Mối Tình Âm Dương Vĩnh Cửu

Chương 564





Nơi này tối quá, tôi giơ tay gọi ra Ngàn Trọng Tuyết, được ánh sáng trắng tinh của hoa sen chiếu sáng nhà kho
Công chúa quỷ hiện ra trước bộ xương khô, cô ấy cười cười nhìn về phía tôi nói: “Cảm ơn ngươi… đã mang theo đoá hoa sen này… hẳn là tất cả phúc đức ngươi tích góp được đều ở bên trong phải không? Hahaha.....!"
Hoa sen này có ích gì với cô ấy? Chỉ có cái đáy biến thành bạch ngọc, một chút phúc đức như vậy, cô ấy có thể làm gì?
"Mmm..." Một thanh âm mỏng manh yếu ớt từ tronh bóng tối phía sau cô ấy phát ra, trong nháy mắt, anh tôi cơ hồ gần như nhận ra đó là ai.
Anh cầm Càn Khôn Kiếm Pháp mà mu bàn tay nổi lên gân xanh.
Công chúa quỷ đắc thắng cười cười: “ Vị thiên kim tiểu thư quyến rũ này, đã bị âm khí xâm lấn thân thể đến hơi thở thoi thóp, ta cũng không dám hù doạ cô ấy.....!sợ cô ấy bị doạ chết.....!Nếu vậy chỉ còn thi thể, phỏng chừng, tiểu gia Mộ Gia không thích ôm thi thể đúng không?"
Lâm Ngôn Thấm? Lòng tôi run rẩy, ánh mắt của anh tôi đã xác nhận phỏng đoán này.
Tiểu Nghiệt cau mày nói: "Ta đi cứu, các ngươi..."
Công chúa quỷ giơ tay lên, một bộ xương trắng trên mặt đất bị cô ấy thao túng đi đến bên cạnh Lâm Ngôn Thấm, một tiếng giãy giụa không bao lâu liền từ trong bóng tối truyền ra, cô ấy bị bóp chặt yết hầu.
"Để thử giới hạn sức chịu đựng của vị thiên kim tiểu thư này, mỗi ngày ta đều nắm yết hầu của cô ấy, cho đến lúc cô ấy trợn mắt mất đi ý thức một giây, ta mới dừng lại.....!Sau nhiều ngày nghiên cứu, hiện giờ cô ấy có thể chịu đựng được bốn mươi giây....!Mộ Tiểu Kiều, thời gian này, đã để ngươi đi đến, đem đoá hoa sen kia giao cho ta chưa?"
Tôi siết chặt tay anh tôi, trầm giọng nói: " có thể, con tin này đủ trọng lượng rồi, ngươi bước về trước mười bước, ta sẽ giao cho ngươi!"
Mười bước, cũng đủ khoảng cách, để Tiểu Nghiệt và anh tôi có thể đi cứu người.
Trong tay tôi nâng lên một đoá hoa sen nhỏ, tôi đi về phía trước hai bước, chợt nhìn thấy bên cạnh có một cái chân đèn cao bằng nửa người.

Chân đèn hạc đồng dính đầy màu xanh, đứng sừng sững trên mặt đất.
Cái này là cái gì?
Trong gian nhà kho rách nát này, công chúa quỷ vẫn muốn xây dựng phong phạm hoàng thất sao?
“ Mộ Tiểu Kiều!” Cô ấy hét lên, thanh âm đau đớn thống khổ của Lâm Ngôn Thấm lọt vào tai tôi.
Tôi nheo mắt lại một chút, nhìn xung quanh, chân đèn như vậy, ở đây không chỉ là một cái, trong bóng tôi, hẳn còn rất nhiều.
Ánh sáng của đoá hoa sen nhỏ trên tay tôi cũng đủ chiếu sáng khuôn mặt tái nhợt và kỳ dị của Chu Hơi Thị, sau khi trừ bỏ quỷ khí, gương mặt cô ấy chỉ còn xương gò má nhô cao và những hõm sâu.
" Chu Hơi Thị, đoá hoa sen này chỉ là thứ để ta tích phúc đức và tu vi mà thôi, ngươi cầm thì có lợi ích gì?" Tôi cố ý thu hút sự chú ý của cô ấy.
Hai mắt của cô ấy sáng ngời, nhìn chằm chằm vào đoá hoa sen, trên mặt mừng như điên, càng lúc càng hưng phấn:".....!có ích lợi gì? Mộ Tiểu Kiều, ngươi thật là đang ở trong phúc mà không biết mình có phúc....!hoa sen là pháp khí mà chỉ có tiên gia mới có thể dùng, tu vi và phúc đức ở đây, nếu ta được sử dụng.....!"
Lời còn chưa dứt, chỗ của anh tôi đột nhiên sảy ra chuyện.
Tiếng bộ xương khô vỡ vụn vang lên, anh tôi đã bắt được Lâm Ngôn Thấm.
" Vân Phàm, mau cứu em, em đau quá...!Huhuhu...!" Lâm Ngôn Thấm khóc.
"Đừng sợ, đừng sợ...!không sao..."
Không sao?
"A -!!! Mộ Vân Phàm!!! Anh, anh..." Lâm Ngôn Thấm cuồng loạn hét lên.
Chuyện gì đã xảy ra? Tại sao Lâm Ngôn Thấm lại hét lên thảm thiết như thế?
Anh tôi đâu?!
Những biến cố trong đêm, làm tôi ngây ngẩn cả người.
Trong nháy mắt, Chu Hơi Thị đột nhiên nhào về phía trước, bộ xương khô bắt được đoá hoa sen trong lòng bàn tay của tôi.
Tiếng cười điên cuồng của Chu Hơi Thị cùng tiếng cười lạnh của anh tôi đồng loạt vang lên
Trong lúc nhất thời, tôi có chút hoảng loạn, có chuyện gì vậy?
Lâm Ngôn Thấm thấp giọng mắng anh tôi, anh tôi nhàn nhạt đáp: "Đừng giả vờ, Thấm nha đầu nếu thật sự bị bắt, cô ấy sẽ không bao giờ khóc lóc xin ta mau cứu cô ấy, mà cô ấy sẽ nói ta không cần lo lắng....!các ngươi giả vờ không giống, chà chà, khi nào biết yêu, thì các ngươi sẽ hiểu!"
Từ bóng đêm, tôi thấy Từ Nhã Kỳ lao ra, cô ấy nắm chặt cánh tay của mình, nơi đó bị anh tôi dùng dao găm đâm một cái, còn có một lá trừ tà phá ma phù chú dán ở sau lưng thiêu đốt cô ấy, cố ấy gào lên, bổ nhào dưới chân của công chúa quỷ.
"Công chúa! Công chúa! Cứu ta..."
Chu Hơi Thị liếc nhìn cô ấy một cái, rồi mắng: "phế vật, không cần thể xác nữa là được,.....!Sao, ta đem ngươi cùng tàn hồn của nữ nhân này luyện hoá, ngươi thật cho rằng mình là người sao? Chờ lúc ngươi chết, âm hồn xuất ra, lại đến gọi ta là công chúa thêm lần nữa.....!"
Cô ấy hừ lạnh một tiếng, không chút nào để ý lời kêu cứu của Từ Nhã Kỳ.

