Mỗi Thế Giới Tô Một Lần

Chương 74: Thái tử trọng sinh có thuật đọc tâm (5)




Edit: Thiên Tình
Móng vuốt chợt lóe dưới ánh nắng trông càng đáng sợ, mấy tú nữ gần đó đều kinh hô ra tiếng!
Văn Anh đã sớm chuẩn bị sẵn sàng. Nhưng nàng còn chưa kịp làm gì, bất chợt, một cục đá với lực ném cực lớn được ném ra từ góc xéo, đánh trúng con mèo, khiến cho nó gào một tiếng, rơi trở về lòng ngực Nguyễn Linh Nhi.
Nhân cơ hội này, Văn Anh im hơi lặng tiếng đứng xa một ít. Không bị kích thích bởi mùi son trên mặt nàng, nó nhanh chóng được trấn an.
Bởi vì cục đá thì nhỏ mà tốc độ lại nhanh, lúc rơi xuống đất không ai biết, cho nên những người khác không hiểu xảy ra chuyện gì, chỉ nghĩ là con mèo vô cớ phát điên. Nhưng bất kể thế nào, mèo hung lên hại người thật quá đáng sợ. Các nàng dồn dập khiển trách Nguyễn Linh Nhi không dạy dỗ mèo đàng hoàng, bảo nàng ta ôm con mèo đi.
Nguyễn Linh Nhi không ngờ chiêu này lại không thương tổn Văn Anh mảy may. Nếu tú nữ bị huỷ dung mạo, cho dù chỉ là vết thương tí tẹo cũng không được tuyển tú nữa. Cố tình móng vuốt rõ ràng sắp vồ tới mặt Văn Anh rồi, con mèo vô dụng này lại rớt xuống!
Nàng ta kiềm nén cảm xúc, không ngừng xin lỗi Văn Anh.
Gặp phải chuyện này, không ai còn có tâm tình chơi tiếp, lục tục tản đi. Nguyễn Linh Nhi cũng lấy lý do trả mèo mà rời khỏi.
Chỉ có Văn Anh còn đứng lại tại chỗ.
Trước đây mỗi lần nàng xuất hành đều tiền hô hậu ủng. Nhưng sau chuyện với Thái tử, những người khác sợ dính dáng đến nàng, lợi không bằng hại, bèn không vây quanh nàng nữa, bỏ mặc một mình nàng ở lại nơi này. Nàng đợi một hồi, mãi đến khi người cuối cùng đi mất, mới nhìn về một hướng nói, "Còn không ra sao?"
Lúc nãy cách gần con mèo, nàng rõ ràng cảm giác được một cơn gió mạnh vụt qua, sau đó nghe thấy tiếng cục đá đập xuống đất, cho nên biết có người ở đây.
Ban đầu bốn bề vắng lặng, không ai ra tiếng, nàng kiên nhẫn đợi thêm một lúc, sau đó cất bước đi về hướng kia, rốt cục có người từ phía sau cây đi ra. Người nọ cực kỳ tuấn lãng, mày rậm mắt to, môi hồng răng trắng, mặc cẩm bào màu xanh ngọc thêu kim long nằm trên vai, phía ngoài là áo khoác dài, trong tay đang nghịch một cục đá, tung tung hứng hứng. Có lẽ lúc đó hắn dùng cục đá này ném vào con mèo, còn ném rất chuẩn. Tuổi tác của hắn hẳn là không lớn, nhìn qua chỉ hơn nàng một hai tuổi, trông có vẻ thông minh anh tú.
Người này chính là kẻ sau này lật đổ hoàng quyền, cuối cùng đăng cơ thành đế, Lục hoàng tử.
"Sao nàng biết ta nấp ở đây?" Hắn ngưng tung đá, suy nghĩ chốc lát rồi nói, "Nàng muốn cám ơn ta? Kỳ thực..."
"Ai cần người quản việc không đâu."
