Mối Tình Âm Dương Vĩnh Cửu

Chương 133: Thần Là Gì 1





Chúng tôi chạy lại phía con đường an toàn của cầu thang, trong phạm vi ánh sáng đỏ của chiếc nhẫn tạm thời vẫn an toàn, pháp lực trời sinh lớn mạnh của linh thai khiến cho mãnh quỷ không có cách đối phó.

Lẽ nào Phong Ly Ngân cần một đứa trẻ âm dương” kế thừa pháp lực lớn mạnh của anh ấy để phá vỡ tà khí ở âm gian sao.

Ngoại trừ tôi ra, bốn người bọn họ đều bị thương, đa phần đều bị móng vuốt sắc nhọn của con mãnh quỷ làm bị thương, bọn họ đều là người bình thường, lúc này không chỉ bị chảy máu đau đớn, mà còn có âm độc xâm lấn cơ thể, lạnh lẽo run cầm cập.

Cơ thể của Từ Nhã Kỳ yếu ớt, hơn nữa vết thương ban đầu còn chưa khỏi, cô ta khóc lóc thảm thiết như muốn liệt ngay trên nền nhà, may mà Hứa Mặc Hàn và vệ sĩ đỡ lấy cô ta.

Tôi và anh tôi vừa mở cánh cửa chỗ con đường thoát hiểm ra, thang máy đột nhiên kêu “tinh" lên một tiếng, mở cửa ngay chỗ chúng tôi.

Nơi u ám đen tối đáng sợ này, ánh đèn trong thang máy quả thực giống như tiếng hát của người cá làm mê hoặc những con người ngốc nghếch đang không còn lối thoát.

"Mặc Hàn! Có thang máy! Chúng ta đi thang máy xuống đi!” Từ Nhã Kỹ giống như bắt được cái phao cứu mạng, cô ta bị thương nên chân đi bất tiện, nếu như muốn trốn thoát, cô ta không thể chạy thoát được!
"Không được!" Tôi lập tức giữ cô ta lại, hét lên: "Không thể đi thang máy! Mau đi thôi! Đi xuống từ thang bộ!”
Lớp trang điểm trên mặt Từ Nhã Kỳ đã bị lấm lem, bởi vì sợ hãi nên biểu cảm của cô ta có chút méo xệch, ánh mắt cũng trở nên điên cuồng, cô ta tức giận hét lên với tôi: “Chân của các người đi lại dễ dàng! Đương nhiên có thể trốn thoát từ thang bộ! Nhưng tôi bị thương rồi! Tôi phải đi thang máy xuống dưới!"
Cô ta đột nhiên đẩy tôi ra, tôi bất ngờ lảo đảo, va phải người Hứa Mặc Hàn, Hứa Mặc Hàn lập tức đỡ tôi dậy, ánh mắt tức giận nhìn Từ Nhã Kỳ hét lên: “Cô có thôi đi hay không! Cô còn làm Quan Thanh Tiêu bị thương, tôi sẽ..."
“Anh muốn làm gì? Anh yêu cô ta có đúng không! Cô ta đã mang thai con anh luôn rồi!" Từ Nhã Kỳ điên cuồng hét lên: “Các người tự bỏ chạy đi! Tôi muốn đi thang máy! Tôi không đi thang bộ với các người đâu! Đến khi đó có gặp nguy hiểm, tôi sẽ là người chết trước, các người muốn coi tôi là vật hi sinh chứ gì! Để tôi bị giết chết, mấy người dễ dàng trốn thoát, có phải không!"
Cô ta hét lên rồi lùi lại phía thang máy, quay đầu định bước vào thang máy...!
"Không được vào!” Tôi tức giận xông lên, bị sự ngu ngốc của người phụ nữ này chọc tức!
"Mẹ kiếp!"

Tôi nghe thấy tiếng mắng chửi tức giận của anh tôi, anh ấy dường như xông lại cùng lúc với tôi, giơ tay kéo lấy thắt lưng của Từ Nhã Kỳ.