Quả nhiên, Từ Nhã Kỳ từ trạng thái của người thực vật bừng tỉnh, là do cô ấy làm, quỷ hồn đối với thân thể bệnh tật của người sống có chút lưu luyến, làm nữ quỷ này gào rống không cam lòng ra khỏi thể xác kia.
Chu Hơi Thị không kiên nhẫn đập mạnh một cái.
Một bàn tay xương cốt màu trắng bay đến cắm vào mặt Từ Nhã Kỳ.
Tròng mắt, gương mặt, não bộ.....
Tôi nhìn những thứ đỏ đỏ trắng trắng chảy ra, thân thể của Từ Nhã Kỳ như con rối gỗ thoát tuyến, rơi xuống đất.
Đáng lẽ cô ấy đã chết từ lâu rồi… Lúc cô ấy kiêu ngạo và độc đoán, có từng nghĩ đến mình sẽ bị hồn phi phách tán không, thân hình rách nát giống như sợi bông, rơi xuống bụi đất?
Chu Hơi Thị hai tay ôm hoa sen, cười đến khoái trá:".....!Đủ rồi, đủ rồi.....!Chỉ cần có sức mạnh của tiên gia, ta có thể làm được.....!"
Cô ấy định làm gì?
Tôi sợ cô ấy sẽ đột ngột phát điên, nên lùi về sau một bước, khuỷu tay chạm phải chân đèn bằng đồng - chân đèn bằng đồng và một cái chân sau của con hạc.
Râu tóc của Chu Hơi Thị đều dựng lên, quỷ khí bạo phát đến suýt chút nữa bay cả nóc nhà.
Cô ấy giơ tay, ánh lửa ma trơi sáng lên, từng cụm ánh sáng xanh yếu ớt trong bóng tối đốt cháy trên ngọn đèn hạc đồng.
Những ngọn đèn này hẳn là dầu người?
21 ngọn đèn.
Đây là pháp trận gì?
" Tiểu Kiều! Rút lui -" Giọng anh tôi vội vàng vang lên bên tai, anh hẳn là muốn đưa tay ra kéo tôi.
Nhưng khi tôi ở ngay trước mặt anh, thì anh ấy lại đưa tay về phía khác——
Phía khác?

Bên người tôi, từ khi nào xuất hiện nhiều ảo giác như vậy?
Chu Hơi Thị cười lớn:".....!Ta thích biểu cảm kinh ngạc này, mỗi lần nhìn thấy kẻ địch đối với ảo giác của ta lộ ra vẻ kinh ngạc, thậm chí còn giết hại lẫn nhau, thì tâm tình của ta đều vui sướng!"
"....!Đó chỉ là chút tài mọn mà thôi, ngươi cũng chỉ học được một chút đạo thuật không quan trọng, dùng để lừa gạt dân đen thì còn có thể!" Tôi chế nhạo.
“ ngao ~~” Tiểu Nghiệt lao đến bên cạnh tôi, uy nghiêm và dũng mãnh như một con sư tử, tôi đưa tay sờ sờ cổ nó.
“Đây là pháp trận U Minh 21 diệu, chúng ta đi mau!" Tiểu Nghiệt hất tôi lên lưng nó, há miệng cắn ba lô của anh tôi rồi lao ra ngoài——
"bùm!!!"
Một tiếng vang lớn!
Ánh sáng trắng từ bầu trời làm cho toàn bộ nhà kho đều dập nát, chỉ có 21 ngọn đèn hạc đồng không mảy may di chuyển.
Khói bụi trôi đi, ánh trăng sáng trên trời chỉ còn sót lại một chút bên cạnh.
Như một cái móc câu.
Tiểu Nghiệt đặt chúng tôi lên một cái đài bằng tre, nhìn cảnh tượng trước mặt, lẩm bẩm: " hoá ra thật sự có pháp trận được triệu hoán như vậy....!"
Anh tôi nhịn không được nói: "Cái quái gì thế này?!"
" Kế Đô bảy diệu, La Hầu mười bốn diệu, hợp thành U Minh 21 diệu, hung tinh La Hầu, Kế Đô, cũng chính là.....!Thực Thần!".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.