"-- Không cần cám ơn ta, thuận tay mà làm thôi... Hả?"
Văn Anh chu môi thở ra một làn sương trắng, làm nụ cười của nàng càng thêm rạng rỡ, "Ai cần người quản việc không đâu?"
Vũ Văn Lạc chớp mắt một cái, như là cảm thấy khó tin, "... Nữ nhân ôm mèo kia muốn hại nàng, nàng không nhìn ra được sao? Người khác tới gần con mèo thì không có gì, nàng tới gần thì nó cáu kỉnh lên. Ta đoán trên người nàng có thứ đồ gì kích thích nó." Hắn suy tư, trong mắt như đang lập loè ánh sáng, "Vậy thứ đồ đó nhất định là nữ nhân kia đưa cho nàng, hòng hủy dung mạo nàng."
"Ta biết."
"Nàng biết?"
"Người thật dông dài, ta đương nhiên biết." Lúc nàng không cười, khóe môi vẫn cong cong, khiến dáng vẻ nổi nóng của nàng nhìn có chút hồn nhiên, "Vậy người có biết người làm chim sẻ của ta hoảng sợ không?"
Nàng vừa nói ra, hắn liền hiểu, "Nàng đã sớm có sắp xếp?"
"Người cho rằng chỉ một thân một mình mà nàng ta dám giở trò sao? Sau lưng nàng ta còn có người khác kìa."
Đời trước Ngô Ngọc Trinh cũng đã dùng mánh khoé như thế, thú vị chính là, lúc đó người mà nàng ta đối phó là Nguyễn Linh Nhi đang mang thai. Mà lần này, chẳng biết vì sao Nguyễn Linh Nhi lại cấu kết với nàng ta, liên thủ đối phó Văn Anh.
Vũ Văn Lạc nói: "Không ngờ nàng còn rất thông minh."
"Ta thấy người đọc thoại bản nhiều quá rồi, định anh hùng cứu mỹ nhân, tranh thủ được mỹ nhân ưu ái." Văn Anh nhìn hắn, hàng mi cong vút khiến nàng giống như nai con vô hại, lại một lời nói toạc thân phận của hắn, "Lục hoàng tử điện hạ."
Vũ Văn Lạc không có giật mình, có lẽ trong lúc nói chuyện, hắn nhận ra mình đã đánh giá thấp nàng. Câu nói sau cùng của nàng nhìn như đang nói giỡn, lại khiến hắn hơi kinh.
"Có phải người đang nghĩ, tại sao ta phát hiện động cơ của người?"
Hắn không nói gì, chỉ chăm chú nhìn nàng.
"Bây giờ người nghĩ là 'Nếu như ta không nói lời nào, để xem nàng ấy có đoán được ta đang nghĩ gì'?"
Hắn vẫn không nói chuyện, chỉ chớp mắt một cái.
"A, người đang cảm thấy 'Nàng ấy thật thú vị, còn thú vị hơn ta tưởng'." Nàng nói xong, thổi hơi nóng vào lòng bàn tay rồi chà xát, sau đó đưa đến trước mặt hắn, "Xem xong biểu diễn rồi, trả thù lao đi."
Hắn cười lộ ra hàm răng trắng, sang sảng hào phóng tháo xuống một quả ngọc bội bên hông, đặt vào tay nàng, hứng thú tràn trề hỏi: "Nàng biết thuật đọc tâm? Đại ca ta cũng vì cái này mới nhìn trúng nàng ư?"
Văn Anh nghe ra câu hỏi của hắn chỉ là một câu vui đùa tỏ ý khen ngơi, chẳng qua cô lại có kỹ năng đọc tâm thật, chỉ là đưa cho người khác thôi. Mặc dù cô không có thuật đọc tâm, nhưng khi đã hiểu rõ về Vũ Văn Lạc, muốn đoán đúng tâm tư của hắn cũng không khó.
