Từ hôm đó, Mỹ An vẫn luôn mang dáng vẻ nhiều tâm sự như lúc trên xe.
Cô vẫn cư xử như bình thường, tuy nhiên Thanh Bách có thể nhận ra điểm khác biệt.
Mỗi khi cùng anh nói chuyện công việc Mỹ An vẫn rất điềm tĩnh nhưng khỉ anh muốn nhắc đến chuyện gì đó ngoài lề, cô ngay lập tức tỏ ra xa cách.
Thanh Bách hoài nghi có phải cuộc nói chuyện giữa cô và bà nội có vấn đề hay không nhưng bà nội vẫn luôn yêu
thương cô, hẳn sẽ không làm cô buồn.
Thanh Bách trăm triệu lần không đoán ra, bà nội cũng sẽ có lúc nhẫn tâm.
"Mỹ An, chiều nay cô có rảnh không?"
"Có việc gì sao?"
"Thanh Tùng chẳng màng gì đến hôn lễ của chính mình, tôi chỉ có thể đứng ra lo liệu.
Nhưng có một số việc vẫn nên có bàn tay của phụ nữ."-Thanh Bách chậm rãi nói.
"Vân Anh đâu? Hôn lễ cô ta thì cô ta phải sắp xếp nó chứ." - Mỹ An tìm cớ từ chối.
"Mẹ của Thanh Tùng hiện tại cưng!cô ta như trứng mỏng, nước cũng không cho chạm chứ đừng nói là lo việc tổ chức hôn lễ."
Mỹ An cười chua chát, đều từng là con dâu Lưu gia không ngờ lại có sự khác biệt như vậy.
"Coi như tôi nhờ cô, cùng tôi đi xem xét một buổi thôi cũng được." -Anh lại hạ giọng, lâu rồi cả hai không đi đâu ngoài, chỉ có quanh quẩn ở công
ty.
Mỹ An thờ dài, miễn cưỡng đồng ý, coi như đi chuyện công việc vậy.
"Mọi sự kiện lớn nhỏ của Lưu gia trước nay đều có một đội ngũ sắp xếp
chu toàn, chúng ta chỉ việc đến nghe họ trình bày và giám sát tiến độ thôi." -Thanh Bách giải thích sơ qua tình hình trên xe.
Mỹ An gật đầu tỏ ý đã biết.
Thanh Bách thấy cô kiệm lời cũng chỉ đành cho qua, ít nhất Mỹ An cũng đã chịu đi cùng anh.
Hai người dừng ở một hội trường rất lớn, có cả khu vực ngoài trời, rất nhiều người đang tất bật trang trí, căn chỉnh bàn ghế.
"Vân Anh nói phải cưới càng nhanh càng tốt, không muốn để bụng lớn lên.
Nên cứ vậy mà định luôn trong tháng này, mọi người đều vì cô ta mà rối loạn." - Thanh Bách lắc đầu.
Mỹ An nhìn hội trường này có chút hoài niệm, khi cô kết hôn cũng là ở đây, nơi này là tài sản riêng của Lưu gia, chuyên đế tổ chức các sự kiện trọng đại.
Thanh Bách dẫn Mỹ An đi gặp những người quản lý chịu trách nhiệm cho mọi khâu của hôn lễ.
Mỹ An nhận ra trong những người này còn có mấy gương mặt quen thuộc đã phụ trách hôn lễ của cô sáu năm trước.
Mỹ An để Thanh Bách ở lại với họ tự mình đi xem chỗ khác.
"Chúng tôi vẫn đang phân vân giữ hoa cẩm tú cầu và hoa mẫu đơn, không biết cô có gợi ý gì không?" - Một người bước tới đưa cho Mỹ An một
album về hoa chủ đạo cho hôn lễ.
Mỹ An nhớ Vân Anh thích nhất là hoa lan, cười nói:
"Hoa lan đi, cô dâu thích hoa lan."
"Vậy được, chúng tôi sẽ nói với bên nhà cung cấp chuấn bị hoa lan."
"Nếu có thể thì hãy lấy tất cả là lan vàng và trắng, ý nghĩa sẽ tốt hơn." - Mỹ An dặn dò thêm.
Thanh Bách bước tới nghe Mỹ An nói chuyện trong lòng thầm nghĩ cô thật sự là một người rộng lượng.
Dù
I I A • ll 4 a* > r • A a, ,a •, A
“Tôi cũng từng kết hôn ở đây."
Thanh Bách lúc này mới biết cô đang trong tâm trạng gì, thật ra những ký ức về hôn lễ với anh rất mơ hồ.
Thanh Bách lúc đó cũng bỏ mặc tất cả không hề quan tâm, đến ngày kết hôn còn chả buồn tỏ ra chút hứng thú nào.
"Khi ấy tôi tự mình đến đây, tự mình xem xét từng chuyện một.
Loại đèn chùm pha lê xoắn ốc này là năm đó tôi cho người lắp, từ đầu đến cuối anh cũng không đến một lần."
"Mỹ An..." - Thanh Bách vươn tay muốn nắm lấy tay cô nhưng thứ bắt được chỉ là không khí.
"Tôi không có trách anh, thật sự đó." - Mỹ An cười khổ quẹt nhanh một
giọt nước mắt vô thức rơi ra - “Lúc đó anh nhìn thấy tôi đã muốn nổi điên rồi, tôi sao dám vọng tưởng anh cùng mình chuẩn bị hôn lễ.".