Mỗi Thế Giới Tô Một Lần

Chương 14: Hoàng đế mưu đoạt thần thê (1)



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Thiên Tình

Khán giả thốt lên kinh ngạc, ngay cả người ngồi trước màn hình cũng muốn nghẹt thở!
Máy quay thu khuôn mặt người đàn ông vào khung hình, mấy năm gần đây, từ bộ phim đầu tiên, khuôn mặt được xưng là "Chàng trai mặc áo trắng tuấn tú nhất", đã trút đi bóng dáng thiếu niên, trở nên kiên nghị mà quả quyết.
Khán giả như rơi vào mây mù, trong phút chốc lâng lâng như đang mơ.
Không ngờ lại là ảnh đế Lô Trạch!
Hắn từng bước một đi lên sân khấu, Văn Anh cũng đứng lên, còn chưa nói gì, đã bị hắn ôm vào lồng ngực.
Khán giả rốt cục nhận rõ sự thực, từ mây mù hoàn hồn, dưới khán đài lập tức vang lên một tràng vỗ tay nhiệt liệt!
Nếu nói không nghĩ tới cũng không hẳn, hai năm qua, bởi vì hai người hợp tác nhiều lần, thuyền Trạch Anh cũng ngày càng lớn mạnh, có điều, chỉ sợ ngay cả fan Trạch Anh cũng không dự đoán được, giấc mơ của họ lại trở thành sự thật!
Ánh đèn sân khấu tối lại, màn ảnh chính giữa sáng lên, lóe qua những hình ảnh hai người đứng chung, từ show thực tế đến bộ phim cùng hợp tác, từ tuyên truyền đến phim quảng cáo. Lúc này, mọi người mới chợt nhận ra, càng về sau ánh mắt cử chỉ của họ càng ăn ý, giống như một đường nhìn họ hiểu nhau yêu nhau.
Sau đó, màn ảnh tách ra làm hai, đồng thời phát phân cảnh 《 Hồng Đậu Chi Luyến 》 của Lô Trạch và 《 Hồng Đậu Chi Luyến 》mà Văn Anh từng biểu diễn qua trong chương trình gameshow.
Hành động của hai người cực kỳ ăn ý, động tác nghiêng người kéo violon nhất trí, ánh mắt thuần túy mà yêu say đắm y hệt, ngay cả góc độ nhìn về một nơi, cũng giống như đúc.
Nhìn thấy cảnh này, Văn Anh không nhịn được cười: "Loại 'lịch sử đen tối' này cũng chiếu lên sao?"
"Cái này sao có thể xem lịch sử đen tối chứ." MC trêu chọc: "Cô hãy thành thật nói tôi biết, hai người trong lúc quay chương trình này đã bắt đầu hẹn hò chưa? Đoạn này, là Lô ảnh đế tay cầm tay dạy chăng?"
Ôm nhau xong, cả hai tự nhiên mà mười ngón nắm chặt, cùng ngồi xuống sô pha.
MC rõ ràng hỏi Văn Anh, trả lời lại là Lô Trạch. Tiếng nói của hắn trầm thấp, ánh mắt nhìn Văn Anh không che dấu nổi nét dịu dàng: "Tôi không dạy cô ấy, là cô ấy tự tìm hiểu."
"Xem ít nhất 20 lần thì phải."
Văn Anh ăn ý đưa ra con số cụ thể, sau đó lại nghe hắn hồi ức nói: "Kỳ thực thời đại học chúng tôi đã ở bên nhau."
Khán giả rất là kinh ngạc, ngay cả MC cũng sững sờ, đoạn này cũng không nói trước!
Lô Trạch bị Văn Anh khẽ trừng một cái, hắn nở nụ cười, giải thích: "Sau đó chia tay, đại khái hơn một năm trước mới lần nữa theo đuổi được cô ấy."
"Xác định là cậu theo đuổi Văn Anh?" MC chuyển mục tiêu, "Cô ấy đã xem bộ phim của cậu 20 lần đó."
"Vâng, mỗi bộ phim của cô ấy, tôi nhìn ít nhất 30 lần."
Khán giả và MC đều cười ha ha, chỉ cho rằng hắn muốn chứng minh mình yêu Văn Anh bao sâu.
Nhưng không ai biết, hắn không hề phóng đại, từ lúc phát hiện chính mình lại lần nữa thích cô, hắn bắt đầu nhìn đi nhìn lại các tác phẩm của cô, muốn biết bây giờ cô đến tột cùng dáng vẻ ra sao, muốn biết cô đã trải qua biến hóa thế nào.