"Người quả nhiên không có ý tốt." Văn Anh yêu kiều trừng mắt, "Có phải đêm đó người cũng ở Thái Âm hồ? Lúc ta với vị kia ẩn nấp, người đã thấy hết đúng không?"
Hắn cười cười không nói.
Văn Anh cũng biết hắn sẽ không thừa nhận. Tuy rằng ví bản thân thành món đồ không được hay cho lắm, nhưng cô e rằng lần này Vũ Văn Lạc chỉ nổi lên ham muốn cướp đoạt, muốn cướp món đồ của Vũ Văn Hoằng mà thôi. Thuận tay mà làm, thật đúng là thuận tay mà làm, hắn ném ra cục đá chính là muốn khiến lòng cô xao động. Giống như đời trước, hắn từng bước làm nguyên chủ khăng khăng một mực.
Văn Anh vứt ngọc bội vào ngực hắn, nở nụ cười, ngữ điệu lại hùng hổ, "Đừng hòng ta cho qua đơn giản như vậy."
Cô không phải nguyên chủ, sẽ đưa trọn trái tim cho người khác để rồi bị giẫm đạp xuống đất.
Hắn cứ việc tới thử xem!
*
Lúc Nguyễn Linh Nhi trở lại Trữ Tú cung, trái tim vẫn còn đập thình thịch. Nàng liên tục hồi tưởng lại phản ứng ngay lúc đó của Văn Anh, không xác định nàng ta rốt cuộc có đoán được là mình ra tay không, hay cho rằng đấy chỉ là ngoài ý muốn như những người khác.
Nửa đêm, nàng nương ánh trăng, lặng lẽ đi tới gian phòng của Ngô Ngọc Trinh. Cũng như Văn Anh, Ngô Ngọc Trinh được hưởng một gian phòng đơn.
Ngô Ngọc Trinh ngồi yên trong phòng chờ nàng, thấy nàng đến bèn nói: "Trả con mèo rồi?"
"Trả, trả rồi, nhưng sự việc... không thành..."
"Ừm, chuyện kế tiếp thì ngươi không cần lo lắng, ta sẽ tìm người xử lý." Ngô Ngọc Trinh nói xong, hỏi, "Nàng ta có biết không?"
Nguyễn Linh Nhi cúi đầu, "Ta không rõ..."
"Nếu ta là nàng ta, bất luận có xác định hay không đều sẽ trước tiên loại trừ người hoặc vật làm ta cảm thấy nguy hiểm."
Giọng nói của Ngô Ngọc Trinh bình thản mà cao cao tại thượng, khiến Nguyễn Linh Nhi run bần bật, tay chân luống cuống.
Ban đầu nàng chỉ muốn nói cho đối phương biết chuyện của Văn Anh và Thái tử, để các nàng đấu nhau, không ngờ ngược lại bị đối phương dụ dỗ vào cục, trở thành cây đao trong tay nàng ta. Nàng ta ưng thuận rằng sau khi phá huỷ dung mạo Văn Anh, vẫn sẽ bảo toàn nàng, cho nàng trở thành Lương đệ của Thái tử. Điều kiện này làm nàng mừng rỡ như điên, cho dù có nguy hiểm cũng đáng giá liều một phen!
Nhưng không ngờ mình lại thất bại.
Trong lúc Nguyễn Linh Nhi vừa vội vừa hận, không biết thế nào cho phải, chỉ nghe thấy người đối diện uống một hớp trà, nhẹ giọng hỏi: "Có dám làm tiếp một lần nữa không?"
Dưới ánh trăng, nửa bên mặt của Ngô Ngọc Trinh ẩn trong bóng tối, uy nghiêm mà khủng bố.
*
Người được ở lại Trữ Tú cung đồng nghĩa với việc đã thông qua vòng sơ tuyển kiểm tra thân thể. Kế tiếp là vòng phục tuyển về phương diện lễ nghi, đào thải thêm một nhóm người nữa. Những tú nữ còn lại đã đủ để sánh đôi với dòng dõi hoàng tộc, sẽ được quyết định thuộc về ai ở lần tuyển chọn cuối cùng.
