Mối Tình Âm Dương Vĩnh Cửu

Chương 503





Lại lần nữa tôi rơi xuống Âm Cảnh Thiên Cung, một đám thị nữ quỳ thành hai hàng nghênh đón tôi, còn Bạch Vô Thường thì cười hì hì, đứng ở cửa Cung điện
“ Hoan nghênh Tiểu Nương Nương hồi cung ~~~” Nụ cười biểu tượng của hắn làm tôi đổ mồ hôi.
“Thất Gia!”
Tôi giận dữ đi đến trước mặt hắn.
” Ta rất tin tưởng ngươi, tại sao ngươi ….

ngươi luôn lừa dối ta! Ta tốt lừa dối như vậy sao?”
Bạch Vô Thường dùng tay áo che miệng, cười đến dựa vào cửa cung điện run lên.
“Tiểu Nương Nương ~~ Người không thể đổ oan cho ta, ta chưa từng làm tổn thương người! Tất cả đều muốn tốt cho người … Hơn nữa tất cả đều do các nhóm tôn thần muốn khảo nghiệm cơ duyên của người”
” không có cơ duyên này, người làm sao có thể chứng đạo thành tiên? Tất cả khó khăn hiểm trở, chia lìa, mài giữa đều là vì một chữ ma, phá ma mà sinh, so với tu luyện từng bước nhanh hơn nhiều, huống chi đế quân đại nhân che chở người như vậy, sợ người bị thương, cho nên khi đi ngồi quên, ngài ấy cũng chuẩn bị tốt ở đằng sau, lo lắng người không đối phó được với Chu Hơi Thị.”
Bạch Vô Thường bay đến bên cạnh tôi:” ai da …..

Tôn thần dốc sức tu đạo ta đã thấy nhiều rồi ….

Còn tôn thần dốc sức chỉ đạo vợ mình tu đạo, lần đầu tiên ta thấy nha…..”
“Tiểu Nương Nương ~~ Người tuổi còn nhỏ, nên áp lực rất lớn.

Chúng ta biết đối với người không dễ dàng gì … Nhưng đế quân đại nhân, đây cũng là lần đầu tiên kết hôn, ngài ấy cũng không dễ dàng gì, còn phải học cách dỗ dành người nữa, hehehe ……”

Hắn cười cười, lấy ra danh chương từ trong tay áo đặt vào lòng bàn tay của tôi nói:” người xem, hai lần rồi ta đều bảo quản cho người, người nên tin tưởng ta sẽ không hại người đi?”
Tôi tức giận, đeo danh chương vào cổ nói:” thất gia, ngươi là thần chỉ có nắm bắt nhất của Minh Phủ, đã đóng vai người xấu lại còn diễn rất chân thực, làm ta mỗi lần đều sợ hãi đến tâm can run rẩy, xin ngươi, lần sau đừng có chêu đùa ta nữa, bộ dạng thích doạ người này, bảo sao vợ ngươi bỏ chạy?”
Bạch Vô Thường híp đôi mắt tà mị lại, cười xấu xa nói:” chạy? Cô ấy có thể chạy đến chỗ nào? Trêu chọc ta, lại còn muốn chạy khỏi lòng bàn tay của ta sao? Hì hì hì …..”
Lòng tôi thật sự rất đồng cảm với vợ Vô Thường, tại sao lại thích một vị thần chỉ như Thất Gia chứ?
Tuy rằng Thất Gia đẹp trai, nhưng hắn là người cao ngạo ….

Không, là quỷ cao ngạo, thật đáng sợ!
” Thất gia, vì sao ta lại nhìn thấy ảo ảnh đáng sợ như vậy? Những thị nữ này, thật sự là người giấy sao?” Tôi nghi ngờ hỏi.
Bạch Vô Thường cười cười, duỗi ngón tay thon dài đến bên miệng, làm một động tác im lặng:” trong ảo ảnh, chính là nỗi sợ hãi trong nội tâm của người được phóng đại vố số lần, về sau ~~~ tiểu nương nương, người có đến ảo ảnh lần nữa, cũng không nên nghĩ đến chuyện đáng sợ ….

Hì hì hì …..


“Được rồi được rồi.”
“Hee hee hee……”
“Tiểu Nghiệt nhà ta đâu rồi?” Tôi liếc nhìn xung quanh, nhưng không thấy bóng dáng của Tiểu Nghiệt đâu.
“Tiểu Linh miêu? Ta vừa rồi nhìn thấy nó bị đuổi, chạy xuống núi rồi.” Bạch Vô Thường nhướng mày, tỏ vẻ không quan tâm đến tiểu linh miêu.
Tôi hoảng sợ, bị đuổi?
“Ai đuổi?”
” Còn có thể có ai nữa, ở Minh Phủ này, quỷ tiên có thể vào phòng tìm người, chỉ có Mạnh Thư?”
Tôi che mặt, trời ạ, nhất định Mạnh Thư đã nhìn thấy bộ dáng thiếu niên của tiểu linh miêu rồi.
Tiểu linh miêu là đực, hơn nữa da trắng dáng đẹp …..

