Mối Tình Danh Môn: Cục Cưng Trăm Tỷ Của Đế Thiếu

Chương 7: Anh ta, là kẻ điên



Vừa nghĩ tới tương lai củaHứa thị, Hứa Thiệu Dương bị làm cho sợ đến toát một thân mồ hôi lạnh, ánh mắt quét tới quét lui, cuối cùng rơi vào trên người Danh Khả ở trong ngực Bắc Minh Dạ thở hào hển.

Hôm nay phần gặp gỡ này, tất cả đều bởi vì cô ta, đem cô đưa ra ngoài đổi lấy một phần hợp đồng giúp Hứa thị khởi tử hồi sanh, nhưng sau khi đưa cô ra, lại chọc phải vị đại tôn thần Bắc Minh Dạ như vậy.

Cái vị thần này, anh chọc không nổi!

Bắc Minh Dạ là một kẻ điên, hai mươi tỷ vì một tiếng cười của hồng nhan, quả thực là quá điên cuồng.

Nhưng anh đã cùng đường, chỉ có thể van xin Danh Khả: "Khả Khả..."

Ít nhất thoạt nhìn, hiện tại Bắc Minh Dạ có vẻ rất để ý đến người phụ nữ này.

"Bắc Minh tiên sinh, tôi là thư ký của tổng giám đốc Hứa thị, có tham dự vào dự án đầu tư này, không biết Bắc Minh tiên sinh thấy phương án đầu tư của Hứa thị có cái không rõ, tôi sẽ giải thích rõ ràng cho Bắc Minh tiên sinh."

Lời xin tha thứ Hứa Thiệu Dương còn chưa kịp nói ra khỏi miệng, Thích Đình Đình đã chen đến trước mặt anh ta, đi tới trước Bắc Minh Dạ, chớp đôi mắt to tròn được trang điểm kĩ càng, ngồi xuống bên cạnh Bắc Minh Dạ, ngẩng gương mặt tinh xảo lên nhìn anh: "Bắc Minh tiên sinh muốn thi hành dự án này thế nào, cũng có thể nói cho tôi biết, tôi nhất định sẽ truyền đạt cặn kẽ cho ông chủ Hứa nghe."

Cô ta nghiêng thân thể về phía trước, đè tay lên chân của anh, bộ dáng này mềm mại đáng yêu, đại khái là đàn ông sẽ không kháng cự được.

Không thể không nói Thích Đình Đình thật sự là mỹ nhân, còn rất có hương vị phụ nữ, điểm này, ngay cả Danh Khả cũng không thể không thừa nhận.

Chính mình quá non nớt, vừa đứng chung một chỗ cùng cô ta, là đàn ông cũng biết muốn chọn người nào.

Cô không để ý, ngược lại thở phào nhẹ nhõm, ai nấy đều thấy được Thích Đình Đình đang cố ý lấy lòng Bắc Minh Dạ, Hứa Thiệu Dương Hứa thị không được, Bắc Minh Dạ mới là vị kim chủ đáng để phụ nữ bám vào, cô ta lập tức quăng Hứa Thiệu Dương tìm anh nương tựa, căn bản cũng không có gì đáng ngạc nhiên.

Cô nghĩ chính là, có Thích Đình Đình tuyệt sắc như vậy, cái người đàn ông đáng sợ này hẳn là nguyện ý để cô trở về đi?

Cô thật không muốn tham dự những chuyện loạn thất bát tao này, tuy nói Bắc Minh Dạ lãng phí một cách vô ích hai mươi tỷ, nhưng từ đầu tới giờ cô chưa từng nói qua nửa câu muốn cùng anh tiếp tục giao dịch, chuyện không liên quan đến cô.

Chẳng qua là, Bắc Minh Dạ vẫn cánh tay dài ôm cô trong ngực, cứng giống như sắt, cho dù cô giãy dụa thế nào cũng không lỏng ra chút nào.

Nhưng cô không buông tha, vẫn đẩy cổ tay của anh, muốn từ trong ngực hắn chạy đi.

Hành động của Thích Đình Đình, hình như Bắc Minh Dạ hoàn toàn không có để trong lòng, nhưng Hứa Thiệu Dương đãgiận đến thiếu chút nữa bất tỉnh.

Hôm nay, đây là chuyện thứ hai làm cho anh ta cảm giác được vạn phần tức giận.

"Đình Đình, em đang làm cái gì? " anh ta gắt gao nhìn chằm chằm bộ ngực Thích Đình Đình gần sát ở trên đùi Bắc Minh Dạ, chỉ hận không thể một tay kéo cô ta đi về, nhưng nơi này là chỗ của Bắc Minh Dạ, anh ta không dám càn rỡ.

Thích Đình Đình chẳng thèm liếc anh ta một cái, chỉ cứ dán sát tới Bắc Minh Dạ, đồng thời chú ý đến Danh Khả ở trong lòng ngực của anh không ngừng giãy dụa.

Con nhóc kia thật đúng là to gan, ở trong ngực Bắc Minh Dạ, người dậm chân một phát cũng sẽ làm cho cả Đông Lăng run rẩy mà còn dàm dãy dụa không yên? Nếu không phải vì lần này Hứa thị cùng tập đoàn đế quốc giao dịch, cả đời này cô cũng không có cơ hội nhìn thấy loại đại nhân vật này.

CHẳng lẽ, cô ta cho là trò lạt mềm buộc chặt sẽ khiến cho Bắc Minh tiên sinh chú ý?

Quả nhiên là con nhãi không hiểu chuyện, ngây thơ, tự cho là đúng, đợi Bắc Minh Dạ chán cô ta, đến lúc đó có khóc cũng không kịp.

