Mối Tình Âm Dương Vĩnh Cửu

Chương 567: Tuyết Hoa Đào1





Trong khoảnh khắc luồng sáng trắng bắn ra, dường như tôi thoáng thấy Giang Khởi Vân xoay người vung kiếm.
Anh ấy đã đi theo mình tới đây? Tôi cảm thấy an tâm hơn một chút khi nghĩ đến điều này.
Tình huống này thật là bất ngờ.

Tôi nhớ lại những lời mà Mộ Vãn Thần từng nói trước đây.

Anh ta và Giang Khởi Vân đã bí mật vạch kế hoạch cho đường đi nước bước tiếp theo, chắc hẳn là đem một hộp gỗ đào khác đặt vào pháp trận dưới đất.
Trước đây Mộ Vãn Thần đã từng đến một lần, còn dẫn theo người tới tấn công thôn trại, gây thương tổn cho vài người ở thành phố núi Vu Vương.

Cuối cùng y cũng đã chôn cái hộp gỗ đào kia thành công, sau đó viết thư báo với tôi là đã xong việc.
Tuy nhiên tình hình hiện tại là chiếc hộp đã phát huy tác dụng, việc tấn công lúc trước của Mộ Vãn Thần cũng không có hi sinh uổng phí.

Nhưng mà vì sao tôi có thể bước vào nơi này được?
Đây là sự sắp xếp của Giang Khởi Vân hay là có sự nhầm lẫn trong thao tác của tôi?
Khả năng thứ hai dường như lớn hơn......
Tôi toát hết mồ hôi, cuối cùng đến bây giờ mình đang ở đâu đây? Bên trong chiếc hộp gỗ lại là một mảng hư vô trắng xoá như vậy?
Không phải là một không gian vô tận tối om om sao?
Tôi thử bắt ấn quyết___ Đó là ấn quyết rất bình thường, tôi cũng không có ôm ấp hi vọng gì.

Ở đây còn không biết là chỗ nào, có phải mình và công chúa quỷ đã rơi xuống cùng một nơi không? Nếu như vậy, liệu tôi sẽ gặp nguy hiểm hay không?
Tôi đọc thầm bảo cáo với một tâm trạng phức tạp.

Khi đọc xong từ cuối cùng, thì hai tiếng xuy xuy nhẹ nhàng vang lên, tiểu quỷ sai ngốc nghếch đáng yêu đã xông đến bên cạnh tôi rồi!
Hic, đã xuất hiện rồi ư?
Tôi lờ mờ nhìn hai người bọn họ, tiểu quỷ sai đáng yêu cầm xiềng xích đợi mệnh lệnh nhìn tôi đang ngây ngẩn thì sửng sốt nói:" Tiểu Nương Nương, Người đây làm sao vậy? Mời gọi chúng tôi đến đây lại không nói chuyện sao......!Ôi chao, nơi này là nơi nào thế?"
Tôi bình tĩnh lại, vội đem sự việc nói sơ lược qua, sau đó lo lắng nói:" Ta cũng không biết đây là nơi nào, thế nhưng có thể triệu mọi người ra......!Nếu không thì ta mời Bạch Vô Thường tới hỏi thử?"
Tiểu quỷ sai vội vàng lắc đầu nói:" Không cần quấy rầy Thất gia! Vào một khắc (15 phút) trước, khi Người gọi chúng tôi, có kẻ đã phá vỡ ranh giới âm dương, đánh nhau liên tục với Đế Quân đại nhân vào tận Âm giới.

Thất gia, Bát gia và các Âm soái khác đều đi chờ sự sai khiển rồi, nên bây giờ không có nhàn rỗi để đi qua đây."
Tôi xoa bóp ấn đường, đánh vào Minh Giới? Suy cho cùng hai vị Tinh quân La hầu và Kế đô quả thực là bướng bỉnh mà!
" Vậy những người khác thì sao? Quyền Hoành đang ở đâu?" Trong ấn tượng của tôi, vị thần thủ cung trầm tĩnh Quyền Hoành kia hẳn là rất có tố chất chiến đấu.
" Quyền Hoành đại nhân?" Đế Quân đã phái Ngài ấy đi canh giữ cho tiểu Đế Quân và tiểu Tiên Tử rồi, nên không có ở Minh Giới.