khụ khụ, là bộ dáng của một thiếu niên da trắng mặt xinh dáng đẹp, mà đạo hạnh của hắn còn chưa đủ, cái đuôi, răng nanh, cái tai, những chi tiết này, còn chưa có hoàn toàn biến thành hình người.
Hình ảnh này, cộng thêm vẻ kiêu ngạo của khuôn mặt kia…….
Có mấy nữ nhân sẽ không bị vẻ đáng yêu kia mê hoặc?
Tiểu Nghiệt thường ở trước mặt tôi tỏ vẻ kiêu ngạo, bởi vì tuổi của hắn so với tôi lớn hơn rất nhiều, nhưng ở trước mặt những tiểu thần này, hắn chỉ là một linh thú đắc đạo mà thôi.
Tôi hoài nghi, phần lông trêи đuôi của hắn, đến bây giờ đã bị cắt hết rồi
Tôi bước đến bậc thềm trước cổng cung điện, người lính gác không đầu tay cầm đao, rìu, khiên chắn, quay người hành ” chú mục lễ” với tôi.
Lần trước tôi không dám nhìn kỹ, nhưng bây giờ tôi đã có dũng khí nhìn hắn, hóa ra hắn chính là Hình Thiên, một trong những thần hộ mệnh.
Song nhũ ( đôi ngực) là mắt, bụng là miệng, nhưng hắn trầm mặc nhắm mắt cùng miệng lại, cứ như vậy đứng ở trước mặt tôi.
Trong lòng tôi chợt động đậy, hơi nhíu mày hỏi hắn:” ngươi ….


Sao lại nhắm mắt ngậm miệng?”
Hắn không di chuyển, chỉ hơi nghiêng đầu sang một bên, thái độ né tránh rõ ràng
” …..

có phải sợ doạ đến ta không?” Tôi có chút xấu hổ nói:” thật ngại quá, lần đầu tiên ta nhìn thấy ngươi, lúc đó ta có chút sợ hãi, ta không hiểu biết, ngươi đừng tức giận…..”
Lúc đó Giang Khởi Vân đang ôm tôi, tôi còn che miệng, nói cái gì đó thật đámg sợ, hiện giờ nghĩ lại thật là thất lễ.
” Ta xin lỗi”.

Tôi buồn bực, hắn là thạch sùng quỷ thần ở nơi này, tôi đã không hiểu biết còn nói hắn thật đáng sợ.
Cuối cùng hắn đã mở miệng, bụng nứt ra một cái, trầm giọng nói:” không sao, là ta đã doạ tiểu nương nương, đế quân đại nhân nói, lần sau nhìn thấy tiểu nương nương liền thu liễm lại một chút, miễn để doạ đến người, người khi đó không giống bây giờ, sợ hãi là bình thường”
Hắn nói tôi còn buồn hơn, nói vài câu xin lỗi, rồi mới dám nói đến chuyện chính:” nghe nói ngươi có thể đối phó với Đầu người man, ta muốn hỏi ngươi có thể giúp ta một chuyện không?”
“Không dám.” Hắn đáp: “Tiểu Nương Nương cần thuộc hạ, cứ ra lệnh là được.”
“Vậy thì … Nguơi có thể đi cùng ta một chuyến được không?”
“Tiểu Nương Nương có danh chương của đế quân đại nhân trong tay, thuộc hạ tự nhiên sẽ nghe lệnh.” Hắn có nề nếp nói.
Tôi lại hỏi: “… Vậy ta nên triệu hoán ngươi thế nào?”
” ta đi theo tiểu nương nương đến nhân gian, xong việc liền trở về Minh Phủ, chỉ cần tiểu nương nương cho phép là được!”
” ách, …..

Như vậy đi, ta có một cái hộp gỗ đào được làm từ cây đào trêи núi Độ Sóc, có thể phiền ngươi tiến vào trong đó không?”
” vậy thì càng tốt”.
” Nhưng …..


Bên trong cái hộp này có một con rối, bên trong con rối có linh hồn của một con hồ ly, ngươi đừng giết chết cô ấy nhé”
” Vâng.”
Tôi thở phào, hắn cư nhiên đồng ý, hắn đồng ý là tốt rồi.
Hình Thiên trốn vào trong chiếc hộp gỗ đào, tôi nhanh chóng đi tìm Tiểu Nghiệt, đám thị nữ giúp tôi tìm kiếm nửa ngày ở Thiên Cung, cuối cùng cũng nói, trong bụi hoa có dấu vết của động vật dẫm đạp lên, hẳn là của Tiểu Nghiệt.
Tôi theo bụi hoa đi tìm:” Tiểu Nghiệt, là ta đây, mau ra đây ta đưa ngươi về nhà, nếu không ở đây, các tiểu tỷ tỷ của Minh Phủ sẽ nắm rớt lỗ tai của ngươi”
La hét một hồi, tôi nhìn thấy Tiểu Nghiệt đang run rẩy đứng trêи một tạo cảnh bằng đá, ở ngọn núi phía sau.
Tôi nghẹn cười, sờ sờ lỗ tai nó:” cũng may không sao, lông trêи tai vẫn còn …..

Bây giờ thì đã biết ta dịu dàng chưa? Ngươi còn hung hăng với ta nữa không?”
Nó nhảy ra khỏi hang, nhào vào trong vòng tay của tôi, oán trách nói: ” ở nhân gian thì thôi không nói, nữ nhân ở Minh Phủ sao cũng có cái đức hạnh này sao?”
” Ai nói ngươi dễ thương đâu! Vừa kiêu ngạo vừa dễ thương, các tiểu tỷ tỷ thích như vậy ….

Giờ đã biết ta tốt chưa ….”
Tôi đắc ý vuốt đầu nó, nó buồn bực vùi vào trong vòng tay của tôi, không dám kêu lên.
Dịch: Vi Vu
——————————.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.