Mối Tình Âm Dương Vĩnh Cửu

Chương 556





Dịch: Vi Vu
" Địa hình nơi này còn chả nhìn rõ, sao anh lại biết anh đã từng đến đây?" Tôi quay đầu nhìn anh tôi.

Tất cả mọi người đều tập trung tại một chỗ, Tiểu Nghiệt cảnh giác nhanh chóng chạy đến bên người tôi, Thẩm Thanh Nhụy và những người khác cũng tập hợp lại đây
"Chỉ là cảm giác...!Anh cảm thấy nơi này anh đã từng tới...!Quỷ bà nương kia không phải đã chiếm một ngôi làng ở pháp môn lưu vực sông Mật Giang sao? Nơi này có thể là địa bàn dưới quyền của Mộ Vãn Thần?" Anh tôi hỏi.

Rất có thể nếu đây là không gian song song của Mật Giang, chúng tôi hẳn là có thể tìm thấy người của thành phố núi Vu Vương.

Thành thật mà nói, tôi đối với lưu vực sông Mật Giang chỉ có chút khái niệm hời hợt, tôi đã từng đến thôn trại của Luyện Thi Nhân, sau đó ngồi trên chiếc thuyền đi ngược dòng đến thành phố núi Vu Vương hùng vĩ rậm rạp này.

Toàn bộ lưu vực sông Mật Giang lớn bao nhiêu? Có bao nhiêu thôn trại ẩn cư tị thế? Những điều này tôi cũng không hề biết.

Công chúa quỷ lần trước đã sử dụng thân thể của Kỳ Khả Hân để đến nơi này, cô ấy mang theo vài quỷ hồn đến để chiếm thôn trại, rồi cùng Mộ Vãn Thần chiến đấu, Khẩu súng lục trong tay cô ấy đã gây sát thương cho Mộ Vãn Thần, hận thù cứ như vậy mà tạo thành.

Sau đó Giang Khởi Vân và Mộ Vãn Thần đã có một cuộc trò chuyện bí mật, Mộ Vãn Thần còn nói hắn sẽ đi chuẩn bị.....!có lẽ là để kiềm chế và khuất phục nhóm vong hồn chết đã lang thang hàng trăm năm này.

"Chúng ta đi nhanh đi, trước hết rời khỏi sơn cốc này, nơi này hẳn là gần chỗ ở của công chúa quỷ, rất có thể sẽ bị cô ta phát hiện....!nếu chỉ có mấy oan hồn thì còn có thể giải quyết, nhưng nếu có những thủ đoạn khác, chúng ta sẽ không thể địch lại, cho nên, trước tiên chúng ta rời khỏi nơi này, nói không chừng, truy binh còn đang đuổi theo chúng ta ở đằng sau!" Tôi quay đầu nhìn Thẩm Thanh Nhụy và những người khác.


Tiểu Nghiệt ngửi ngửi mùi hương trong không khí nhíu mày nói: "...!Đây là cổng thành, nhất định sẽ có lính canh...!Ngươi nói lời này, có vẻ hơi muộn..."
Cái gì?
Tôi nghe nó nói vậy, quanh thân nổi da gà, vài ngọn đèn xanh mờ nhạt sáng lên trong màn sương xám xịt, hơn nữa còn càng lúc càng nhiều.

"Những người chết đi, đều trở thành hoạt thi đuổi xác, đều là lão quỷ mấy trăm năm, ngay cả lập ngục thu tà, cũng không thể chế phục được.....!" Tiểu Nghiệt nhắc nhở tôi.

Tôi nhìn xung quanh, những ngọn lửa ma trơi xanh mờ nhạt, bốc cháy thành từng đám, phảng phất như thể đang dẫn đường cho một ngôi mộ.

Tôi đã từng chiến đấu với những lão quỷ trăm năm, khi lập ngục thu tà khoá trụ hồn của bọn họ, cũng sẽ bị bọn họ liều mạng chiến đấu, thậm trí còn tránh được.

Đạo hạnh của tôi vẫn chưa chiếm được ưu thế tuyệt đối, tôi không thể đối đầu với bọn họ.

“Anh … anh có biện pháp ​​gì không?” Tôi quay lại nhìn anh tôi
Anh tôi nhíu mày, nghiêm mặt nói: "Theo kinh nghiệm hành tẩu giang hồ nhiều năm của anh, hang ổ của đối phương gần đây, không nên để sảy ra động tĩnh lớn....!Với loại thời điểm này...!Cứ chạy là được rồi".
Cái gì?
Anh tôi nhìn phương hướng, nắm lấy cổ tay tôi, chạy về phía trước.

Tiểu Nghiệt lao lên phía trước, đi trước chúng tôi để dẫn đường.

Anh tôi quay lại hét lên: " sinh tử có mệnh, phú quý ở thiên, các ngươi tự mình chạy đi, ai lạc hoặc đơn phương một mình, thì đừng mong tiểu gia ta cứu, không muốn chết thì chạy nhanh đi, phía trước là an toàn rồi!"
“… Anh, làm sao anh biết phía trước an toàn?” Tôi hơi thở hổn hển hỏi
“ Nói bừa, vì anh muốn bọn họ có chút hy vọng.” Anh tôi đáp.