Từ Nhã Kỳ đã bước một chân vào thang máy, bị chúng tôi kéo lại nên ngã xuống nền nhà!
Tôi cử động quá mạnh, làm nơi eo nhói đau, tôi vô thức che lấy bụng, tôi chưa kịp ổn định lại tinh thần, đã nghe thấy tiếng hét của anh tôi: "Mau co chân lại!"
Trong thang máy trống rỗng, nhưng tôi lại nhìn thấy chiếc gương trong thang máy, đều là gương mặt cười của quỷ...!
Nó chỉ có trong chớp mắt, cửa thang máy đóng lại, kẹp lấy một cánh chân của Từ Nhã Kỳ, sau đó thang máy nhanh chóng đi xuống dưới.

Máu tươi bắn ra!.

Cả người Từ Nhã Kỳ run lên bần bật, nhảy vọt lên khỏi sàn nhà, cô ta trừng mắt hét toáng lên như đứt từng khúc ruột: "Á á á..”
Anh tôi không nhẫn nhịn được nữa, vo bùa lại thành một cục rồi nhét vào miệng, giữ lấy cổ cô ta, cắn răng nói: “Đồ điên, tôi nói một câu cuối cùng, cô còn phát ra tiếng gì nữa, tôi sẽ vứt cô vào thang máy đấy.”
Từ Nhã Kỳ trừng mắt, đau đến mức ngất lịm đi.

Hứa Mặc Hàn không nhịn được nói: “Thực sự không được nữa rồi, để cô ta ở đây đi, nghe theo số trời vậy.”
Tôi nén lại cơn đau bên hông, đứng lên: “Không được, cô ta chết đi sẽ rất phiền phức, bây giờ ngất đi rồi thì càng tốt, nhấc cô ta lên."
“Thanh Tiêu” Hứa Mặc Hàn đột nhiên nói: “Cô không cần vì cô ta là thiên kim của bí thư Từ..."
Tôi lắc đầu: “Không, Hứa Mặc Hàn, tôi chỉ sợ bây giờ cô ta chết đi sẽ biến thành lệ quỷ, như vậy chúng ta sẽ càng phiền phức, không hề liên quan đến chuyện cô ta là thiên kim nhà nào."
Khi chúng tôi đi đến phòng khách tầng một, con mãnh quỷ ám lên thi thể đó chĩa súng về phía chúng tôi, Hứa Mặc Hàn che lấy tôi, tôi nghe thấy mùi khói súng thoang thoảng trên người anh ta.

"Hứa Mặc Hàn!"
Thứ che chắn chúng tôi chỉ có một lò sưởi trong tường, chút che chắn ít ỏi đó không che được hết chúng tôi.


“Tôi không sao.” Hứa Mặc Hàn từ trên người tôi chống người dậy: "Chỉ là vết thương bị xước thôi."
Anh ta bình tĩnh đến khiến tôi cảm thấy bất ngờ.

Thi thể này không có đầu, còn bị trúng nhiều đạn, đã vô cùng thê thảm, cho dù bị mãnh quỷ ám lên người, hành động cũng cứng ngắc, súng đen bắn ra khắp nơi.

“Đưa súng cho tôi." Hứa Mặc Hàn giơ tay về phía vệ sĩ của mình.

Vệ sĩ đưa súng cho anh ta, khẽ nói: “Thiếu gia, còn mười bốn viên đạn."
“Đủ rồi.” Hứa Mặc Hàn nhìn thi thể đang từ từ đi lại từ chỗ cầu thang đó.

"Tôi sẽ làm súng của hắn ta hết đạn, mọi người lập tức chạy ra ngoài." Anh ta khẽ căn dặn, giọng nói nghiêm nghị dứt khoát đó khiến chúng tôi hoàn toàn không thể nói chen vào được.

“Thanh Tiêu, mau đi đi.” Anh ta nhíu mày nhìn tôi.