Tiểu Nương Nương, Người không biết sao?" Tiểu quỷ sai nói.
Tôi than thở:" Vậy phải làm cách nào đây? Giang Khởi Vân không có thời giờ để chiếu cố đến ta, nên làm thế nào để thoát ra khỏi đây được?"
Vào lúc tiểu quỷ sai đáng yêu trò chuyện cùng với tôi, còn tiểu quỷ sai ngốc nghếch đứng ngẩn ngơ bên cạnh, thì đột nhiên có vật gì đó bay vào mặt hắn.

Hắn xoa xoa cái mũi, và khom lưng nhặt đồ vật đó lên.

" Đây là cái gì?" Tiểu quỷ sai đáng yêu quay đầu lại nhìn về phía cộng sự của mình.
Đó là một cánh hoa màu trắng, có điểm chút sắc hồng phấn ở đầu cánh hoa, trông cực kỳ đẹp.
" Cánh hoa?" Tôi chau mày nói:" Ở đây cũng có hoa à? Rốt cuộc là nơi nào......?"
Tiểu quỷ sai đáng yêu bày ra cái dáng vẻ rối rắm suy nghĩ cả buổi trời.
"......!Chiếc hộp kia được chế tác ra từ cây đào ở núi Độ Sóc, lẽ nào hiện giờ nơi chúng ta đang ở......!thật sự là núi Độ Sóc?"
Núi Độ Sóc......
Là một trong những ngọn núi thiêng của Minh Phủ.

Minh Phủ rộng lớn mênh mông bát ngát, với núi Âm trải dài vô tận che khuất cả bầu trời, bên cạnh đó còn có núi Độ Sóc, La Phong, Bão Độc, Ba Trủng......!và vài ngọn núi thiêng khác nữa.
Núi thiêng mà, đương nhiên không thể nào là một cái ụ đất hay ngọn núi bình thường được, mà thông thường chúng đều rộng lớn bao la, nhưng rộng lớn đến mức nào thì tôi căn bản không biết.
Chỉ là truyền thuyết "trên núi Độ Sóc có cây đào, nhánh cây của nó ba nghìn dặm" thì tôi có thể mường tượng ra được một chút.
Một cây đào to lớn ba nghìn dặm......!Ái chà, tóm lại là hình dáng gì đây?
" Tiểu Nương Nương, nếu như ở đây là núi Độ Sóc, vậy thì nhất định có pháp môn để đi ra ngoài.

Chắc hẳn ở bên trong chiếc hộp, cái không gian ngăn cách quỷ khí kia đã bị Đế Quân đại nhân chuyển đến nơi này rồi, thuận tiện giam giữ, cưỡng chế vong hồn.

Chúng ta đi xem thử đi." Tiểu quỷ sai đề nghị.
Nếu nơi này là Minh Giới, vậy thì tôi an tâm hơn rồi.


Ít ra nhiều vị thần ở Minh Giới cũng biết tôi là ai, nên sẽ không cố ý hại tôi.
" Đi thôi! Tiểu Nương Nương, Người cẩn thận, đến nắm lấy cái này." Tiểu quỷ sai đáng yêu đem một đầu sợi xiềng xích của mình đưa cho tôi một cách thân thiết, bảo tôi nắm chắc xiềng xích, hắn dắt tôi đi về phía trước.
Hai tiểu quỷ sai tuy vóc dáng thấp bé, nhưng tâm địa lại rất tốt.

Ngoài sở thích nghiện lái xe tang ở nhân gian ra, thì không có khuyết điểm gì.
" Trước đây ở Minh Giới, Giang Khởi Vân có đánh nhau kịch liệt với người khác không?" Tôi hiếu kỳ nên đã hỏi.
Tiểu quỷ sai nghiêng đầu ngẫm nghĩ:" Có đấy! Có thời gian vài tên yêu ma quỷ quái ở Dị giới muốn tranh giành quyền lợi Minh Phủ, Âm soái giải quyết không được, đều do Đế Quân đại nhân đã ra tay......!Chỉ có điều đánh nhau cùng với Tinh Quân ở Minh Giới thì vẫn là lần đầu tiên."
Chúng tôi đi về phía trước và thoải mái trò chuyện không có mục đích gì, cánh hoa bay càng lúc càng nhiều.

