu mến, nàng chưa từng gặp qua hắn mang bộ dáng trong lòng nóng như lửa đốt kia!

"Tam sư huynh, huynh và yêu nữ kia rốt cuộc đã làm cái gì? Vì sao thái độ của huynh đối với nàng ta hoàn toàn thay đổi?"

Hắn không rảnh giải thích với nàng, cơ hồ là hổn hển nắm chặt kiếm đồng, "Cát Lợi, ngươi phải làm đôi mắt của ta, giúp ta tìm xem Linh Chi có ở gần đây hay không."

"Dạ, dạ, công tử." Cát Lợi gật đầu như giả tỏi.

Lúc này lòng Hoắc Húc Dương tràn đầy lo lắng chất độc sẽ tổn thương Bạch Linh Chi, liên tục dặn dò.

"Ngươi trăm ngàn lần phải nhìn cẩn thận, không được bỏ qua bất kì ngóc ngách nào, cơ thể nàng hiện tại rất yếu, ta rất lo lắng nàng vạn nhất. . . . . ."

Không thể nhìn và nghe được nữa Đường Nhụy tiến lên ngăn cản hắn đi tìm Bạch Linh Chi, "Tam sư huynh, đừng động tới yêu nữ kia, muội phụng lệnh của sư phụ tìm huynh trở về."

Hoắc Húc Dương giật mình sững sờ một lát, miệng liền tự động nói: "Xin sư muội hãy trở về nói với sư phụ một tiếng, chờ làm xong chuyện, đồ nhi sẽ tự trở về Hiệp Khách trang."

"Tam sư huynh, huynh vì yêu nữ kia, thậm chí ngay cả lời nói sư phụ huynh cũng không nghe!" Trên mặt nàng phát sinh kinh ngạc cùng tức giận.

"Lão nhân gia ông ấy muốn huynh lập tức trở lại, đây chính là chuyện quan trọng của phái Tung Sơn chúng ta, còn có tương lại của tam sư huynh."

Vẻ mặt hắn buồn bực, "Tương lai của ta?"

"Đúng vậy, sư phụ quyết định phái tam sư huynh ra ngoài tranh thủ đảm nhiệm chiếc ghế Minh Chủ Ngũ Nhạc tiếp theo, cho nên muốn huynh mau chóng trở về Hiệp Khách trang cùng bàn bạc kế hoạch lâu dài, chẳng lẽ chuyện này so ra kém quan trọng hơn việc tìm yêu nữ kia?" Sắc mặt nàng ngưng tụ hỏi.

"Ta. . . . . . Không thể cứ như vậy bỏ lại nàng." Hoắc Húc Dương mở miệng không lưu loát.

Đường Nhụy kinh thở gấp một tiếng, "Tam sư huynh, bộ dạng này của huynh không giống ngày thường, lẽ nào. . . . . . Ta biết rồi, là nàng cho huynh uống thuốc khiến huynh cả người đều thay đổi, ta cũng biết huynh nhất định là trúng tà, mới có thể làm cho tính tình huynh biến đổi lớn như vậy, cũng vì yêu nữ chết tiệt kia ──"

"Chuyện không liên quan đến Linh Chi, ta vẫn là ta, một chút cũng không thay đổi, hiện tại độc trên người nàng có thể phát tác bất kì lúc nào, cho nên ta phải mau chóng tìm được nàng." Hắn hướng kiếm đồng bên cạnh nói: "Cát Lợi, chúng ta tiếp tục tìm."

Mà Đường Nhụy cũng sớm đã cố chấp cho là Bạch Linh Chi giở trò quỷ.

"Nhất định là nàng hạ cổ ở trên người huynh, mới có thể khiến cho huynh chết mê chết mệt như vậy, ngay cả lời sư phụ cũng không chịu nghe."

Vẻ mặt Hoắc Húc Dương nghiêm nghị, "Không nên nói nữa! Trừ phi tìm được nàng, nếu không ta sẽ không trở về."

"Tam sư huynh. . . . . ." Đường Nhụy không thể tin những gì lổ tai mình nghe thấy.

"Cát Lợi, chúng ta đi. . . . . . Ưm. . . . . ." Mới thúc giục kiếm đồng lên đường. Bất ngờ, hai mắt đột nhiên đau đớn mãnh liệt, làm cho hắn không hề chuẩn bị tâm lý phát ra tiếng rên rỉ.

