Mối Tình Âm Dương Vĩnh Cửu

Chương 330





Tôi bị ánh sáng trắng đâm vào, đôi mắt nhắm lại, cảm giác trong phòng chỉ còn chiếc nôi của em bé.
Hơi thở mát lạnh quanh quẩn, khiến người khác vô thức rùng mình.
Tiếng chuông ở pháp đàn dưới lầu vang lên nhẹ nhàng, như tiếng nhạc cổ tích.
Thụy khí doanh thất, sương mù lượn lờ.
Dưới ánh sáng trắng, hiện lên nhiều đóa hoa sen, vừa to vừa nhỏ tầng tầng lớp lớp xếp chồng lên nhau.
tường nhà trần nhà lúc ban đầu, đều hiện hữu hoa sen, hàng ngàn đóa hoa thụy liên nở rộ đến đoan trang túc mục, từng đóa từng tầng.
2 đóa Hoa Kim sắc trọng liên ( hoa sen vàng), Vô căn cứ với lên giường tôi, tôi ẩn ẩn có cảm giác, có người nào đó xuất hiện trong phòng tôi, nhưng lại không thấy bóng người chỉ có thể cảm giác.
Mây là xe, gió là ngựa, hoa thơm là hoa sen, từng bước tốt lành
Người phàm tục, sao có thể nhìn thấy tiên gia thần thông vô lượng?
Hai cánh hoa kim sắc trọng liên mở ra, ánh sáng vàng giống như ngàn điều phúc, hoá nhập vào cơ thể hai đứa nhỏ, giống như một tầng vỏ trứng, ấm áp bao lại bọn chúng
Giang khởi vân đứng dậy.
Thân hình cao lớn, tay áo dài rộng.
Anh ấy lẳng lặng nhìn hai đoá kim sắc trọng liên kia.
Đoá Trọng Liên hoàn toàn nở rộ trong một khắc, ánh sáng vàng gắt gao xuyên vào mắt tôi.
Giang khởi vân hơi khom người, nhẹ nhàng đối với một phương hướng nói:” nhị vị tôn thần, làm phiền rồi”.
Bên trong điềm lành truyền đến một thanh âm của nam tử dịu dàng:” hahaha….

Đế quân mà cũng khách khí như thế sao? Trao tặng Tiên Lục là chức trách của bổn Quân, không cần tạ lễ…..


Nương nương, người xem, hai cái tiểu oa oa này…..

Ai da…..”
Thanh âm này có chút lạc điệu, tôi tò mò không biết là thần tiên phương nào, nhưng đáng tiếc tôi lại không nhìn thấy, chỉ có thể nghe được thanh âm
Chứng đạo tu tiên, muốn lịch ngàn hiểm vạn kiếp ( là con đường phải trải qua hàng ngàn nguy hiểm), nào có dễ dàng phi thăng thành tiên giới như vậy? Hiện tại tôi có thể nghe được thanh âm của tiên gia, có được tính là bán tiên không?
Nghĩ đến hai chữ bán tiên, trong đầu tôi hiện lên người đáng kính lại phóng túng Trình Bán Tiên, trong nháy mắt lại có điểm mâu thuẫn.
Tôi còn phải chăm chỉ tu hành, không cần nghĩ quá nhiều, cứ để thuận theo tự nhiên đi.
Một giọng nữ nhân uy nghiêm mà đoan trang vang lên:” tiểu bắc âm, có thể làm bổn Quân tự mình hạ phàm tới xem hai tiểu oa oa này, gần ngàn năm nay cũng chưa có một lần như thế, chỉ vì xem hai tiểu oa oa này, đôi ta đã tự mình phạm vào giới luật”
Giang khởi vân khom người nói:” thập phương thế giới, ai dám làm hai vị khó xử”?
Tôi thật sự tò mò, muốn biết hai vị tôn thần này là ai…… Bọn họ cũng phải tuân thủ giới luật sao?
Tiên gia nếu phạm nhiều giới luật, tự nhiên sẽ có kiếp nạn, đại tôn thần này hẳn là thanh tâm quả ɖu͙ƈ, phạm rất ít sai lầm đi?
Tôi thật sự muốn nhìn xem, ai gọi giang khởi vân là ” tiểu bắc âm”, hơn nữa giang khởi vân còn không tức giận.
Đường đường là bắc thái đế quân mà bị gọi như vậy, nếu bị anh tôi nghe được, có lẽ anh sẽ cười đến lăn lộn
Vị nương nương này hẳn là địa vị rất được tôn sùng? Nghe giọng nói chính là một vị ngự tỷ.
Cô ấy cười vang nói:” tử vi lão đầu, tâm tư ngứa khó nhịn đi, hahaha….

