Mối Tình Âm Dương Vĩnh Cửu

Chương 72: Lại nghe thấy



Tôi nghĩ lại, cái người này giấu diếm tôi cũng nhiều chuyện quá rồi đấy, không phải chỉ là một hai chuyện, so với suy đoán, chi bằng tìm cơ hội hỏi xem tôi suy nghĩ nên bắt đầu hỏi từ anh mình.

“Tiểu nương nương, chúng tôi đã đào hết mấy thứ đó ra rồi, trời đất ơi đáng sợ quá, người mau lại xem đi, lão Trần không hay rồi!”

Đại Bảo gọi cho tôi, giọng nói run rẩy, trước đây anh tôi chia bùa trù trừ ta cho họ, cũng không biết có tác dụng hay không.

Chúng tôi vòng xe chạy đến bãi rác công trình, phế liệu kiến trúc ở đó chất thành đống, nổi bật nhất là đống đất vàng bẩn chất thành đống như ngọn núi nhỏ, Đại Bảo và lão Trần đi giày chống mưa, cả người là bùn.

Từ xa đã nhìn thấy lão Trần ngã xuống đất, Đại Bảo ngồi xổm ở một bên hút thuốc, những thứ đào ra đó đặt trên đống đất màu vàng trước mặt, đều bị dán bùa chú lên, nhưng sức mạnh của bùa chú có hạn, chúng tôi xuống xe liền cảm thấy âm khí bào trùm.

7 cái cọc, trên mỗi một cái đều có vết máu màu đen, còn có một đống đồ kỳ lạ: hộp trang sức gỗ, hộp gỗ... đều làm bằng gỗ.

Theo lý mà nói, gỗ Âm Trầm là vật tránh tà, tấm khắc gỗ đó bị giấu diếm đặt xương cốt vào đó có lẽ là để trấn tà, ma nữ đó hình như cũng không phải ở nhờ trong gỗ Âm Trầm đó, mà là chạm vào xương cốt của cô ta, mưới bị cô ta dụ dỗ, cuối cùng bám lên người, sau khi giết đi đồng bọn rồi mới ăn thi thể.

Đại Bảo tuy là người sống nhưng lại làm âm sai, nhìn thấy Phong Ly Ngân lập tức nằm rạp xuống đất cúi lạy, Phong Ly Ngân không để ý đến anh ta, đi thẳng đến những món đồ gỗ đó.

Tôi đỡ Đại Bảo đứng lên, môi anh ta tím ngắt còn run rẩy lập cập: “Tiểu nương nương, những thứ này ma khí nặng quá, ngay cả tôi cũng không chịu đựng được... lão Trần đã ngất xỉu rồi, món đồ này hung tà, hung tà..."

Tôi ăn ủi anh ta mấy câu, nhìn về phía Phong Ly Ngân, hắn vẽ ra bùa chú rồi dán lên những thứ đó, anh tôi cũng dùng cách trong nhà, dây đỏ gắn lên bùa chú, ba dài hai ngắn buột chặt nó lại.

Ý nghĩa của ba dài hai ngắn ai cũng đều hiểu, nhưng mà trong này nó có nghĩa là chỉ trói quan tài - có viết: trói quan tài, co hai, ngang bằng ba; trước, mỗi cái thắt một nút.

Nhà tôi dùng phương pháp lấy dây đỏ để cột âm vật lại, cũng để bởi vì trấn ma, dù sao đi nữa đây cũng là do cụ cổ truyền lại, không nói rõ được đạo lý của nó, có tác dụng là được rồi!

Anh tôi và Phong Ly Ngân tìm kiếm một hồi, lấy ra được một ít xương cốt vụn từ sáu thứ đồ gỗ còn lại đó, anh tôi dùng cái túi kín dán đầy bùa įchú bọc nó lại, nói cầm đến trường tìm giáo sư khoa chỉnh hình xem thế nào, nói không chừng còn có thể xác định được độ tuổi, hay DNA gì đó.

Phong Ly Ngân nhìn đống đồ gỗ đó, khẽ nói: “Những thứ này đều là gỗ cây hòe, ngũ hành thuộc âm, có thể ám lên ma... nhưng mà đã không nhìn thấy ma nữ rồi, có lẽ đã bị thả ra ngoài và đi hại người rồi."

"Vậy sau khi chúng ta lấy đống xương cốt này ra, những đồ gỗ này có còn nguy hiểm không?” Tôi khá quan tâm vấn đề này.

Hắn lắc đầu: “Sẽ không đâu, đốt chúng đi là xong rồi."

Anh tôi và Đại Bảo đổ vào chút dầu, hắt lên những thứ đó, lửa bắt đầu bùng cháy lên, ngọn lửa bùng lên màu xanh, từ từ thiếu đốt những thứ đó thành than vụn.

Có Phong Ly Ngân ở đây, tôi và anh tôi cũng liều lĩnh hơn, xách một túi bùa chú và xương cốt đó về trường, anh tôi đi về trường y của anh ấy, tôi kéo theo Phong Ly Ngân bay đến đi học.

Dạo gần đây tôi thường xuyên trốn học, nhưng mà giảng viên mới đến cũng không nói gì tôi, thực ra thìgiảng viên này cũng không quan tâm đến ai cả, vốn dĩ chính là chủ nhiệm khoa kiêm chức đến canh chừng chúng tôi không được nói năng lung tung - ảnh hưởng của chuyện giảng viên Trương nhảy lầu lần trước vấn chưa chấm dứt.