Vòng phục tuyển hôm đó, các tú nữ xếp thành mấy hàng, nối đuôi nhau mà ra, đi dọc theo hành lang ở hậu cung.
Chỉ có Văn Anh là kỳ quặc, trên mặt mang một chiếc mặt nạ hình vẽ xấu xí, đường nét thô ráp, đứng trong nhóm tú nữ có vẻ đặc biệt bắt mắt. Nữ quan chưởng sự thấy thế bèn khuyên nàng bỏ mặt nạ xuống, nhưng kiêng dè thân phận của Văn Anh nên thái độ không dám quá cứng rắn.
Nói một hồi, nữ quan mới nghe nàng đáp lại: "Cô cô an tâm, trước khi tiến vào điện, ta sẽ bỏ mặt nạ xuống, tuyệt không dám làm ngại mắt các vị nương nương. Ta chỉ sợ mình trang điểm tốt quá, bị người khác học theo, chẳng phải ruột đau như cắt hay sao?"
Nữ quan chưởng sự vừa tức giận vừa buồn cười.
Tú nữ đấu đá với nhau luôn đa dạng, trang điểm đẹp bị bắt chước cũng có. Nhưng nàng nói ra trước mặt mọi người, không khỏi có vẻ tự đại. Câu nói này quả nhiên làm người trong hàng ngũ liên tiếp cười khẽ.
Cũng trong lúc đó, Nhị hoàng tử Vũ Văn Phong đứng ở một nơi kín đáo nhìn các nàng. Hắn nhíu mày nhìn nội thị bên cạnh, "Đấy là Chính phi mà mẫu phi chọn cho ta?"
Nội thị ngượng ngùng cười.
Quý phi nương nương nhìn trúng Văn gia, nhưng Nhị điện hạ nói thẳng trừ phi tiểu thư nhà họ Văn là mỹ nhân, bằng không hắn thật không dám cưới về để ngày ngày nhìn khuôn mặt kia mà mất cả hứng làm việc. Quý phi nương nương nghe vậy không đáp, muốn cho hắn tự đi nhìn xem, không nghĩ tới cố tình nhìn thấy cảnh này...
"Thế mà mẫu thân còn nói đẹp như thiên tiên, thiên tiên đâu không thấy, ác quỷ lại có một con. Lúc này còn muốn mang mặt nạ, chắc là dung mạo không thể gặp người. Chà chà, ngươi nói cho mẫu phi bớt lừa ta đi, ta muốn tự mình... Ồ!"
Đột nhiên, nội thị thấy sắc mặt của điện hạ nhà mình biến đổi, đôi mắt hoa đào nhìn "ác quỷ" không chớp một cái.
Chỉ thấy bởi vì nữ quan chưởng sự duy trì trật tự vất vả quá, Văn Anh bèn bỏ mặt nạ xuống, nàng vốn định vui đùa chút thôi. Mặt nạ không còn, lộ ra trang dung của nàng. Mắt hạnh má đào, mày như thanh đại(*), tổng thể trang dung cực kì nhạt, không có quá nhiều khác biệt với ngày thường. Chỉ có đôi môi cong cong trời sinh của nàng là thoa một lớp phấn vàng, bừng sáng dưới ánh mặt trời.
(*) Tên một kiểu lông mày của phụ nữ cổ đại, dáng mày dài nhỏ, màu nhạt.
Khi đã gặp qua mặt nạ xấu xí kia, giờ nhìn lại người thật, cảm giác kinh diễm trong nháy mắt như đập mạnh vào tâm trí.
Với bản năng của nữ nhân đối với mỹ phẩm, những tú nữ lúc trước còn đang cười nhạo bỗng ghé sát lại, hỏi nàng phấn vàng này ở đâu có.
