Mối Tình Âm Dương Vĩnh Cửu

Chương 162: Vi Đạo Vi Tăng 1





Hòa thượng Hối Thanh rất trẻ, lớn hơn anh tôi 2 3 tuổi, cũng chỉ mới 25 tuổi, hắn ta quả đúng là một bông hoa lạ trong phật môn, đến anh tôi cũng không làm gì được hắn ta.

Đóa hoa là này không chỉ cốt cách kỳ quái, trời sinh ra đã là một người học phật pháp, suy nghĩ cũng vô cùng nhạy bén, chí hướng là xuất bản sách ghi chép lại những điều bí mật trong thuật âm dương, năm trăm người quay văn học đường phố gì đó, sau đó kiếm được một số tiền lớn, năm ở nhà ăn tiền bán bản quyền.

Bông hoa lục căn* không sạch sẽ này, lại là truyền nhân chính phải của hòa thượng năm đó, quả thực khiến người khác khó bề tưởng tượng, hơn nữa hắn ta còn là một hòa thượng giả.

*Phật giáo chỉ mắt, tai, mũi, lưỡi, thân, ý thức
Nói hắn ta là hòa thượng giả, bởi vì hắn ta vẫn chưa thực sự xuất gia làm nhà sư.

Theo những gì hắn ta nói, hắn xem đó là nghề nghiệp, hơn nữa còn nói vẫn chưa lấy vợ nên không thể xuất gia, nhưng sau khi hắn mặc lên bộ đồ hòa thượng, đội lên những trang bị phật môn, thì giống tinh thần phân liệt biến thành một người khác
Mở miệng ra đều nói pháp phật vô biên, quay đầu là bờ, câu nào câu đấy đều thâm sâu khó lưởng như xà tinh.

Phía trên, là đánh giá của anh tôi về hắn ta.

Tôi từ xa nhìn tên hòa thượng Hối Thanh đang cung kính hành lễ với nữ hành hương đó, còn rất nhẫn nại giải quẻ cho cô ta.

"Thí chủ, thí chủ có điểm báo nguy hiểm, đối nhân xử thế nhớ khiêm nhường, biết thỏa mãn, không được hống hách ngang ngược, nếu không sợ rằng sẽ có tai họa có máu.” Hắn ta nghiêm chỉnh nói.


Điềm báo nguy hiểm? Tôi nhìn nữ hành hương đó.

Gương mặt phẫu thuật thẩm mỹ, hao hao giống với mấy người đẹp trên mạng, ngực to, dây xích của áo bông cũng không kéo lên được nữa.

Phụ nữ như vậy vừa nhìn đã biết “thỏa mãn" là nói cô ta đừng làm loạn nữa, nếu con tham lam sợ rằng sẽ bị diệt khẩu.

Anh tôi nhìn ngực cô ta, lại quay đầu nhìn tôi, cảm thán: “Thanh Tiêu nhà ta lại thua rồi...!sức mạnh của khoa học kỹ thuật đúng là đáng sợ mà..."
Tôi thụi vào lưng anh ấy, anh ấy quay đầu lại không chút hề hấn gì nói: “Mặc dù chút sức lực yếu ớt của em chỉ như gãi ngứa, nhưng cũng đừng đánh vào lưng được không? Em không biết lưng quan trọng với đàn ông thế nào à?"
“Bớt lảm nhảm!” Anh ấy đúng là đáng ghét.

Hòa thượng Hối Thanh vẫn đang tiếp tục nói: "Phật nói: hưu nhân hữu duyên tập thế gian, hữu nhân hữu duyên thế gian tập; hữu nhân hữu duyên diệt thế gian, hữu nhân hữu duyên diệt thế gian.

Nữ thí chủ đừng quá miễn cưỡng."
Hắn ta làm việc rất chuyên nghiệp, những lời nói như vè khó đọc, hắn ta cũng nói rất lưu loát, hơn nữa câu chữ rõ ràng, có âm điệu tình cảm.

Người đẹp đó lau nước mắt, nói cảm ơn hắn ta, sau đó lái xe đi mất.

Hối Thanh thở phào, quay đầu nhìn thấy hai chúng tôi, sững sờ: "Sao hai người lại đến đây?"

"Có việc ở gần đây, sao anh lại ở ngôi chùa nhỏ này?” Tôi hỏi.

Hắn ta bĩu môi nói: “Chủ trì ngôi chùa này là bằng hữu của sư phụ tôi, tôi đến đây làm nửa năm, vào nói chuyện được không? À, đúng rồi, chúng ta không cùng đạo, hai người nhớ đốt ba que hương bái lạy sơn môn! Loại rẻ nhất là 188 tệ."
Tôi với anh tôi hai người là sáu que hương tiêu hơn một nghìn tệ, anh tôi tức giận nói hắn ta cướp tiền, hắn ta không phục nói: “So là gì với hai người chứ? Chúng tôi chính là giá niêm yết có gắn tem rõ ràng, làm gì giống hai người, đều là tùy ý thét giá!"
Tôi không nhịn được bật cười, đóa hoa phật môn này đúng là buồn cười.

Cập nhật nhanh nhất trên truyện88.

Hắn ta nhìn thấy tôi cười trộm, vội vàng chỉnh đốn lại quần áo, hành lễ với tôi: "Cô Thanh Tiêu có ổn hay không?"
“Không” Tôi cười lắc đầu, phối hợp với lời thoại của hắn ta.

Anh tôi nói mượn dùng nhà vệ sinh một lát, nói hắn ta để ý đến tôi, nói xong thì đi mất.