Lẽ nào chúng tôi đang đi bên trong một thông đạo?
Lối ra của thông đạo trắng xoá, có thể nhìn thấy những bông hoa đung đưa nhẹ nhàng, từ từ rơi xuống.
" Nhìn xem, quả nhiên là núi Độ Sóc......!Chỉ là không biết phải đi ra khỏi pháp môn này bằng cách nào......!Ôi! Kia là gì thế?"
Tiểu quỷ sai nhìn về hướng trước mặt.

Tôi trông thấy một cái đầu nhỏ lắc lư với hai búi tóc đang cố gắng nhô lên khỏi mặt đất từ lối ra____ song dường như nó bị cái gì đó lôi kéo trở lại, không nhảy lên được!
Chúng tôi lập tức đi qua hỏi:" Là kẻ nào?"
Cái đầu nhỏ kia ngẩn ra một lúc, rồi kêu lên:" Ai da! Là tôi đây.

Tiểu Nương Nương mau giúp tôi một tay!"
Âm thanh này, tiểu đồng tử?!
Tôi và hai tên tiểu quỷ sai cùng nhau cố gắng kéo người lên, lôi hắn từ mặt đất ra ngoài thật không dễ dàng chút nào.


Hắn thở phào rồi nói:" Ôi, cây đào ở đây nên được cắt tỉa rồi, quần áo của tôi đều bị vướng vào......"
Vạt áo đạo bào của hắn đã bị kéo rách thành một lỗ lớn, tay áo cũng bị rách.
" Làm thế nào mà cậu lại ở đây?" Tôi vội hỏi.
" Đế Quân đại nhân đã dành chút thời gian hiệu triệu tôi đến dù Ngài ấy đang rất bận rộn, và bảo rằng Người đã bị rơi xuống núi Độ Sóc, yêu cầu tôi nhanh chóng tới tìm Người.

Ngài ấy sợ Người không biết đường, rồi lại đi đến quỷ môn Đông Bắc." Tiểu đồng tử đáng thương nói:" Ai mà biết cái thông đạo này lại ở trong không trung, lúc tôi bay lên, đã bị vướng vào cây đào khổng lồ đây!"
Tôi đã tưởng tượng ra được một chút cái dáng vẻ của hắn khi bị vướng vào chạc cây đào khổng lồ, không kìm được nên cười ra tiếng.
Đã biết không có nguy hiểm, tôi bèn yên tâm đi cùng với bọn họ.

Cửa thông đạo nằm ở một chỗ trên nhánh cây.
Tận mắt nhìn thấy cảnh tượng như vậy, tôi mới bị chấn động bởi năng lực của tôn thần tiên gia.
Trước mắt tôi là một " thế giới trên cây đào", cành cây khô dưới chân tựa như là con đường cái rộng lớn, bên trên cành khô lại phân ra các chạc cây nhỏ nở đầy hoa đào, giống như là cây đào được trồng đầy hai bên lối đi của con đường.
Làn gió mát mang theo âm khí đặc trưng của Minh Phủ thổi vào trong cây đào lớn nhỏ ở hai bên và trên đỉnh đầu, một trận mưa hoa bay lả tả xuống hệt như là tuyết rơi.
" Tóm lại cây đào này to lớn cỡ nào___" Tôi đang muốn mở miệng hỏi.
Trong không trung phía trên đỉnh đầu, một luồng ánh sáng bạc bao quanh ngọn lửa giống như thiên thạch rơi xuống, đã đập rất mạnh vào trên cây đào khổng lồ.
Trong nhất thời đâu đâu cũng thấy đều là cánh hoa bay múa, tựa như toàn bộ không gian đã bị vùi lấp bởi cánh hoa!
Trận tuyết hoa đào này so với trận bão tuyết do Giang Khởi Vân đánh nhau gần đây gây ra chỉ có hơn chứ không kém!
Tiểu quỷ sai đều đã bị cánh hoa vùi lấp đến thắt lưng rồi!
Tôi xoa xoa góc trán, nhìn một loạt " ngôi sao băng bay" kia ở nơi xa mà không làm gì được.
"......!Ba vị, xin đừng đánh nhau nữa được không?".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.