Anh tới nơi này là vì tham gia kỷ niệm ngày thành lập trường bọn họ, thuận tiện đánh quảng cáo cho công ty bọn họ, hay là... Vì cô?
Danh Khả cũng không biết chính mình vì sao nghĩ như vậy, nhưng mà ̣ tại khoảnh khắc gặp lại anh kia, cô hoàn toàn luống cuống cũng u mê.
Cô không cần gặp lại người đàn ông này, cả đời cũng không muốn gặp.
"Khả Khả, cậu sao lại thế này?" Nghe được tiếng bình rượu vỡ vụn Tiếu Tương ngẩng đầu liền thấy Danh Khả đứng ở nơi đó, cả người giống như điêu khắc, ngay cả biểu cảm trên mặt đều đã đờ đẫn rồi.
Theo tầm mắt cô nhìn lại, đúng là cái soái ca vừa xuất hiện dẫn tới vô số nữ sinh thét chói tai kia, dựa vào hiểu biết cô đối với Danh Khả, Danh Khả không phải là loại thấy soái ca sẽ lộ vẻ háo sắc này, thậm chí hoa si ngay cả bình rượu đều đã ném vụn.
Cô đi tới cuống quít kéo Danh Khả ra, sợ cô không cẩn thận giẫm lên mảnh nhỏ hại chính mình.
Đưa những người khác tới đem mảnh nhỏ nhặt đi, lại đem Danh Khả hướng bên ngoài đám người lôi kéo, Tiếu Tương nhẹ giọng hỏi: "Cậu sao lại thế này? Mất hồn mất vía, người đàn ông kia thực đẹp trai đến ngay cả cậu đều bị mê mất hồn sao?"
Thanh âm của cô ấy đem linh hồn Danh Khả du đãng kéo lại, cô cắn môi, sắc mặt một trận trắng xanh, lại không biết nên trả lời cô ấy như thế nào.
Nhìn cô ấy ngồi xổm xuống rửa sạch rượu màu đỏ tươi trên váy chính mình, Danh Khả nhịn không được quay đầu hướng vị trí trung ương tân khách nhìn lại, cho rằng còn có thể thấy đôi mắt khiếp người kia.
Nhưng lúc cô quay đầu, Bắc Minh Dạ đã không nhìn cô, tựa hồ đang chuyên tâm xem diễn thuyết đại hội, cô không biết nên buông lỏng một hơi hay là càng khẩn trương.
Đem Tiếu Tương ngồi xổm kéo lên, cô nhẹ giọng nói: "Váy bẩn, tớ...Tớ muốn trở về..."
"Tớ cùng cậu trở về thay một bộ quần áo." Tiếu Tương cũng giống cô hướng Dật Thang trên bữa tiệc tân khách ngắm nhìn, không thấy cái tân khách khác chú ý các cô mới lôi kéo cô chạy mau đến chỗ đám người ở ngoài.
Vừa rời khỏi đám người, không ngoài dự tính liền gặp Từ Niên Hoa vẻ mặt sốt ruột.
Từ Niên Hoa là thật nóng nảy, chỉ cho Danh Khả một con đường sáng, vị trí tốt như vậy, một đường qua đi có thể đi tới trước mặt tổng giám đốc tập đoàn Đế Quốc.
Tổng giám đốc tập đoàn Đế Quốc a! Các cô biết là nhân vật nào sao? Là nhân vật có lẽ cả đời các cô đều không có cơ hội nhìn thấy người, cơ hội tốt như vậy cư nhiên bị cô đập bể rồi.
Từ Niên Hoa tức giận đến môi vẫn run rẩy, nói cũng nói không lưu loát: "Mau trở về thay bộ quần áo, biến thành như vậy, như thế nào mang theo tân khách quan sát khắp nơi?"
Cuối cùng anh vẫn lại là phụ giúp các cô trở về ký túc xá thay quần áo.
Đoạn đường trở về này, cả người Danh Khả hốt hoảng, liền ngay cả cầm quần áo vào cửa toilet cô vẫn lại là chưa có lấy lại tinh thần, trong tim trong đầu tất cả đều là ánh mắt lạnh như băng người đàn ông kia, còn có ý cười tà mị trong mắt anh.
Cô không biết chính mình có hoa mắt nhìn lầm hay không, nếu không có hoa mắt, nếu phần tà mị là thật hướng về phía của cô...
Tay nhỏ của cô rơi vào trên lồng ngực mình, dùng lực nhấn vị trí trái tim, giờ phút này ngay cả hô hấp đều cảm thấy được khó khăn.
Người đàn ông kia rốt cuộc vì sao xuất hiện tại nơi này? Không phải anh rất lợi hại sao? Không phải Đông Lăng là thiên hạ của anh sao?
Như vậy một cái kỷ niệm ngày thành lập trường nho nhỏ không phải là nơi loại đại nhân vật như anh sẽ xuất hiện, hai mươi triệu đã ném, tất cả giá trị trường học này cộng lại cũng không đến một phần mười hai mươi tỷ của anh, anh tới nơi này rốt cuộc là vì cái gì?
Ngẩng đầu, nhìn bộ dáng chính mình trong gương, trong lòng càng luống cuống.
Sắc mặt trắng như thế, tô lên nhiều phấn cũng che dấu không được sợ hãi của cô.
