Mối Tình Danh Môn: Cục Cưng Trăm Tỷ Của Đế Thiếu

Chương 17: Thiên thời địa lợi nhân hòa



Editor: Quỳnh Nguyễn

Bắc Minh Dạ gật đầu, Từ Niên Hoa lập tức gọi mọi người rời khỏi nhà ăn hướng xã đoàn văn học bọn họ đi đến.

Dọc theo đường đi Danh Khả đều muốn rời xa người đàn ông này, nhưng mà ̣ Từ Niên Hoa và Phó Xã Trưởng lại cố tình để cho cô đi ở bên cạnh Bắc Minh Dạ.

Về phần Bắc Minh Dạ, mặc dù anh không nói lời nào, sắc mặt cũng không khó xem, ít nhất không lạnh giống giữa trưa không có Danh Khả vậy.

Đi tới đi lui, bàn tay kia cũng không biết như thế nào ôm vào trên lưng Danh Khả, một phen đem cô ôm ở trong ngực.

Danh Khả sợ tới mức lập tức ngừng lại, Bắc Minh Dạ lại bỗng nhiên buông cánh tay dài ôm sát cô ra, vỗ vỗ trên eo cô, khóe môi gợi lên mỉm cười: "Quần áo em bẩn."

Nhìn tựa hồ chỉ là thật sự đem này nọ bẩn trên quần áo cô phủi xuống, mà không phải là muốn đi ôm ấp cô.

Nhưng mà vừa rồi anh có ôm ấp hay không, Danh Khả chính mình tự nhiên rất rõ ràng.

Người đàn ông này vừa rồi rõ ràng dùng lực ôm cô, nhưng hiện tại anh đã đem cánh tay dài thu trở về, cô lại dây dưa chuyện này tựa hồ quá chuyện bé xé ra to chút.

Hơn nữa Từ Niên Hoa bọn họ đi ở bên cạnh cô, tất cả đều đã vui vẻ thấy cô cùng Bắc Minh Dạ ở chung vui vẻ, ai muốn vì cô ra mặt?

Một đường nơm nớp lo sợ trở về xã đoàn, đoàn người vây đỡ Bắc Minh Dạ vào phòng nghỉ, sô pha có phần nhỏ, đối với anh thân cao gần 1m9 mà nói, ngồi trên giống như là ngồi ở trên món đồ chơi.

Thấy chân thon dài của anh hoàn toàn không chỗ để, Từ Niên Hoa và Phó Xã Trưởng lập tức đem bàn thấp trước sofa di chuyển chút, cuối cùng cho anh chỗ di chuyển, bố trí ổn thoả hai chân dài tỉ lệ hoàng kim kia của anh.

Tiếu Tương lập tức ngâm trà cho anh, để cho Danh Khả tự mình bưng cho anh.

Sau khi Bắc Minh Dạ nhận lấy chỉ là nếm một ngụm liền đem cái chén đặt xuống, ánh mắt rơi vào trên người Từ Niên Hoa.

Từ Niên Hoa lập tức cười theo, nghênh đón: "Bắc Minh tiên sinh có mệt hay không? Nếu như tiên sinh mệt mỏi, không bằng trước ở trong này nghỉ một chút, chiều chúng ta bàn lại chuyện cùng tiên sinh..."

Kỳ thật, anh ta hận không thể hiện tại liền bắt đầu bàn bạc cùng anh, nhưng anh ta cũng biết đạo lý dục tốc tắc bất đạt( nóng vội thì không thành công).

Vẫy vẫy tay, những người Phó Xã Trưởng cùng Tiếu Tương lập tức hiểu ý đều đã thản nhiên lui ra ngoài.

Danh Khả cũng muốn ra ngoài, Từ Niên Hoa lại nhìn cô cười nói: "Bắc Minh tiên sinh có lẽ còn không phải cực kỳ hiểu biết nội dung vở kịch, Khả Khả cô lưu lại giới thiệu cho tiên sinh."

Trong lòng Danh Khả đánh cái bộp, nhìn nhìn anh ta, lại quay đầu nhìn Bắc Minh Dạ, anh lại không biết khi nào thì tiếp nhận kịch bản Dật Dương đưa qua, lại tinh tế lật xem, nhìn bộ dáng này tựa hồ thật sự cực kỳ nghiêm túc.

Nếu không phải kinh nghiệm mấy lần anh hãm hại chính mình, cô nhất định cũng cho rằng hiện tại tất cả tâm tư người đàn ông này đều rơi vào trên kịch bản này.

Nhưng mà, trong lòng cô vì sao chính là hoài nghi, cảm thấy tâm tư người đàn ông này tuyệt đối sẽ không đơn giản như vậy?

Nhưng mà cô không có cơ hội nghĩ nhiều, Từ Niên Hoa liếc cô một cái, sau khi ám chỉ cho cô liền cùng Dật Dương chào hỏi rời khỏi phòng nghỉ.

Lúc cửa phòng nghỉ bị đóng, Danh Khả mới hoảng sợ, theo bản năng hướng nơi cửa đi tới hai bước, phía sau lại truyền đến thanh âm Bắc Minh Dạ lạnh nhạt từ tính:

" Nội dung vở kịch này không tệ, nhưng mà từ đầu tới đuôi ngay cả một hồi ** diễn trò đều không có, hiện tại loại không khí điện ảnh này, một chút tình cảm mãnh liệt đều không có, em lấy cái gì đi hấp dẫn người xem?"

"Tôi..." Danh Khả bị thanh âm của anh làm hoảng sợ, nhớ lại vấn đề của anh, theo bản năng trả lời: "Dù sao chúng tôi cũng là học sinh, không phải cực kỳ thích hợp...."