Được rồi, được rồi...!Tôi vừa chạy vừa chú ý đến địa hình xung quanh, phân phó cho Tiểu Nghiệt:" chạy đến nơi có tiếng nước, đến gần sông Mật Giang, mới có khả năng gặp được người của Mộ Vãn Thần!"
Nếu không ở khu núi đồi này chạy lung tung, ai biết nó rộng như thế nào?!
Đại Vu Vương rốt cuộc mạnh đến mức nào? Trong lòng tôi không yên, nhưng Mộ Vãn Thần, vũ khí hình người ngay thẳng này, trông rất tốt bụng, nếu hắn biết chúng tôi đang khổ sở chạy trốn, hẳn là sẽ đến cứu trợ?
Trong sơn cốc này, xác chết vung vãi khắp nơi, xương cốt trắng như tuyết, những người dân miền núi bị công chúa quỷ giết chết, xác chết đều được vứt bừa bãi ở đây, còn có không ít thi thể động vật, quả thật là một hố chôn tập thể.
Nơi này nếu để lâu, sẽ xuất hiện chướng khí, biến thành nơi người sống không thể đặt chân đến được.

Chúng tôi chạy trốn hồng hộc, còn phải né tránh những bộ xương bị quỷ hồn thao tác, cảm giác giống như chúng tôi đã bước vào một trò chơi zombie vậy

Anh tôi có Càn Khôn Kiếm Pháp, tôi cần Tím Tiêu Như Ý, hai đồ vật trừ tà phá ma này, chém bay vài đầu người hoạt thi thối rữa, cho đến khi tôi nhìn thấy một nhan sắc quen thuộc, nhịn không được mà bước chân dừng lại.

"Có chuyện gì vậy? Tiểu Kiều! Đừng ngây ngốc nữa!", Anh tôi hét lên.

"Đó...!quần áo là của cư dân thành phố núi Vu Vương..." Tôi nói, chỉ vào cái thi thể nằm trên mặt đất cách đó không xa.

Cái thi thể đã phình to thành một người khổng lồ, toàn bộ thân thể to lớn, biến thành một màu xanh đen, tứ chi sưng tấy, bụng và đầu phình to như quả kinh khí cầu.

Trên thi thể này còn phình to lên vài cái túi lớn, môi và lưỡi đã lộ ra, trông thật kinh tởm!
Quần áo trên người đã bị cơ thể sưng tấy cuộn lại, thân dưới...!ờ...!đều lộ ra ngoài.

Một quỷ hồn đã bám vào cái thi thể này, hắn di chuyển một cách chậm chạp, như thể hai quả bóng bị kẹp giữa hai cẳng chân.

" Mẹ nó! Hìn ảnh này có thể phun trào đến nửa năm!" Anh tôi giơ tay bổ ra một khối xương khô, kéo tay tôi nói:" đừng nhìn, cảnh tượng kinh tởm này, xem xong em không sợ sau này sẽ lãnh đạm hả!"
Khụ khụ khụ...!
"Em, em chỉ lo lắng cho Mộ Vãn Thần! Em sợ Thành phố núi Vu Vương sẽ mất đi binh lính và tướng lĩnh..."
" Tìm được hắn rồi lo lắng cũng không muộn....!"
Anh tôi vừa dứt lời, một cái Lôi Quyết đổ xuống người khổng lồ thối rữa kia, giống như một quả bóng chứa đầy nước vỡ tung, nước trong thi thể bắn ra tung toé.

Mùi hôi thối xộc thẳng vào người khiến chúng tôi tức tối bịt mũi, chắc hẳn ít nhiều gì chúng tôi cũng đã bị lây dính thi độc.

“ Ngươi có ngốc không?!” Anh tôi nhìn Thẩm Thanh Nhụy hét lên
Thẩm Thanh Nhụy bất mãn phản bác lại: "Một cái thi thể ghê tởm như vậy, không bổ ra thì còn giữ lại làm gì? Đã chết rồi còn thối tha như vậy! Thật ghê tởm!"

"Tiểu Tam rồi còn giả bộ vô tội! Mau đi mau đi! Đừng gây chuyện với Lão tử!" Anh tôi vừa chạy vừa mắng.

Rồi đột nhiên hỏi: "Tiểu Kiều, lần trước đưa Thấm nha đầu đi tìm thuốc giải, em mắng Mộ Vãn Thần, kết quả hắn nghe được, hay em thử mắng hắn lại lần nữa xem sao?"
Mắng?
Lần trước mắng hắn là đồ xấu xa, kết quả bị hắn lừa một phen, còn cố tình làm cho Giang Khởi Vân ghen.

Tiểu Nghiệt đột nhiên dừng lại, nhe răng nhìn về phía lối ra của sơn cốc
Nhìn thấy vẻ ngoài hung hổ của nó, hay là phía trước có kẻ thù mạnh?
" Hú.....!Hú " Một trận tiếng của dã thú vang lên.

Ở lối ra của sơn cốc, có hàng chục con chó hung ác với máu thịt thối rữa đang tụ tập, như hổ rình mồi chờ chúng tôi đến.

“ Tiểu Nghiệt, mau dùng vẻ đẹp trai của ngươi chinh phục đàn chó chết bầm này!" Anh tôi vội vàng nói.

Tiểu Nghiệt nhíu mày nói: "...!Mấy thứ này đều có thi độc, ta không thể cắn! Ta sẽ cõng các ngươi nhảy qua ——"
- ------------------.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.