Duy nhất biết chuyện này chỉ sợ cũng chỉ có Văn Anh.
Không ngoài dự đoán, sau khi chương trình phát sóng, trên mạng nghị luận sôi nổi, Văn Anh và Lô Trạch mặc cho ai kết hôn cũng đã đủ quét bạo đề tài, huống chi là cường cường liên thủ!
Đại đa số đều bình luận chúc phúc dưới bài đăng weibo của hai người, các fan CP càng hạnh phúc muốn ngất, dồn dập spam trên QQ, tieba, weibo biểu đạt cảm xúc kích động, bị cấm ngôn cũng không màng!
Đang bàn tán những chuyện quá khứ của hai người, mọi người đột nhiên phát hiện, có người từng gây mâu thuẫn giữa Văn Anh và Lô Trạch.
"Cô Chu Bùi này, tên nghe rất quen."
"Má ơi, không phải là cái người muốn nghịch tập mỹ Anh sao! Từng hợp tác với Lô Trạch trong một bộ phim, diễn trong diễn ngoài đều gọi A Trạch A Trạch, buồn cười, mỹ Anh khi đó chỉ gọi là Lô Trạch, Lô Lão Sư, đến lượt cô ta sao??"
"Tui có đứa bạn trong giới giải trí đưa tin, nói giờ Chu Bùi cùng đường bí lối, lại đi làm đóng thế cho Anh Anh! Anh của tui quá thiện lương, người phụ nữ có tiền sự này giữ lại làm gì chứ!"
"... Chỉ có tui cảm thấy Anh Anh hơi hư chút xíu sao ha ha ha, khiến cô ta chán nản trở về làm đóng thế, là tui chắc tui uất ức chết mất."
Nghị luận qua đi, mọi người ai nấy làm việc của mình, đề tài liên quan tới Chu Bùi liền chìm xuống, không dấy lên chút bọt sóng.
Văn Anh vừa bước ra cửa đài truyền hình, một chiếc Maserati chạy như bay tới, dừng trước mặt cô.
Trên xe, người đến tháo xuống kính râm, tiêu sái mà nở nụ cười: "Có muốn đi xe miễn phí không?"
Lô Trạch theo sau đi ra, ôm eo Văn Anh, "Phương Tỉnh, trước khi bắt chuyện không bằng xem trước, đối phương đã kết hôn hay chưa." Phảng phất tuyên thệ chủ quyền, đặc biệt đưa chiếc nhẫn của hai người cho hắn xem, lấy làm cảnh cáo.
Phương Tỉnh thân là người trong giới, đương nhiên đã biết trước.
Nhưng giờ khắc này thấy rõ ngón tay cô mang nhẫn kim cương, trong phút chốc tim hắn vẫn loạn nhịp, sau đó nhướng mày cười: "Chí ít tôi còn chưa kết hôn, có quyền lợi lựa chọn theo đuổi."
Tính cách hắn vẫn như cũ, lại lộ rõ phóng khoáng.
Lúc Văn Anh chọn Lô Trạch, hắn từng đại náo một trận, sau đó như đã lột xác, trở nên chín chắn mà thận trọng, không còn loay hoay trong giới giải trí, mà hăm hở chia sẻ một phần công việc gia tộc giúp anh trai.
Văn Anh nói mình chỉ khách qua đường trong cuộc đời hắn, nhưng hắn dường như cảm thấy, cô là một tảng đá mài giũa hắn, một bậc thang giúp hắn nhìn về phương xa, hắn học rất nhiều từ cô, hiểu được lựa chọn và trách nhiệm, cũng có tương lai càng thêm rộng lớn.
Hắn chưa bao giờ hối hận thích cô.
Rất nhanh, sau khi bị từ chối, chiếc Maserati như chủ nhân của nó, không tiếc nuối vụt chạy, nhập vào dòng xe.
Mà khi đã ngồi trong xe, Văn Anh nhận được một voice chat, cô mở ra, ngữ điệu phấn chấn của Phương Tỉnh vang lên.
"Chúc em hạnh phúc, còn có, tôi chờ em ly hôn ~"
Văn Anh không nhịn được cười, Lô Trạch ngồi chỗ tài xế, đầu tiên là bất đắc dĩ, sau đó nhìn nụ cười của cô, cũng đồng thời nở nụ cười.