Cát Lợi sợ hãi, "Công tử, người làm sao vậy?"

Hắn che mí mắt, khàn khàn khẽ gọi, "Đôi mắt của ta. . . . . . Đau quá. . . . . ."

"Tam sư huynh, huynh không nên làm muội sợ." Đường Nhụy mất bình tĩnh kêu lên.

"Mắt ta. . . . . . Đau quá. . . . . ." Đau đớn lần này dữ dội và thâm trầm hơn so với mấy lần trước, khiến hắn gần như không thể chịu đựng được.

Đường Nhụy vội vàng bắt lấy một người qua đường, hỏi thăm y quán gần đây nhất. "Tam sư huynh, muội lập tức dẫn huynh đi xem đại phu, huynh trước nhịn một chút."

*****

Đại phu đi vào khách sạn chẩn đoán bệnh tình của Hoắc Húc Dương, để lại một đơn thuốc nhỏ liền rời đi.

"Tam sư huynh, thật sự là quá tốt!" Đường Nhụy mặt mày rạng rỡ nói: "Đại phu nói mắt của huynh có hi vọng hồi phục thị lực rồi, nếu sư phụ biết chuyện này, chắc chắn sẽ vui vẻ chết đi được."

Cát Lợi khóc sướt mướt lau nước mắt, "Ô. . . . . . Công tử, về sau người có thể thấy được rồi, sẽ không cần Cát Lợi nữa . . . . . . Ô. . . . . ." Nghĩ đến không thể tiếp tục hầu hạ chủ tử, hắn rất là thương tâm.

"Cho dù tương lai mắt ta thấy được, ngươi vẫn có thể ở lại bên cạnh ta." Hoắc Húc Dương nhíu mày, muốn nhìn rõ bóng đen mơ hồ đung đưa ở phía trước, nhưng lại sợ dùng nhiều sức, nên cũng không dám quá mức miễn cưỡng.

Cát Lợi hân hoan, "Có thật không? Công tử."

Đường Nhụy chờ không được nói xen vào, "Tam sư huynh, muội thấy ta đây phải đi mướn một chiếc xe ngựa, lập tức trở về Hiệp Khách trang nói cho mọi người biết tin tức tốt này."

"Không, trước khi tìm được Linh Chi, ta sẽ không trở về." Bây giờ mắt của hắn đã có hi vọng hồi phục thị lực, càng khát vọng có thể nhìn thấy nàng.

"Vì đôi mắt của ta, đã bỏ lỡ vài ngày, ta muốn đi tìm nàng."

Nàng không thể nhịn được nữa rống, "Linh Chi, Linh Chi, yêu nữ kia rốt cuộc tốt chỗ nào, đáng giá để huynh vì nàng ta mà bán mạng như vậy? Chẳng lẽ huynh đã quên mẹ nàng thiếu chút nữa đã hại chết sư phụ? Tại sao huynh có thể yêu nữ nhi của kẻ thù?"

Hàm dưới Hoắc Húc Dương căng thẳng, "Ân oán đời trước, không quan hệ với ta và Linh Chi."

Đường Nhụy nói bừa quở trách, "Làm sao có thể không quan hệ? Có mẹ hắn tất có con gái(ý nói mẹ nào con đó), Ma Cơ lòng dạ độc ác, làm nữ nhi sẽ tốt hơn chỗ nào? Nàng ta ──"

Hắn không khống chế được trách mắng: "Không được nói nàng như vậy!"

Vẻ mặt Đường Nhụy tràn đầy bi thương, "Tam sư huynh, huynh thật sự đi tìm nàng ta."

"Thực xin lỗi, sư muội, ta không phải cố ý lớn tiếng với muội, ta. . . . . . Ai!" Hoắc Húc Dương biết nhiều lời vô ích, xoay người đi đến cửa. "Cát Lợi, theo ta ra ngoài."

"Tam sư huynh, huynh không được đi tìm nàng ta." Đường Nhụy ôm chặt lấy cánh tay hắn khóc lóc. (Ta muốn băm con mắm này)

Hắn nhẹ nhàng gỡ tay nhỏ bé của Đường Nhụy ra, "Ta không thể không đi."

"Công tử, đợi ta với." Cát Lợi đuổi theo.