Học xong, tôi liên đến câu lạc bộ kịch nói lấy quần áo, ngay mai mặc nó đi lên sân khấu nói một câu thoại là có thể bù đắp được điểm chuyên cần của tôi rồi, đây cũng coi như là cảm ơn Tạ Đỉnh Đỉnh đại phát từ bi.

"... Nếu như cô không muốn đến trường thì nghỉ học luôn đi.” Phong Ly Ngân khẽ nhíu mày: “Học mấy môn như vậy có ý nghĩa gì đâu chứ? Hầu như đều đang dùng điện thoại... mấy người ngồi sau còn có người ôm ấp hôn hít nhau nữa chứ."

Hả, hắn nhìn thấy luôn!

"Ba tôi... hy vọng tôi và anh tôi có thể thuận lợi tốt nghiệp.... thực ra tôi cũng không biết mình đi học làm gì, nhưng mà, nếu không đi học chỉ biết ở nhà, cũng không biết nên làm gì thì tốt." Tôi nhỏ giọng giải thích với anh ấy.

"Bây giờ cô đã có việc để làm rồi." Ánh mắt của hắn nhìn vào bụng của tôi.

Tôi cúi đầu không nói gì, tôi vẫn không thể chấp nhận được chuyện này, trong lòng vẫn hy vọng sẽ gặp được may mắn, luôn cảm thấy bản thân tiếp xúc với nhiều chuyện như thế này hơn, thì có thể tìm được cách thay thế, rồi giữ lại được đứa bẻ này.

Khi tôi đến câu lạc bộ kịch nói lấy quần áo, Phong Ly Ngân đứng ở hành lang đợi tôi, khi tôi bước vào phòng làm việc của câu lạc bộ, lại nghe thấy giọng nói của phụ nữ hết sức nhỏ nhẹ kêu “Đế Quân đại nhân..."

Đây tuyệt đối không phải ảo giác, đã là lần thứ hai rồi, mỗi lần đều là vừa rời khỏi hắn, thì nghe thấy giọng nói phụ nữ khiến da đầu tôi tê liệt.

Sắc bén, còn có chút ngượng mộ, nhưng tôi quay đầu lại nhìn thì lại không thấy gì cả.

Qúa tam ba bận, trong lòng tôi âm thầm quyết định, nếu như một lần nữa còn nghe thấy, tôi phải quyết truy hỏi Phong Ly Ngân, cảm giác quỷ dị này làm người ta cảm thấy cực kỳ khó chịu.

Anh tôi trở về từ trường Y rất nhanh, anh ấy đi nhờ một nữ giáo sư, dùng máy móc dạy học của nhà trường để kiếm tra độ tuổi, kiếm tra cái đó rất nhanh, sau khi anh ấy lấy được kết quả liền quay lại đón chúng tôi.

Kiếm nghiệm vài mảnh xương, đều vào khoảng 20 30 tuổi, bước đầu suy đoán là cùng một người, nói không chừng đều là xương của ma nữ đó."

"Ma nữ đó là người của thôn Hoàng Đạo sao?" tôi hỏi Phong Ly Ngân. Cậ

Anh ấy gật đầu: "Trên sổ sinh tử hiện rõ, cô ta sinh vào một năm trước khi đại dịch mất mùa, chết năm 1984, cũng mời vừa 20 tuổi, bị chết chìm.”

Chẳng trách lão Trần nói mơ thấy người phụ nữ cả người ướt đẫm, còn liên tục kêu đói, có mấy người đàn ông có thể kháng cự lại mê hoặc cơ thể người phụ nữ khi bị ướt đẫm vậy chứ, hừ.

"Cô ta nhất định là từ nhỏ đã ăn thịt người chết cho đến khi lớn lên... ăn nhiều rồi thì sẽ bị điên dại, chết đi cũng biến thành Mãnh Qủy, nhìn cô ta bám lên thi thể rồi gặm cắn mình, thật là ghê tởm."

Tôi nghĩ đến những mảnh vụn xương cốt chân tay bị cụt trong đám cỏ, không nhịn được bịt miệng nói: “Anh, anh đừng nói vậy rồi để em nghĩ lại nữa được không? Nếu như em nôn lên xe anh, anh tự rửa đi đấy nhé!"

"Đừng đừng mà, anh đi mua mai chua cho em, em đừng nôn ra đấy."

Khi về nhà tôi thử bộ đồ của câu lạc bộ kịch nói đưa cho mình, loại lễ phục kiểu Âu cổ chữ V hoa hòe này, còn có thắt eo, Phong Ly Ngân nhìn tôi, gương mặt lập tức trở nên lạnh lẽo.

“Cô phải một bộ đồ như vậy để biểu diễn sao?" Hắn chỉ vào cổ áo tôi.

Cái cổ hình chữ U hở ra nửa bộ ngực, hơn nữa còn có tác dụng của phần thắt eo làm cho bộ ngực nhìn rất khiêu gợi, bên tren còn lộ ra những vết tích màu hồng nhạt mà anh ấy để lại.

"Quan Thanh Tiêu, cô dám mặc bộ đồ như vậy xuất hiện trước mặt người đàn ông khác, có tin tôi sẽ khiến cô mười ngày nửa tháng không thể xuống giường không?” Ánh mắt tức giận lạnh lẽo của anh ấy khiến tôi hoảng sợ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.