- Nhưng bây giờ tôi chán rồi, tôi thấy hối hận khi yêu anh thấy tình yêu này thật nhạt nhẽo vô vị. Bao năm qua tôi không yêu anh tôi chỉ coi anh là công cụ để tôi mua vui thôi nhiêu đó đủ chưa, đủ để chúng ta kết thúc chưa?
Anh thật không muốn tin vào những gì mình đang nghe nhưng nó cứ găm sâu vào trong đầu anh, hóa ra người con gái anh yêu bao lâu nay lại chỉ coi anh là một công cụ để mua vui ư? Anh không nói gì mà chỉ nhìn bóng lưng cô khuất xa dần dần khỏi tầm mắt mình.
Tối hôm đó sau khi nói ra những lời chia tay anh Mộc Linh liền thu dọn quần áo khỏi phòng trọ chuyển đến một nơi khác để sống bởi cô chắc chắn rằng anh sẽ đến tìm cô. Thực ra nói ra những lời chia tay lòng cô cũng đau lắm chứ đau không kém gì anh nhưng cô bắt buộc phải làm như vậy. Còn anh, sau khi cô vừa rời khỏi anh liền đến chỗ cô nhưng chỉ nghe bà chủ nói lại là cô đã thanh toán tiền phòng tháng này rồi rời đi. Nghe vậy anh liền gọi điện đi đến bar cùng với Long Nhất uống rượu. Long Nhất là con trai của chủ tịch tập đoàn Long thị chuyên kinh doanh bất động sản là người thừa kế duy nhất của Long gia, tính tình ham chơi không chịu khó chăm học như Dương Hàn Lâm. Anh uống rất nhiều rượu hết chai này lại đến chai khác khiến cho Long Nhất vô cùng ngạc nhiên:
- Học bá hôm nay có chuyện gì mà lại uống nhiều thế mà thường ngày cậu ghét nhất là đến những nơi thế này mà. Có chuyện gì nói đi xem nào??
- Tôi với Mộc Linh chia tay rồi.
- Cái gì tôi nghe lầm sao? Cậu với Mộc Linh chẳng phải đang rất ngọt ngào hạnh phúc bên nhau cơ mà là cậu hay cô ấy?
- Cô ấy. Cô ấy nói bao năm qua chỉ coi tôi như là một thú vui mà thôi ngoài ra không có bất kì cảm xúc gì với tôi nữa.
Long Nhất nghe bạn mình nói vậy chỉ biết thở dài không nói nên lời tội nghiệp cho đứa bạn của mình. Khi Dương Hàn Lâm đã say đến mức không biết trời đất gì nữa anh liền lái xe đưa anh về nhà. Vì bây giờ đã là 11h khuya kí túc xá đã đóng cửa anh thì không thuê trọ nên Long Nhất đành trở anh về Dương gia.
Đến trước cửa một căn biệt thự chiếc xe dừng lại. Đó là một căn biệt thự tuy không quá to nhưng nó cũng toát lên sự giàu có của chủ căn nhà, xung quanh được sơn một màu trắng sang trọng quyền quý từ cổng vào tới biệt thự là một con đường rất dài hai bên song song là hàng cây và hoa rất đẹp mắt. Buổi tối cứ cách 1m lại có một bóng đèn vàng nên nhìn khung cảnh rất lung linh, Long Nhất mở cửa xe dìu Dương Hàn Lâm vào. Thấy đám người hầu thông báo Trần Tuyết Dung - mẹ của Dương Hàn Lâm nhanh chóng chạy ra đỡ con trai mình. Thấy bà Long Nhất lễ phép chào:
- Dạ con chào bác ạ.
- Hai đứa làm gì mà Hàn Lâm nó lại say như thế này trước giờ nó ghét nhất là những người say mà.
- Con cũng không biết ạ thấy Lâm nó bảo nó có chút chuyện buồn muốn uống rượu giải sầu nên cháu mới...
- Thôi được rồi để bác khuya rồi con cũng về đi. Cảm ơn con nhé!
- Dạ vậy con xin phép.
Nói rồi Long Nhất lái xe về còn Trần Tuyết Dung cùng với quản gia dìu Dương Hàn Lâm lên phòng. Vì say nên anh cứ thế nói mớ la hét khiến mọi người đều giật mình thức giấc. Đầu tiên là ông nội của anh- Dương Nại thấy anh say vậy ông vô cùng ngạc nhiên vì chưa bao giờ anh thế cả theo sau là ba anh - Dương Hàn Minh và sau cùng là cô em gái anh- Dương Ánh vẫn đang ngái ngủ. Anh thì cứ liên tục nói mớ:
- Buông ra tôi chưa say. Mộc Linh em nói cho anh nghe xem tại sao lại muốn chia tay với anh hả? Anh có gì không tốt bao năm qua anh yêu thương em vậy chưa đù hay sao?