Một nơi khác, giữa ngày đông gió rét, Vũ Văn Phong lắc lư cây quạt, nghĩ thầm quả nhiên là tú sắc khả xan. Dung mạo như vậy, ngắm nhìn không những có thể làm việc, còn có thể ăn cơm.
"Được, mẫu phi quả có ánh mắt, quyết định là nàng."
Hắn gấp quạt lại, vỗ một cái.
*
Phục tuyển kết thúc, dưới sự cho phép của nữ quan chưởng sự, các tú nữ bày một bàn tiệc rượu chúc mừng. Hoàng hậu, Quý phi và mấy vị nương nương cũng lần lượt đưa đến vài món ngon cho các nàng, lấy đó làm phần thưởng.
Văn Anh hiển nhiên qua được vòng tuyển này. Ban ngày làm như vậy chỉ vì mở rộng phạm vi kết giao bằng hữu thôi.
Ở triều đại này, không phải không có phấn vàng dùng để thoa son, nhưng ít có loại nào vừa đẹp vừa dùng tốt. Văn gia có không ít thứ tốt, lúc tiến cung, trong túi hành lý có một hộp thượng hạng, cô lập tức không chút keo kiệt chia sẻ ra ngoài, thu hoạch được một nhóm tiểu tuỳ tùng. Có tiểu tuỳ tùng chưa chắc có ích lợi gì, nhưng lúc nào cũng một người thì có vẻ con người cô quá mức cô độc, hoặc là không kết bạn được, gián tiếp truyền tín hiệu làm người khác cảm thấy "người này không được yêu mến".
Vì thế, lúc mở tiệc rượu, phía bên Văn Anh có vẻ vô cùng náo nhiệt. Suy cho cùng vừa kết "thiện duyên", người người đều đến kính cô một ly rượu.
"Văn tỷ tỷ". Âm thanh của Nguyễn Linh Nhi vang lên giữa đám người, nàng ta cũng xem như là người quen biết Văn Anh lâu nhất. Nguyễn Linh Nhi vừa đến, mọi người bèn thức thời nhường vị trí. Trong tay nàng ta cầm hai ly nhỏ, đưa cho Văn Anh một cái. "Ta cũng kính Văn tỷ tỷ một ly, cám ơn tỷ tỷ chiếu cố bấy lâu nay."
"Luận tuổi tác, ngươi còn lớn hơn ta đấy, tiếng tỷ tỷ này thật không gánh nổi." Văn Anh nhận ly rượu, lại nghiêng ly đổ sạch ngay trước mặt mọi người, nhìn chằm chằm Nguyễn Linh Nhi mà nói, "Huống hồ, rốt cuộc là ai chiếu cố ai, không bằng thừa dịp này nói rõ ràng."
Cô nói với giọng mỉa mai, Nguyễn Linh Nhi vừa giơ ly lên bên môi, thấy thế chỉ có thể buông xuống, lúng túng cười, "Chuyện lúc trước là ta sai, ta không cầu gì khác, chỉ mong nàng có thể tha thứ ta."
Nàng ta nói úp úp mở mở, người xung quanh chỉ tưởng Văn Anh còn tức giận vì chuyện suýt bị mèo cào lần đó, kỳ thực nếu đổi thành bọn họ cũng chưa chắc rộng lượng như vậy. Nhưng lúc này bầu không khí đang tốt đẹp, bọn họ bèn khuyên Văn Anh hãy tha thứ Nguyễn Linh Nhi, huống chi nàng ta không cố ý, con mèo kia cũng không phải của nàng ta, sao ngờ được nó nhát như vậy, vừa thấy đông người liền phát điên.
Thấy thái độ của Văn Anh hơi chút chuyển biến, vẻ mặt Nguyễn Linh Nhi chợt động, đưa ly rượu của mình về phía Văn Anh, "Ngàn sai vạn sai đều là lỗi của ta, mong rằng Văn tỷ tỷ... Văn gia tiểu thư đừng giận một người không đáng như ta, bảo trọng thân thể." Lời của nàng ta càng thêm khiêm tốn.