để hắn mang theo không khí! Bắc thái đế quân, nếu ngươi có tâm, nên dạy thê tử của ngươi nhiều hơn, sau nhiều năm, sẽ không thiếu lúc cô ấy muốn yết kiến bổn quân, hahaah…..


Chúng ta đi thôi…..”
Giọng nam dịu dàng hỏi: “Đi đâu?”
” Còn có thể đi đâu? Đến tử vi thiên viên cung uống, uống trà ~~~”.

Giọng nữ uy nghiêm dần dần biến mất.
Hoa sen và ánh sáng trong phòng dần dần tan biến, từ đầu tới cuối tôi chỉ có thể nuốt nước miếng mà lo lắng.
Tôn thần tiên gia quả nhiên đến đi như gió….
Hai vị này rốt cuộc là tôn thần nào?
Căn phòng trở lại bình thường, giang khởi vân nhìn tôi nói: ” là hai vị Mộc Công Kim Mẫu, em đừng lo lắng…..

Ngoan ngoãn chăm sóc bản thân, muốn như thế nào thì liền như thế đi, hai người bọn họ cũng quá nhàn chán, kìm nén không được mà chạy đến đây xem linh thai được hạ sinh…..

Những tiên gia khác không tùy ý như vậy!”.
Giang khởi vân đi đến chiếc nôi nhìn nhìn, ” vỏ trứng” xung quanh hai bảo bối còn chưa có tan đi, anh ấy nhẹ nhàng hừ một tiếng, khoé miệng gợn lên một nụ cười.
Anh tôi và những người khác co lại trong góc, cái gì cũng không thấy, cũng không nghe thấy, nhưng là ánh sáng kim sắc trọng liên nở rộ loé lên trong phòng tôi, bọn họ đều nhìn thấy.

Mộc Công Kim Mẫu là trưởng quản tiên lục Đông Vương Cung, cùng với tiên nữ trưởng quản thiên hạ Tây Vương Mẫu, được tôn sùng vô cùng.
Đạo giáo đã đem Vương Mẫu nương nương nâng lên vị trí rất cao, là nữ tiên sư tổ thống lĩnh ba giới.
Hiện tại thân thể tôi vẫn là phàm nhân, chỉ có thần thức đầu tiên xuất hiện, nhưng có thể nghe được đại tôn thần nói chuyện, tôi cảm thấy thân mình đều được khai sáng

Anh tôi cảm thán:” không được, không được, toà nhà nhỏ của chúng ta đến không được, cái này tuyệt đối là động thiên địa phúc của nhân gia ( là nơi may mắn)…… Toà nhà này nếu muốn bán, quả thật là vô giá…..

Nếu không phòng di tích văn hoá sẽ đến thu về quốc gia?”
” Trước tiên, chúng ta phải vứt bỏ những thứ không dùng đến trong nhà kho…..

Nhà ta đã bao lâu rồi chưa kinh doanh”.