“Đợi...” Tôi vừa nói, thì anh ta đột nhiên đứng dậy, bắn liên tục ba phát súng, tay phải cầm súng của thi thể đứng đối diện trong bóng tối đó bị bắn nát bét! Súng cũng bị rớt xuống đất.

Cơ hội? Khi hai chữ này xuất hiện trong suy nghĩ của tôi thì đã bị anh tôi lôi ra ngoài...!
Tay trái của hắn lại rút ra một thanh súng khác, Hứa Mặc Hàn lại bắt đầu bắn nát cánh tay trái của hắn.


Con người này, chỉ cần là thứ có thể nhìn thấy có thể sờ được, anh ta đều không chút sợ hãi!
“Thanhh Tiêu, mau đi thôi!” Giọng nói của anh tôi vang bên tai.

Nhưng mà tôi không thể đi được! Hứa Mặc Hàn thoát khỏi phạm vi của ánh sáng đỏ, thi thể đó lại bị hủy đi, thì mục tiêu của mãnh quỷ đó chính là anh ta! Nếu như mãnh quỷ giết anh ta đi, rồi ám lên người anh ta thì làm thế nào đây?
Tiếng kêu thảm thiết vang lên, mãnh quỷ thoát ra khỏi thi thể đó!
Tôi rút tay anh tôi ra, nhào về phía Hứa Mặc Hàn.

Mãnh quỷ xông vào màng bảo vệ của linh thai, ánh sáng đỏ làm nó bị bỏng, nó hét lên thảm thiết, lập tức né tránh!
Hứa Mặc Hàn sững sờ, đỡ tôi lên nói: “Khi nãy là tiếng gì vậy?"
"Đừng hỏi nữa, mau đi thôi." Tôi làm gì còn sức lực giải thích chứ?
Chạy thoát ra ngoài, vẫn còn nghe thấy tiếng kêu thế lương đó, mấy người vệ sĩ bị thương nghe thấy tiếng hét đó, ai ai cũng hoảng sợ nhìn về phía tôi và anh tôi.

Bây giờ không có thời gian giải thích với bọn họ.

Tôi sững người nhìn bầu trời phía hồ bên đó.

Dưới màn đêm, bầu trời không trắng cũng không sao.

Làn sương màu đen giống như đang che phủ lên mây và sao, hình thành một cái hố sâu thăm thẳm trên bầu trời.

Mặt hồ điên cuồng nổi sóng, hình thành một vòng xoáy đen thui, giống như bị một sức mạnh kinh khủng tạo ra một vực sâu.

Bên tai vang lên tiếng hét thê lương và ai oán, tòa nhà cao chín tầng có vô số hồn ma bị một sức mạnh kinh khủng kéo ra ngoài, còn có những hồn ma từ nơi khác cũng bị hút vào.


Dưới bầu trời, trên mặt hồ, tôi nhìn thấy một bóng hình phát sáng nhờ nhờ.

Cập nhật nhanh nhất trên truyện88.

Phong Ly Ngân.

Trên các đầu ngón tay anh ấy đều mạ lên một lớp ánh sáng rực rỡ.

Hắn cúi đầu, trong ánh mắt sâu thẳm đó không chút tình cảm, cũng không chút dục vọng gì.

Chỉ có sự bác ái lạnh lùng.

Trời đất rung chuyển, tiếng khóc ai oán của lệ quỷ, những người bình thường có địa vị thấp kém như tôi chỉ có thể ngưỡng vọng* với pháp lực vô biến của anh ấy.

*Ngưỡng vọng: kính mến ngưỡng vọng và có ý trông chờ.

Thần thánh là gì?
Chính là khiến con người can tâm nằm rạp xuống, kính dâng thành kính cả cơ thể này, chỉ cầu mong linh hồn có thể chạm vào đầu ngón tay của anh ấy!
Nhưng mà.

Đều là ngu ngốc vọng tưởng....



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.