Đã nói đến mức này, Văn Anh không thể không một lần nữa nhận lấy ly rượu.
Bên cạnh có người rót một ly mới cho Nguyễn Linh Nhi, nàng ta nâng chén định uống.
"Chờ đã." Văn Anh hô, lơ đãng nói, "Chúng ta trao đổi ly đi."
Nguyễn Linh Nhi ngẩn ra, "... Vì sao, rượu như nhau cả mà."
"Đã như thế, đổi một tý cũng chẳng hề gì đấy thôi." Nói xong, Văn Anh nâng ly lên phía trước.
Nguyễn Linh Nhi không thể không đưa lên theo, nhưng cánh tay nàng ta hơi cứng đờ, thua xa động tác tự nhiên của Văn Anh.
Việc này vốn đơn giản bất quá, nhưng nàng ta chậm chạp hơn quá nhiều, mãi mà động tác trao đổi ly vẫn chưa xong.
Mọi người dường như đánh hơi được mùi âm mưu, bèn ngừng khuyên bảo Văn Anh, thậm chí ngay cả tiếng cười cũng ngưng bặt, không gian yên tĩnh một cách kỳ lạ. Ánh mắt của mọi người đều tập trung vào hai người, Văn Anh không bận tâm, những cơ thể Nguyễn Linh Nhi lại cứng ngắc, sau lưng mồ hôi lạnh chảy ròng.
Trong bầu không khí im lặng này, "cộp" một tiếng, nàng ta cuối cùng không chịu nổi áp lực, ly rượu trong tay va vào đất lăn lông lốc, rượu rơi vãi.
Văn Anh đưa cái ly trong tay mình cho Bích Nguyệt, "Cầm lấy giao cho cô cô, nhờ cô cô đến xử lý, mạng người quan trọng, ngươi cẩn thận chút."
Lời này tiết lộ thông tin quá lớn, tú nữ có mặt tại đây không ai là hạng tầm thường, thấy thế bèn kinh sợ nhìn Nguyễn Linh Nhi. Dù các nàng thường hay lén lút ngáng chân nhau, nhưng hạ độc hại người là chưa bao giờ có!
Quả thật nghe rợn cả người!
Các nàng còn đang bán tín bán nghi, đã thấy Nguyễn Linh Nhi bỗng quỳ trước mặt Văn Anh, ôm lấy chân Văn Anh mà khổ sở van xin.
Chuyện liên quan đến mạng người, nữ quan chưởng sự cũng khó giải quyết, tất yếu phải báo cáo Hoàng hậu. Văn Anh và Nguyễn Linh Nhi là người trong cuộc, đương nhiên phải đi đối chứng. Cùng lúc đó, trước khi đi, Văn Anh đề nghị: "Ngô gia tiểu thư cũng đi thôi. Thứ nhất cần một nhân chứng, thứ hai nàng từng nói chuyện với Hoàng hậu nương nương, nói đến việc này sẽ thích hợp hơn bọn ta."
Nữ quan chưởng sự nghe vậy, khen cô suy nghĩ ổn thỏa.
Ngô Ngọc Trinh và Văn Anh liếc mắt nhìn nhau. Nàng ta thong dong điềm tĩnh đứng lên, cùng các nàng đi tới Chung Túy cung.
Các nàng trùng hợp đụng phải Thái tử đang đến thỉnh an Hoàng hậu. Hắn liền đứng sang một bên, nhìn về phía các nàng.
_____
Dịch đối thoại khúc trên tự nhiên nhớ cái bài hát Đố em biết anh đang nghĩ gì  ( ̄▽ ̄)
Anh Lục thâm hiểm đã lên sân khấu, bắt đầu thú vị rồi kaka (^艸^)
Còn anh Nhị... thôi cho qua ( ̄ー ̄)


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.