Nhà họ Hầu gần như đã trở thành khách quen nhà tôi, tin tưởng tuyệt đối vào anh em tôi, đến việc đổi cái văn phòng khác cũng phải chạy tới tìm anh tôi mua vài thứ nội thất phong thủy gì đó.
Tôi vừa vào nhà, Hầu Thiếu Văn lập tức đưa đến một hộp trang sức, còn vội nói: "Cô Thanh Tiêu, lần này tôi có việc muốn nhờ cô, hy vọng cô không từ chối...Việc là, là tôi khoe khoang với bạn bè tài năng của cô, các cô nhất định phải cho tôi mặt mũi nha."
Tôi cau mày nói: “Chưa từng nghe qua câu 'im lặng là phát tài' sao? Không cần cậu tuyên truyền cho nhà tôi, chỉ cần ngậm chặt miệng là được rồi.”
Hầu Thiếu Văn ngơ ngác nhìn tôi, nhỏ giọng hỏi anh tôi: “Thanh Tiêu trước đây rất dịu dàng, tại sao bây giờ hung dữ thế?”
Anh tôi xấu hổ cười cười, không dám nói là bởi vì tôi gặp chuyện “gia đình bất hòa".
Tôi ngồi xuống uống một chén trà nhỏ, thở dài nói: “Hầu thiếu gia, lần này là chuyện gì?"
"À.. Thanh Tiêu, cô đừng nóng giận, tôi không phải là người tự tiện khoe khoang vậy đâu! Chuyện là tôi có một ông chú rất hay quan tâm chăm sóc tôi, hạng mục của ông ấy làm gặp chút vấn đề nên tôi mới đề cử hai người.” Hầu Thiếu Văn rụt rè nói với tôi.
Tôi biết việc mình tự dưng cáu gắt là không đúng, dù sao nhà tôi cũng là người làm ăn, tới cửa là khách, huống chi cậu ta còn là khách quen.
“Được, Hầu thiếu gia từ từ nói.” Tôi châm trà cho cậu ta.
Cậu ta thấy sắc mặt và giọng điệu của tôi dịu xuống thì bắt đầu kể cặn kẽ với chúng tôi. Số là hạng mục đang khai thác gần đây của một ông chủ họ Chung gặp chút vấn đề, cũng không biết có phải là bị kẻ thù phá hay không, ở công trường bị vẽ một pháp trận kỳ quái, ông gọi xe tới lấp bỏ cái đó đi, sau đó thì liên tục xảy ra chuyện không hay, mời rất nhiều đại sư tới xem ai cũng lắc đầu lực bất tòng tâm.
Sau đó Hầu Thiếu Văn lại giới thiệu ông cho nhà họ Thẩm, nhưng mà Thẩm Thanh Nhụy bảo rằng đang bị bệnh, ông chủ Chung đang sứt đầu mẻ trán thì có một người đàn ông họ Trần nói với ông, đây là hố giết người, phải tốn một triệu hơn mới có thể phá giải được, ai dè ông ta thu hai trăm ngàn tiền cọc xong thì bỏ trốn mất!
Ông chủ Chung tức giận phái mấy thằng em đi bắt người họ Trần kia, kết quả đi hai đợt người đều không ai trở về!
Ông hỏi thăm khắp nơi mới phát hiện nhà của lão Trần là thôn ma quái có tiếng. Chuyện này làm ông chủ Chung sợ chết khiếp, muốn mời đại sư tới xem, Hầu Thiếu Văn mới đề cử chúng tôi.
“Tôi cảm thấy tên họ Trần kia chỉ ngụy trang nhân cơ hội kiếm một khoản tiền, chứ thôn ma quái cái gì... Làm gì mà có nhiều thôn ma quái như vậy?" Anh tôi ngồi vắt chéo chân, thờ ơ nói.
Tôi cũng không quá hứng thú với chuyện này, đây cũng không phải âm vật gì có thể cho anh trai gian thương của tôi kiếm tiền phát tài, nếu chỉ đơn thuần là trừ tà trấn quỷ thì đây cũng không phải là thế mạnh nhà tôi.
Hầu Thiếu Văn rất biết đoán ý người khác, cậu ta cười nói: “Cô Thanh Tiêu, ông chủ Chung nói nếu có thể giúp ông ấy giải quyết, hơn một triệu tiền công là điều dĩ nhiên, nếu còn có hứng thú giúp hạng mục của ông xem chút phong thủy thì sẽ tặng cho hai người một căn biệt thự, tùy ý hai người chọn.”
Anh tôi liếc nhìn tôi một cái, anh có hơi dao động, chúng tôi cũng không có hứng thú ở biệt thự, nhưng giá nhà tấc đất tấc vàng, lấy bán lại cũng được mấy triệu hơn đúng không?
"Được rồi, chúng tôi sẽ qua nhìn xem có giúp được gì không, nếu như không được thì các cậu chỉ còn cách mời người khác giỏi hơn." Tôi do dự nói một câu.
"Thật tốt quá! Biết ngay là cô Thanh Tiêu tâm địa thiện lương, làm người có tình mà!” Hầu Thiếu Văn lập tức lấy di động ra nói: “Thực sự không dám giấu, ông chủ Chung đã đặt sẵn bàn ăn ở Hải Yến lâu rồi!"