Trong phòng, chỉ còn trái tim Đường Nhụy vỡ vụn .. ô.. ô.. che mặt khóc thút thít.

*****

Khắp nơi đều tìm không thấy nàng, đến tột cùng nàng đã đi rồi?

Hoắc Húc Dương không chịu bỏ qua như vậy, từ mặt trời mọc tìm đến mặt trời lặn, lại từ mặt trời lặn tìm đến mặt trời mọc, toàn bộ trấn nhỏ đều bị hắn lật tung hết, cũng không thấy bóng dáng Bạch Linh Chi, quả thực ép hắn sắp điên rồi.

"Công tử, mắt người vừa mới có chút khởi sắc, không thể quá mệt mỏi, tránh cho lại chuyển biến xấu." Cát Lợi nhớ tới lời dặn dò đại phu, đặc biệt nhắc nhở hắn.

Hắn xoa xoa mi tâm đau nhứt, "Ta biết."

"Sáng giờ người cũng chưa ăn gì, bên kia có bán đậu hũ, ta đi mua hai chén lại đây." Nhưng thật ra là hắn tham ăn, không có ý tốt, nói rõ: "Công tử chờ ở chỗ này, không nên chạy loạn."

Nghĩ rằng đúng là mắt không thể quá mệt nhọc, nên cũng không phản đối. "Ngươi đi đi!"

"Dạ" Cát Lợi bước nhanh rời đi.

Ngay tại lúc Cát Lợi vừa đi, thì có một đôi giày nam nhân màu trắng đi đến trước mặt Hoắc Húc Dương.

Cảm giác được có người tới gần, Hoắc Húc Dương bất ngờ giương mắt lên, "Người nào?" Tuy rằng vẫn không thấy rõ diện mạo đối phương, bất quá hắn quả thật nhìn thấy có một bóng đen đứng sừng sửng trước mắt mình.

Đó là một nam tử trung niên bộ dáng phong sương, ăn mặc thì lôi thôi lếch thếch, quần áo trên người bằng vải thô làm cho ông ấy thoạt nhìn không khác một người nông dân bình thường, nhưng hai mắt sáng ngời kia, lại lộ ra vài phần thần thái sắc bén.

Vẻ mặt ông ấy cười hớn hở, "Người trẻ tuổi, nhìn ngươi ở đây lượn quanh trên mỗi con đường, giống như đang tìm đồ, có phải đã đánh mất thứ gì hay không?"

Nghe giọng nói đối phương dường như không có ác ý, Hoắc Húc Dương mới thoáng bỏ xuống cảnh giác. "Đúng vậy, ta giống như đã đánh mất một vật rất quan trọng."

Đối phương thần bí cười cười, "Ta đã nói thì nhất định là được! Người trẻ tuổi, đồ ngươi muốn tìm trông như thế nào? Hai ngày trước đúng lúc ta nhặt được một vật, nói không chừng chính là thứ ngươi muốn tìm."

Hoắc Húc Dương cười khổ một tiếng, "Chỉ sợ rất không có khả năng, thứ ta muốn tìm là một vị cô nương, về phần bộ dáng ra sao, ta cũng chưa từng thấy qua."

"Ai nha! Vậy cũng thật là đúng lúc, ta cũng nhặt được một vị cô nương, hơn nữa có thể nói là một tiểu mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành, chỉ tiếc trúng độc, đã chết ──"

Lời còn chưa nói hết, sắc mặt Hoắc Húc Dương đã biến đổi lớn đứng lên, một phen nắm lấy vạt áo đối phương.

"Mau nói cho ta biết tìm nàng ở nơi nào?" Hắn không tin nàng thật sự đã chết rồi.

"Dù sao người cũng đã chết. . . . . ."

Khuôn mặt tuấn tú vặn vẹo, "Không! Ta không tin, xin đại thúc dẫn ta đi gặp nàng."

"Nàng thật sự quan trọng với ngươi như vậy?" Nam tử trung niên hỏi.

Trong lòng Hoắc Húc Dương đau thương tột cùng, "Đúng vậy, nàng vô cùng quan trọng với ta, ta không thể mất đi nàng!"

Tầm mắt đối phương sâu sắc nhìn chăm chú hắn một hồi lâu, dường như bị hắn cảm động.

"Được rồi! Ta dẫn ngươi đi gặp nàng."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.