Mối Thù Mập Mờ Trắc Ẩn

Chương 30: Ấn Tượng



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

RingRingRing… Tiếng chuông đồng hồ báo thức cứ vang lên ing ỏi. Tiếng chuông phá tan giấc ngủ êm đềm của Mộng Đình. Khiến cô lục đục dùng tay sờ lên tủ, tìm kiếm cái đồng hồ chết tiệt kia. Tìm được rồi, cô ngồi dậy tắt nó đi.

“Thật đúng là bực mình mà. Là ai đã đặt báo thức 5 giờ sáng?”

Cô bước khỏi giường, kéo màn cửa sổ xem trời như thế nào. Quả thực đúng như cô tưởng, cái đồng hồ nó không bị hư, mà đã có ai đó chỉnh dậy lúc 5 giờ. Cô đang bối rối kèm theo bực bội. Thì bỗng tiếng mẹ của Mộng Đình vang lên:

“Là mẹ chỉnh báo thức 5 giờ cho con đấy.”

Cô ngoảnh đầu lại hướng cửa trơ mắt nhìn mẹ của mình. ‘Vì sao mẹ lại đặt báo thức 5 giờ!’

“Mẹ muốn chỉ con cách làm bánh. Để con tự làm tự ăn. Con gái lớn rồi.”

“Hả! Dạy con cách nấu ăn…”

“Đúng, dậy đánh răng rửa mặt đi. Mẹ sẽ dạy cho con trong vòng 1 tiếng”

Nghe bà nói như sét đánh ngang tai. Mộng Đình chưa đời nào nấu ăn. Bây giờ lại phải lăn vào bếp.

Cô xuống giường, rời xa chiếc giường êm ấm mà lòng không đành. Nhưng cô phải học nấu ăn rồi. Sau khi đánh răng rửa mặt xong xuôi, Mộng Đình chạy xuống bếp nhìn không gian xung quanh. Cô từ từ xuống bếp xem mẹ cô chỉ bảo.

“Con đứng lại đây thì mẹ mới chỉ được.”

Mẹ cô thấy bóng dáng Mộng Đình xuống nên đã dùng giọng nói ấm áp kêu gọi.

Mộng Đình thấy thế cũng liền nhanh nhảu chạy đến. Cô phải nghe mẹ mình giảng lí thuyết. Đầu tiên cần phải làm gì?. Làm như nào cho ngon?. Khiến cô lúng túng chưa hiểu cái nào ra cái nào. Người mẹ đảm đang nhìn cô con gái mới đầu học nấu ăn mà chán nản. Nhìn vào gương mặt của Mộng Đình thì hiện ra rõ chữ ‘Không hiểu’.

Bà thấy thế cũng đành giành hết việc mà làm. Chỉ để Mộng Đình đứng xem. Bà thoăn thoắt đôi tay nhồi bột, đánh trứng, làm kem. Thấy người mẹ tuyệt vời của mình siêu đỉnh như vậy, Mộng Đình tấm tắc khen ngợi:

“Oaa, mama của con là đỉnh nhất!”

Cô nũng nịu nịnh bợ bà. Bà thấy cô trầm trồ mà không khỏi nở mũi. Bao nhiêu năm vào bếp nấu thức ăn ngon bây giờ con gái lớn cũng đã hiểu chuyện

Bà dạy Mộng Đình sau khi bỏ bột nhào vào khuôn thì đem vào lo vi sóng để làm bánh. Chỉ cho cô cách chế biến kem, làm kem béo. Bà làm vốn đã thuần thục nên chỉ nhìn thôi cũng đã thấy rất nhanh. Sau khi chờ bánh chín và lấy ra. Mùi hương thơm ngọt ngào từ bánh khiến chiếc bụng đói của Mộng Đình kêu reo reo. Cô nhìn chiếc bánh nhỏ xinh xinh, mềm mại được đặt trong khuôn không khỏi thèm thuồng.