Tôi bỗng có cảm giác như mình bị lừa, nhưng mà đã đồng ý rồi nên tôi lên lầu thay quần áo, cầm la bàn.
Vừa đẩy cửa phòng ra, một tia nắng rơi vào cửa sổ, Phong Ly Ngân ngồi ở đó, đôi chân thon dài gập lại tự nhiên, hắn đang cầm la bàn của tôi trong tay nghịch.
Ở chung một phòng với đối phương mà còn phải làm lơ người ta, hành động này yêu cầu độ khó rất cao, tôi có thể chịu đựng không nói chuyện với hắn nhưng không thể ngăn được ánh mắt của tôi tiếp xúc với hắn.
Tôi đi qua đó, giật lấy la bàn trên tay hắn, ánh mắt hắn lạnh thấu xương nhìn tôi thu dọn đồ đạc vào ba lô.
“Cô muốn đi đâu?" Hắn hỏi.
Tôi lơ hắn, lấy đồ trong tủ ra bắt đầu thay, mặc một bộ đồ thể thao để dễ chạy trốn.
“Quan Thanh Tiêu." Ngữ điệu của hắn có hơi không kiên nhẫn, hắn nắm lấy cánh tay tôi, lôi tôi đến trước mặt hắn: “Muốn chiến tranh lạnh với ta cũng được, nhưng phải báo cáo hành tung cho ta rõ ràng."
Tôi mỉm cười: “Yên tâm, tôi không tới bệnh viện phụ sản đầu, tôi chờ các người giúp tôi phá nó đây, đâu cần đi bệnh viện chi cho tốn kém."
Trong mắt hắn khó nén tức giận, vươn tay bóp lấy thắt lưng tôi, lạnh lùng hỏi: “Cô giận tôi vì chuyện của con hay là do những lời bậy bạ của Thanh Nhụy."
Tôi rũ mắt, thành thật gật đầu: “Tất cả. Có thể buông tôi ra được không? Anh tôi đang chờ."
“Nếu là vì Thanh Nhụy, tôi đã xử phạt cô ta, hơn nữa không cho phép cô ta xúc phạm cô... còn nếu là vì đứa con..."
Tôi cười nhìn hắn, nhẹ giọng nói: “Bởi vì đứa con thì sao?"
"Vậy không còn cách nào khác, về sau còn có thể sinh." Lời nói của hắn vẫn lạnh lùng đến đáng sợ.
Tôi hít sâu một hơi, kìm nén sự chua xót và tức giận bốc lên trong lồng ngực, cố gắng nặn ra một nụ cười "Nếu ngài lấy thân phận Đế Quân ra để nói thì tôi sẽ phục tùng vô điều kiện, bởi vì tôi là tế phẩm của ngài, ngài muốn tôi mở rộng thân thể cũng được, muốn tôi là cỗ máy đẻ cũng được, tôi đều chấp nhận... Nếu ngài lấy danh nghĩa phu quân, chồng, cha của đứa nhỏ để nói thì tôi cũng chỉ có thể nói... Chúng ta đã không có sau này."
Hải Yến lâu là một trang viên cao cấp, anh tôi lái xe tới dưới cửa, ông chủ Chung đích thân ra đón, rồi còn chỉ huy đàn em giúp chúng tôi đỗ xe, sau đó khách sáo dẫn chúng tôi vào một căn phòng xa hoa.
Hầu Thiếu Văn gọi ông ta là chú Chung, ông ta cũng muốn chúng tôi xưng hô như vậy, tôi và anh tôi liếc mắt nhìn nhau... Người này thật xảo quyệt, vừa gặp nhau đã muốn chiếm chỗ tốt, níu kéo quan hệ.
"Thật không dám giấu, chuyện lần này là một đả kích lớn với chú, trước kia chú cho rằng chỉ cần chú ý phong thủy là được rồi, không ngờ còn có những thứ thần bí như vậy tồn tại." Chú Chung thở dài nói: “Cái tên họ Trần kia nói gì mà hố giết người, cái công trường của chú hiện tại đã đình công, chết mất mấy mạng người, bên chính quyền cũng đã tìm tới cưỡng chế chỉnh đốn và cải cách.."
“Chú Chung, chú có thể kể lại tỉ mỉ chuyện cái tên họ Trần kia được không?" Tôi tương đối chú ý đến lão Trần này.
"Được chứ, hắn tự xưng là Trần Quốc Thắng, rất dẻo miệng, nhìn qua cũng có chút tài năng chứ không giống bọn giang hồ bịp bợm... Nhưng sau khi hắn thu tiền cọc thì lại không thấy tăm hơi đâu, chú phái người tới nhà hắn bắt người nhưng không ngờ đi hai nhóm rồi chẳng thấy ai trở về..." Chú Chung đau đầu xoa xoa huyệt thái dương.
“Nhà ông ta ở đâu?" Tôi truy hỏi.
“À, hình như là một thôn di dân, hình như tên là thôn Thạch Tuyền Câu Tân."
Nghe vậy anh tôi đột nhiên nhéo tay tôi dưới bàn.
Trong cái thôn Thạch Tuyền Câu Tân này có người của thôn Hoàng Đạo di dân đến.