Xem ra mặc dù kết hôn, hắn cũng không thể thả lỏng cảnh giác.
*
Từ lúc tín ngưỡng lực của Chu Bùi mất đi, Văn Anh xác nhận nhiệm vụ thứ nhất đã hoàn thành, liền trở về không gian Tấn Giang.
Trên người cô còn mặc đồ hóa trang của 《 Đô Thị Yêu Giới 》, nhìn nơi quen thuộc mà xa lạ này, ngón tay vô thức mơn trớn môi, cau mày, suy diễn một vai trong thời gian dài như vậy, thoát vai có chút gian nan.
Z942121 vẫn hóa thành hình tượng cô thích nhất, ở nơi đó chờ cô. Trong con ngươi của nó lóe qua ánh sáng, chiếu theo trình tự đánh giá, nói: "Thần sử Văn Anh hoàn thành sứ mệnh, hiện tại rút ra tín ngưỡng lực."
Ánh sáng trong thân thể Văn Anh tách ra, cô bỗng cảm thấy có mấy chục mấy trăm dòng nước ấm chảy khắp thân thể, hóa thành sợi, bị rút ra khỏi đầu ngón tay. Thân thể cũng trở về hình dáng ban đầu.
Cảm giác thoải mái đến muốn thở dài đó, khiến cô lưu luyến.
Thì ra đây chính là tín ngưỡng lực.
Rút ra tín ngưỡng lực xong, phảng phất cũng giúp cô chỉnh lý lại ký ức, ngăn cách ký ức của thế giới thứ nhất và chính cô ra, phân biệt rõ ràng, khiến cô nhanh chóng thoát ly nhân vật.
"Kết quả đánh giá tín ngưỡng lực, A-, có thể rút ra một vật phẩm đẳng cấp tương ứng."
"A-, nghe qua cũng không tệ lắm?"
"Nhiệm vụ lần thứ nhất được đánh giá là cấp A, tiềm lực khả quan. Nhưng đánh giá con số móc nối tín ngưỡng lực và thủ pháp hoàn thành nhiệm vụ, lần này đạt được cấp A, phần lớn là do thế giới đó có bối cảnh đặc biệt, đạt đến đỉnh cao có thể được muôn người chú ý, tín ngưỡng lực khổng lồ."
Văn Anh chớp mắt với nó: "Ít nhiều nhờ có 21 anh."
Lần đầu tiên làm nhiệm vụ đã được đến thế giới bối cảnh giới giải trí quen thuộc, chắc chắn là đi cửa sau rồi. Mặc dù z942121 chỉ là dữ liệu hóa thành, chưa chắc có tình cảm của nhân loại, cô vẫn cảm thấy nên giao tiếp cho tốt.
Nó không lên tiếng, ước chừng dừng lại một phần ngàn giây, dẫn Văn Anh đi tới dòng sông dữ liệu mà cô vô cùng hiếu kỳ, bảo cô đưa tay vào, "Vật phẩm khen thưởng đến từ tiểu thiên thế giới, lúc rút ra xin hãy cẩn thận."
Văn Anh đưa tay vào, rõ ràng có thể nhìn thấy đường nét bàn tay, nhưng như bị dữ liệu đấu đá lung tung, lấp loé mà méo mó. Cô tiện tay nắm một cái, giống như bắt được thứ gì.
Cô xin thề, trong nháy mắt nhấc thứ kia lên, cô còn nhìn thấy trên mặt sông lóe qua một hình vẽ rườm rà chói mắt, như là một trận đồ.
Sau đó nhất mảnh đàn hương trôi nổi trong lòng bàn tay.
Từ đồ tương lai cho đến đồ cổ đại, cô không khỏi cảm khái, không gian này đúng là cái gì cũng có.
Z942121 không xem suy nghĩ của cô, nhìn thấy vật phẩm khen thưởng, bắt đầu tìm tòi kho dữ liệu, giải đáp: "Cái này là mộng dẫn hương, đến từ một thế giới tiên nhân, chỉ là loại hương mà tiên gia thường đốt vào buổi tối để yên giấc."
"..." Cái này khác thuốc ngủ ở chỗ nào?
Văn Anh lập tức ngồi xổm xuống, bức tóc vô cùng tội nghiệp, "Tôi có thể rút lần nữa không?!"
"Không thể." Nó từ trên nhìn xuống, ánh nhìn phảng phất lạnh lùng miệt thị, "Với tiên nhân thì tầm thường, với cô thì bất đồng. Chỉ cần đối tượng sử dụng cũng là phàm nhân, cô có thể nhờ vào vật này thêu dệt mộng cảnh, dẫn người vào mộng."