Bố tôi lặng lẽ thở dài:” tiểu tử ngươi chỉ biết chơi game, tên hài tử phá của này…..”
( Tại sao cứ mỗi lần dịch đến đoạn bố con vân phàm nói nhau là ad lại cười bò ra ý nhỉ)
Lão nhân này, ông còn không biết xấu hổ, nói ra lời như vậy sao? Hai người chính là thượng bất chính, hạ tắc loạn ( bên trêи không đúng, bên dưới vặn vẹo).
Đã rạng sáng, lâm ngôn thấm được vệ sĩ hộ tống về nhà, ô lão thái cũng trở về phòng nghỉ ngơi, mà nhà tôi lại còn trắng đêm chưa ngủ, cho đến lúc bình minh bố tôi và anh tôi mới trở về phòng.
Điện thoại của bọn họ không ngừng vang lên, đều là người ở quê gọi lên hỏi, thái gia gia, cùng với gia gia và nãi nãi của tôi còn suốt đêm chạy đến đây, cho nên sáng sớm đã có mặt
Tôi nằm trêи giường ngủ một giấc, đến bình minh mới nghe thấy tiếng khóc của bảo bối, tôi sửng sốt nửa ngày, sau đó đột nhiên dư vị ập đên — cho, ăn, sữa!”
Trời ơi! Tại sao tôi lại quên chuyện này!
Ô lão thái tuổi đã lớn, tối qua bà ấy đã quá mệt mỏi rồi, lúc này vừa mới ngủ không lâu, tôi không muốn quấy rầy bà ấy, nên tính toán tự mình đứng lên ôm bảo bối.
Giang khởi vân đứng trước nôi em bế, cứ như vậy mà khoanh tay nhìn hai đứa nhỏ, một đứa khóc đến nhu nhược, một đứa ʍút̼ đầu ngón tay.
” Anh….

Anh đang nhìn cái gì?” Tôi xoa xoa bộ ngực đau nhức của mình
” …..


Như thế nào mới làm được hai vật nhỏ này câm miệng?” Giang khởi vân hỏi.
Anh……
” Bọn chúng đói bụng, đương nhiên sẽ khóc…..

Anh có thể ôm lại đây không?” Tôi không nói lên lời, cũng không tính toán giải thích cho đế quân đại nhân — nhưng anh ấy sẽ không muốn tự mình ăn pháo hoa.
Ôm hai đứa bé cũng là một kỹ thuật, khó khăn rất lớn, đặc biệt đối với người mới làm cha mẹ —- trong đó phụ thân còn không phải là người bình thường
Đế quân đại nhân dường như cũng đang xem xét vấn đề này.
Chẳng nhẽ tay trái một đứa, tay phải một đứa?
Hình tượng này, tôi có thể bổ não, có thể cười cả năm
Quả nhiên anh ấy không hiểu….

Tôi đang định xuống giường, tiếng khóc của đứa nhỏ liền hấp dẫn anh tôi và ba tôi dưới lầu.
Hai tên này, không hổ danh là phụ tử ( cha con), cùng mặc một chiếc quần đùi rộng, vai trần, tóc rối bù, thật không nỡ nhìn thẳng.
Bố tôi không nhìn thấy giang khởi vân, còn anh tôi vì trò đùa giai của bạch vô thường, mà có thể nhìn thấy anh ấy đứng cạnh mép giường.
Anh tôi nhanh chóng đeo trêи người một chiếc móc treo, đặt tiểu tỷ tỷ đang khóc vào trong treo trêи ngực mình, sau đó cố định vững chắc trêи người, từ từ đến bàn sữa bột.
( Cái móc treo khó tả quá, trước ad cũng có một cái).
” Học hỏi đi, em rể!”.

Anh tôi pha hai bình sữa, anh và bố tôi mỗi người lấy một cái bình giúp tôi cho bảo bối ăn
Anh tôi bắt chước giọng nói của ô lão thái, cười xấu xa nhìn giang khởi vân nói:” ba của đứa nhỏ, thông nhũ ( ngực), thúc sữa giao lại cho ngươi, không hiểu có thể lên baidu nha, hahahah……”
———————.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.