Bà thấy Đình Đình vậy cũng chỉ đành nói:

“Chút nữa mẹ sẽ chỉ con cách phét kem lên bánh. Rồi gói lại.”

“Vâng ạ”

Mộng Đình đưa mắt nhìn tay bà làm. Trước tiên bà lấy một túi đựng kem. Bỏ kem vào túi rồi cắt phần đầu nhọn. Lấy tay giữ túi, nắm chặt, đẩy kem rồi trang trí chiếc bánh. Mẹ cô dùng bột kem dâu để làm nên trông chiếc bánh vô cùng bắt mắt. Trang trí thêm là những lát dâu được cắt và một quả dâu được đặt vào chính giữa. Cứ thế mà bà dùng đôi tay bao năm của mình làm nhanh chóng.



{Chiếc bánh mà mẹ Mộng Đình làm: Ảnh Minh Họa}

Sau khi trang trí bánh vào xong mẹ cô lấy trong tủ một chiếc hộp giấy xinh đẹp. Đặt chiếc bánh vào rồi đem cho Mộng Đình.

“Con cầm lấy rồi đem lên trường ăn sáng hoặc ăn ở nhà cũng được. Bây giờ mẹ sắp phải dọn nhà rồi. Con cũng chuẩn bị đi học đi”

“Dạ vâng ạ!”

Mộng Đình tay cầm chiếc bánh dâu mà mẹ làm thì vui trong lòng. Chiếc bánh này quả thực là rất ngon. Nhưng cô đành phải đem cho cái tên khó ở Tư Dực.

…--------------…

Mộng Đình trên người bộ đồng phục trường xinh xắn, tay cầm hộp bánh nhỏ đáng yêu. Việc của cô bây giờ chính là nhanh chóng đến trường rồi trao tận tay cho tên Tư Dực. Đến lớp học, cô nhìn quanh nhó dọc tìm kiếm hình bóng Trương Tư Dực. Nhưng cô đứng ở cửa tìm mãi cũng chẳng thấy. Đành lại chỗ ngồi rồi cất cặp. Bỗng nhiên có một sức nặng đằng sau giữ lấy chiếc cặp của Mộng Đình. Giọng nói lạnh lùng được nói lên làm tê buốt đôi tai của cô.

“Đưa bánh cho tôi rồi hẵng đi”

Mộng Đình vì giọng nói lạnh lùng vậy cũng đoán chắc được người đó là ai. Chẳng ai khác ngoài tên khó ở Tư Dực. Cô ngoảnh đầu lại nhìn Tư Dực. Cậu ta cao ráo khiến cô ngước mắt nhìn vẻ mặt đóng băng đó mà đăm chiêu.

Cậu xoay người cô lại, chẳng nói chẳng rằng tước hộp bánh trên tay Mộng Đình rời đi. Mộng Đình chưa kịp thông não hiểu ra chuyện gì thì bị hành động nhanh chóng của Tư Dực làm đờ người ra. Nhìn cậu ta quay về chỗ, cô cũng bước đến hỏi chuyện về mấy tập đề.

“Đề của tôi đâu?”

Tư Dực nhìn cô ánh mắt vẫn không đổi, mở cặp rồi đưa cậu một xấp dày cộp rồi đặt lên bàn cho tiểu Đình.

Mộng Đình thấy cậu ta đặt đề trên bàn thì cầm lấy rồi rời đi.

“Dừng lại chút…”

‘Hửm? Cậu ta gọi mình sao?’. Giọng nói của Tư Dực phía sau bất giác khiến cô quay người ra sau nhìn lại.

“Còn cái này nữa.” - Tư Dực

“Còn đề nữa à?”

“Không phải” - Tư Dực

Tư Dực lấy ra trong túi áo một tấm séc. Nhìn qua thì có thể rút một sấp tiền cầm tay. Cậu đứng dậy đưa cho tiểu Đình. Còn căn dặn cô:

“Đây là một chút tiền để cậu có thể làm bánh cho tôi trong thời gian tiếp theo.”