Nơi này là nơi đông người, một hòa thượng như hắn cho dù là ta, cũng phải chú ý đến hình tượng, lúc đi làm phải tôn thủ theo thanh quy giới luật, vậy nên hắn đứng cách xa tôi ba thước, tôi ngồi dưỡi gốc cây.

“Cô Thanh Tiêu bất an là vì chuyện gì vậy?” Hắn ta cười hỏi.

Tôi trả lời: “Tôi luôn cảm thấy bản thân đã quên đi chuyện gì đó, rất quan trọng, nhưng cũng giống như không hề thiếu đi gì cả..."

Hòa thượng Hối Thanh sững sờ một hồi, đôi mắt nhanh nhẹn đó nhìn khắp xung quanh, cười nói: “Phật nói: nhất thiết hữu vi pháp.

Như mộng hoan bào ảnh.

Như lộ diệc như điện.

Ưng tác như thị quan."
"...!Đừng nói những lời phật giáo nữa, nói lời của con người đi có được không?" Tôi lườm hắn ta.

Nếu đã không cùng đạo, tôi ít coi kinh phật, không hiểu những lời hát phật gia này.

"Quan sát tình hình của cô, chính là nói: Mọi thử bên ngoài đều là sự thay đổi trong lòng, trong lòng thiếu đi cái gì, cô sẽ cảm thấy bên mình thiếu đi thứ đó, cô cố gắng tìm kiếm, mới phát hiện nó là một giấc mộng, vẫn nên đừng cố chấp với quá khứ, sống cho hiện tại thật tốt đi."
Tôi nhíu mắt, trong lòng tôi cảm thấy thiếu gì chứ?
Quả đúng là thiếu đi gì đó, có cảm giác trống rỗng.

"...!Cũng giống như không thiếu đi gì, tôi chỉ là mất đi một chiếc nhẫn, cũng không biết có phải bị rơi ở thôn Hoàng Đạo rồi hay không, vậy thì không tìm lại được nữa rồi..."Tôi thở dài.

Hối Thanh nhếch mày: “Nhẫn? Rất quan trọng sao?"
Tôi gật đầu: “Rất quan trọng, có lẽ là chồng tôi tặng cho tôi, có ý nghĩa đặc biệt..."
"Chồng cô?” Hắn ta sững người, chợt bừng tỉnh nói: “À, à, cô nói người chồng đến từ Minh giới đó sao!"
Đến từ Minh giới?

Minh giới!
Tôi kêu lên một tiếng rồi đứng lên.

Đến từ Minh giới...!đúng vậy, anh ấy hình như không phải người phàm...!hự, đau đầu quá.

Tôi nắm chặt tay đấm lên ngực, hòa thường Hối Thanh sợ hãi, lén nhìn xung quanh không có ai chú ý, hắn ta giơ tay léo lấy tay áo tôi nói: "Cô làm gì vậy chứ? Này, đừng đập mình như vậy chứ!"
"Anh biết những gì?” Tôi giống như tìm được cứu tinh, quay tay giữ chặt lấy áo hắn ta: “Tôi cảm thấy hình như mọi thứ đều không có vấn đề gì, anh tôi cũng không giấu giếm chuyện gì, nhưng anh ấy nói chuyện không nhắc đến từ ngữ nào quan trọng, cũng không giống đang giấu giếm hay nói dối, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì chứ?"
Biểu cảm của hòa thượng Hối Thanh có chút ngỡ ngàng, hắn ta vội vàng kéo lại tay áo, khẽ nói: “Tôi vẫn đang đi làm mà! Sao nhìn cô giống như bị đập đầu vào đâu vậy? Có cần đi khám không?"
Tôi ấn lên huyệt thái dương đột nhiệt giật lên, vẫy tay nói: “Tôi không sao, tôi không sao...!chỉ là cảm thấy bản thân mình đã quên đi một số chuyện, nhưng anh vừa nhắc đến, tôi hình như đã mơ màng nhớ ra gì đó, nhưng lại không nhớ lại được nhiều hơn..."
Hòa Thượng Hối Thanh nhìn tôi một hồi rồi khẽ nói: “A di đà phật, cô Thanh Tiêu, cô có tin ngôn ngữ có linh hồn?"
Ngôn ngữ có linh hồn? Mời đọc truyện trên truyện88.

Ý gì chứ?
Hắn ta cười nói: "Chính là cái gọi là ngôn linh, trong lời nói mang theo sức mạnh đặc biệt, có thể ảnh hưởng vận mệnh, tinh thần của một người...!giống như mơ màng nhớ ra gì đó mà cô nói, chắc hẳn câu nói nào đó của tôi đã có ảnh hưởng đối với cô.”
Tôi gật đầu mạnh: “Đúng vậy, cậu còn biết gì nữa, nói với tôi đi."
"Những gì tôi biết rất ít, tôi lần đầu gặp hai người ở thôn Hoàng Đạo, nhưng mà hai người đều là tu đạo, có phải những quy luật của đạo gia khiến hai người không thể nói ra một vài chuyện không, hoặc là thần thánh của hai người ràng buộc ngôn ngữ và hành động của hai người? Tôi là đệ tử Phật môn, không chịu sự khống chế của đạo gia, vậy nên có thể nói cho cô...!
Anh có thể nói vào trọng điểm không?" Đầu tôi đau như muốn vỡ ra.

"Trọng điểm chính là...!công việc hôm nay của tôi vẫn chưa hoàn thành, đợi tôi tan làm xong sẽ nói rõ với cô.”
Đồ chết tiệt!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.