Cô lập tức sáng mắt, "Không hạn chế số lần?"
"Không hạn."
"Được được được, liền muốn nó!"
Z942121 không hiểu cảm xúc của cô, vẫn lạnh băng nói: "Về thế giới trước, cô có thể lựa chọn để cho mình trực tiếp tử vong, hoặc tạo dữ liệu tương đương với cô, mãi đến cô tự nhiên hoặc phi tự nhiên tử vong."
"... Nghĩa là auto treo máy?" Văn Anh nghĩ tới trò game từng chơi ngày trước.
"..."
Nó im lặng một hồi, tự giác lượt qua câu này, "Lựa chọn của cô là?"
"Tạo dữ liệu đi." Cô nói không chút nghĩ ngợi, "Thật vất vả sống tốt như vậy, chết rất đáng tiếc."
*


Chờ cảnh vật trước mắt phát sinh biến hóa, dữ liệu lạnh lẽo tràn ngập không gian đã rút đi, bức tường dữ liệu như đông lại thành băng, tan rã sau đó biến thành một căn phòng lớn cổ kính, nghiêng về phía trước là một tấm bình phong sáu cánh, vẽ cảnh sơn thủy.
Văn Anh sững sờ.
Cổ đại?
Cô chưa kịp phản ứng lại, có người bỗng ghé sát bên tai, nói nhỏ: "Phu nhân, chuyện đã làm xong. Người đó đang chờ dưới cây liễu, chỉ đợi đại tiểu thư vừa đến, con bé La Hương nhất định có thể làm nàng ta rơi xuống nước!"
Vừa tới liền nghe đối thoại sặc mùi âm mưu như thế, Văn Anh cả kinh!
May mà ký ức là nhồi vào đầu, không cần lật từng tờ như đọc sách, cô hoàn chỉnh tiêu hóa một phen.
Thế giới này phức tạp hơn thế giới trước nhiều.
Thần sử sa đọa chính là vị "đại tiểu thư" trong miệng tỳ nữ, Binh bộ Thượng thư Tống gia đại tiểu thư Tống Tịch, ở nhà bị kế mẫu ngấm ngầm tra tấn, khi xuất giá bị chồng và mẹ chồng bắt nạt, cả đời đau khổ —— vào lúc này, trọng sinh trở về.
Không sai, chính là thể loại trọng sinh trong tiểu thuyết. Cô nhớ z942121 từng nói, khi thần sử sa đọa, cũng chia làm vài loại tình huống, như Tống Tịch trong thế giới này, lại bất đồng với Chu Bùi. Tống Tịch đã đi hết cuộc đời có ký ức thần sử của mình, tiến vào luân hồi chuyển thế, ký ức không còn.
Còn như đời trước, cũng không biết là lần luân hồi thứ mấy của Tống Tịch, cho nên bị người lừa cũng không biết.
Tuy ký ức không còn, nhưng tín ngưỡng lực vẫn tồn tại, một khi vận mệnh của cô ta quá mức nhấp nhô, tín ngưỡng lực sẽ trợ giúp Tống Tịch thu được một kết quả tốt hơn. Lần này chấp niệm của cô ta rất sâu, tín ngưỡng lực liền giúp cô ta hồi tưởng thời gian, quay về quá khứ.
Khiến tất cả làm lại từ đầu.
Văn Anh trong tích tắc có chút động lòng, tín ngưỡng lực quả thực rất lợi hại, luân hồi chuyển thế, đảo ngược thời gian, chắc hẳn chỉ có thần lực mới làm được.
Chiếu theo quỹ tích phát triển của đời này, sau khi trọng sinh, nhân sinh của Tống Tịch như bị hack vậy, lấy kế mẫu khai đao xong, một đường xung phong liều chết, lật đổ hết thảy kẻ thù kiếp trước, cuối cùng gả cho Tam hoàng tử đương triều, lúc Tam hoàng tử đoạt đích đăng cơ, được phong làm quốc mẫu, dưới một người, trên vạn người.
Nhân vật mà Văn Anh xuyên qua, chính là khởi nguyên cho bi kịch đời trước của Tống Tịch —— kế mẫu, đồng thời cũng là dì của Tống Tịch.