Mộng Đình nhìn tờ séc trên tay mà không khỏi kinh ngạc. Nhìn thôi thì đã là tám số. Nhìn số tiền khủng kia thì có thể mua được hàng nghìn chiếc bánh. Mộng Đình không muốn nhận tiền của Tự Dực còn những tận tấm séc thì cô đâu có gan mà dám nhận. Mộng Đình dúi lại vào tay Tư Dực, từ chối nhận.

“Không được, đây là một tấm séc đắt giá. Tôi không thể nhận được. Bánh tôi làm cho cậu cũng thỏa thuận nhận đề từ cậu. Cho nên là tôi không nhận tiền từ cậu đâu. Đây nó còn là một tấm séc nhiều tiền như vậy tôi không dám.”

“Nguyên liệu làm bánh cũng tốn tiền của cậu rồi. Còn công làm bánh nữa. Tôi thì không hay dùng tiền mặt nên mới đưa cậu tấm séc. Đối với cậu có thể nó nhiều nhưng đối với tôi cũng chỉ là vài đồng lẻ tẻ. Cậu nhận đi, coi như là tôi trả tiền công làm bánh cho cậu.” - Tư Dực

“Không! Tôi đã nói là không rồi mà. Cái này là tôi thỏa thuận với cậu. Không tốn là bao. Cậu có thể trả tôi bằng cách khác, chứ tiền thì tôi không nhận!” - Mộng Đình cả quyết không muốn nhận tiền từ Tư Dực. Nhà cô nghèo thật nhưng chưa đến nỗi khốn đốn, khổ sở. Mộng Đình nghĩ cô cũng có khả năng kiếm tiền nuôi bố mẹ cô được. Tấm séc đó rất đắt giá lỡ nhận rồi đôi khi còn vướng phải chuyện xấu.

Mộng Đình quay về chỗ ngồi, không muốn nói chuyện nữa. Sợ cậu ta cứ khăng khăng bắt cô nhận nữa thì lại không ổn.

Nhìn cô gái có định kiến riêng cho mình mà cậu nể phục. Chứ phải người khác nhìn vào tấm séc đó có lẽ họ đã không khách khí mà cầm lấy đi rồi. Dường như cậu đã có ấn tượng với Mộng Đình ngay từ lúc này…hoặc là từ lúc nào khác. Mộng Đình dù hoàn cảnh nghèo nhưng lại không ham tiền như bao người. Điều đó là rất đáng khen.

Tư Dực hiểu thêm Mộng Đình nhiều chút. Chẳng là hôm trước nhờ bác quản gia tìm kiếm thông tin về Hạ Mộng Đình. Ông ta nhìn vậy mà làm ăn rất tốt. Cậu hôm đó nhìn bảng tìm hiểu mới dần hiểu rõ về con người của Hạ Mộng Đình.

*Bảng thông tin Hạ Mộng Đình*

[ Chiều cao 1m60 so với cậu… 1m90. Tính cách thân thiện, nhẹ nhàng nhưng không kém phần mạnh mẽ. Gia đình sống ở vùng quê B vì bà ốm nên phải chuyển lên thành phố tiện cho việc chăm sóc bà. Hồi trước Hạ Mộng Đình là thủ khoa đầu của trường Vương Bắc. Gia đình hiện giờ đang ở nhà thuê của Trạch Mã ( tay sai làm ăn cho nhà Tư Dực)…]

Ad: Chỉ tiết lộ về bảng thông tin của tiểu Đình vậy thui nha. Để cho Tư Dực nắm bắt rõ hơn chúng ta chứ nhỉ.

Những lúc như này dường như cậu cảm thấy ấm trong tim khi nhìn Mộng Đình. Một cô gái dễ thương trước mắt… Mộng Đình như vậy khiến cậu tò mò muốn tìm hiểu về cô hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.