" Các em dự tính người xem cũng là học sinh sao?" Bắc Minh Dạ ném kịch bản, nghiêng tựa vào trên chỗ dựa lưng của ghế sofa nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn cô băn khoăn bất an:

" Đông Lăng là cái địa phương văn hóa trọng buôn bán, tất cả Đông Lăng có bao nhiêu học sinh? Điện ảnh của em có lẽ có thể bán được tất cả Đông Phương quốc tế, nhưng nếu như ngay cả Đông Lăng cũng làm không được, anh nghĩ anh cũng không cần phải tới đầu tư."

"Không phải..."

" Tập đoàn Đế Quốc muốn đầu tư điện ảnh và truyền hình, một phần nguyên nhân quan trọng cũng là muốn mượn đây làm chút tuyên truyền, nếu như người xem của em chỉ là học sinh, với chúng ta mà nói hoàn toàn không thích hợp." Thanh âm của anh càng, còn thêm một chút lạnh lùng.

Khi anh nghiêm chỉnh nói lên chuyện, mà không giống lúc hãm hại với cô, Danh Khả không thể không thừa nhận người đàn ông này là thật cực kỳ có mị lực.

Chút không chịu thua trong lòng cũng chạy trốn, cô trở lại bàn trà trước mặt, ngồi xuống ở trên ghế, giải thích: "Bộ phim này không chỉ có thích hợp học sinh, cũng thích hợp những người khác nhất là tình lữ."

" Nhưng tôi không thấy được bên trong kịch bản có bất kỳ cái gì hấp dẫn ánh mắt." Anh nhíu mày, ngón tay dài vô ý thức gõ nhẹ ở trên tay vịn của ghế sofa.

Danh Khả có chú ý tới động tác rất nhỏ này của anh, nhớ tới anh thích nhất lấy hai ngón tay dài này mang theo xì gà, không biết người đàn ông này có phải nghiện hay không.

Cô chần chờ chốc lát, cuối cùng vẫn lại là đứng dậy đến phía trước ngăn tủ bên cạnh tìm một cái tẩu thuốc dùng chiêu đãi tân khách trước đến giờ, cung kính đặt ở trên bàn thấp bên cạnh sô pha.

Ánh mắt Bắc Minh Dạ đảo qua trên tẩu thuốc, cuối cùng lại trở xuống đến trên người cô, cánh môi hồng khẽ nhếch: "Em không sợ bị sặc?"

Cô lắc lắc đầu, ngồi đủ xa, không sợ.

Nhưng Bắc Minh Dạ không có thắp sáng xì gà, chỉ là nhìn cô, ý tứ đáy mắt không rõ.

Lúc không nói lời nào, Danh Khả cảm giác người đàn ông này nguy hiểm cực độ, cho nên cô tình nguyện lựa chọn tiếp tục nói chuyện với anh: "Như thế, Bắc Minh tiên sinh cảm thấy được kịch bản cần sửa chữa như thế nào mới có thể làm được hiệu quả ngài muốn?"

"Em dụ anh vào cuộc sao?" Thì ra nha đầu kia không chỉ bộ dạng xinh xắn cũng không sẽ sợ anh, có đôi khi nói chuyện cũng có vài phần kỹ xảo.

Danh Khả mấp máy môi mỏng, bị anh nhìn thấu tâm tư, khuôn mặt nhỏ nhắn chỉ có thể hồng lớn cỡ bàn tay, kiên trì tiếp tục nói: "Thêm một chút cảnh nóng cũng là có thể, cũng không biết Bắc Minh tiên sinh có đề nghị gì hay không? Tôi nhớ rõ vừa rồi tiên sinh nói, chuyện xưa này bản thân cũng không tệ lắm."

"Là không sai." Anh cầm kịch bản lên, mở ra một tờ trong đó: "Ở trong này nếu có thể cho công chúa và tướng quân làm chút gì, lúc tuyên truyền làm mấy tấm hình ảnh duy mỹ quảng cáo, hiệu quả sẽ phải càng tốt."

Anh chỉ nói "Nơi này", nhưng không có nói đoạn mấy, Danh Khả nhịn không được hơi hơi thăm dò đầu chút, không đầu không đuôi cô không biết anh chỉ một tuồng kịch kia.

Ánh mắt Bắc Minh Dạ vẫn đảo qua ở trên kịch bản như cũ: "Em xem, một đoạn diễn trò này, thiên thời địa lợi nhân hòa, nam nữ chủ nếu không làm chút gì có phải rất xin lỗi người xem hay không?"

Danh Khả nhịn không được đứng lên, hướng anh tiếp sát hai bước: "Tiên sinh chỉ là..."

"Tôi chỉ, là như thế này."

Danh Khả chống lại tầm mắt của anh, còn chưa kịp suy nghĩ cẩn thận ý cười đáy mắt anh chớp lóe rồi biến mất đại biểu là cái gì, bàn tay to của anh đã khẽ bóp cổ tay cô, đem cả người cô kéo qua, làm cho cô hung hăng ngã vào trên đùi của anh.

"A!" Cô sợ tới mức tiếng thét kinh hãi, cuống quít muốn từ trên chân anh đứng lên, nhưng một cánh tay dài anh rơi vào sau lưng cô, cái gì cũng chưa làm, cũng đã khóa trên chân mình, khóa đến sít sao.

"Buông ra..."

"Em muốn làm cho bọn họ tiến vào, xem xem bộ dáng xem chúng ta hiện tại sao?" Lừa gạt tốt như vậy, thật làm cho người tâm tình sung sướng, ánh mắt anh sáng trong, ngón tay thon dài nhẹ nhàng xẹt qua trên eo thon nhỏ, cuối cùng từ vạt áo của cô tìm kiếm phía bên trong...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.