Tôi muốn trốn, nhưng người trước mặt là bố tôi, nếu có thể, tôi muốn cứu ông... nhưng mà tôi không biết thuật pháp! Tới bây giờ chưa ai dạy tôi cách trừ tà cả.
Quầy hàng bị tôi lục tung cả lên, đồ trong tiệm đồ cổ thường đồ giả là nhiều... trên đời này làm gì có nhiều đồ thật như thế cơ chứ?
Tôi không phân biệt được thật giả, cái gì cũng vứt sang, bố tôi đột nhiên bật cười quái dị.
"Thanh Tiêu... Ngoan nào... Đến đây, để ta thương ngươi nào..." Giọng nói khàn khàn kia lại vang lên, bàn tay to chồm qua quầy hàng bắt lấy tôi.
Tôi sợ tới mức đưa tay lên đỡ, chiếc nhẫn huyết ngọc trên tay phải đột nhiên bừng sáng, trước mắt tôi đỏ lè màu máu.
Chỉ một khoảnh khắc ngắn ngủi, khi tôi nhìn lại bố mình thì thấy ông đã nằm lăn ra đất!
"Bố!" Tôi hớt hải chạy sang ôm bố dậy, lưng áo ông rách tươm như bị một lực nào đó xé toạc.
"Khì khì khì... Linh thai đã thành... Khì khì khì, hån hành động nhanh thật... Thanh Tiêu.. Ngươi là vợ ta. Tại sao ngươi lại sinh con cho hắn."
Quỷ mặt đỏ cười dữ tợn trên lưng bố tôi, dường như muốn phá xác mà ra nhưng lại bị cái gì đó kéo lại.
Tay tôi run lên, ngoài cửa tiệm vang lên tiếng cười của người đi đường.
Cách một cánh cửa, bên ngoài là thanh xuân tươi đẹp.
Còn bên cạnh tôi là cảnh tượng tối tăm đáng sợ.
"Quan Thanh Tiêu... Quan Thanh Tiêu.." Mặt quỷ không ngừng khàn giọng gọi tên tôi.
“Câm miệng!” Tôi không nhịn được rống lên, chiếc nhẫn trên tay hiện lên một tia sáng đỏ.
"Khì khì khì..” Tiếng cười của hắn từ từ giảm xuống, từ từ biến mất dưới sự áp bức của ánh sáng đỏ.
Mặt quỷ trên lưng bố tôi biến mất lần nữa.
Chẳng phải cái tên quỷ xấu kia nói tôi là thê tử đám cưới ma của hắn sao? Tôi cũng cho là như vậy, nhưng tại sao quỷ mặt đỏ còn nói tôi là vợ hắn?
Tôi nhìn chiếc nhẫn ngọc mảnh mai trên tay, nó có kiểu dáng phục cổ.
Chiếc nhẫn nguyên bản màu đỏ sậm như máu lúc này trở nên sáng ngời ấm áp, tia máu bên trong ngưng tụ thành một đồ án cổ xưa.
Hoa văn long đầu quyển vân(1), thân như giọt mưa, bốn vuốt giơ lên, thân hình hoạt bát dẻo dai, mơ hồ có dáng bay lên.
Anh tôi cầm kính lúp chuyên dùng cho đồ cổ soi kỹ càng chiếc nhẫn.
“Đây là Xích Ly." Anh tôi nói.
“Cái gì?”
“Là thư long(2), con trai của rồng là Ly Long, Xích Ly là thư long." Anh tôi giải thích một câu: “Ông chồng quỷ đó cho em thứ này chắc chắn là có nguyên nhân... Là cái này đuổi tên mặt quỷ kia đi sao?"
Tôi gật đầu hỏi: “Rốt cuộc anh và bố đã gặp chuyện gì?"
Anh tôi trầm mặc lắc đầu: “Bố không cho anh nói, ông không muốn cho em biết chuyện này."
Rồi anh miễn cưỡng cười: “Thanh Tiêu, em đồng ý mang linh thai cho tên ông chồng quỷ kia sao? Xem ra cuộc sống của hai người cũng hòa thuận ghê.."
Hòa thuận?
Cái từ này thật buồn cười.
Lúc không biết mục đích của hắn, mỗi ngày bị hắn gây sức ép đến ngất xỉu, biết rồi, trầm mặc giống như đó chỉ là một giao dịch, hắn dường như chạm vào tôi thêm chút nữa cũng không chịu.
Đương nhiên, hắn không chạm vào càng tốt.