Văn Anh là thứ nữ của Văn gia, một lòng muốn gả cao, cuối cùng lại bị Văn gia gả cho chồng của trưởng tỷ Văn Lan, trở thành vợ kế, nhằm chăm sóc một trai một gái mà trưởng tỷ để lại. Đương nhiên, đây không phải lý do nguyên chủ tán tận lương tâm gieo vạ cho kế nữ, việc này có ẩn tình khác, nếu như dùng tốt, trái lại có thể thành chuyện lớn.
Xem lướt qua thông tin chỉ trong một cái hô hấp, đã biết bối cảnh đại khái, cô rốt cục hiểu lúc nãy lời của tỳ nữ nói là có ý gì!
Nguyên chủ khẩu phật tâm xà, mặt ngoài nương nhờ hai người con để được chồng coi trọng, thực tế liên tiếp sử dụng thủ đoạn nội trạch, bại hoại thanh danh của con riêng. Hôm nay là sinh nhật của Binh bộ Thượng thư Tống Tranh, Tống gia mở tiệc mời thân bằng quyến thuộc, nguyên chủ nhân cơ hội này, muốn Tống Tịch gả cho một tên công tử bột ăn chơi chè chén!
Nhưng bây giờ Tống Tịch đã trọng sinh nhiều ngày.
Lông mày của Văn Anh nhảy lên một cái, tức khắc bảo tỳ nữ đi ngăn cản.
Tỳ nữ giậm chân: "Phu nhân! Ngài không thể mềm lòng, lại nói, đại tiểu thư và vị biểu ca gì đó của nàng ý hợp tâm đầu, chúng ta là đang giúp nàng!"
Văn Anh không rảnh nói nhiều, lấy ra uy nghiêm của phu nhân để cưỡng chế thi hành mệnh lệnh. Nhưng chờ tỳ nữ qua tới, vẫn chậm một bước.
Vừa nãy nguyên chủ lấy cớ thay y phục rời chỗ, Văn Anh tuy bận tâm, nhưng không thể không đi tiền thính ứng phó khách mời. Đã có ký ức, lại thêm thân thể tự nhiên phản xạ, cổ nhân đãi tiệc, cũng giống như người thời nay ăn tết xã giao, có vẻ nho nhã hơn một ít, lễ nghĩa nhiều hơn một ít, cô miễn cưỡng ứng phó.
Tin tức đại tiểu thư Tống Tịch rơi xuống nước truyền đến, Văn Anh biến sắc.
Khách khứa đang ngồi hai mặt nhìn nhau, nhưng thấy sắc mặt Văn Anh cực kém, mấy vị phu nhân không khỏi dồn dập an ủi: "May mà có tỳ nữ trung thành cứu giúp, tin rằng lệnh ái sẽ không sao. Nếu Tống phu nhân lo lắng, không bằng đi trước xem xem."
Trong bữa tiệc, chỉ có Tam hoàng tử nhìn thấy vị phu nhân Văn Anh này ánh mắt khẽ biến.
Hắn nhớ tới lúc nãy dạo qua hồ nước kia, có một nam nhân trốn bên cây liễu, lén lút nhìn chằm chằm hồ nước, không khỏi nhíu mày.
*
Văn Anh chuẩn bị xong tâm lý đi tới phòng Tống Tịch, thậm chí trong lòng đã lên một kế hoạch. Dù sao cô biết rõ quỹ tích vốn có của thế giới này, Tống Tịch muốn làm gì, cô đã quá rõ ràng.
Nhưng vừa vào cửa, tỳ nữ nhào tới dưới chân vẫn làm cô giật mình.
"Phu nhân! Ngài từ bi nhất, cầu xin giúp nô tỳ đi ——" Tỳ nữ La Hương khóc nước mắt nước mũi bù lu bù loa, "Nô tỳ thật không cố ý muốn đẩy đại tiểu thư, thật sự là trượt chân, mới không cẩn thận xô đại tiểu thư vào trong nước."
Theo cử động của nha hoàn, cặp mắt đen thâm trầm của Tống Tranh, lập tức nhìn Văn Anh.
Văn Anh khẽ ngẩng đầu nhìn hắn. Đặt ở hiện đại, người đàn ông này tuổi ngoài ba mươi, là thời kỳ sự nghiệp mới bước vào quỹ đạo, nhưng hắn đã làm tới Binh bộ Thượng thư, chức quan nhị phẩm, là trưởng quan hành chính quản lý quân sự toàn quốc. Hắn lông mày nhập tấn, ngũ quan thâm thúy, toàn thân khí thế phi phàm, vô cùng có mị lực.