Phụ nữ, là phải biết lúc nào nên câm miệng, biết điều đợi ở một bên.

rốt cuộc ánh mắt Bắc Minh Dạ rơi vào trên người Hứa Thiệu Dương, chỉ là một nhíu mày, Hứa Thiệu Dương lập tức chảy một thân mồ hôi lạnh.

"Bắc Minh tiên sinh... " anh ta còn muốn cứu vãn.

Bắc Minh Dạ bỗng nhiên lại nhíu mày nói: "Dật Thang."

Dật Thang, yrợ thủ của anh giống như quỷ mị, dưới tình huống không ai chú ý đã đi tới trong sảnh, bàn tay rơi vào sau cổ Hứa Thiệu Dương, dễ dàng đem Hứa Thiệu Dương so với hắn thấp hơn nửa cái đầu lôi ra ngoài cửa.

"Bắc Minh tiên sinh, Bắc Minh tiên sinh... Hết thảy đều là hiểu lầm, chuyện gì cũng cứ từ từ, Bắc Minh tiên sinh... " bên ngoài còn đang không ngừng truyền đến thanh âm của Hứa Thiệu Dương, rồi dần dần xa, cuối cùng hoàn toàn hoàn toàn biến mất, hẳn là anh ta đã bị đưa ra ngoài.

Trong lòng Danh Khả có mấy phần thổn thức, một ngày trước người đàn ông kia vẫn là tình lữ của mình, mặc dù gặp gỡ một năm chưa từng có bất kỳ hành động thân mật quá đáng nào, thậm chí, không bằng một phần mười những chuyện cô làm với Bắc Minh Dạ đêm qua, nhưng, nói thế nào cũng là bạn trai mà mình thừa nhận.

Hôm nay mới phát hiện từ một người đàn ông hăng hái đầy hứa hẹn ở trước ích lợi cũng có thể biến thành một cái người khúm núm, trong lòng cô không còn thống hận nữa, chẳng qua là cảm giác mệt mỏi.

Đôi tay nhỏ bé rơi vào trên cổ tay Bắc Minh Dạ, vẫn muốn tránh thoát kiềm chế của anh, Trương Gia Lương ở một bên nhìn bọn họ một cái, không biết đáy mắt hiện lên cái gì, cuối cùng đối Bắc Minh Dạ cung kính nói: "Bắc Minh tiên sinh, nếu như không có việc gì, tôi đi về trước, chuyện trên hợp đồng, Trương thị nhất định sẽ xuất sắc mà hoàn thành."

Bắc Minh Dạ không hề đáp lại, nhưng hắn biết, anh ta không có phản ứng chính là đồng ý.

Trương Gia Lương đi, trước khi đi vẫn không nhịn được quay đầu lại nhìn Danh Khả một cái.

Cho đến lúc hắn cũng rời đi, Danh Khả mới ngẩng đầu, đúng lúc chống lại ánh mắt Bắc Minh Dạ, cô cắn môi kháng nghị: "Thả tôi đi xuống."

"Em thiếu anh..."

"Bắc Minh tiên sinh, nếu Khả Khả muốn anh buông ra, vậy không bằng để cô ấy đi, Bắc Minh tiên sinh yên tâm, sớm muộn gì ấy cũng sẽ hối hận. " không đợi Bắc Minh Dạ nói cho hết lời, Thích Đình Đình vẫn ngồi ở bên chân anh đã không nhịn được mà giành nói trước.

Nhìn Danh Khả ngồi ở trên đùi anh, tư thái thân mật của hai người làm cho cô càng xem càng không vừa mắt, nếu Danh Khả thích thế, cô giúp cô ta một thanh thì như thế nào?

Cô vẫn cọ trên đùi Bắc Minh Dạ, âm thanh của cô rất nhu rất mỵ, nhu đến sắp nhỏ ra nước: "Bắc Minh tiên sinh, vụ hợp tác này còn có rất nhiều vấn đề chi tiết, không bằng tôi cùng anh trở về phòng, nói cho anh nghe có được hay không?"

Vừa nói, bộ ngực mềm nhũn kia lại đi chen lên chen xuống trên đùi anh.

Mặc dù Danh Khả thật sự rất ghét người phụ nữ này, chẳng qua, nếu như hiện tại cô ta có thể làm cho Bắc Minh Dạ trở về phòng "Nói " cái vấn đề chi tiết gì đó, cô nhất định sẽ cảm kích cô ta.

Người đàn ông này thật đáng sợ, cô thật rất sợ anh, rất muốn nhanh chóng từ trong lòng ngực của anh chạy đi, rời khỏi đây ngay lúc này.

"Tốt, vậy thì trở về thương nghị thật kỹ. " Bắc Minh Dạ bỗng đứng lên, nhưng không buông Danh Khả ra, mà là trực tiếp ôm cô mà đi.

Danh Khả kinh hô một tiếng, theo bản năng níu chặt cổ áo của anh.

Phía sau, trong nháy mắt Thích Đình Đình cũng thay đổi sắc mặt, mới vừa mới nghe được anh nói "Tốt ", hưng phấn ở đáy mắt trong khoảnh khắc đã đổi thành thẹn quá thành giận.

Thì ra là anh nói "Tốt", nói trở về phòng thương nghị, đối tượng là Danh Khả!

Nhưng sao cô có thể dễ dàng buông tha như vậy? Không phải ban đầu cô cùng đoạt được ông chủ Hứa của cô ta sao.

Cô ta đứng lên, đuổi theo: "Bắc Minh tiên sinh, chúng ta có thể cùng nhau..."

"Dật Thang."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.