Chỗ bị hắn hành hạ đã đau đến tê dại, mỗi một bước đi đều là đang chịu đựng đau đớn khôn kể.
Bây giờ, bố tôi lại biến thành thế này...
Tôi nhịn không được bật khóc.
Nhà họ Quan, quan tài.
"Thanh Tiêu... có phải tên ông chồng quỷ kia bắt nạt em không?" Anh tôi hỏi.
Tôi gật đầu, do dự nói những chuyện xảy ra buổi tối cho anh.
Anh tôi nhíu mày nói: “Bọn anh không đến gần cửa phòng em được, lúc hắn đến thì cả phòng em đều có kết giới."
"Hơn nữa anh cũng chỉ học nửa vời, đánh không lại hắn, hai người còn có huyết minh... là ngươi tình ta nguyện, cho dù đến tòa án âm phủ cũng không ai giúp được em.." Anh tôi suy nghĩ, vỗ đầu nói: “Nhưng anh có một cách giúp em, chết tiệt! Sao trước đây anh không nghĩ ra!”
Anh chạy vội lên lầu, sau đó lấy hai tuýp nhỏ nhét vào tay tôi.
“Đây là cái gì?" Tôi lật mặt sau, trên đó có mấy chữ nhỏ... thuốc bội trơn XXX.
Mặt tôi nhất thời đỏ lên.
“Đừng ngại ngùng, người chịu khổ chính là em, em coi em mấy hôm nay đi bộ cũng run rẩy, nếu XX của em mà nóng rát, thì nghĩa là bên trong không đủ ướt... Nghĩ cũng biết, đối với một cái mặt quỷ, có tình thú mới là lạ!"
"Em đừng có nghĩ cắn răng chịu đựng là xong, nếu không thoải mái phải nói với anh ngay, nếu đi tiểu mà bị đau thì là bị viêm đường tiểu rồi, phải uống tam kim phiến(3).."
“Em có biết dùng thuốc bôi trơn không? Hoặc là thoa lên XX của em, hoặc là thoa lên XX của hắn..
"Anh hai, đủ rồi!"
Anh tôi không hổ là dân học y, nói về cấu tạo cơ thể mà tự nhiên như nói chuyện thời tiết vậy.
Thấy mặt tôi đỏ như trái cà chua, anh tôi cười ha ha: "Anh lên lầu chăm sóc bố, chắc ông cũng biết vấn đề của cơ thể mình rồi, bọn anh thương lượng xem nên xử lý thế nào.”
Anh tôi có thuốc bôi trơn này nghĩa là kinh nghiệm của anh phong phú... đã hai mươi hai, ngoại hình cũng đẹp trai lại nhiều tiền, mặc dù theo chủ nghĩa độc thân nhưng chắc cũng có bạn giường.
Tới gần khuya, cái thời khắc “hoàn thành nhiệm vụ" cũng tới, tôi do dự mở nắp nặn ra một ít thuốc.
Tôi dùng ngón tay lấy một chút, thoa lên chỗ xưng đỏ kia, cảm giác lạnh lạnh dính dính cùng với làn da đau đớn.
Lúc tôi đang do dự xem có nên thoa lên không thì tên chồng quỷ xấu kia đã đến.
Không biết có phải do cảm giác hay không mà tôi thấy hình bóng hắn dần rõ ràng hơn, cơ thể hắn ban đầu rất lạnh lẽo, bây giờ.. ngày càng giống người sống.
Hắn nhìn về phía nhẫn của tôi, thì thào: “Nhanh thôi.”
Cái gì nhanh?
Hắn cúi người đè lên, lại chuẩn bị một trận “hoàn thành nhiệm vụ" trầm mặc nữa, tôi vội nói: "Chờ, chờ một chút được không."
Tôi cúi đầu thoa lung tung lên chỗ kia, trong lòng căng thẳng hết sức... thứ này thoa lên lạnh lẽo, có thể làm giảm cảm giác đau đớn khi kết hợp thật sao?
Tôi vô ý nhìn thấy bộ phận nọ đã sẵn sàng ra trận của hắn... không hổ là ác quỷ, còn đáng sợ hơn cả cầm thú nữa.
Vừa nghĩ tới chỗ kia sẽ tra tấn tôi thế nào, tôi run lên, cắn răng nói: “Anh... đừng nhúc nhích..."
Tôi nhắm mắt, bôi đại chút chất nhầy còn lại trên tay lên chỗ đó của hắn.
Vật nằm trong tay tôi giật mạnh một chút, làm tôi sợ run lên, thân thế hắn cũng rung mạnh một cái..