Rốt cuộc cô còn muốn ra ngoài hay không? Hoặc là liền nói với bọn họ cô không thoải mái, vẫn ngốc ở trong ký túc xá không đi ra tốt hơn.
Nghĩ nghĩ, cô vẫn lại là cảm thấy được chính mình không thể đi ra ngoài, ngộ nhỡ lại gặp được anh, ngộ nhỡ anh nhớ tới chính mình chính là người ngày đó từ chỗ của anh chạy đi, làm sao bây giờ?
Càng nghĩ càng hoảng hốt, ngay cả quần áo cô cũng chưa thay, trực tiếp kéo cửa toilet ra đi ra ngoài.
Tiếu Tương thấy cô ra ngoài cư nhiên lại vẫn mặc bộ váy bẩn kia, cô nhăn lại mày hồ nghi hỏi: "Sao lại thế này? Còn không mau đem quần áo thay đổi? Chúng ta còn muốn đi bắt chuyện tân khách."
"Tớ..." Danh Khả nhìn cô, chần chờ chốc lát mới nói: "Tớ không thoải mái, hôm nay tớ không thể ra đi."
"Làm sao vậy?" Tiếu Tương nhướng mi, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, kinh hô: "Cậu sẽ không là tới dì cả mẹ chứ?"
Nhưng mà ̣ không đúng nha, dì cả mẹ của Khả Khả cùng cô trên cơ bản là không sai biệt lắm, vừa mới kết thúc không bao lâu, làm sao có thể lại tới?
"Cậu làm sao vậy?" Cô ấy đi tới, thấy sắc mặt cô tái nhợt, mặt quả thật không làm sao đẹp, liền vươn tay ra dò xét trán của cô, rồi lại không thấy cô có dấu hiệu phát sốt, nhưng mà ̣ tình huống của cô nhìn quả thật không quá lạc quan.
" Tớ không biết nói cùng xã trưởng như thế nào, tớ đoán anh nhất định sẽ mắng chết tớ." Tiếu Tương nhún vai, lấy bộ váy trong tay cô trở về, lôi kéo cô đến ngồi xuống trên ghế ở bên cạnh, thanh âm ôn nhu: "Nếu như cậu thật sự không thoải mái liền ở trong này ngốc đi, tớ đi nói cùng xã trưởng."
"Anh nhất định sẽ mắng cậu." Mọi người chuẩn bị lâu như vậy, đợi lâu như vậy, liền vì hôm nay tìm một người nguyện ý đầu tư.
Thực ra xã đoàn bọn họ kinh doanh vài năm đã tích được một món tiền, nhưng mà vẫn lại là không đủ, còn phải kéo một kẻ có tiền bỏ vốn kế hoạch quay bộ điện ảnh này.
Chuẩn bị lâu như vậy, nếu như hôm nay thất bại trong gang tấc, không chỉ có xã trưởng sẽ mắng chết các cô, liền ngay cả chính cô cũng sẽ hận chính mình.
Nhưng mà cô thật sự không muốn ra ngoài, nếu như đi ra ngoài lại nhìn thấy người kia...
Tiếu Tương vỗ vỗ đầu vai cô, trấn an nói: "Không sao, cậu không thoải mái chung quy không thể gượng chống ra ngoài, tớ ra ngoài nói với xã trưởng..."
"Chờ một chút." Danh Khả đứng lên, vẫn lại là cầm bộ quần áo kia, do dự nhiều lần cô mới nói: "Tớ đi, nhưng mà cậu nói với xã trưởng tớ thật sự không thoải mái, tớ không muốn đi chiêu đãi những cái tân khách này, đợi lát nữa sau khi chấm dứt đại hội nếu như xã trưởng cùng ông chủ công ty thảo luận không sai biệt lắm tớ sẽ đi hỗ trợ, hiện tại tớ thay đổi quần áo đi xã đoàn hỗ trợ chuẩn bị trước."
"Vậy cũng được." Tiếu Tương cũng không muốn bị xã trưởng mắng, tên kia mắng người đến thật sự cực kỳ không phẩm.
Nhưng mà ̣ sắc mặt Danh Khả quả thật không làm sao đẹp, nếu như cô ấy thật sự không ra đi, cô cũng là không có biện pháp.
Cô nhìn chằm chằm mặt cô ấy, chần chờ nói: "Cậu thật sự không có việc gì?"
"Không có việc gì, chính là đầu có phần choáng váng." Danh Khả không hề để ý tới cô, cầm quần áo vào toilet vội vàng thay, lại thêm một chút phấn mới cùng Tiếu Tương rời khỏi ký túc xá.
Lần này cô cố ý không đi qua cái đường sân thể dục kia, mà là dọc theo một đường nhỏ hẻo lánh hướng đại bản doanh xã đoàn bọn họ đi đến.
Tiếu Tương ra ngoài không bao lâu trở về đến sân thể dục rồi, đại hội tổ chức ở trên thao trường, Danh Khả không đi, cô còn phải mau chân đến xem có chuyện gì cần chính mình hỗ trợ.
Xã đoàn văn học các cô quả thật không có mỹ nữ gì, Danh Khả là đệ nhất mỹ nhân, kế tiếp vị trí liền treo lơ lửng giữa trời, không có thứ hai thứ ba, chỉ có cô cái cỏ nhỏ không có gì khác biệt này.
Hoàn toàn không so được với Danh Khả, không thể nói rõ xinh đẹp, không khó nhìn là được.