Đây cũng là lý do nguyên chủ không muốn trở thành vợ kế, cuối cùng lại thỏa hiệp.
Chỉ tiếc, Tống Tranh thích người vợ nguyên phối, đại tiểu thư Văn gia xinh đẹp như tiên kia, mà không phải thứ nữ Văn Anh. Hắn cố nén bi thống cầu cưới Văn Anh, chỉ vì hi vọng nhờ phần huyết thống này, có thể khiến hai người con của hắn và vợ được săn sóc tốt hơn.
Cho nên, mặc dù Văn Anh không thiếu thốn về mặt vật chất, nhưng về mặt tinh thần, luôn luôn chịu bạo lực lạnh.
Lúc Văn Anh nhìn hắn, hắn cũng nhìn Văn Anh.
Nàng mặc váy dài thêu hoa kim quế, áo ngoài màu quất, bên mái cắm một cây trâm thanh ngọc hoa điểu chiếu sáng lóng lánh, theo bước chân mà đung đưa. Người vẫn là người đó, nhưng lúc đôi mắt hạnh đen láy của nàng nhìn hắn, phảng phất có mấy phần tò mò, hoạt bát lạ kỳ.
Rất nhanh, phần tò mò đó tan biến, lóe một cái mà qua, tựa hồ chỉ là ảo giác của hắn.
Cũng phải, phu thê mấy năm, có người vợ nào lại nhìn chồng với vẻ mới lạ như thế?
Giờ khắc này, hắn đối với Văn Anh hiển nhiên vô cùng bất mãn, nắm bàn tay lạnh băng của con gái, chất vấn, "Ta vẫn cho rằng nàng thật tình để tâm chăm sóc Tịch Nhi, nhưng nàng nhìn nha hoàn mà nàng đưa cho Tịch Nhi đi, thật không ra gì!"
Văn Anh lại nhẫn nại tính tình, lo lắng bước tới bên giường, thử nhiệt độ trên trán Tống Tịch, phát hiện không nóng, ra vẻ thở phào nhẹ nhõm. Sau đó giận liếc hắn một cái: "Gia nói lời này, Tịch Nhi rơi xuống nước, chẳng lẽ ta không lo lắng? Nhớ mấy ngày trước, Tịch Nhi mắc mưa, sốt ba ngày ba đêm, ta lo đến nỗi ngủ không ngon, ngày đêm canh giữ ở bên người đây."
Tống Tịch nghe mà lòng chợt căng thẳng.
Ngày đó cô chưa trọng sinh, nghe lời kế mẫu ngu xuẩn kia xúi giục, lén hẹn hò với biểu ca, ai ngờ trời mưa...
Văn Anh nói tiếp: "Lại nói, làm người thì ai không có lúc bất cẩn? Tịch Nhi gặp mưa chẳng lẽ là cố ý, còn không phải..."
"Mẫu thân!"
Tống Tịch khẽ gọi một tiếng ngắt lời cô, lập tức mãnh liệt ho khan.
Lần này, hai người đều nhìn Tống Tịch, Văn Anh còn săn sóc vỗ lưng cho cô ta.
Tống Tranh thấy thế, vẻ mặt hoà hoãn lại, nói: "Ta cũng không có ý trách nàng, chỉ sợ nàng bận rộn việc nhà, xem nhẹ Tịch Nhi. Nhưng nha hoàn này hầu hạ không tốt, không cần dùng nữa, nàng đuổi đi đi."
La Hương run rẩy một cái, lén lút chạm mắt với Tống Tịch, lập tức gục xuống dưới chân Văn Anh: "Đừng mà, phu nhân cầu xin giúp ta đi, nô tỳ không muốn bị đuổi, nô tỳ thật sự không muốn đẩy đại tiểu thư... Ta là giúp phu nhân làm việc, phu nhân cũng giúp ta đi.." Lời của La Hương lộn xộn, vô cùng khả nghi, dường như sau lưng ẩn giấu âm mưu.
Sau khi trọng sinh, chuyện đầu tiên mà Tống Tịch làm chính là đem cái đinh mà kế mẫu xếp ở bên cạnh, biến thành của mình.
Chuyện thứ hai, thì là tương kế tựu kế, mượn việc rơi xuống nước gây xích mích ly gián.
Hiện tại, Tống Tịch đều làm được.
Tống Tranh nghe xong quả nhiên hoài nghi, không khỏi nghi ngờ nhìn Văn Anh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.